Quỷ Xâm

Chương 4



Editor: Linh Đang

"Hằng Ảnh?? A....Hằng Ảnh??"

Cô hốt hoảng thấy rằng chính mình đang bị anh tiến vào, không tự chủ được la lên tên của anh, cô không phân rõ được đến tột cùng cảm giác phong phú này là của thân thể hay là tâm lý, nhưng thân thể của cô không có cách nào để khắc chế bắt đầu đong đưa thắt lưng và mông, nghênh hợp vật to lớn lạnh lẽo xâm nhập.

Thiếu niên cũng không hồi đáp, nhưng đôi tay hết sức lạnh lẽo khẽ ấn thắt lưng của cô, vuốt dọc theo lưng, sức lực vừa ôn nhu lại to lớn, mang theo áp lực cùng tìm kiếm khó mà nói rõ, làm tận sâu trong xương tủy cô cũng cảm thấy run sợ. Đôi nhũ hoa đầy đặn của cô, bị tua cuốn uốn quanh vuốt ve, huyệt thịt chặt chẽ cũng từng chút bị va chạm, Mạc Hoa bất lực mở to hai mắt, trong bóng đêm cảm thụ cự vật ở giữa hai chân không ngừng xâm phạm huyệt thịt, dưới sự xâm nhập của thứ lạnh như băng, vách tường thịt chiếm được khoái cảm kịch liệt, cuối cùng co rút phun ra chất lỏng nóng bỏng tưới nóng cự vật.

"Không nghĩ tới em lại dâm đãng như vậy."

Lúc này rốt cuộc thiếu niên cũng mở miệng thấp giọng nói một câu như vậy, mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng cô lại có thể nghe rất rõ ràng, nghĩ đến chính mình lại yêu ở mộ của thiếu niên, mặc cho quái vật không rõ trong bóng đêm đùa bỡn, còn bị thiếu niên nhìn thấy bộ dáng dâm đãng của cô như vậy, Mạc Hoa hoảng hốt cảm thấy bản thân mình bị cắt thành hai nửa một cách độc ác.

Trong đầu biết rành mạch chuyện đã xảy ra là vô cùng đáng sợ, hẳn là cô nên thét chói tai thoát đi, thân thể lại giống như con cẩu mẹ, không ngừng nâng thắt lưng lắc lắc mông, khát vọng càng nhiều với cự vật.

"Hằng Ảnh...Anh....Có phải anh chán ghét em hay không?"

"Nếu anh chán ghét em... Em sẽ thoát đi, buông tha cho cơ hội được ở cùng với anh sao?"

Thiếu niên vòng hai tay qua eo cô cúi người xuống, trong đầu Mạc Hoa hoàn toàn lộn xộn, không thể hồi đáp bất cứ thứ gì, mặc dù mở mắt nhắm mắt đều là bóng đêm, cô vẫn nhắm hai mắt đè nén nước mắt sắp trào ra, phóng túng thân thể của chính mình thừa nhận ái ân quỷ dị như vậy. 

Cự vật vẫn lạnh lẽo cứng rắn như trước, không nhúc nhích đứng thẳng giống mộ bia, nhưng dưới sự dẫn đường của tua cuốn, cô không ngừng mở rộng bắp đùi, mật huyệt co rút lại, eo mông vê tròn, dâm đãng theo đuổi cao trào. Mỗi khi cô phun dịch yêu nóng bỏng về phía cự vật, tà vật sẽ thoáng dễ chịu, tay này sẽ sẽ vuốt ve chỗ mẫn cảm như thưởng cho cô, gây cho cô càng nhiều vui thích.

Cứ như vậy ở hoàn toàn trong bóng đêm, cô không biết chính mình tiết ra bao nhiêu lần, lại cao triều bao nhiêu lần, cô chỉ biết là cự vật cứ xâm nhập thân thể cô từng tấc, từng chút nuốt hết ý thức của cô, mãi đến cuối cùng cô hoàn toàn bị bóng đêm thổi quét mới thôi.

※※※

Ngày kế tiếp cô nghe được đồng hồ báo thức vang lên thì bừng tỉnh, khi chật vật lăn từ trên giường xuống, mới phát hiện bản thân mình lại đang mặc quần áo của đêm qua, nằm trên giường nơi mình thuê.

Hồi tưởng lại tất cả đêm qua, cô ngạc nhiên nghi ngờ nhìn thân thể của mình, phát hiện quần áo trên người hoàn toàn đầy đủ nhưng giữa hai chân vô cùng đau xót, lại làm cho cô không thể phủ nhận thứ quỷ dị mình gặp phải ở nghĩa trang, cự vật lạnh lẽo như còn ở trong cơ thể cô, khiến cho cô không có sức lực khép lại hai chân. Cô phát run xuống giường muốn rửa mặt chải đầu, chân vừa mới chạm đất, hai đầu gối mềm nhũn lại té trên mặt đất gần như không đứng dậy được.

Cô nghĩ hẳn là bản thân mình điên rồi, bằng không làm sao tối hôm qua có thể tùy ý cho tua cuốn dị giới bài bố, giống cẩu mẹ bình thường hay phe phẩy mông, thủ dâm với bia mộ, thậm chí đạt được vô số cao trào trong tình huống đó, lại nghĩ tới câu nói người thiếu niên nói với mình hôm qua, Mạc Hoa không nhịn được che mặt khóc lên.

Cô khóc một thời gian, xốc lại tinh thần trang điểm đi làm, nhưng cả ngày cô đều đần độn không biết chính mình đang làm cái gì. Đợi Mạc Hoa tỉnh táo lại, mới phát hiện sắc trời đã tối muộn, mà chính mình đã chạy tới bên cạnh nghĩa trang, đứng ở bên ngoài đầu óc lưỡng lự.

Chuyện đêm qua đã xảy ra, không thể nghi ngờ là một cơn ác mộng, mặc dù trong đó có chút khoái cảm ngọt ngào, nhưng sa đọa vào bóng tối thì nhiều hơn. Cô nhớ tới câu nói của người thiếu niên làm cô vạn kiếp bất phục hôm đó: "Bất kể xảy ra chuyện gì, em đều không thể cự tuyệt, không thể quay đầu, cứ liên tục bảy ngày như thế, anh sẽ đến bên cạnh em."

Mạc Hoa rất rõ ràng, chỉ cần tiếp theo cô đứng cạnh bia mộ đến nửa đêm, cô lại sẽ gặp phải cảnh này, nhưng có thể ở cùng một chỗ với người thiếu niên, đối cô mà nói cũng là dụ hoặc lớn không thể chống cự.

Hai người bọn họ miễn cưỡng được xem như thanh mai trúc mã, nhà cách nhau không xa, học cùng nhà trẻ, từ lúc cô sáu tuổi đã yên lặng thích anh, sau đó tiểu học hai người cùng trường, ngẫu nhiên cùng lớp, cô lại chỉ dám nhìn anh từ xa.

Đợi đến khi học trung học hai người không cùng trường, cô mới có dũng khí tiếp cận anh, ý đồ nói chuyện cùng anh, ngay từ đầu anh cũng không đặc biệt kháng cự, đối xử với cô lạnh nhạt giống như người bình thường, sau đó thỉnh thoảng anh sẽ thản nhiên hưởng ứng lời nói của cô, cũng mỉm cười với cô. Anh là một thiếu niên đẹp trai như thế, cũng bởi vậy khi cười rộ lên vô cùng ôn nhu làm cho người ta tan nát cõi lòng.

Mãi đến một ngày, đột nhiên anh bắt đầu tránh cô, vất vả lắm cô mới hẹn anh đi ra được, bàng hoàng hỏi anh xảy ra chuyện gì, anh lại lạnh nhạt trả lời: "Tôi cùng với cậu không thuộc cùng một thế giới, tốt nhất cậu nên tránh xa tôi một chút."

Anh nói không sai, cô chính là một cô gái bình thường, anh lại là một vì sao sớm cao cao tại thượng, xa không thể với, nghe được một câu của anh, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, không hề vọng tưởng có thể tiếp xúc với anh nữa.

Mặc dù là như vậy, cô vẫn không thể dời mắt khỏi nguời anh. Không bao lâu sau, liền truyền đến tin tức anh bỏ mình ngoài ý muốn, từ đó cứ mỗi tuần bất kể mưa gió, cô đều cầm bó hoa đến trước mộ nhìn anh.

Cô nhìn anh sống mười năm, chết mười năm, nhưng không có một ngày có cơ hội cùng với anh, cho đến hiện tại, hi vọng lớn nhất của cô vẫn là anh. Thiếu niên hỏi cô vì sao đến cái giá là gì cũng không hỏi, thật ra trong lòng cô đã sớm có kết luận.

Cô không biết bảy hôm sau anh sẽ đến bên cô như thế nào, chỉ biết là đây là cách duy nhất cô có thể làm cho người chết sống lại, cũng là cơ hội được ôm anh chân thực, còn nếu sáu ngày này cô bỏ đi, đời này đến một chút cơ hội cô cũng không có.

Nghĩ đến đây, cô từ từ nhìn nghĩa trang mờ tối, lộ ra một nụ cười không rõ, rồi sau đó chậm rãi đi vào, như hôm qua vậy, trước mười hai giờ đưa lưng về phía bia mộ của anh, run rẩy chờ chuyện tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.