Mặc dù không có thấy thứ quỷ bò dưới giường kia, nhưng Ninh Thu Thủy mơ hồ đoán được, chắc là đối phương nhìn không thấy anh, cũng không biết anh ở trên giường!
Ninh Thu Thủy chỉa vào áp lực to lớn trong lòng, không có phát sinh tí xíu âm thanh.
Quả nhiên, con quỷ nhúc nhích trong phòng kia bởi vì hạn chế nào đó nên vô pháp bò lên giường, chỉ là bò ở dưới giường một chút, cuối cùng sau khi xác nhận không có thứ bản thân muốn tìm… lại leo ra ngoài cửa.
Lúc đi, thậm chí nó giúp Ninh Thu Thủy đóng cửa phòng lại.
“Quỷ này… Còn rất có lễ phép.”
Ninh Thu Thủy tự giễu trêu đều một câu trong lòng.
Nhưng thực chỉ có bản thân anh biết, trạng huống mới vừa rồi có bao nhiêu hung hiểm!
Anh đoán rằng, nếu vừa rồi mình phát ra động tĩnh lớn gì, hoặc đối diện với con quỷ kia… Có thể cũng sẽ bị nó tha đi hoặc là gi ết chết!
Theo con quỷ cả người tản ra mùi thiêu đốt kia rời khỏi, mùi thiêu đốt trong gian phòng trở nên nhạt rất nhiều.
Nhiệt độ của huyết ngọc trong lòng bàn tay của Ninh Thu Thủy cũng dần dần khôi phục, không quá nóng nữa.
Ngay khi anh đang chuẩn bị tiếp tục ngủ, ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng kêu cực kỳ thảm thiết thê lương của một người đàn ông!
Tiếng kêu thảm kia, nhiếp tâm hồn người, thoáng cái xua tan tất cả buồn ngủ của Ninh Thu Thủy!
…
“Cứu.
.
.
Cứu mạng.
.
.
Ách ách.
.
.”
Người đàn ông kia phát ra cầu cứu với nơi chiêu đãi, nhưng đáp lại anh ta.
.
.
Chỉ có vắng vẻ như chết.
Ninh Thu Thủy cẩn thận xuống giường, đi tới bên cửa gỗ, khóa trái cửa gỗ, sau đó mới từng bước một đi tới phía trước cửa sổ, nương ánh trăng thanh lãnh kiểm tra phía dưới.
Anh thấy, một bóng đen lảo đảo từ trong rừng cây trốn ra, tay đang dùng lực túm trên cổ!
Chính là người đàn ông cầu cứu kia!
Người đàn ông vừa thê lương cầu cứu nơi chiêu đãi, vừa điên cuồng túm cổ của mình, hình như.
.
.
Nơi đó có cái gì vậy.
Anh ta muốn vươn tay tới phía nơi chiêu đãiy, nhưng tay phảng phất không bị khống chế lại thu về, tiếp tục cuồng nắm cổ!
Cả người cũng chỉ liên tục chuyển ở trong sân, tựa hồ không có biện pháp tới gần nơi chiêu đãi.
Tiếng kêu của người đàn ông càng ngày càng thê thảm, nghe tới da đầu tê dại!
Nhưng thủy chung, trong nơi chiêu đãi, không ai ra ngoài cứu anh ta.
Có lẽ là không ai nghe.
Nhưng cho dù có người nghe, cũng không ai dám đi cứu anh ta.
Mọi người đều biết, thế giới phía sau cửa máu, là một chỗ kinh khủng thế nào!
Tùy tiện ra đi cứu người, không chỉ không có khả năng cứu được người, còn có thể chôn vùi bản thân!
Rốt cục, khoảng chừng qua mười mấy phút sau, người đàn ông phía ngoài đình chỉ kêu thảm thiết.
Vốn cho là chuyện đến nơi đây thì kết thúc, nhưng một màn kế tiếp, lại làm cho Ninh Thu Thủy trợn to hai mắt, suýt nữa kêu thành tiếng!
Anh thấy, ở dưới ánh trăng trắng bệch, người đàn ông trên đất trống của cái sân kia ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay cố sức, lại rõ ràng kéo đầu của mình xuống!
Phun ra một lượng máu tươi to, lại phun cai đến hai tầng lầu!
Kinh khủng hơn chính là, sau khi kéo đầu của mình xuống, người đàn ông này cư nhiên còn chưa chết, trong miệng vẫn như cũ ở phát sinh tiếng cầu cứu thẩm người:
“Đau quá.
.
.
Cứu tôi.
.
.
Van cầu các người.
.
.
Mau cứu tôi.
.
.”
“Đau quá a.
.
.
Tôi đau quá.
.
.”
“Vì sao.
.
.
Không ai tới cứu tôi.
.
.
Vì sao.
.
.”
Lúc nói chuyện, anh ta lại đột nhiên dẫn theo cái đầu máu dầm dề của bản thân, chậm rãi chuyển hướng về phía nơi chiêu đãi, coi như tra xét ở một gian một hộ!
Ninh Thu Thủy bén nhạy thu hồi ánh mắt trước, từng bước một về tới trên giường của mình!
Anh cảm giác được tốc độ đập của tim của mình cực nhanh!
Thẳng đến thật lâu sau, cuối cùng bên ngoài mới không có động tĩnh gì nữa.
Mà Ninh Thu Thủy cũng mơ mơ màng màng rốt cục đã ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ninh Thu Thủy là bị tiếng đập cửa bên ngoài đánh thức.
Anh rời giường mở rộng cửa, là Bạch Tiêu Tiêu đã mặc quần áo tử tế.
Cô vẫn như cũ, trên mặt hầu như không có trang dung, chỉ có một đôi môi đỏ diễm lệ.
“Mặc quần áo, sau khi ăn điểm tâm xong, chúng ta đi dạo khu du lịch gần nhất, có thể tìm được đầu mối sinh lộ hữu dụng.”
Ninh Thu Thủy gật đầu, cũng không có nhiều lời.
Anh nhanh chóng mặc quần áo xong, xuống lầu xong thấy Lưu, Bạch hai người đã đợi ở cửa.
Ở đây đã vây bắt một nhóm người lớn.
Ninh Thu Thủy đếm, bỗng cau mày.
Thiếu 3 người.
Là rời đi trước, hay là chưa có rời giường?
Hay là.
.
.
“Làm sao vậy?”
Đi tới bên cạnh Lưu, Bạch hai người, Ninh Thu Thủy hỏi.
Hai người đều không nói chuyện, Bạch Tiêu Tiêu dùng cằm tinh xảo chỉ chỉ, ra hiệu Ninh Thu Thủy nhìn trên đất trống xa xa trong sân.
Nơi đó, nằm một cổ thi thể.
Máu thịt không rõ.
Không có đầu.
Chính là người đàn ông tối hôm qua Ninh Thu Thủy nhìn thấy.