Trong màn đêm, Vân Nhiễm bất động, trong mắt lóe lên tia sáng, nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để thu thập hai người này.
Phía trước, vang lên giọng nói căm tức của Tần Dục Thành: “Triệu Thanh Nghiên, ngươi dám, có tin bản thế tử giết ngươi không.”
“Á.” Triệu Thanh Nghiên phát ra âm thanh nức nở, hiển nhiên là bị Tần Dục Thành tập kích. Vì câu nói của Triệu Thanh Nghiên, lúc này sắc mặt Tần Dục Thành cực kỳ tàn nhẫn, ánh mắt bắn ra sát khó, trong đầu hiện lên dáng vẻ Vân Nhiễm châm chọc hắn, sắc mặt Tần Dục Thành càng khó coi, tăng thêm lực đạo trên tay, Triệu Thanh Nghiên vừa nắm lấy tay hắn, vừa tức giận mắng: “Tần Dục Thành, ngươi phát điên cái gì, ngươi đã quên mục đích tối nay chúng ta tới đây rồi sao, ngươi không muốn cưới Vân Nhiễm sao?”
Triệu Thanh Nghiên thấy người này đã nổi điên, cuối cùng nghĩ tới Vân Nhiễm nhanh chóng lên tiếng.
Một tiếng này như ánh lửa trong màn đêm, tha cho nàng ta một con đường sống, bàn tay bóp chặt cổ nàng ta dần dần buông lỏng.
Triệu Thanh Nghiên ngã xuống đất, không nhịn được ho khan vài tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn Tần Dục Thành. Trong mắt tràn lệ, nam nhân này quá độc ác, vừa rồi nếu không phải nàng nhanh trí nhắc tới Vân Nhiễm, chỉ sợ người này thật sự giết nàng, nàng thật sự sẽ chết.
Tần Dục Thành không thương hại Triệu Thanh Nghiên, buông nàng ta ra liền đứng dậy rời đi.
Đợi bọn họ đi rồi, Vân Nhiễm dẫn Long Nhất cùng Long Nhị đi ra, sắc mặt mọi người đều giận dữ khó coi. Long Nhất lạnh lùng lên tiếng: “Quận chúa, thuộc hạ đi giết hai người chết tiệt này?”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Long Nhất, ánh mắt bắn ra tia sắc bén, khóe môi nở nụ cười như không cười.
“Tần Dục Thành không phải dạng người vô dụng, nếu ngươi đi giết hắn, chưa chắc đã có thể giết được hắn, thân là thế tử phủ Tần quốc công, bên người nhất định có không ít thuộc hạ đang ẩn thân, cho nên chúng ta không cần mạo hiểm.
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng dưới trăng, quanh thân phủ một tầng sương mờ, giống như tùng bách phủ tuyết mang sương, lạnh thấu xương.
Vân Nhiễm đang cực kỳ tức giận, từ lúc nàng hồi kinh, nàng vẫn kiên trì, nếu không cần hại người nàng sẽ không gây tổn hại cho người khác. Trừ trường hợp quá sức chịu đựng, còn lại bình thường nàng tận lực không làm người khác bị thương. Nhưng những người này vẫn cố tình tới tìm nàng tính kế, bây giờ nàng còn tiếp tục nhịn sao? Còn tiếp lục kiên trì với suy nghĩ lúc trước được sao?
Vân Nhiễm nghĩ tới tình hình hiện tại của Lương Thành.
Định vương điện hạ cũng coi Vân gia như cái đinh trong mắt, gai trong thịt, vì nàng là kẻ thù.
Ngoại trừ những này, còn có những thế lực khác ẩn trong tối, chẳng lẽ nàng đều phải bỏ qua sao? Khóe môi Vân Nhiễm cười thị huyết, bàn tay nắm chặt, lạnh lùng lên tiếng: “Từ giờ trở đi, người nào dám can đảm chọc giận ta, ta sẽ không để cho bọn họ yên, Tần Dục Thành cùng Triệu Thành Nghiên đúng không? Hai người bọn họ thật là một đôi tra nam tra nữ, đúng là một cặp trời sinh nha.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Long Nhất nhanh chóng lên tiếng: “Ý quận chúa là?”
Vân Nhiễm đang muốn ra lệnh cho Long Nhất đi làm việc, đột nhiên chỗ tối có động tĩnh, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới bên cạnh bọn họ, Vân Nhiễm quát lạnh: “Ai?”
Một thân ảnh màu trắng như tinh linh bay tới, trong không khí tản ra mùi tuyết liên.
Vân Nhiễm không nhịn được bất mãn kêu: “Yến Kỳ, ngươi có biết là mình rất dọa người không?”
Thân ảnh màu trắng từ từ hạ xuống, ống tay áo tùy ý bay bay, tóc xõa hai bên, tóc cài trâm ngọc màu xanh càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ, khuôn mặt tinh xảo không hề tức giận, cười rạng ro, như hoa hải đường nở trong đêm.
Thanh âm ôn hòa dễ nghe vang lên.
“Bản quận vương tin tưởng, cho dù người khác bị dọa chết, Vân Nhiễm cũng không bị dọa.”
Vân Nhiễm liếc hắn, khoanh tay trước ngực nhìn Yến Kỳ, miễn cưỡng lên tiếng: “Yến Kỳ, nửa đêm ngươi không ngủ chạy tới đây làm gì?”
“Bản quận vương không ngủ được, ra ngoài đi dạo, không ngờ lại thấy có người ở đây lén lút làm chuyện xấu, cho nên bản quận vương tới góp một chân.”
Vân Nhiễm chớp mi, mắt sáng lên, khóe môi khẽ cười giảo hoạt, vừa nhìn đã biết nàng không có ý tốt, Yến Kỳ bất động thanh sắc, mặt mày ôn hòa nhìn Vân Nhiễm, nhưng hắn vẫn tò mò, không biết Vân Nhiễm định tính kế gì với hắn.
Vân Nhiễm vẫy tay ý bảo Yến Kỳ tới gần, vẻ mặt thân thiện.
Long Nhất cùng Long Nhị, nhìn phong thái của quận chúa nhà mình khóe miệng khẽ giật giật. Trong lòng ai oán, quận chúa của tôi, người ta là Yến quận vương, quận vương của Đại Tuyên, người có cần gọi người ta như con chó nhỏ thế không, thật sự khiến Yến quận vương mất mặt.
Có điều Yến Kỳ lại không để ý tới oán niệm của Long Nhất, Long Nhị, tao nhã đi tới, từ trên cao nhìn Vân Nhiễm. Ánh mắt nàng sáng rực, cười giảo hoạt, giống như tinh linh trong màn đêm, khiến người khác chói mắt.
Vân Nhiễm cười tủm tỉm: “Ngươi biết không? Vừa rồi bọn ta nghe được một chuyện, tên chết tiệt Tần Dục Thành cùng Triệu Thanh Nghiên hợp tác với nhau, hai người muốn hạ dược ta. Cho nên ta muốn tác thành biến họ thành một đôi, ngươi thấy thế nào? Tra nam, tra nữ xứng đôi vừa lứa, có phải rất sảng khoái.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Yến Kỳ ở đối diện nháy mắt lạnh băng, khuôn mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, thay đổi hoàn toàn vẻ dịu dàng hòa nhã, quanh thân lạnh lùng âm ngao, bàn tay nắm thật chặt.
Vân Nhiễm cảm thấy được lửa giận trên người hắn, nhất thời kinh ngạc, mất hứng lên tiếng.
“Ngươi không vui thì không cần làm, sắc mặt khó coi như vậy làm gì?”
Vân Nhiễm tưởng Yến Kỳ không thích làm chuyện này, cho nên quanh thân mới lạnh lùng, thực tế là vì hắn nghe thấy Tần Dục Thành cùng Triệu Thanh Nghiên muốn tính kế nàng, cho nên mới phát giận.
“Hai kẻ chết tiệt, dám can đảm làm chuyện như vậy, để bản quận vương đi giết hắn.”
Yến Kỳ vừa động muốn chạy đi giết hai người kia, dám đánh chủ ý lên đầu Vân Nhiễm, đúng là tự tìm đường chết.
Vân Nhiễm nhanh chóng nắm chặt tay hắn: “Ngươi giết bọn họ làm gì, võ công Tần Dục Thành tuy không bằng ngươi, nhưng phía sau hắn còn có phủ Tần quốc công, hắn là thế tử. Trong chỗ tối chắc chắn sẽ có cao thủ bảo vệ, hơn nữa ta cảm thấy giết hắn không phải là cách tốt nhất, càng rước thêm phiền phức vào người. Còn không bằng để tra nam tra nữ hợp thành một đôi.”
“Bởi vì võ công Tần Dục Thành lợi hạ, lại có cao thủ bảo vệ, chúng ta khó có thể tới gần hắn mà không bị phát hiện. Nhưng với võ công của ngươi nhất định có thể làm được, hạ thuốc này trên người bọn họ.”
Nàng muốn cho Triệu Thanh Nghiên há miệng mắc quai, nếu Tần Dục Thành nghi ngờ Triệu Thanh Nghiên vì muốn gả cho hắn nên không tiếc thủ đoạn hạ dược hại hắn, việc này có thể sẽ rất vui, để cho hai bọn họ chơi đi, như vậy sẽ không tới tìm nàng gây phiền.
Vân Nhiễm lấy ra hai gói thuốc đưa cho Yến Kỳ, nói hắn nên hạ như thế nào, trước để cho bọn họ trúng mị dược, quay về chuyện này sẽ thành sự thật, sau đó từ trên người Triệu Thanh nghiên tìm ra chứng cứ, như vậy mọi chuyện sẽ đổ lên đầu nàng ta, không biết sau này Tần Dục Thành sẽ hận nàng ta như thế nào.
Tâm tình Vân Nhiễm, phất tay bảo Yến Kỳ đi.
“Yến quận vương đi đi, ngươi ra tay nhất định mã đáo thành công.”
Ánh mắt Yến Kỳ u ám, khóe môi cười nhàn nhạn, xoay người chậm rãi rời đi. Vân Nhiễm ở phía sau phát ra ánh mắt trong trẻo, như dạ minh châu rực rỡ, thấy Yến Kỳ rời đi, nở nụ cười tươi như hoa. Thực tế nàng muốn Yến Kỳ đi hạ dược, là muốn đuổi hắn đi, vì đêm nay nàng còn có chuyện cần phả làm, đi thăm dò Nghiễm Nguyên Tử.
Vân Nhiễm nhìn theo Yến Kỳ rời đi, im lặng vung tay lên, dẫn Long Nhất, Long Nhị định rời đi, ai ngờ phía sau đột nhiên vang lên thanh âm: “Từ từ đã.”
Vân Nhiễm ngẩn ra, nghe thấy tiếng bước chân phía sau da đầu liền run lên. Trong lòng nghĩ, tên này gọi nàng làm gì, không phải bị phát hiện rồi chứ.
Yến Kỳ đã tới gần, ánh mắt sâu xa như bầu trời tối đen, nhìn Vân Nhiễm, vẻ mặt chân thành hỏi: “Vân Nhiễm, ngươi định đi đâu?”
Vân Nhiễm lập tức ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nhìn xung quanh cười ha hả giả bộ lơ đãng.
“Hôm nay thời tiết không tệ, ta dẫn Long Nhất, Long Nhị đi dạo chùa Tướng Quốc.”
Yến Kỳ kéo tay Vân Nhiễm, ôn hòa lên tiếng: “Buổi tối có gì mà ngắm, cùng bản quận vương đi thu thập hai người kia đi.”
Khuôn mặt Vân Nhiễm cứng đờ, nàng còn có chuyện quan trọng cần phải làm nhanh chóng giãy dụa: “Yến Kỳ, việc này giao cho ngươi đi, võ công ngươi lợi hại, nếu ta đi cùng, nhất định sẽ cản chân ngươi, bọn họ phát hiện ra sẽ làm hỏng chuyện.”
Vân Nhiễm ước gì đuổi được Yến Kỳ đi, xem ra hắn biết nàng muốn làm gì, cho nên mới cố tình gây khó dễ: “Yến Kỳ, ngươi cố ý?”
“Ha, ha.” Yến Kỳ cười hai tiếng buông tay Vân Nhiễm ra, tao nhã chớp hàng mi phượng: “Ngươi muốn đi tìm Nghiễm Nguyên Tử đúng không, hắn là ai?”
Hôm nay ở quảng trường, Yến Kỳ đã phát hiện sắc mặt Vân Nhiễm khác thường, hắn khẳng định Nghiễm Nguyên Tử có quan hệ nào đó với Vân Nhiễm.
Hắn đoán đêm nay có thể Vân Nhiễm sẽ đi tìm Nghiễm Nguyên Tử, cho nên chờ nàng ở chỗ này, quả nhiên nàng tới.
Vừa rồi, hắn chỉ làm ra vẻ như không biết, Vân Nhiễm nghe Yến Kỳ nói vậy, nghĩ nghĩ một chút, nói một lửa giấu một nửa. Chuyện bảo tàng Lưu Hoa Đường nàng sẽ không nói cho bất kỳ ai.
“Được rồi, ngươi đã đoán ra, ta liền nói cho ngươi. Lúc trước ta bị Vân vương phi đưa tới Phượng Thai Huyền, sau đó nhận một sư phụ, ba năm nay ta vẫn đi theo sư phụ học nghệ. Ta có hứng thú với Nghiễm Nguyên Tử là vì hắn rất giống với phản đồ của sư môn, lần này xuống núi sư phụ giao cho ta tìm phản đồ này.”
Vân Nhiễm nói tới đây, nàng có chút nhớ sư phụ, ba năm qua nàng ở cùng một chỗ với sư phụ, là người cùng nàng sống ba năm vui vẻ, cho nên nàng muốn hoàn thàn tâm nguyện của bà.
“Ngươi nói Nghiễm Nguyên Tử chính là phản đồ kia.”
Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Vân Nhiễm lắc đầu: “Ta không dám khẳng định, tối nay định dẫn Long Nhất, Long Nhị đi thăm dò, xem có thể tra ra manh mối gì.”
Yến Kỳ lập tức ngăn cản Vân Nhiễm: “Đừng vội vàng kinh động Nghiễm Nguyên Tử, người này cũng có chút năng lực. Chẳng những võ công không tệ, còn giản xảo giả dối, huống chi ở chùa Tướng Quốc có rất nhiều người bảo vệ hắn. Các ngươi kinh động hắn, không chừng sẽ gặp họa, cho nên việc này giao cho bản quận vương điều tra đi.”
“Tên cặn bã sư môn ngươi tên là gì?”
“Tống Nguyên.”
Vân Nhiễm nói, Yến Kỳ vươn tay nắm tay nàng. Tay hắn ấm áp, cám giác vô cùng tốt, Vân Nhiễm không nhịn được khẽ nhéo nhéo. Đây là tay của nam nhân sao, Vân Nhiễm hành động như đứa trẻ khiến Yến Kỳ cười rộ len, tâm tình sung sướng, thanh âm mềm mại như tơ.
“Chuyện này để cho bản quận vương làm đi, ngươi đừng tùy tiện, hôm nay vì xảy ra chuyện mặt nạ huyết chú, Nghiễm Nguyên Tử sẽ đề cao cảnh giác, tăng nhân tuần tra trong chùa cũng tăng lên gấp đôi, cho nên hơi bất cẩn sẽ lộ ra dấu vết.”
Vân Nhiễm nghĩ nghĩ, quả thật đúng như vậy, các nàng chỉ cho ba người, ngay cả Ninh Cảnh cũng không dẫn tới vì sợ hắn gây chuyện, nàng muốn tính kế Cơ Kình Thiên, ngoài ý muốn lại đụng phải Nghiễm Nguyên Tử.
“Được, việc này giao cho ngươi, ai bảo chúng ta là đồng minh.”
Vân Nhiễm thoải mái vỗ vỗ tya Yến Kỳ, trong lòng Yến Kỳ nháy mắt hơi lạc lõng, có điều rất nhanh liền khôi phục bình thường.
“Đi, chúng ta đi tìm hai người kia tính sổ.”
Yến Kỳ đi trước, Vân Nhiễm dẫn theo Long Nhất, Long Nhị đuổi theo sau, đi thẳng đến sân của Vân Nhiễm.
Lúc này trong viện cực kỳ yên tĩnh, Vân Nhiễm nhìn Long Nhất ra hiệu bằng tay, nhỏ giọng phân phó hắn đi làm việc, chờ hắn đi rồi, nàng lại ra hiệu cho Yến Kỳ, vài người cẩn thận tiến hành.
Chỉ thấy dưới ngọn đèn u ám, hai đạo thân ảnh đang nấp sau bóng cây, một người nhanh chóng ném thứ gì đo qua cửa sổ, thấy không có động tĩnh gì. Vân Nhiễm đứng khá xa, nên không biết thứ kìa là gì, nhưng có thể đoán được chắc là thuốc mê linh tinh gì đó.
Vừa nghĩ tới chuyện, hai người này âm hiểm vô sỉ, dám dùng thủ đoạn như vậy đối phó với mình, trong lòng nàng tức giận. Có điều nàng vẫn bất động quan sát động tĩnh của hai người này. Rất nhanh phía trước đã truyền tới thanh âm của Triệu Thanh Nghiên.
“Thời gian chắc đã đủ, ngươi vào đi thôi, chúc ngươi cưới được thê tử đẹp.”
Triệu Thanh Nghiên có chút châm chọc, sở dĩ nàng hợp tác với Tần Dục Thành là vì muốn hủy thanh danh của Vân Nhiễm. Dù cuối cùng Vân Nhiễm có gả cho thế tử phủ Tần quốc công, thanh danh của nàng ta cũng bị hủy, chỉ sợ từ nay về sau không ngóc đầu dậy được ở Lương Thành.
Triệu Thanh Nghiên nở nụ cười, Vân Nhiễm, ngươi dám giành nam nhân của ta, ta muốn cho ngươi nếm thử mùi vị thân bại danh liệt.
Trong mà đêm, Tần Dục Thành vẫn đứng im như tượng, quanh thân tràn ngập sát khí, bàn tay nắm chặt, hắn biết nếu đi vào, dù Vân Nhiễm có gả cho hắn, chỉ sợ cũng coi hắn như kẻ thù. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt châm chọc, lạnh lùng của nàng, hắn nghĩ muốn hủy diệt nữ nhân này, cho dù là hận, hắn cũng muốn nàng nhớ kỹ hắn.
Nghĩ thế Tần Dục Thành, tiến vào phòng.
Bên ngoài cửa sổ, Vân Nhiễm thấy Tần Dục Thành đi vào nhanh chóng ra lệnh cho Yến Kỳ cùng Long Nhị: “Hành động.”
Hai đạo thân ảnh như hai tia sáng vút lao ra ngoài, Yến Kỳ lắc mình vào phòng Vân Nhiễm, Long Nhị xông tới chỗ Triệu Thanh Nghiên, nâng tay đánh một cái, nàng ta chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối đen sau đó mất đi tri giác. Long Nhị lại tát thêm một cái, quận chúa không để bọn họ giết nữ nhân này, nhưng hắn cũng muốn đánh cho hả giận, dám can đảm tính kế quận chúa, tự tìm đường chết. Tát xong Long Nhị lại đá thêm vài cái.
Vân Nhiễm đứng cách đó không xa, im lặng nhìn, Long Nhị nhanh nhẹn lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Triệu Thanh Nghiên.
Lúc này Yến Kỳ đã nhẹ nhàng đi từ trong phòng ra, dẫn theo cả Sơn Trà cùng Dữu Tử.
Mọi người tụ tập lại một chỗ, nâng mắt nhìn Triệu Thanh Nghiên, mặc dù nửa bên mặt đã bị sưng, nhưng nửa bên kia vẫn đỏ rực, thân hình bắt đầu vặn vẹo theo bản năng, mị dược bắt đầu phát tác.
Yến Kỳ thuận tay đưa thuốc Vân Nhiễm đưa cho lên người Triệu Thanh Nghiên, sau đó bảo Long Nhất: “Ném người vào đi.”
“Ân,” Long Nhất lĩnh mệnh, ném Triệu Thanh Nghiên vào trong phòng Vân Nhiễm.
Đợi làm xong việc, đám người cùng nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa, bây giờ phải làm gì?”
Vân Nhiễm im lặng, Yến Kỳ lại lên tiếng, Yến Kỳ ở bên cạnh lên tiếng: “Hiện tại còn thiếu nhân chứng, ta nghĩ Vân Nhiễm có thể dẫn hai tiểu nha hoàn trở về, rất nhanh đại sư sẽ phái người tới mời ngươi đi ngắm sao, như vậy không phải có nhân chứng rồi sao.”
Mặt mày Yến Kỳ tà mị, giống như lão hồ li ngàn năm.
Vân Nhiễm cười yếu ớt, mắt sáng rực: “Yến quận vương nói không sai, bản quận chúa nên tìm người tới xem náo nhiệt.”
Vân Nhiễm dẫn hai tiểu nha hoàn đi về phía viện, vượt qua con đường nhỏ, ba người vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh. Đúng như Yến Kỳ dự đoàn Vân Nhiễm vừa dẫn hai nha hoàn đi ra tới cửa viện, đã thấy phía trước vang lên tiếng bước chân, hai tiểu hòa thượng nhanh chóng đi tới.
“Gặp qua thí chủ, đại sư cho mời thí chủ đến ngắm sao.”
“Umh, được rồi,” Vân Nhiễm gật đầu, nhìn Sơn Trà cùng Dữu Tử cười, hai nha đầu hiểu ý lên tiếng.
“Quận chúa, người thử nghe xem, hình như trong phòng có âm thanh kỳ lạ?”
Dữu Tử cũng nói: “Đúng vậy, thật sự có âm thanh kỳ lại, không phải có ai trốn trong phòng quận chúa chứ, nô tỳ rất sợ.”
Dữu Tử nói quá lên, hai tiểu hòa thượng cũng nghe thấy có âm thanh truyền tới từ một căn phòng trong viện, cực kỳ khác thường.
“Chẳng lẽ có kẻ trộm, trốn trong phòng của ta.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, sắc mặt tiểu hòa thượng liền thay đổi nhanh chóng hô: “Bắt trộm, bắt trộm, có trộm.”
Vân Nhiễm trợn mắt nhìn tiểu hòa thượng, nếu thật sự có trộm, chỉ sợ cũng sớm chạy, đúng là ngu ngốc.
Có điều, bên trong cũng không phải trộm, giờ khắc này ân ái triền miên nhiệt tình như lửa, không biết bên ngoài đang bắt trộm.
Tiểu hòa thượng hét lên thất thanh, kinh động đến mọi người ở gần viện, không ít người chạy vội tới.
Trong đó có Định vương, Cơ Kình Thiên, Tần Văn Hãn, còn có Tiêu Bắc Dã, Yến Kỳ đã ở cạnh xem kịch vui. Hắn vừa xuất hiện, đã liếc mắt nhìn Vân Nhiễm nở nụ cười sâu xa.
Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã vừa tới liền quan tâm hỏi Vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, ngươi có sao không?”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Ta không sao, vừa rồi ta dẫn hai tiểu nha hoàn đi dạo, nhưng lúc về lại phát hiện hình như trong phòng có người.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, sắc mặt hai người này thay đổi, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ phía sau: “Người đâu, lập tức truy bắt trộm.”
Vài thuộc hạ lên tiếng, lắc mình vào trong phòng Vân Nhiễm, những người khác cũng đến trước cửa phòng.
Có điều rất nhanh tất cả thuộc hạ đều lao ra, sắc mặt người nào cũng đỏ hồng.
Sắc mặt Tiêu Bắc Dã khó coi, trừng mắt nhìn thuộc hạ: “Có chuyện gì thế này?”
“Bẩm gia, bên trong có người yêu đương vụng trộm.”
“Yêu đương vụng trộm?”
Vân Nhiễm hét lên, giống như không thể tin được, hai người kia giận dữ nói: “Người nào lại dám chạy tới chỗ ở của quận chúa yêu đương vụng trộm, còn không nhanh bắt lại.”
Thuộc hạ còn chưa kịp đáp lời, bên ngoài đã có tiếng ồn ào tới gần, hòa thượng chùa Tướng Quốc cầm đuốc đứng quanh sân, dẫn đầu là chấp pháp trưởng lão, Tiêu đại sư. Tiêu trưởng lão vừa vào tới nơi đã nhanh chóng lên tiếng: “Trộm đâu?”
Nói xong, ông không đợi những người khác trả lời, vung tay lên, ra lệnh cho thuộc hạ phía sau, “Đi vào bắt người.”
Một lời vừa dứt, vài tiểu hòa thượng đi vào trong phòng. Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã, luôn sợ thiên hạ không đủ loạn, theo sát phía sau, Định vương, Yến Kỳ cùng những người khác cũng từ từ tiến vào. Rất nhanh trong phòng đứng đầy người, dưới ngọn đèn, một nam nhân mặt tái mét đang cuồng bạo nhìn chằm chằm một nữ nhân đang vội vàng mặc lại tiết khổ, nam tử cuồng bạo không phải ai khác, chính là Tần Dục Thành thế tử phủ Tần quốc công.
Sắc mặt Tần Dục Thành như gió xoáy, sóng lớn, ánh mắt thị huyết, nhìn chằm chằm Triệu Thành Nghiên. Đầu có Triệu Thanh Nghiên mơ hồ, nàng không biết vì sao xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng bọn họ tính kế Vân Nhiễm, cuối cùng lại biến thành bọn họ bị tính kế.
Không, sắc mặt Triệu Thanh Nghiên trắng bệch, nàng không cần Tần Dục Thành, nàng tình nguyện gả cho Sở Văn Hạo cũng không muốn gả cho Tần Dục Thành.
Sở Văn Hạo thích nàng, Tần Dục Thành có thể giết nàng không chớp mắt.
Lúc này sắc mặt Tần Dục Thành hung ác, tràn đầy tơ máu, túm lấy Triệu Thanh Nghiên, gầm lên: “Tiện nhân, ngươi đã làm gì với ta.”
Rõ ràng hai người thỏa thuận hạ dược Vân Nhiễm, như thế nào lại thành nữ nhân này, chẳng lẽ nàng ta động tay chân với hắn.
Triệu Thanh Nghiên, tóc tai bù xù, lắc mạnh đầu: “Ta không làm, không phải ta.”
Nàng bị Tần Dục Thành lay đến choáng váng đầu có, trên người rơi ra thứ gì đó, Tần Dục Thành nhanh tay đoạt lấy, là một gói thuốc. Khóe môi Tần Dục Thành cười tàn nhẫn: “Triệu Thanh Nghiên, không ngờ nha, hóa ra ngươi chơi đùa ta như vậy, phải chăng ngươi muốn gả đến phủ Tần quốc công, cho nên mới nghĩ ra chiêu âm hiểm như vậy, ngươi nói đi.”
Tần Dục Thành vừa nói xong duỗi tay ra bóp cổ Triệu Thanh Nghiên.
Trong phòng mọi người ngây người nhìn, đây là đang diễn tuồng gì, nhất là tiểu hòa thượng nhìn thấy ao yếm của Triệu Thanh Nghiên, nhìn cũng không dám, nhanh chóng lui ra ngoài, Tiêu trưởng lão cũng lui ra, cuối cùng trong phòng chỉ còn Định vương, Cơ Kình Thiên, Tân Văn Hãn, Vân Nhiễm cùng hai nha hoàn.
Vài người thấy Triệu Thanh Nghiên sắp bị Tần Dục Thành bóp chết, Định vương liền đứng ra ngăn cản.
Sở Dật Lâm thân là Định vương, Triệu Thanh Nghiên là người phủ thừa tướng, dù sao hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Tần Dục Thành bóp chết người.
Định vương đi tới, bắn ra một chưởng lực nhằm vào Tần Dục Thành, Tần Dục Thành buông Triệu Thanh Nghiên ra nghênh đón một chưởng của Định vương.
“Bùm,” cổ tay hai người đều run lên, sắc mặt Tần Dục Thành khó coi, nhìn Định vương: “Định vương điện hạ làm gì vậy?”
“Ngươi phá hỏng thanh danh của Triệu tiểu thư, không chịu cưới người ta, còn muốn ở trước mặt nhiều người bóp chết nàng ta, có phải hơi quá đáng.”
“Đúng vậy, Triệu tiểu thư là tài nữ Lương Thành, đây là Tần thế tử chiếm được tiện nghi lớn, bản thế tử thật sự rất hâm mộ.”
Tiêu Bắc Dã cuồng dã lên tiếng, nhìn Tần Dục Thành ra vẻ chúc mừng, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự châm chọc.
Triêụ Thanh Nghiên cắn môi, máu xông lên não. Vừa rồi bị Long Nhị tát một cái mặt sưng lên, giờ lại cắn môi điềm đạm đáng yêu. Nàng ta nâng mắt nhìn Cơ Kình Thiên, nàng vì nam nhân này mới hại tiện nhân Vân Nhiễm, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Ôi, nàng không muốn gả cho Tần Dục Thành, hắn là ma quỷ, muốn bóp chết nàng, nàng không cần gả cho nam nhân như vậy.
Có điều không ai để ý tới suy nghĩ của Triệu Thanh Nghiên, mọi người đều chúc mừng Tần Dục Thành.
Cơ Kình Thiên ôm quyền nói: “Chúc mừng Tần thế tử.”
Khuôn mặt Yến Kỳ ôn hòa: “Tin rằng rất nhanh có thể được uống rượu mừng của Tần thế tử.”
Tần Dục Thành nâng mắt nhìn về phía Vân Nhiễm, dáng vẻ nàng tự nhiên nhìn thấy hắn đưa mắt nhìn tới, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp, cười rạng rỡ: “Chúc mừng.”
Tần Dục Thành không chịu nổi kích thích như vậy, xoay người chạy ra bên ngoài, dưới trời sao vang lên tiếng gào thế: “A, a, a”
Vân Nhiễm nhướng mày, nội tâm hừ lạnh, đáng đời, ai bảo hắn tính kế nàng, nếu hắn không động đến nàng cả đời nàng cũng không tìm hắn gây chuyện.
Đây là quả đắng hắn nên nhận, nàng không giết hắn đã là may cho hắn rồi, dám nghĩ ra chủ ý ác độc như vậy hại nàng.
Trong phòng, vài người cùng nhìn Triệu Thanh Nghiên, khuôn mặt trắng bệch, chậm rãi đứng dậy, chạy như điên, nàng thật sự không còn mặt mũi gặp khác.
Phía sau vang lên thanh âm Tiêu Bắc Dã bỏ đá xuống giếng: “May mắn, lúc trước ngươi không cưới nữ nhân như vậy, thật sự có tâm kế.”
“Hừ, bản cung sao có thể cưới nữ nhân như vậy.”
Đang chạy băng băng, Triệu Thanh Nghiên nghe thấy những lời nói như vậy, cảm thấy như tra tấn, nàng muốn Vân Nhiễm thân bại danh liệt, không ngờ cuối cùng lại là mình, nàng đã thất trinh, dù gả vào phủ Tần quốc công cũng sẽ bị xem thường. Tần gia từ trên xuống dưới không ai coi trọng nàng, trong đó có Tần Dục Thành.
Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên kẻ xướng người họa, ngoài cửa có hai vị hòa thượng đi tới bẩm báo.
“Các vị khách quý, đại sư Nghiễm Nguyên Tử cho mời các vị đến đài ngắm sao, rất nhanh sẽ có dị tượng, mời các vị nhanh chóng đi tới.”
Tiểu hòa thượng vừa nói xong, mọi người đều thấy hứng thú, cùng nhau đi ra cửa, có điều đi được vài bước, Tiêu Bắc Dã lại quay lại đến trước mặt Vân Nhiễm, nói: “Vân Nhiễm, chúng ta cùng nhau đi ngắm sao.”
“Được,” Vân Nhiễm không từ chối, nàng cũng muốn nhìn xem tên lừa đảo kia có thể nói được cái gì, phượng tinh lâm thế, bốn sao quy vị, thiên hạ có biến động lớn. Không hiểu sao nàng cảm thấy việc này ngầm có liên quan đến bảo tang, người này thật sự là phản đồ của sư môn sao, Vân Nhiễm càng nghĩ càng thấy nghi ngờ.
Có điều không biểu hiện ra bên ngoài, cười cùng Tiêu Bắc Dã đi ra ngoài, phía sau mọi người chỉ nhìn thấy một đôi bích nhân tương xứng.
Định vương nhìn nữ tử xinh đẹp, trong lòng cảm thấy căm tức. Hắn đã sớm muốn cưới nàng, đáng tiếc nàng không chịu, còn thiết kế hắn cưới quận chúa Minh Tuệ, Định vương nhớ lại mọi chuyện.
Ánh mắt hơi sáng lên, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, cuối cùng khẳng định, không có gì bất ngờ, chuyện đêm nay nhất định là do nữ nhân này sắp đặt. Có khả năng là Tần Dục Thành trêu chọc nàng, gặp phải nư nhân này căn bản sẽ gặp chuyện xui xẻo.
Định vương không thấy đồng cảm với Tần Dục Thành, nói đến xui xẻo hắn là người xui nhất, Tần Dục Thành cũng lừa được tài nữ Triệu Thanh Nghiên còn hắn phải cưới quận chúa ngốc ngếch, vừa nghĩ tới đã thấy đau đầu.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, thẳng tới đài ngắm sao.
Yến Kỳ đi phía sau, nhìn Tiêu Bắc Dã cùng Vân Nhiễm song song đi phía trước, trong mắt không khỏi u ám, quanh thân lạnh lẽo như u linh, Tần Văn Hãn đi bên cạnh hắn cảm thấy run rẩy, nhanh chóng đi lên vài bước cách xa người này một chút.
Xem dị tượng.
Trên đài ngắm sao gồm mười tám tầng, cao hơn mười trượng.
Có người đang bày hương án, im lặng ngẩng đầu xem thiên văn.
Dưới đài, mọi người liếc mắt nhìn đài cao mười tám tầng, cũng không có chuyện gì đều nhảy lên đài.
Nhiều người như vậy chỉ có Vân Nhiễm gặp khó khăn. Nàng không có nội lực, chỉ có thể leo cầu thang, tận mười tám tầng nha, chờ nàng lên đến nơi cũng mệt chết, người ta cũng xem xong rồi.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, Tiêu Bắc Dã ở bên cạnh đã nhanh chóng kéo tay nào, thi triển khinh công đưa Vân Nhiễm lên đài.
Yến đại quận vương đứng phía dưới, nhìn hai người đang bay như tiên, trong lòng nảy lên mùi vị ghen tuông, tức giận, nhất định là Tiêu Bắc Dã cố ý, cố ý làm ra vẻ đàng hoàng, cố ý trêu chọc hắn.
Cơ Kình Thiên bên cạnh Yến Kỳ nhìn Tiêu Bắc Dã kéo Vân Nhiễm, trong lòng cũng có chút tức giận, có điều nhìn thấy sắc mặt Yến Kỳ hắn lại cảm thấy sung sướng, cười sang sảng: “Yến quận vương làm sao vậy, sắc mặt thật khó coi, buổi tối hôm nay ăn cơm bỏ nhiều dấm ah.”
Yến Kỳ trừng mắt liếc người này, nhảy lên đài.
Trên đài ngắm sao, Nghiễm Nguyên Tử mời mọi người ngồi xuống, lực chú ý của Vân Nhiễm đã chuyển lên người Nghiễm Nguyên Tử. Đứng gần quan sát chỉ thấy hắn rất trẻ, diện mạo tuổi tác đều phù hợp theo lời sư phụ, rốt cuộc hắn có phải phản đồ của Lưu Hoa Đường hay không?
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm kích động của Nghiễm Nguyên Tử.
“Mau nhìn kìa, dị tượng.”
Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời đêm, vô số vì sao đang không ngừng biến đổi, di chuyển, cuối cùng kết thành một vòng lớn, xoay xung quanh một ngôi sao, mỗi lúc một nhanh, cuối cùng không nhìn thấy gì, chỉ thấy từng vệt sáng chói mắt, hoa lệ.
Mọi người đứng trên đài đều ngây người, không ngờ thật sự có dị tượng, bọn họ còn tưởng tên này gạt người. Có điều đây là có chuyện gì, khoog phải nói phượng tinh lâm thế, bốn sao quy vị sao? Sao chỉ thấy một vòng sao lớn.
Nghiễm Nguyên Tử lại kích động: “Mọi người thấy không? Thiên hạ có biến động lớn, các vì sao đều dịch chuyển.”
Định vương cũng kích động, không nhịn được lên tiếng hỏi Nghiễm Nguyên Tử: “Chuyện này là thế nào?”
Nghiễm Nguyên Tử nhanh chóng nói: “Đừng nói vội, rất nhanh sẽ thấy phượng tinh.”
Hắn vừa dứt lời, vệt sáng vừa rồi từ từ biến mất, trên bầu trời không một vì sao, tối như mực, Tiêu Bắc Dã ngạc nhiên lên tiếng: “Chuyện này có ý gì đây?”
Hắn vừa dứt lời, đại sư cỏn chưa kịp trả lời, trên bầu trời tối đen xuất hiện một ngôi sao sáng rực, chiếu rọi toàn bộ màn đêm, hào quang vạn trượng, cả bầu trời sáng lên.
Lúc này không đợi Nghiễm Nguyên Tử lên tiếng, Tiêu Bắc Dã đã kích động, chỉ vào ngôi sao: “Phượng tinh, thật sự là phượng tinh.”
Phượng tinh nhấp nháy trên bầu trời, từ từ mờ xuống, trong màn đêm lại xuất hiện bốn vì sao xếp thành một hình vuông, ánh sáng như nhau, Nghiễm Nguyên Tử lại kích động: “Thấy không, bốn sao quy vị.”
Mọi người đang có mặt đều kinh ngạc, người người không thốt nên lời, thật không ngờ có dị tượng, đây là điềm báo, phượng tinh lâm thế, phượng tinh ở nơi nào?
Trên đài, vài ánh mắt đều nhìn về phía Vân Nhiễm. Vân Nhiễm không biết nói gì, không thể nào, đừng nói vì nàng là hoa vương cho nên bọn họ nghĩ nàng là phượng tinh nha? Có phải hơi nói quá lên không.
Trong một góc đài, ánh mắt Yến Kỳ cũng hơi đăm chiêu, hắn thấy rõ trên mặt những nam nhân này hiện lên sự cố chấp thề nhất định phải.
Yến Kỳ nắm chặt tay, hắn không tin Vân Nhiễm là phượng tinh này nọ, ai cũng đừng nghĩ cướp nàng từ trong tay hắn.
Trong mắt Yến Kỳ hiện lên sự kiên định.
Đột nhiên trong bầu trời đêm lại có biến hóa, đại sư kêu lớn: “Mau nhìn, phượng tinh hiện, minh quân lâm thế, thiên hạ trăm năm hưởng thái bình.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy bốn vì sao vừa rồi có thay đổi ba ngôi sao trở nên mỏng manh, còn lại một viên lớn nhất sáng chói, như minh châu rực rỡ.
Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã nhanh chóng lến tiếng: “Đây là có ý gì?”
Nghiễm Nguyên Tử cười, hoa chân múa tay: “Các ngươi không hiểu sao? Phượng tinh gả cho người sẽ trở thành minh quân, phượng tinh trợ lực giúp ngôi sao này trở nên sáng nhất, hắn sẽ thành minh quân thiên hạ, trấn giữ thiên hạ hưởng thái bình trăm năm.”
Nghiễm Nguyên Tử vừa dứt lời, mọi người trên đài ánh mắt đều nóng bỏng, phượng tinh hiện, minh quân lâm thế, rốt cuộc ai là phượng tinh?
Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên nhìn Vân Nhiễm. Ngay cả Định vương cùng nhìn nàng, có điều suy nghĩ của hắn không giống mọi người, hắn nghĩ không chiếm được nữ nhân này cũng sẽ không để cho người khác chiếm được. Chờ đến một ngày hắn lên làm hoàng đế, chuyện đầu tiên chính là giết chết nữ nhân này, nàng không chịu gả cho hắn chỉ có con đường chết, hắn sẽ không để phượng tinh gả cho người khác.
Tóm lại, mọi người đều nhận định, Vân Nhiễm là phượng tinh, người người đều đánh chủ ý lên đầu nàng.
Sắc mặt Yến Kỳ càng khó coi, đám người kia nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, không phải hắn sẽ có trở ngại lớn sao? Hắn không cho phép Vân Nhiễm gả cho những người này, rõ ràng là có ý đồ xấu, đều muốn lợi dụng Vân Nhiễm.
Nơi này mọi người đang tính toàn, bầu trời lại bình thường, nếu không phải Nghiễm Nguyên Tử mời bọn họ ở lại, bọn họ cũng không được chứng kiến kỳ quan như vậy.
“Được rồi, các vị có thể trở về nghỉ ngơi.”
Nghiễm Nguyên Tử lên tiếng, mọi người nhảy xuống đài.
Tiêu Bắc Dã muốn kéo Vân Nhiễm, có điều Yến Kỳ lại nhanh tay hơn, đưa Vân Nhiễm xuống đài.
Hai người nhẹ nhàng bay trong đêm, giống như một đôi trích tiên tiêu dao giang hồ. Phía sau mấy đạo ánh mắt sắc bén, nhất là Tiêu Bắc Dã, vốn là hắn dẫn Vân Nhiễm lại bị Yến Kỳ giành. Hắn cắn răng rủa thâm, bản thế tử không tin ngươi lần này cũng may man, Tiêu Bắc Dã đưa mắt nhìn Cơ Kình Thiên, hai người cùng nhảy xuống đài.