Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư

Chương 152: Tần thị phẫn nộ



Edit: Khánh Di

Beta: Chiryu Vũ

Dưới tình huống như vậy, hắn còn có năng lực gì để phản bác? Liễu Hồ Nguyệt căn bản không phải là phế vật, nàng là một thiên tài đáng giá bồi dưỡng.

Nhưng Tần thị lại không cam lòng đứng ra, quét mắt bốn phía nhìn những ánh mắt tán thành với Liễu Hồ Nguyệt, đương nhiên, còn có mấy người thật khinh thường Liễu Hồ Nguyệt. Bọn họ chỉ cảm thấy Liễu Hồ Nguyệt âm thầm đánh lén mới làm tổng quản lý trẻ tuổi bị bại.

"Chậm đã." Tần thị đứng lên giữa đám người Liễu gia.

Mọi người vốn muốn trở lại đại đường liền quay đầu nhìn về phía Tần thị, trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều hướng Tần thị.

Tần thị phụng phịu, ánh mắt như rắn độc dừng ở bên trong mọi người: "Chỉ dựa vào một chiêu của Liễu Hồ Nguyệt đã chọn nàng làm gia chủ, các ngươi có phải quá khinh suất hay không? Năm đó, thời điểm lão gia được chọn làm gia chủ, phải trải qua tầng tầng khảo nghiệm mới đạt được vị trí đó."

"Nói như thế không sai, nhưng hiện tại không có ai có tư cách làm gia chủ hơn nàng." Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn Tần thị, đối với Tần thị hắn cũng không thích gì, bởi vì nàng là người Tần gia. Những năm gần đây Tần gia đối Liễu gia có tâm tư gì, các trưởng lão Liễu gia còn nhìn không rõ sao?

Tần thị cười ha ha, hiện tại Liễu Tường Phong mất tích, Tần thị không cần phải lại cúi mặt chịu người ức hiếp.

Nàng lấy thân phận chủ mẫu Liễu gia, muốn thay nữ nhi của minh tranh thủ một phần địa vị.

"Nàng có tư cách làm gia chủ? Nhị trưởng lão, ngươi có phải còn chưa tỉnh ngủ? Ta là đương gia chủ mẫu đều còn chưa được tuyển định làm tân nhậm gia chủ, nàng chỉ là một tiểu thư thứ xuất nho nhỏ  vậy mà lại trở thành người có tư cách nhất làm gia chủ trong miệng các ngươi. Truyền ra ngoài, còn không bị người trong thiên hạ chê cười sao?"

Nói xong Tần thị cười to, liên tục phản bác lời nói của nhị trưởng lão.

Lúc này, đại trưởng lão Liễu Ý đứng ở bên cạnh nhị trưởng lão, không di chuyển, không nóng nảy nói: "Ngươi là đương gia chủ mẫu không sai, mà danh nghĩa có một trai hai gái cũng không sai. Bàn về tư chất, thứ xuất cửu tiểu thư đích xác không có gì tư cách tham tuyển gia chủ. Nhưng thực lực năm đó của Liễu gia chủ hiện tại trên hai nữ nhi ngươi không đủ, Liễu gia có tổ quy, gia chủ đời tiếp theo phải xuất chúng hơn so với gia chủ trước."

Lúc Liễu Tường Phong mười tám tuổi đương gia, hắn chiến sĩ mới phá ngũ giai, triệu hồi sư mới phá tứ cấp, thực ra người trong tộc nếu không phải xem hắn có thể song tu, cũng sẽ không thể lựa chọn hắn làm gia chủ.

Mà Liễu Tường Phong cũng là sau này gặp được cơ duyên, thực lực đột nhiên tăng mạnh, từng bước kinh người.

Hiện tại, Liễu Hồ Nguyệt mới mười hai tuổi đã phá ngũ giai, không đúng, trong mắt người bên ngoài, nàng là lục giai!

Thử hỏi, ở tuổi này có thực lực như vậy, thiên hạ còn có mấy người?

Tổ quy Liễu gia, cũng quy định, bất luận đời tiếp theo gia chủ thực lực như thế nào, nhưng tuyệt đối phải xuất chúng hơn so với gia chủ trước.

Cho nên, Liễu Linh U đến mười tám tuổi vẫn là triệu hồi sư tứ cấp, không có tư cách trở thành gia chủ, mà Liễu Linh Tích mười sáu tuổi mới triệu hồi sư nhị cấp, càng không tư cách, về phần Liễu Tuấn Thành... Vậy càng đừng nói nữa.

Tần thị ỷ vào sự hi hữu của triệu hồi sư, mà hai nữ nhi nàng đều là triệu hồi sư, mới dám ra đây tác quái.

"Nương, Cửu muội muội đạt tới tiêu chuẩn trở thành gia chủ, chúng ta..."

"Ngươi im miệng." Tần thị phút chốc xoay người, hung hăng vung tay tát lên mặt Liễu Tuấn Thành, vẻ mặt tức giận rống: "Đều là vì ngươi vô dụng, mới có thể làm cho hôm nay có kết quả như vậy, ngươi trừ bỏ việc tìm cổ dược ở ngoài, ngươi còn có thể làm cái gì, thật sự là tức chết ta."

Tần thị rống xong, liền xoay người, đẩy đám người rời đi...

☆,Chương 153: Một phiếu này, đến từ chính hắn

Edit: Khánh Di

Beta: Chiryu Vũ

Các trưởng lão đều cho rằng như vậy, Tần thị lại tiếp tục nói thì còn có ý nghĩa gì.

Nàng là một nữ tử biết tiến biết lui, càng là ở loại hoàn cảnh như thế này, nàng càng cần bình tĩnh nghĩ đối sách.

Rời đi từ đường Liễu gia một khắc, Tần thị quay đầu lạnh lùng nhìn nhìn Liễu Hồ Nguyệt, liếc mắt một cái, tựa hồ nói cho Liễu Hồ Nguyệt, nàng (Tần thị) sẽ không làm cho nàng (LHN) được như ý nguyện.

Tần thị chính là một đoạn nhạc đệm nhỏ, cũng không thể ngăn cản Liễu gia tiếp tục cuộc bỏ phiếu.

Nhưng Liễu Tuấn Thành, kinh ngạc đứng tại chỗ. Một cái tát của Tần thị mặc dù mạnh, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự tức giận của Tần thị.

Liễu Hồ Nguyệt đi tới chỗ hắn, nâng bàn tay, đặt trên vai Liễu Tuấn Thành: "Đại ca."

Liễu Tuấn Thành mới hồi phục tinh thần lại, nhìn, là tiểu muội muội, Liễu Tuấn Thành có chút vui mừng: "Chúc mừng ngươi, Cửu muội muội, không nghĩ tới ngươi còn tuổi nhỏ vậy mà có thiên phú như thế."

Liễu Tuấn Thành thật sự là mừng thay cho Liễu Hồ Nguyệt, nhưng trong lòng cũng có chút chua xót thật. Có một số người nhất định là không tầm thường, mà có một số người, nỗ lực cả đời, cũng không chắc chắn có thể tiến bộ.

Liễu Tuấn Thành xoay người, yên lặng ra khỏi từ đường, Liễu Hồ Nguyệt có thiên phú như vậy, vị trí gia chủ là ngồi chắc. Hiện tại thêm một phiếu của hắn không nhiều lắm, thiếu một phiếu của hắn cũng không ít.(có cũng được, không có cũng không sao).

Liễu lão phu nhân nhìn về phía Liễu Tuấn Thành rời đi, khuôn mặt bà mang theo một tia ưu sầu, quay đầu, nhìn về phía Liễu Hồ Nguyệt: "Tiếp tục đi."

Hội bỏ phiếu tiếp tục tiến hành, người ủng hộ Liễu Hồ Nguyệt càng ngày càng nhiều, bọn họ cũng là vì Liễu Hồ Nguyệt còn nhỏ tuổi đã có được thiên phú kinh người.

Đương nhiên, cũng có một nhóm người là khinh thường Liễu Hồ Nguyệt.

Liễu Linh U cùng Liễu Linh Tích là một trong số đó.

Bọn họ ở Liễu gia cũng tạo không ít các mối quan hệ, mà các mối quan hệ các nàng nắm trong tay không có một cái nào ủng hộ Liễu Hồ Nguyệt.

Số phiếu đến cuối cùng, còn kém một phiếu...

Nhưng mà, mọi người ở đây đã bầu qua, chỉ kém một phiếu, Liễu Hồ Nguyệt có thể trở thành gia chủ thế hệ mới.

"Hừ, còn kém một phiếu." Ngồi ở dưới đài Liễu Linh Tích, một mặt đắc ý nhìn phiếu trống và phiếu đồng ý: "Liễu Hồ Nguyệt, sớm lăn xuống đi."

Ánh mắt Liễu lão phu nhân sắc bén trừng, Liễu Linh Tích vốn muốn mở miệng nói cái gì, lại bị ánh mắt như đao của Liễu lão phu nhân làm cho sợ.

Liễu Hồ Nguyệt trên mặt mang ý cười đi ra: "Tam tỷ tỷ, ngươi có muốn nhìn xem kế tiếp đến cùng là ai lăn xuống không?"

Liễu Linh Tích an phận hạ xuống, nhìn Liễu Hồ Nguyệt đứng ở bục cao hướng nàng cười, bộ dáng khiêu khích, nàng buồn bực đứng lên nói: "Liễu Hồ Nguyệt, ngươi kiêu ngạo cái gì, cho rằng bản thân mười hai tuổi thực lực tới lục giai chiến sĩ thật rất giỏi sao."

"Đúng là không có gì rất giỏi." Liễu Hồ Nguyệt tự đằng sau cầm lấy phiếu của Liễu Tuấn Thành giao cho nàng, nhẹ nhàng đặt ở phiếu đồng ý trên đài, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Đại ca nhờ người đưa phiếu của hắn đến đài phiếu đồng ý."

"Ngươi..." Xem kia phiếu màu đỏ, từ từ rơi vào đài phiếu đồng ý, Liễu Linh Tích trợn mắt há hốc mồm nói: "Đại ca cũng không ở đây, ngươi có tư cách gì thay hắn bỏ phiếu, một phiếu này không tính."

"Đùng ——" đại trưởng lão đột nhiên đập bàn, hắn an vị ở vị trí gần với Liễu Linh Tích, cách mấy cái ghế. Đạp bàn xong, đại trưởng lão nghiêm khắc nói: "Tam cô nương, đã đến nước này, ngươi đến cùng còn muốn nháo cái gì?"

Liễu Linh U kéo kéo Liễu Linh Tích, cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Muội muội, ngồi xuống."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.