Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư

Chương 2: Không chết chỉ sợ không kịp



“Tam tỷ tỷ đã đi gọi người đến, một lát tổ mẫu và trưởng lão trong tộc đều sẽ đến nơi này đến. Nếu như ngươi không muốn gả cho ngốc vương, cũng chỉ có thể lấy cái chết để uy hiếp, như vậy may ra mới có khả năng Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra a.”

Liễu Hồ Nguyệt một mặt nhìn nữ tử xa lạ trước mắt, tuy rằng còn không có làm cho rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng là, theo hoàn cảnh nơi này có nữ nhân cổ trang nhìn, nàng toát ra một cái ý niệm trong đầu, bản thân sẽ không là xuyên không đi!

Được rồi, mặc kệ có phải không phải xuyên không, trước mắt chuyện quan trọng hơn là làm cho rõ nữ nhân này đến cùng muốn nàng cùng nàng ta làm cái trò gì.

Theo ngôn ngữ cùng giọng điệu của nàng khi nãy, nữ nhân này cũng không phải loại lương thiện gì, hơn nữa tuyệt đối là kẻ hận nàng không chết.

Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ, ta đột nhiên không muốn chết.”

”Này... Này...” Liễu Linh U không thể tin được lời nói bản thân vừa nghe được, vừa rồi rõ ràng nháo thàphải chết chứ không muốn sống, hiện tại đột nhiên nói không muốn chết, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, nàng hôm nay không thể không chết a.

Từng bước một đi tới chỗ Liễu Hồ Nguyệt, Liễu Linh U ánh mắt lộ ra rõ ràng sự ngoan lệ, nói: “Cửu muội muội, ngươi không đùa giỡn nhị tỷ tỷ đi. Chết đến một nửa, vậy mà cùng tỷ tỷ nói không muốn chết. Hiện tại không muốn chết, chỉ sợ không còn kịp rồi.”

Hai tay nàng hướng về tới cổ Liễu Hồ Nguyệt, xem ra là chuẩn bị sức lực bóp chết Liễu Hồ Nguyệt nàng.

Ánh mắt Liễu Hồ Nguyệt lạnh lùng, ngay lúc Liễu Linh U chạm được cổ của mình, nàng chộp lấy con dao trong đống hoa quả bày biện trên mặt bàn, lại hướng hai tay Liễu Linh U đâm xuống.

”A ——” Đau! Liễu Linh U sợ hãi kêu một tiếng.

Ngoài sân một vị lão nhân tóc bạc, nghe tiếng thống khổ kêu to, liền chà chà trong tay quải trượng, lo lắng nói: “Mau, mau đi xem một chút.”

Phụ thân của Liễu Hồ Nguyệt, ba bước làm hai bước đi, vội vàng nhảy vào trong viện.

Một bên Liễu Linh Tích đỡ Liễu lão phu nhân, một bên giả mù sa mưa khóc vừa nói: “Không biết cửu muội muội như thế nào? Thời điểm vừa rồi ta tới, cửu muội muội cũng đã treo cổ ở phía trên. Không nghĩ tới a, cửu muội muội nghĩ quẩn như vậy.”

”Nghiệp chướng, nghiệp chướng a.” Liễu lão phu nhân đau lòng nói, sau đó vẫy vẫy tay: “Ngươi đừng phù ta, mau đi xem một chút ngươi cửu muội muội.”

Liễu Linh Tích âm thầm suy tính, nghĩ rằng Liễu Hồ Nguyệt xác định chắc chắn là đã chết.

Trong phòng, Liễu Linh U nhìn đến hay tay chính mình bị Liễu Hồ Nguyệt làm bị thương, cả kinh kêu to liên tục: “Ngươi, ngươi cũng dám đối ta động thủ?!”

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân làm Liễu Hồ Nguyệt đề cao cảnh giác.

Kiếp trước nàng là sát thủ, thính lực cực kì mẫn cảm. Nghe trận thế này, không dưới hai mươi người đang tiến vào sân.

Không biết người tới là bạn hay là địch, theo bản năng nàng cầm lấy một quả táo trong đống hoa quả trên bàn, ngay lúc cửa phòng bị người đẩy ra, Liễu Linh U đột nhiên phẫn nộ xốc trên mặt bàn làm ra vẻ mâm hoa quả, căm giận rống: “Liễu Hồ Nguyệt, ngươi muốn chết!”

”Dừng tay ——” một vị nam tử trung niên đẩy cửa phòng ra, nhìn đến lại là nhị nữ nhi chính mình Liễu Linh U rút ra bên hông kiếm, đang chuẩn bị đâm tới Liễu Hồ Nguyệt.

Liễu Tường Phong nhìn đến một màn như vậy, da đầu đều run lên. Đầu tiên hắn tức giận quát lên ngăn cản, sau đó nhanh chạy bộ đến, đem Liễu Linh U đẩy ra, lại đem bảo hộ Liễu Hồ Nguyệt sau lưng mình.

Nếu không phải hắn tới kịp, hắn nhìn đến sợ không phải trường hợp Liễu Hồ Nguyệt thắt cổ tự sát, mà là Liễu Linh U tự tay giết chết muội muội của nàng.

”Linh U ngươi đang làm cái gì?” Liễu Tường Phong mặt đỏ tai hồng rống to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.