“Vì sao?”
“Bởi vì phía sau cửa máu, người bị chết nhất định sẽ biến thành quỷ!”
Lưu Thừa Phong nghe vậy, hô hấp bị kiềm hãm.
Bạch Tiêu Tiêu tiếp tục nghiêm túc nói:
“Người tự sát hoặc bị quỷ gi ết chết biến thành quỷ, đều thuộc về đơn vị tuyệt đối trung lập, không có ảnh hưởng gì với phó bản, nhưng nếu như là người bị người gi ết chết biến thành quỷ… Vậy thì khác rồi!”
“Thông thường chúng nó có oán niệm kịch liệt, sẽ báo thù trước tiên, thậm chí… Còn có thể sẽ liên lụy người khác phía sau cửa máu!”
Lưu Thừa Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia của Bạch Tiêu Tiêu, nhịn không được nuốt nước bọt một cái, phẫn nộ trong lòng bởi vì thế mà cũng đã biến mất.
Nhưng rất nhanh, ông lại không nhịn nổi, nói rằng:
“Vậy, vậy chúng ta cũng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy a!”
“Bị người phá còn không rên một tiếng, cô nói đây gọi là chuyện gì!”
Bạch Tiêu Tiêu liếc mắt, thở dài:
“Anh a… Thực sự là người nóng tính!”
“Dù sao cơm cũng phải ăn từng miếng từng miếng đi?”
Lưu Thừa Phong cũng tựa hồ ý thức được đã biết dáng dấp vô năng cuồng nộ này rất ngu ngốc và thiếu sót, có chút lúng túng nhức đầu.
“Đúng… Đúng, là tôi quá gấp… Xin lỗi.”
Lúc này, vẫn trầm mặc ở một bên Ninh Thu Thủy lên tiếng:
“Xem ra, chuyện tôi vẫn lo lắng vẫn đã thành sự thật.”
Hai người đều quay đầu, nhìn về phía Ninh Thu Thủy, lông mày rậm của Lưu Thừa Phong gạt gạt.
“Tiểu ca, cậu đây lo lắng cái gì?”
Ninh Thu Thủy không có trả lời Lưu Thừa Phong ngay, chỉ là chỉ vào dấu chân trên đất, nói với Bạch Tiêu Tiêu:
“Tuy rằng đã tám chín phần mười, nhưng tôi còn muốn xác nhận một chút, chị Bạch, cô xem, dấu chân này… Có phải của Đường Kiều hay không.”
Bạch Tiêu Tiêu gật đầu, xoay người rời đi, chẳng bao lâu cô lại trở về đây, sắc mặt lạnh lùng quay hai người gật đầu.
“Là ả!”
…
Vừa nghe được dấu chân này thuộc về Đường Kiều, Lưu Thừa Phong trợn to mắt:
“Con mẹ nó.
.
.
Lại là ả!”
Bạch Tiêu Tiêu liếc mắt.
“Làm ơn, chú râu rậm, có cần kinh ngạc như vậy không?”
“Buổi chiều mọi người đều ra ngoài điểm tham quan tìm kiếm đầu mối, chỉ có ả đi là Phọc Ngạc từ gần đây nhất.
.
.
Đương nhiên, cũng có thể căn bản ả cũng không có đi, phản chính lời từ trong miệng ả căn bản không có mấy câu nói thật.”
Lưu Thừa Phong cả giận nói:
“Tôi đã biết con mụ đó không phải thứ tốt gì, trước ở trong phòng mỹ kỳ danh viết là họp, kết quả lại là vênh mặt hất hàm sai khiến mọi người, gạt chúng ta làm thương để sử dụng!”
“Hiện tại.
.
.
Lại còn muốn hại chúng ta!”
Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm vào mặt đất, bỗng nhiên nói:
“Chị Bạch, đưa đèn pin cho tôi.”
Bạch Tiêu Tiêu gật đầu, đưa cái đèn pin có thể soi ra vết chân đặc thù trên mặt đất cho Ninh Thu Thủy.
Ninh Thu Thủy mở đèn pin lên, dọc theo vết chân đi chung quanh trong phòng, sau cùng dừng ở trước cái tủ quần áo to lớn kia.
Anh chăm chú quan sát tủ quần áo một lần, sau đó lục lọi trên dưới, sau cùng ở trong một cái góc nát cực kỳ khuất của tủ quần áo, móc một tấm bảng gỗra khỏi cái khe chật hẹp.
Trên tấm bảng gỗ này buộc dây đỏ, trên đó viết một chữ ba người đều phi thường quen thuộc—— Nguyễn.
Sau khi nhìn thấy cái tấm bảng gỗ này, ánh mắt của Bạch Tiêu Tiêu lóe lên.
Lưu Thừa Phong cũng như hiểu cái gì, cả kinh nói:
“Đêm qua, con quỷ thiêu đốt trong phòng tiểu ca cậu chính là đang tìm giá tấm bảng này?”
Ninh Thu Thủy gật đầu.
“Đại khái là thế.”
“Tấm bảng này chắc là thứ người của bộ tộc Nguyễn thị mới có thể có, chí ít những du khách tới từ bên ngoài như chúng ta không có khả năng tùy tiện lấy được, Đường Kiều có thể lấy được nhiều tấm bảng của tộc nhân Nguyễn thị như vậy, khẳng định đã gặp mặt Nguyễn thần bà trong thôn.
.
.”
Đôi mi thanh tú của Bạch Tiêu Tiêu hơi nhếch:
“.
.
.
Là Nguyễn thần bà sai sử Đường Kiều làm đây hết thảy?”
Ninh Thu Thủy thở dài.
“Đúng vậy, đây cũng là tình huống bết bát nhất.”
“Chúng ta làm du khách ngoại lai, hiểu về quỷ du đãng trong thôn khẳng định xa không bằng Nguyễn thần bà, nếu như bả muốn lợi dụng những con quỷ này để giế t chết chúng ta, quả thực chính là khó lòng phòng bị!”
Lưu Thừa Phong không hiểu:
“Nhưng chúng ta không oán không cừu với Nguyễn thần bà, tại sao bả phải làm như vậy?”
Ninh Thu Thủy trầm mặc chỉ chốc lát.
“Tôi đoán, khả năng có liên quan đến thần miếu tế hội của sáu ngày sau!”
“Chú râu rậm, chú còn nhớ rõ quyển nhật ký trong phó bản thứ nhất của chúng ta không?”
Lưu Thừa Phong gật đầu.
“Đương nhiên nhớ kỹ.
.
.
mẹ của cô gái nhỏ nhận một cú điện thoại, ông ngoại nói thân thể bà ngoại cấp tốc chuyển biến xấu, mắt thấy sắp không được, muốn mẹ của cô gái nhỏ trở về một chuyến, thế nhưng lúc đó mẹ của cô gái nhỏ quả đoán cự tuyệt.”
“Đồng thời sau này khi biết bà ngoại chết, mẹ của cô gái nhỏ cảm thấy phi thường sợ hãi, như là đang sợ thứ gì tìm đến vậy, thậm chí còn chuyên môn đi lấy một khối huyết ngọc không biết từ đâu tới cho cô gái nhỏ hộ thân.
.
.”