Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư

Chương 50: Tư tâm của liễu lão phu nhân



Liễu lão phu nhân nghe xong, tuy có chút đáng tiếc nhưng bà hiểu rõ, Tinh Hồn trì sớm muộn sẽ bị dùng hết. Hai mắt bà tối sầm, xua xua tay nói: “Nếu một đầm Tinh Hồn trì có thể khiến cho một cường giả quật khởi, một chút Tinh Hồn trì kia thì tính là gì. Nguyệt nhi, thời gian một ngày đã hiểu được khế ước trận, đừng nói cha ngươi, chỉ sợ vị tổ tiên triệu hồi sư có không gian hệ cũng chưa chắc có thiên phú như vậy. Tổ mẫu rất vui mừng vì Liễu gia có người kế tục.”

Liễu gia có người kế tục? Lời này hình như có chút mơ hồ.

Tỷ muội Liễu Linh Tích chẳng lẽ không phải người Liễu gia? Thiên phú của hai nàng ta không tệ, tuy Liễu Linh Tích hơi kém cỏi nhưng Liễu Linh U lại được ví như thiên tài. Lời Liễu lão phu nhân còn phải xem xét lại, chẳng lẽ bà biết Tần gia muốn gây bất lợi cho Liễu gia? Nàng ngẩng đầu, nhìn Liễu lão phu nhân ngồi trên giường, hỏi: “Tổ mẫu, thiên phú của nhị tỷ và tam tỷ cũng không tệ. Nếu không có con, Liễu gia cũng không có khả năng không người nối nghiệp.”

Lời này vừa nói ra, đáy mắt Liễu lão phu nhân liền xẹt qua ánh độc ác, nhưng bị đè xuống rất nhanh, vẫy vẫy tay nói: “Thiên phú của hai đứa không tệ, nhưng không bằng con. Nguyệt nhi, con phải nhớ kĩ, không phải thiên phú của bọn chúng không tệ, mà là triệu hồi sư trên lục địa này không đến ngàn người, bọn chúng mới đặc biệt quý hiếm, hiểu chưa?”

”Dạ, Nguyệt nhi hiểu rồi.” Lời Liễu lão phu nhân không thể nghi ngờ, nói với nàng vật hiếm là quý, hiện tại hai người kia là hi hữu mới trở nên đặc biệt. Đồng thời, bà cũng nói với nàng làm người không nên tự phụ tự đại, đắc ý vênh vào.

”Đã hiểu khế ước trận, tiếp theo Nguyệt nhi nên đi Cổ Lạc sâm lâm để khế ước với huyễn thú. Chỉ có điều lần mở của cuối cùng của Cổ Lạc sâm lâm trong năm nay là vào kì khảo nghiệm. Chỉ có đứa trẻ có thiên phú được người trong tộc phát hiện ra mới có tư cách tham gia trận luận võ chung kết, tranh giành danh ngạch vào Cổ Lạc sâm lâm.” Nói đến đây, mày Liễu lão phu nhân hơi nhíu lại.

Nếu thực lực Liễu Hồ Nguyệt bị lộ ra, điều này chẳng phải cho thế nhân biết Liễu gia lại có thêm một thiên tài tuyệt thế sao? Đây là điều Liễu lão phu nhân lo sợ. Bà không muốn Liễu Hồ Nguyệt là cây non chưa trưởng thành đã bị bại lộ thực lực của mình. Nhưng nếu không tham gia, nàng không có tư cách tiến vào Cổ Lạc sâm lâm. Huống hồ, ngày tám tháng sau là ngày Liễu Hồ Nguyệt và Phượng Dật Hiên thành thân, mà ngày khảo nghiệm là trung tuần của tháng sau, chuyện cần bàn thật đúng nhiều.

Liễu lão phu nhân càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng dùng ánh mắt thăm thẳm nhìn Liễu Hồ Nguyệt, âm thầm quyết định: “Chuyện danh ngạch, tổ mẫu sẽ giúp con giành một cái. Con không cần ra mặt, chuyện sau đó là an tâm tu luyện nguyên tố lực của con. Chỉ có người sử dụng tinh thần lực để khống chế tốt nguyên tố lực mới đủ tư cách trở thành triệu hồi sư.”

”Tổ mẫu, Nguyệt nhi khẩn cầu thời gian kế tiếp cho Nguyệt nhi sắp xếp, có thể không?” Liễu Hồ Nguyệt hạ giọng.

Liễu lão phu nhân giật mình, nhìn nữ oa đầy tự tin trước mặt. Thậm chí đôi khi bà có ảo giác rằng người trước mắt không phải cháu gái của mình. Nhưng không phải cháu gái của bà thì có thể là ai? Bà cho rằng có lẽ vì bị người Nạp Lan gia sỉ nhục hoặc bị Phượng Dật Thần ghét bỏ làm nàng thay đổi tính cách.

Đôi mắt lóe lên hưng phấn và nghi ngờ, cuối cùng tia sáng kia dần dần biến mất, Liễu lão phu nhân gật đầu: “Có thể. Có lẽ bộ công pháp tu luyện ta đưa không thích hợp với con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.