Hai người đều biết, đó là âm thanh dao nĩa ma sát phát ra!
Con vật lầu hai kia… lại xuống tới săn mồi rồi!
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, Lưu Thừa Phong vẫn cảm thấy rõ ràng vô số tóc gáy trên người mình dựng thẳng, tay chân không ngừng run rẩy!
Lúc này đây… lại sẽ là ai chứ?
Xeng xeng ——
Xeng xeng ——
Xeng xeng ——
Theo tiếng va chạm kia càng ngày càng gần, tim của Lưu Thừa Phong cũng đập càng lúc càng nhanh.
Ông nhìn thoáng qua Ninh Thu Thủy đang ngồi bên cạnh, phát hiện… Đối phương cư nhiên uống trà.
Lưu Thừa Phong sửng sốt.
Sau đó, ông lại bội phục từ đáy lòng tố chất tâm lý của đối phương lần nữa.
“Tiểu ca, dưới tình huống như vậy, còn có thể nhàn nhã uống trà… cậu là người đầu tiên mà tôi từng gặp!”
Lưu Thừa Phong đè giọng tới cực thấp.
Ninh Thu Thủy đặt ly trà xuống.
“Tôi cũng rất khẩn trương.”
“Nhưng người khác nhau, biểu hiện hành vi khẩn trương cũng khác nhau.”
“Tôi căng thẳng, thì thích ăn hoặc là uống chút đồ.”
Tuy rằng anh nói như vậy, thế nhưng giọng nói cũng rất ổn, hầu như vô pháp nghe ra bất luận run gì.
Ngoài cửa, âm thanh kinh khủng, như cũ đầu tiên là dừng ở trước chỗ bọn họ.
Âm thanh dao nĩa ma sát lẫn nhau, một lần lại một lần vang lên, như có một ác quỷ bụng đói kêu vang, đang đứng ở cửa của bọn họ, thèm nhỏ dãi nhìn bọn họ…
Lưu Thừa Phong cảm thấy mình rất không tiền đồ, nhưng lòng bàn tay quả thực rịn ra lượng mồ hôi lớn.
Ông thực sự sợ.
Sợ thứ đáng sợ ngoài cửa kia, bỗng nhiên xông vào…
Nhưng cũng may, chuyện trong tưởng tượng của ông cũng không có phát sinh.
Thứ đồ quỷ kia ngừng một chút trước cửa phòng bọn họ xong, tựa hồ phát hiện vô pháp ra tay với bọn họ, vì vậy chuyển hướng mục tiêu về phía một căn phòng khác.
Lúc này đây…
Giống tình cảnh đêm qua như đúc.
Cái âm thanh kia… biến mất ở ngoài cửa sát vách.
Khoảng chừng qua năm phút đồng hồ, dán tại cửa Ninh Thu Thủy không có nghe thấy âm thanh nữa, anh liền chậm rãi đẩy cửa ra một cái khe nhỏ.
Ninh Thu Thủy quan sát một hồi xong, đẩy khe cửa ra lớn hơn nữa, lộ ra nửa cái đầu, quan sát trái phái trên hành lang hắc ám tĩnh mịch.
Ngoại trừ cửa sổ trăm lá đầu cùng bị mở ra và gió lạnh gào thét mà qua, trên hành lang cái gì cũng không có.
“Chính là hiện tại, đi!”
Ninh Thu Thủy quay Lưu Thừa Phong vẫy vẫy tay, hai người rón ra rón rén ra cửa, cẩn cẩn dực dực tiềm hành trong bóng đêm, đi tới phía cầu thang của hành lang…
…
Hai người đi tới lồi lên cầu thang.
Bọn họ thấy, cái cửa sắt đi thông lầu hai đã được mở ra.
Bên trên có một mùi cực kỳ tanh tưởi tràn ngập xuống tới.
Thứ mùi đó, độc nhất vô nhị với mùi của thi thủy nhỏ xuống gian phòng của bọn họ!
Là mùi sau khi động vật hư thối tán phát ra!
Lưu Thừa Phong ngửi không quen mùi này, vì vậy bưng kín miệng mũi của mình, mày cau lại.
Ông chịu đựng d*c vọng nôn khan, theo Ninh Thu Thủy lên lầu hai.
Sau khi lên tới lầu hai, mùi thịt hư thối càng đặc hơn, thế cho nên Lưu Thừa Phong căn bản không cách nào khống chế bản thân, dạ dày trào ngược, cuối cùng vẫn là ngồi chồm hổm dưới đất nôn ra!
“Ọe —— ”
Lưu Thừa Phong nôn khan, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ninh Thu Thủy vỗ vỗ phía sau lưng của ông.
Sau khi Lưu Thừa Phong nôn xong cơm tối ra, cảm thấy khá hơn một chút.
Hai người dọc theo hành lang đen kịt một đường đi trước, sàn nhà dưới chân thập phần sềnh sệch, sắc mặt của Lưu Thừa Phong trắng bệch không gì sánh được, mặc dù không có tia sáng chiếu sáng, ông cũng có thể đoán được, trên sàn nhà rốt cuộc là cái gì.
.
.
Đó là.
.
.
Thi thủy!
Thứ này, trải khắp lầu hai!
Trong lòng hai người, đều là kinh hãi.
Đây đến tột cùng phải bao nhiêu cổ thi thể hư thối phân giải ra thi thủy, mới có thể phủ khắp mặt đất của lầu hai?
“Quả nhiên.
.
.”
Ninh Thu Thủy híp mắt.
Tuy rằng anh cũng cảm thấy mùi trong không khí buồn nôn không gì sánh được, nhưng cũng không có cảm giác muốn ói.
Mà tình huống lầu hai, ở trước khi tới, anh đã đoán được bảy tám phần rồi.
Đạp thi thủy sềnh sệch ác tâm, rốt cục hai người đi tới căn phòng phát ra mùi hôi thối đầu tiên, chậm rãi vặn chốt mở cửa, cảnh tượng đập vào mắt để hai người chấn động cả người!
Tràng diện kinh khủng này, tuyệt đối để người chung thân khó quên.
.
.
Chỉ thấy ánh trăng rải vào trong phòng, để vô số thi thể hư thối rậm rạp!
Trong những thi thể này, có cổ tương đối mới mẻ, còn huyết nhục mơ hồ, cũng có cổ cũng sớm đã nát thành một đống xương khô, chỉ còn lại có khung xương và tóc!
Nhưng chúng nó đều không ngoại lệ, đều giữ đầu hầu như hoàn hảo, trên mặt của thi thể còn chưa hoàn toàn hư thối mang mỉm cười thẩm người, nhìn hai người ở cửa, tựa hồ đang phát sinh lời mời bọn họ.
.
.
Đông ——
Lưu Thừa Phong bưng miệng mình, sợ đến lui về sau một bước, thân thể không ngừng run rẩy.