Quỷ Vương Phi, Bổn Vương Hận Ngươi!

Chương 13: Dám động vào người của ta !



Hiên Viên Cảnh phẫy tay nhẹ có đám người tiến vào khiêng xác người đi. Mộ Dung Nguyệt xưa nay ghét nhất là bí mật nên nhìn Hiên Viên Cảnh có ý tứ cảnh cáo nàng vậy. Hiên Viên Thanh khẽ nâng trà lên uống, rồi nhìn nàng khẽ cau mày:- Hạo nhi, ta ra ngoài luyện võ thôi!

- Được! - Hiên Viên Hạo mỉm cười

Hiên Viên Hạo đứng lên nhìn Hiên Viên Cảnh:

- Tam ca có nhã hứng chứ!

- Tất nhiên có! - Hiên Viên Cảnh nhẹ nhàng mỉm cười

Thế là ba vị đại nhân và một nữ tử kiêu hãnh tiến ra hoa viên so tài. Hiên Viên Hạo nhìn Hiên Viên Thanh mỉm cười, vốn cả hai là huynh đệ đồng môn nên đường kiếm giống nhau nhưng đường kiếm của Hạo nhi là đường kiếm mạnh mẽ thoát tục còn với Thanh nhi là một đường kiếm nhu mị mê hoặc nhưng không kém phần nguy hiểm. Mộ Dung Nguyệt chăm chú nhìn theo, Hiên Viên Cảnh bỗng đến bên cạnh nhìn nàng mỉm cười:

- Nguyệt nhi... Quả là Nguyệt nhi, xinh đẹp như vậy! - Hắn vươn tay đến

- Tam ca.. Xin tự trọng! - Mộ Dung Nguyệt không nể mặt tránh tay

- Ta rất hứng thú với nàng... Đối với ta mĩ nhân chỉ là y phục nhưng nay ta coi trọng nàng...!

- Ý ngươi đó là vinh hạnh cho ta..! - Nàng nhếch môi

- Ta chính là thích tính này của nàng.. Yên tâm, chỉ cần nàng chưa yêu Hiên Viên Hạo ta sẽ biến nàng là của ta!

- Tam ca.. Ta là Sát tôn vương phi... Thân là ngũ đệ muội của ngươi, nay ngươi dám trước mặt ta nói những lời này phải chăng ngươi có ý đồ gì? - Mộ Dung Nguyệt thâm thuý

- Haha... Rất hiểu chuyện!

Hiên Viên Cảnh mỉm cười nhẹ, quay nhìn ra hướng hoa viên. Lúc này Hiên Viên Hạo cùng Hiên Viên Thanh trở vào thì có một cung đinh đi tới:

- Bẩm vương gia....!

- Có chuyện gì cứ nói! - Hiên Viên Hạo nhìn

- Dạ.. Trắc phi ra tay đánh tiểu Vân té xuống hồ nước, nha hoàn đó đang ngất ngoài ấy!

Mộ Dung Nguyệt trợn mắt hoảng hốt, xoay xoay chân nàng bật người chạy nhanh đi so với kinh công không hề thua kém. Ba vị đại nhân cũng nhanh chân theo sau:

- Tiểu Vân! - Mộ Dung Nguyệt nhìn nha hoàn nằm trên cỏ

Lập tức nàng nhớ đến phương pháp cứu người chết đuối ở thế kỉ 21. Lấy tay ấn ngay bụng tiểu Vân vẫn chưa có động tĩnh, liền xoay người nàng để lên đùi dùng tay đập mạnh xuống lưng. Tiểu Vân liền ho nước ra:

- Tiểu Vân, ngươi không sao chứ? - Mộ Dung Nguyệt lo lắng

- Tiểu thư..! - Tiểu Vân run người nắm tay nàng

Mộ Dung Nguyệt đặt tiểu Vân dựa vào ghế, quay sang nhìn đám tì thiếp hít sâu vào.

- Bổn cung từ khi sinh ra đã là một thiên kim tiểu thư chưa thề ra tay mạnh bạo với ai...! Nhưng hôm nay có vẻ...!

Nói xong nàng lấy cây quạt trên người Hiên Viên Thanh ra, môi nhếch lên quỷ dị.

- Bổn cung sẽ cho các ngươi chứng kiến một cuộc tra tấn thảm khốc nhất trong lịch sử Tề Vân quốc!

Nói xong, cánh quạt đạp mạnh xuống chân của Vân Kiều,khiến nàng quỳ xuống.

- Vương gia.. Thiếp không có, nha hoàn kia có ý đẩy thiếp chỉ tự bảo vệ thôi! - Vân Kiều rơi nước mắt

- Nguyệt nhi.. Có thể nương tay không? - Hiên Viên Hạo nhìn nàng nói

- Mĩ nhân quả là mĩ nhân.. Nước mắt rất nhanh! - Hiên Viên Cảnh vỗ tay

- Bổn cung ghét nhất ai dám động vào người của ta, ngươi cả gan khiến tiểu Vân té xuống nước... Hôm nay coi như mạng ngươi không thọ!

Nói xong lưỡi quạt đi qua khuôn mặt, một vết máu chảy xuống, Vân Kiều nhìn nàng, Mộ Dung Nguyệt cho người lấy khăn nhét vào miệng nàng rồi kéo người ra. Coi như ngươi xui.. Đã lâu không khởi động karate... Bây giờ phải thử.. Một cú sút là một ngụm máu chảy ra, mà Mộ Dung nguyệt khoái chí đấm đá rất tự nhiên.

- Tiểu thư! - tiểu Vân gọi

- Mau mang tiểu Vân về phòng.. Kêu đại phu đến! - Mộ Dung Nguyệt nhìn Nhất Dạ

- Đại Vũ.. Mau truyền thái y đến coi cho tiểu Vân! - Hiên Viên Thanh nói

- Đa tạ Tứ ca... Quạt đây! - Mộ Dung Nguyệt mỉm cười

Lúc này mọi người nhìn lại Vân Kiều, nàng te tua máu chảy ra khiến người ta nhìn vào mà sợ.

- Vương gia... Nhan sắc như vậy ngươi nghĩ nên lưu lại không? - Mộ Dung Nguyệt nhìn

- Được rồi , cho đại phu đến xem rồi mang nàng đến ngôi nhà ngoài thôn sinh sống đi! - Hiên Viên Hạo phân phó

- Dạ vương gia! - Nhất Dạ cúi đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.