Thích khách tiến đến gần xe ngựa của Vân Nhiễm đều bị giết chết, Yến Kỳ bình tĩnh tới bên ngoài xe ngựa Vân Nhiễm, quan tâm hỏi: “Vân Nhiễm, ngươi không sao chứ.”
Vân Nhiễm vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, thấy Yến Kỳ ôn nhuận như ngọc, khẽ cười: “Ta không sao.”
Hạ Tuyết Dĩnh nhanh chóng lên tiếng: “Nhiễm Nhi, chúng ta nhanh tới nhà ta đi, ta sợ không kịp.”
Vân Nhiễm gật đầu, nói với Yến Kỳ một câu: “Ta đến phủ Vũ An hầu trước, có chuyện gì quay về rồi nói.”
Yến Kỳ lại lên tiếng: “Ta hộ tống hai ngươi đi, đề phòng có người lại ra tay.”
Dứt lời hắn nhảy lên ngựa, dẫn theo thuộc hạ cùng Long Nhất, Ninh cảnh hộ tống Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm nhớ tới một chuyện, mặt mày lạnh lẽo vén rèm lên nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi có tìm được quận chúa Minh Tuệ không.”
Yến Kỳ nhướng mày, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, hắn sợ nàng ta nghe thấy những chuyện này sẽ có bất lợi với họ. Vân Nhiễm lại không lo lắng chuyện này.
“Không sao đâu, ngươi nói đi.”
“Ta phái người bí mật vào cung thăm dò, hình như nàng ta trốn trong cung của thái hậu, chúng ta không có biện pháp xông vào đó bắt người.”
Vân Nhiễm nắm chặt màn xe, giỏi cho Phượng Quân Dao, cũng biết chọn chỗ trốn, nàng không tin cả đời nàng ta không bước ra khỏi tẩm cung của thái hậu.
Đột nhiên Vân Nhiễm nghĩ tới chuyện gì đó, nở nụ cười nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, hai ngày sau là Đại Tuyên làm lễ tế trời đúng không.”
Xem ra nàng muốn tính kế quận chúa Minh Tuệ trong lễ tế trời.
“Đúng vậy, hai ngày sau hoàng đế cùng hoàng hậu cử hành lễ tế trời ở chùa Tướng Quốc, để tưởng nhớ các vị tổ tiên, ngoài ra còn cầu nguyện cho vụ xuân mùa màng bội thu, xin trời phù hộ Đại Tuyên.”
Yến Kỳ dứt lời, Vân Nhiễm buông màn xe xuống cười bí hiểm, Yến quận vương biết nha đầu kia tính ra tay vào đại lễ tế trời.
Lá gan của nàng cũng thật lớn, Yến Kỳ cũng thở dài, có điều hắn nhất định sẽ giúp nàng được viên mãn, không để lộ ra dấu vết gì. Ra tay ở lễ tế trời, chỉ hơi sơ ý, có thể phạm tội chu di cửu tộc.
Yến Kỳ đưa Vân Nhiễm đến phủ Vũ An hầu, sau đó dẫn người đi thăm dò chuyện khác.
Phủ Vũ An hầu.
Vân Nhiễm còn chưa tiến vào đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng quát lôi đình: “Khóc cái gì, phu nhân còn chưa có chết đâu?’
Trong phòng lập tức im lặng, tất cả các nha hoàn đều ngừng khóc.
Âm thanh lãnh trầm kia lại vang lên: “Tiểu thư nhà các ngươi đâu, lúc này không ở cạnh phu nhân, lại chạy đi đâu rồi.”
“Tiểu thư nàng?”
Nhà hoàn cứng miệng, không biết phải trả lời thế nào. Hạ Tuyết Dĩnh dẫn Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh đi vào, vượt qua bình phong.
“Cha, con đã trở về.”
Vũ An hầu Hạ Thụy vừa nghe thấy giọng Tuyết Dĩnh, liền bốc hỏa, quát lên: “Tuyết Dĩnh, nương ngươi đã thành ra như vậy, ngươi còn chạy loạn, ngươi có còn là nữ nhi không.”
Hạ Tuyết Dĩnh im lặng, đợi Hạ Thụy phát giận mới hé răng: “Cha, ta tìm quận chúa Trường Bình tới khám cho nương.”
Hạ Thụy vừa nghe liền không thể tin mở to hai mắt nhìn chằm chằm nữ nhi: “Ngươi điên rồi.”
Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói quận chúa Trường Bình biết y thuật, nữ nhi điên rồi, chẳng lẽ do ông trách mắng nàng sao? Vũ An hầu nghi ngờ.
Vân Nhiễm im lặng, Ninh Cảnh lại bất mẫn: “Ngươi ăn nói linh tinh cái gì, tỷ tỷ ta y thuật cao siêu thiên hạ đệ nhất, nếu tỷ nhận thứ ai không ai dám nhận thứ nhất, nàng đồng ý xem bệnh cho các ngươi, các ngươi nên vui mừng mới phải.”
Vân Nhiễm giật giật khóe miệng: “Ninh Cảnh.”
Ninh Cảnh lập tức ngậm miệng, Vân Nhiễm không để ý đến những người khác, đi về phía giường.
Phu nhân Vũ An hầu im lặng nằm trên giường, mặt mày vàng vọt, không có sức sống, Vân Nhiễm ngồi trước giường bắt mạch cho bà. Ninh Cảnh đứng sau bảo vệ đề phòng người khác xúc phạm sư phụ.
Hạ Tuyết Dĩnh không để ý tới Vũ An hầu nhanh chóng đi tới trước giường nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Sợ nàng nói ra hai chữ bó tay, đây là niềm hi vọng cuối cùng của nàng.
Vân Nhiễm bắt mạch cho bà, thấy mạch tượng mỏng manh, yếu ớt, không có dấu hiệu trúng độc, chẳng lẽ nàng thật sự bị bệnh.
Vân Nhiễm cẩn thận xem đồng tử phu nhân, kiểm tra khoang miệng, đều bình thường, nàng không khỏi nhíu mày.
Giọng nàng mang theo tiếng nức nở, Vân Nhiễm lắc lắc đầu, Hạ Tuyết Dĩnh mềm nhũn người thiếu chút nữa ngất đi, nha hoàn phía sau nhanh chạy lại đỡ nàng: “Tiểu thư.”
Hạ Tuyết Dĩnh khóc thất thanh: “Mẫu thân, mẫu thân, ngươi đừng bỏ lại một mình nữ nhi, mẫu thân.”
Vân Nhiễm nhanh chóng lến tiếng: “Tuyết Dĩnh, ta chỉ nó mẫu thân ngươi không có bệnh, cũng không nói bà không được, ngươi khóc cái gì.”
Hạ Tuyết Dĩnh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Ngươi nói mẫu thân ta không bị bệnh, vậy thì làm sao, bị hạ độc chăng?”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Ta đã kiểm tra, bà không có dấu hiệu trúng độc.”
“Vậy tại sao đang khỏe mạnh lại như vậy.”
Hạ Tuyết Dĩnh hoảng sợ hỏi, Ninh Cảnh ở phía sau Vân Nhiễm lên tiếng: “Vân tỷ tỷ, kiểm tra máu của bà xem, có khi nào trúng cổ.”
Vân Nhiễm gật đầu, dùng ngân châm chích máu ở đầu ngón tay. Rất nhanh đã có kết quả: “Cũng không phải trúng cổ.”
“Vậy tại sao lại thế này?” Hạ Tuyết Dĩnh ngây người, không phải trúng độc, không phải bệnh, không trúng cổ, vậy mẫu thân bị làm sao.
Lúc này Hạ Thụy cũng hoảng sợ, phu nhân bị làm sao không lẽ trúng tà, có nên đi mời đạo sĩ tới không.
Vũ An hầu trầm ổn lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình có khi nào do tà khí xâm nhập, có cần mời đạo sĩ tới làm phép.”
Vân Nhiễm nâng mắt liếc nhìn Vũ An hầu, tuổi tác cũng tương đương phụ vương nàng, nhưng già hơn một chút.
Thật đúng là thế sự không phải ai cũng giống nhau, Vân Nhiễm thản nhiên nói: “Vũ An hầu tin tưởng vào những điều đó sao?”
Hạ Thụy lắc đầu: “Trước kia bản quan không tin, nhưng bây giờ phu nhân không biết bị làm sao, không phải trúng tà thì là gì.”
Vân Nhiễm không để ý tới Vũ An hầu nữa, cúi đầu kiểm tra lại một lần nữa. Vẫn không tìm ra nguyên nhân phu nhân Vũ An hầu suy yếu, thấy hơi thở của bà càng mỏng manh, nếu không tìm ra bệnh, chỉ sợ bà sẽ mất mạng.
Hạ Tuyết Dĩnh nhìn Vân Nhiễm, lòng nóng như lửa đốt, nước mắt đã trực trào, không dám khóc ra tiếng sợ quấy rầy đến suy nghĩ của Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm cẩn thận suy nghĩ, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, dấu hiệu của phu nhân Vũ An hầu giống với bệnh trạng trong một quyển sách nàng đã từng xem, rất có thể là nó, Vân Nhiễm nhìn Ninh cảnh cùng Vũ An hầu: “Vũ An hầu, Ninh Cảnh, các ngươi ra ngoài trước đi, Tuyết Dĩnh ở lại giúp ta.”
Vũ An hầu nhướng mày rậm, bất mãn lên tiếng: “Quận chúa muốn làm gì?”
Hạ Tuyết Dĩnh đã nóng vội, tự mình đẩy phụ thân: “Phụ thân, người còn hỏi gì nữa, nhanh đi thôi, kéo dài thêm sẽ không cứu được mẫu thân.”
Vũ An hầu không có cách nào khách, dẫn Ninh Cảnh đi ra ngoài.
Vân Nhiễm nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Ta nghi ngờ mẫu thân ngươi bị hạ trùng huyết, là một loại sâu độc, có điều ở chỗ chúng ta không có loài này, bình thường chúng chỉ sinh trưởng ở thảo nguyên Tây Vực.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, sắc mặt Hạ Tuyết Dĩnh thay đổi: “Ngươi nói là sự thật.”
Vân Nhiễm gật đầu, Hạ Tuyết Dĩnh nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi: “Hóa ra là tiện nhân này.”
Cách đây không lâu, phụ thân nàng được tặng một mỹ nhân Tây Vực, rất có khả năng mẫu thân trúng độc là do ả ta hạ, thật không ngờ lá gan của ả lại lớn như vậy.
Vân Nhiễm liếc mắt nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, sai hai tiểu nha hoàn: “Đỡ phu nhân dậy, cởi quần áo ra, ta muốn kiểm tra ngực của bà, nếu là trùng huyết, sẽ là màu đen.”
Hai nha hoàn vừa nghe Vân Nhiễm nói vậy liền vui mừng, nếu quận chúa thật sự tìm được trùng huyết phu nhân được cứu rồi.
Hai nha hoàn nhanh nhẹn cởi quần áo phu nhân Vũ An hầu.
Vân Nhiễm lấy ngân châm, đâm lên ngực bà, rất nhanh liền chảy ra máu đen.
Sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi. Hạ Tuyết Dĩnh nghiễn răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức phanh tiện nhân kia ra làm tám mảnh.
Nhưng bây giờ nàng quan tâm nhất là việc chữa trị cho mẫu thân.
“Nhiễm Nhi, có cách chữa không, mẫu thân ta có sao không?”
Vân Nhiễm nhìn liếc phu nhân thở dài: “Ta sẽ cố hết sức để bức huyết trùng trong người bà ra, ngươi đi chuẩn bị sẵn một ít tổ yến linh chi, chờ huyết trùng được bức ra, thì cho bà dùng để bổ sung thể lực.”
“Được,” Hạ Tuyết Dĩnh lập tức ra lệnh cho nha hoàn: “Nhanh đi chuẩn bị theo lời quận chúa.”
Tiểu nha hoàn chạy vội ra ngoài, rất nhanh liền nghe thấy bên ngoài có âm thanh kích động. Hiển nhiên là giọng của Hạ Thụy, có điều hiện tại Hạ Tuyết Dĩnh không để ý đến ông, có chút thất vọng, nếu không phải phụ thân đưa tiện nhân kia vào phủ, mẫu thân nàng đâu có xảy ra chuyện? Nếu mẫu thân nàng có chuyện gì? Hạ Tuyết Dĩnh không dám nghĩ tiếp, trong lòng mắng mình phủi phui, Vân Nhiễm đã tìm ra bệnh, nhất định nàng sẽ có cách.
Vân Nhiễm bảo nha hoàn mặc quần áo cho phu nhân, sau đó nói với Hạ Tuyết Dĩnh: “Để cho Ninh Cảnh vào, chúng ta hợp sức thử xem, ngươi sai người làm mang tới một ít nước nóng.”
Hạ Tuyết Dĩnh nhanh chóng chạy ra ngoài gọi Ninh Cảnh tiến vào, lại phân phó người làm chuẩn bị nước nóng.
Nhất thời, cả phủ Vũ An hầu nhốn nháo cả lên. Ninh Cảnh cùng Vân Nhiễm bận rộn trong phòng, hai người cùng nhau châm cứu mở ra ra huyệt đạo trên người phu nhân Vũ An hầu. Cuối cùng dùng ngân châm dính máu ép sâu độc ra ngoài. Nhưng huyết trùng đã ở trong cơ thể một thời gian dài, nhất thời không chịu đi ra, phải dùng nước nóng để ngâm, loài này sợ nhất nhiệt độ cao. Ngâm được một lúc, sâu độc bắt đầu cử động, hai người lại châm cứu ép sâu độc ra ngoài.
Người này mệnh cũng thật tốt, cuối cùng sâu độc bị ép ra ngoài, một khói màu đỏ to bằng ngón tay cái, Ninh Cảnh liền giết chết nó.
Vân Nhiễm mệt mỏi nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Được rồi, sâu đã bị ép ra, mẫu thân ngươi sẽ không có chuyện gì.”
Hạ Tuyết Dĩnh kích động kêu lên: “Thật vậy sao, tốt quá rồi, thật là tốt.”
Bây giờ Hạ Tuyết Dĩnh cảm thấy Ninh Cảnh nói không sai, y thuật của Vân Nhiễm tuyệt đối có thể đứng đầu thiên hạ, nếu nàng nhận thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.
Bệnh của mẫu thân không có ai tìm ra được, ngay cả thái y trong cung cũng bó tay, nhưng Vân Nhiễm lại tìm ra, còn có thể ép sâu độc ra ngoài.
Giờ khắc này, Hạ Tuyết Dĩnh thật sự cao hứng. Nhớ lại chính mình không chùn bước ở cùng một chỗ với Vân Nhiễm, bằng hữu này thật đáng kết giao, nhờ có nàng mới cứu được mẫu thân của mình.
Hạ Tuyết Dĩnh trào nước mắt, vui mừng nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, cảm ơn ngươi, ta thật sự rất vui khi có được một người bằng hữu như vậy.”
Vân Nhiễm cười sờ đầu nàng: “Được rồi, sau này hãy luôn vui vẻ, còn bây giờ nhanh chóng chuẩn bị thuốc bổ cho mẫu thân ngươi điều dưỡng.”
“Được,” Hạ Tuyết Dĩnh lau nước mắt, nhanh chóng phân phó nha hoàn chuẩn bị đồ ăn. Tuy rằng phu nhân chưa tỉnh, những đã có ý thức, Hạ Tuyết Dĩnh bón đồ ăn cho bà, bà cũng mở miệng theo phản xạ. Hạ Tuyết Dĩnh sung sướng, mẫu thân được cứu rồi.
Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh chào Tuyết Dĩnh, nàng ta định tiễn hai người nhưng Vân Nhiễm cản lại.
“Ngươi chăm sóc mẫu thân đi, để nha hoàn đưa chúng ta ra là được rồi.
“Nhiễm Nhi, đợi mẫu thân tốt lên, ta nhất định tới cửa cảm tạ ngươi.”
“Umh, ta chờ ngươi.” Vân Nhiễm cười cười đi ra ngoài, Hạ Thụy nhanh chóng đi tới tiếp đón nàng: “Quận chúa Trường Bình, cảm ơn ngươi đã cứu phu nhân một mạng.”
“Không cần khách sáo.”
Nếu không phải có Hạ Tuyết Dĩnh, nàng cũng không quản chuyện của Vũ An hầu, nàng không có giao tình với bọn họ.
Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh lên xe ngựa về phủ, sắc trời đã tờ mờ sáng, cả một đêm không ngủ, Vân Nhiễm có chút mệt mỏi tựa vào vách xe nghỉ ngơi. Đằng sau vang lên tiếng vó ngựa đều đặn, Triệu Hổ bẩm báo: “Quận chúa, là xe của Yến quận vương.”
Vân Nhiễm sửng sốt, mở to mắt vén rèm nhìn ra ngoài, liền thấy phía sau có một chiếc xe ngựa, Yến Kỳ cũng vén rèm lên nhìn lại ánh mắt thâm thúy sáng rực, khóe môi cười dịu dàng.
“Chắc ngươi mệt rồi, ta hộ tống ngươi về phủ.”
Vân Nhiễm kinh ngạc nhướng mày nhìn Yến Kỳ: “Không lẽ cả đêm ngươi không ngủ.”
“Ta ở trong xe nghỉ ngơi được một chút.”
Yến Kỳ tươi cười ôn hòa, ánh mắt hiện lên tia đau lòng nhưng ẩn sâu trong đôi mắt sáng, Vân Nhiễm không nhìn thấy được, chỉ cảm thấy người kia rất quan tâm tới nàng, đợi cả một đêm chỉ để đưa nàng về.”
“Yến Kỳ, thật ra người không cần thiết phải làm như vậy.”
Vân Nhiễm nhanh chóng lên tiếng, nghĩ tới đêm qua hắn làm rất nhiều chuyện, nàng cảm thấy Yến Kỳ không tệ, có ân báo ân, vẫn luôn chăm sóc nàng, trước kia nàng không hiểu hắn, bây giờ đã biết, người này rất có tình có nghĩa.
“Ta có một việc muốn nói cho ngươi.”
Vân Nhiễm chớp mi dài, nhìn hắn: “Chuyện gì?”
“Thân phận của đám thích khách đêm hôm qua.”
Nhắc tới đây, trong mắt Vân Nhiễm hiện lên phẫn hận: “Có phải sát thủ của quận chúa Minh Tuệ.”
Ngoại trừ nữ nhân này, nàng không nghĩ ra được người khác, có điều Yến Kỳ lại lắc đầu: “Ta đã điều tra, những người đó không giống người Đại Tuyên, ngược lại hình như giống người nước Tây Tuyết.”
Yến Kỳ vừa dứt lời, Vân Nhiễm im lặng, Ninh Ninh Cảnh lại nhanh chóng vén rèm tức giận kêu lên: “Yến quận vương, ngươi đừng ngậm máu phun người, những người đó sao có thể là người Tây Tuyết, người Tây Tuyết vì cái gì lại ám sát Vân tỷ tỷ.”
Hắn không tin có chuyện như vậy, Tiêu đại ca là người Tây Tuyết, sao hắn có thể phái người ám sát Vân tỷ tỷ.
Yến Kỳ ở trên xe đối diện, thản nhiên nói: “Bản quận vương đoán những thích khách đó cũng không muốn giết Vân Nhiễm, chỉ muốn bắt có nàng.”
“Bắt cóc tỷ tỷ,” Ninh Cảnh sửng sốt một chút, cuối cùng lắc đầu: “Không có khả năng, Tiêu đại ca bắt cóc Vân tỷ làm gì.”
Ninh Cảnh không thể tiếp nhận được chuyện như vậy, Tiêu đại ca là người tốt, sao có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng tên trước mặt lại có khả năng làm được.
“Ngươi cố ý hãm hại Tiêu đại ca.”
Ninh Cảnh trừng mắt nhìn Yến Kỳ, Yến Kỳ bĩu môi. Nếu không phải người này có quan hệ tốt với Vân Nhiễm hắn đã sớm cho hắn ta một bạt tai, để hắn ta tỉnh táo lại, ngu ngốc, thật sự đáng giận.
Có điều Vân Nhiễm ở đây, nên hắn không không có động tĩnh gì, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Vân Nhiễm không thèm để ý đến Ninh Cảnh.
Vân Nhiễm nhíu mi suy nghĩ lời Yến Kỳ, quả thật đêm hôm qua lúc mới đầu thích khách không định giết nàng, có điều sau đấy lại có thích dùng bảo kiếm đâm nàng. Nếu Tiêu Bắc Dã đã muốn bắt cóc nàng, vì sao còn muốn giết nàng.
Vân Nhiễm không nghĩ ra, nhìn Yến Kỳ: “Ngươi xác định, những người đó không phải do quận chúa Minh Tuệ phái ra.”
Nàng không quan tâm đến thân phận của hắc y nhân, nàng chỉ quan tâm những người đó có phải do quận chúa Minh Tuệ phái đến không.
Yến Kỳ lắc đầu: “Chuyện này bản quận vương có thể khẳng định, bọn họ không phải do quận chúa Minh Tuệ phái tới. Quần áo của hắc y nhân rất quý giá, dấu vết cũng rất sạch sẽ, giống như xuất thân từ một tổ chức, quận chúa Minh Tuệ không có khả năng phái ra được người có thân thủ như vậy.”
Quận chúa Minh Tuệ tuy xuất thân từ phủ trưởng công chúa, nhưng cũng không có khả năng bồi dưỡng được cao thủ. Người của phủ trưởng công chúa chỉ đủ để giữ an toàn trong phủ, cho nên những người này không phải của phủ công chúa. Hơn nữa Yến Kỳ để ý kiếm pháp bọn họ sử dụng không giống với người Đại Tuyên, suy nghĩ cẩn thận hắn thấy giống với người Tây Tuyết, do đó hắn mới kết luận những người này có khả năng là người Tây Tuyết.
Những người này là của Tiêu Bắc Dã, hắn làm vậy là muốn bắt cóc Vân Nhiễm đưa nàng tới Tây Tuyết, sau đó giả vờ cứu nàng ra. Như vậy vừa được lòng giai nhân lại có thể mời nàng ở lại Tây Tuyết làm khách.
Đúng là một công đôi việc, Yến Kỳ cười lạnh, có điều Tiêu Bắc Dã đã quên mất hắn, hắn vẫn luôn để ý đến Vân Nhiễm, lúc nào cũng âm thầm bảo vệ nàng.
Hai xe ngựa kẻ trước người sau về đến phủ Vân vương, Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh xuống xe. Yến Kỳ vẫn đi về phía trước, không dừng lại, thấy Vân Nhiễm về đến phủ là hắn yên tâm.
Vân Nhiễm xuống xe, nhìn theo bóng dáng xe ngựa rời đi, không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Rốt cuộc Yến Kỳ có ý gì, hắn đối xử với nàng quá tốt, thức trắng đêm chỉ vì muốn đưa nàng về phủ.
Hai ngày sau.
Chùa Tướng Quốc cử hành đại lễ tế trời, hoàng thượng cùng hoàng hậu dẫn bá quan trong triều, cùng với gia quyến tới chùa Tướng Quốc cử hành nghi thức, cúng bái liệt tổ liệt tông, cầu bọn họ phù hộ cho tân đế, phù hộ Đại Tuyên mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp.”
Sáng sớm Vân Nhiễm đã thức dậy, chuẩn bị quần áo, trang điểm. Hôm nay tới chùa Tướng Quốc tế thiên, là chuyện lớn, những người có chức sắc đều phải chuẩn bị kỹ càng, không thể có nửa điểm sai lầm, nếu không mất mạng là chuyện nhỏ có khi còn chu di cửu tộc.
Ngày như vậy, quận chúa Minh Tuệ vẫn luôn trốn tránh cũng phải xuất hiện, Vân Nhiễm đã chuẩn bị tốt để lấy mạng Phượng Quân Dao.
Trong nháy mắt Vân Nhiễm tràn ngập sát khí, bàn tay nắm chặt lại, Sơn Trà cùng Lệ Chi hầu hạ Vân Nhiễm, không nhịn được tán thưởng.
“Quận chúa thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy, người vốn đã đẹp, trang điểm lên, nhìn thật giống tiên nữ.”
Hai nhà đầu khen ngợi, Vân Nhiễm nở nụ cười nhìn các nàng, lại nhìn gương đồng, xoay người dẫn hai nha hoàn ra ngoài. Vì Dữu Tử gặp chuyện không may nên Lệ Chi tạm thời hầu hạ nàng.
Vân Nhiễm vừa ra đến cửa phủ đã nhìn thấy Vân Tử Khiếu ngồi trên xe, ngoắc tay bảo nàng lên xe.
Hôm nay đại lễ tế trời, ngoại trừ Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu còn có lão vương phi được đi, có điều Vân Tử Khiếu đã xin với hoàng hậu miễn cho lão vương phi, chỉ có phụ tử hai người đi.
Xe ngựa rời phủ, Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm, trong lòng tự hào, đồng thời quan tâm hỏi: “Nha đầu kia không có chuyện gì chứ?”
Ý ông muốn hỏi Dữu Tử, ánh mắt Vân lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn Vân Tử Khiếu.
“Là quận chúa Minh Tuệ ra tay, con sẽ không tha cho nữ nhân này.”
“Con định thu thập quận chúa Minh Tuệ.” Vân Tử Khiếu kinh hãi, Vân Nhiễm gật đầu: “Bởi vì, nàng ta vẫn trốn trong cung không chịu ra, Yến Kỳ không bắt được nàng, xem thái độ của hoàng thất rõ ràng là định bao che cho nàng. Nhưng con không thể bỏ qua cho nữ nhân này, Dữu Tử là nha hoàn của con, con không cho phép người khác động vào nàng.”
Vân Nhiễm hung hăng nói, Vân Tử Khiếu lo lắng: “Nếu ngươi thu thập quận chúa Minh Tuệ, phía sau còn có phủ trưởng công chúa, nàng ta gặp chuyện không may, trưởng công chúa sẽ không chịu để yên. Nữ nhân này lợi hại hơn nhiều so với quận chúa Minh Tuệ.”
“Nếu nàng muốn đối phó ta, cứ việc đến, con sẽ tiếp chiêu.”
Trước kia nàng còn có thể nể mặt trưởng công chúa, nhiều lần tha cho quận chúa Minh Tuệ, nhưng bây giờ nữ nhân này làm ra chuyện không bằng cầm thú, dù nàng ta là người phủ trưởng công chúa cũng không được.
Nàng không sợ trưởng công chúa Phùng Dực, muốn thì tới đi.
“Tóm lại, con phải cẩn thận một chút, trưởng công chúa không dám mạnh mẽ đối đầu với phủ Vân vương, nhưng nhất định sẽ tính kế con, cho nên con phải suy nghĩ cho kỹ.”
Vân Tử Khiếu biết Vân Nhiễm có nghĩa khí, đối xử với tỳ nữ cũng như người bình thường. Nhưng bây giờ nàng đối đầu là trưởng công chúa, không phải người thường, nếu nàng giết quận chúa Minh Tuệ, phía sau sẽ có không ít phiền phức.”
Ánh mắt Vân Nhiễm quyết liệt, môi bạc thếch, nàng biết nếu giết quận chúa Minh Tuệ, chính mình sẽ rước lấy phiền phức, nhưng dù như vậy nàng vẫn không chùn bước làm việc nghĩa.
Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm như vậy, liền hiểu nàng đã quyết định, dù mình nói gì cũng vô nghĩa, cuối cùng đành dặn dò nàng.
“Nhiễm Nhi, trăm ngàn lần phải bảo vệ mình.”
Vân Nhiễm biết, Vân Tử Khiếu lo lắng cho mình, cười cười nhìn ông: “Phụ vương, người yên tâm, con sẽ không có việc gì, cũng sẽ không để phủ Vân vương có chuyện gì.”
“Con nha,” Vân Tử Khiếu vỗ đầu Vân Nhiễm, có một nữ nhi thông minh như vậy không biết là may mắn hau bất hạnh.
Xe ngựa tiến thẳng vào cung, triều thần cùng cách mệnh phụ, thần nữ đều phải tập trung ở trong cung, sau đó đi theo xe của hoàng hậu cùng hoàng thượng xuất cung.
Lúc này trước cửa cung tập trung rất nhiều người. Vân Nhiễm thấy người đông tấp nập, Vân Tử Khiếu dặn dò Vân Nhiễm vài câu rồi đi tới chỗ các triều thần.
Bên chỗ cáo mệnh phu nhân, có người đi tới, là trương chúa Phùng Dực.
Công chúa Phùng Dực cao hơn Vân Nhiễm, nhìn từ trên cao xuống, lông mày hơi xếch lên, trong mắt hiện lên tia sắc bén bắn thẳng về Vân Nhiễm.
“Quận chúa Trường Bình, khoan dung độ lượng, hi vọng ngươi bỏ xuống oán niệm, không cần cố chấp.”
Gần đây bà biết Vân Nhiễm đang tìm quận chúa Minh Tuệ, cho nên mới đến nói chuyện với Vân Nhiễm. Nữ nhi vẫn trốn trong cung, nhưng rất nhanh sẽ tới ngày đại hôn của nàng với Định vương, có muốn trốn cũng không được.
Vân Nhiễm nhếch môi, trầm giọng: “Nếu chuyện này xảy ra trên người quận chúa Minh Tuệ, không biết trưởng công chúa có cảm giác gì?”
Sắc mặt công chúa Phùng Dực trầm xuống, lạnh lẽo nham hiểm nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình nhất định phải trở thành kẻ địch với phủ trưởng công chúa.”
“Không phải là kẻ thù, chỉ là có oán báo oán.”
Vân Nhiễm thản nhiên nói, công chúa Phùng Dực bắn ra sát khí, cảnh cáo Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, nếu quận chúa Minh Tuệ có chuyện gì, bản cung sẽ không bỏ quan cho ngươi, bản cung biết ngươi thông minh, Minh Tuệ không đấu lại ngươi. Nhưng ngươi cho rằng bản cung cũng giống Minh Tuệ sao? Ngươi vẫn nên suy nghĩ vì một nô tỳ có đáng phải làm như vậy không, nếu ngươi tha cho quận chúa Minh Tuệ. Bản cung cam đoan từ nay về sau phủ trưởng công chúa sẽ không làm khó ngươi.”
Công chúa nảy sinh tia ác độc, thực tế bà cũng không muốn đối đầu với phủ Vân vương. Phủ Vân vương có kim bài miễn tử, cho dù Vân Nhiễm có phạm phải tội gì, Vân Tử Khiểu cũng có thể đem ra cứu nàng, cho nên bà cảm thấy không nhất thiết phải làm như vậy. Nhưng nếu Vân Nhiễm vẫn cố chấp vậy đừng trách bà.
Vân Nhiễm đang muốn phản kích lại trương công chúa, đột nhiên đằng sau có người đi tới.
Một giọng nói dịu dàng vang lên: “An Nhạc gặp qua bác.”
Hóa ra là công chúa An Nhạc đến, công chúa Phùng Dực nhíu mày gật đầu ý bảo An Nhạc đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo của bà dừng trên người Vân Nhiễm, sau đó rời đi.
An Nhạc đến bên cạnh Vân Nhiễm, nhẹ nhàng lên tiếng: “Trường Bình, sắc mặt bác rất khó coi, sao ngươi lại trêu chọc bà.”
An Nhạc có chút lo lắng, trưởng công chúa còn khó đối phó hơn cả hoàng thượng cùng thái hậu. Bởi bà là đích trưởng hoàng thất, thân phận tôn quý, ngay cả thái hậu bà cũng không để vào mắt huống chi là người khác. Có điều mặc dù bà khó đối phó nhưng vẫn luôn sáng suốt, ngoại trừ những chuyện liên quan đến nữ nhi bảo bối quận chúa Minh Tuệ.
“Quận chúa Minh Tuệ sai người làm ra chuyện như vậy với Dữu tử, ta sẽ không tha cho nàng.”
Vân Nhiễm lạnh lùng nói, sắc mặt An Nhạc tối lại: “Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, ta cũng thấy áy náy, vì đại hôn của ta mới khiến nha hoàn của ngươi?”
An Nhạc không nói tiếp, Vân Nhiễm lắc đầu: “Không phải lỗi của ngươi, cái chính là do ta, tự cho mình đúng. Cho rằng người khác đối phó ta, ta có đủ năng lực để đối phó, nhưng lại quên mất người bên cạnh ta không có năng lực như vậy, về sau ta sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Vân Nhiễm thản nhiên nói, nàng nhớ tới chuyện kết hôn của công chúa nhanh chóng hỏi.
“Người thì sao? Đường Tử Khiên có tốt không?”
Vân Nhiễm vừa hỏi, Van Nhạc liền mất tự nhiên cúi đầu, nghịch quần áo, Vân Nhiễm vừa nhìn đã biết có chỗ khách thường liền kéo nàng: “Xảy ra chuyện gì?”
An Nhạc muốn nói lại thôi cuối cùng lắc đầu: “Không có gì.”
Vân Nhiễm biết nàng có chuyện muốn giấu, liền kéo tay nàng: “Nói đi, ngươi nói ra biết đâu ta có thể giúp ngươi quyết định.”
An Nhạc nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, thấy nàng nói cũng có lý. Thái hậu không phải mẫu phi của nàng, hoàng hậu là muội muội của Đường tử Khiên, nàng không biết tâm sự cùng ai, chỉ có thể kể với Trường Bình.
An Nhạc nhỏ giọng: “Ta phát hiện hình như Đường Tử Khiên có người trong lòng.”
Vân Nhiễm chột dạ, không thể nào, sao Đường Tử Khiên lại không cẩn thận như vậy, để An Nhạc phát hiện ra chuyện này.
An Nhạc vẫn không biết Đường Tử Khiên thích Vân Hương Di. Nàng cũng không định nói, dù sao nàng ta cũng đã gả cho Đường Tử Khiên, hắn cũng nhìn rõ bộ mặt thật của Vân Hương Di, theo lý hai người bọn sẽ tốt đẹp sống cùng nhau.
Không ngờ An Nhạc lại phát hiện ra chuyện như vậy.
“Sao ngươi phát hiện ra có chuyện đó?’
Vân Nhiễm quan tâm hỏi, An Nhạc đưa mắt nhìn xung quanh lại nhỏ giọng nói: “Từ sau khi thành hôn, hắn vẫn luôn ngủ lại thư phòng, lúc ta đưa thức ăn tới thấy hắn vẫn luôn ngơ ngẩn, cho nên ta nghĩ hắn có người trong lòng.
An Nhạc nói xong chỉ cảm thấy trong lòng rất đau, trước khi nàng nghĩ Vân Nhiễm có tình cảm với Đường Tử Khiên, sau lại phát hiện ra không phải như vậy. Cho nên mới an tâm gả cho hắn, không ngờ mới cưới được ba ngày, Đường Tử Khiên lại không bước chân vào phòng cưới, ở lại thư phòng. Người làm trong phủ đều âm thầm nói hắn không thích nàng, nói nàng thất sủng.
An Nhạc vừa nghĩ đến chuyện này, mặt liền trắng bệch.
Chẳng lẽ nàng kết hôn lại là một sai lầm, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, nàng không gả cho hắn thì biết làm thế nào?
Vân Nhiễm an ủi nàng: “Ngươi đừng suy nghĩ, quay về ta sẽ hỏi Đường Tử Khiên, xem hắn có ý gì.”
An Nhạc bày ra vẻ mặt cười còn khó coi hơn khóc, nàng đã hiểu Đường Tử Khiên tức giận nàng chia rẽ hắn cùng người thương.
Phía trước điện, truyền đến âm thanh thái giám: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm.”
Trước cửa cung mọi người đang nói chuyện ồn ào, liền tách ra làm hai bên, nhường khoảng trống ở giữa. Cách đó không xa, nhạc nổi lên, liễn phượng, quạt lông, xe ngựa hoa lệ đi tới đế hậu ngồi đàng hoàng trên xe.
Hoàng đế Sở Dật Kỳ ra lệnh: “Xuất Phát, lập tức tới chùa Tướng Quốc.”
Năm trăm binh lính đi trước mở đường, phía sau là đội danh dự, xe của đế hậu đi trước, phía sau là các đại thần, sau đó là các vị cáo mệnh phu nhân, chậm rãi xuất cung.
Trên đường, dân chúng sớm bị binh tính ngăn cản, đội hình im lặng đi tới cửa thành.
Chùa Tướng Quốc từ sáng sớm đã bị quân linh bao vây, tăng nhân đều xuống núi nghênh đón hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương.
Dưới chân núi dừng lên lều trại, có quan viên đang kiểm tra. Hôm nay phải kiêm tra toàn bộ người lên núi, không được mang theo hung khi, nếu phát hiện sẽ mất đầu, nhóm cáo mệnh, phu nhân cũng có nữ nhân phụ trách kiểm tra toàn thân.
Một đội hình thật dài đều phải kiểm tra, Vân Nhiễm đưa mắt nhìn quận chúa Minh Tuệ đang đứng trong đám người, ánh mắt nổi lên sát khi, khóe môi nở nụ cười như có như không, bàn tay nắm chặt lại.
Phượng Quân Dao, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Hôm nay kiểm tra cực kì nghiêm khắc, bên nữ tử còn phải qua ba lượt, có ba bốn người thay nhau kiểm tra sau đó sẽ nhận được một lệnh bài lên núi.
Mọi người hoạt động cả nửa ngày, thắt lưng mỏi nhừ, chân đau, mất cảm giác. Nhưng không dám có động tác nhỏ, hôm nay là đại lễ tế trời, cực kỳ long trọng, cho nên vẫn nên cẩn thận một chút.
Ai cũng không dám nói chuyện, đội ngũ tuy đông nhưng rất nhanh đã có không ít người nhận được lệnh bài lên núi.
Vân Nhiễm cùng công chúa An Nhạc cũng lấy được lệnh bài, hai người đi cùng nhau. Thân phận của bọn họ tôn quý, nên những người kia cũng không làm khó các nàng, vừa lên tới nơi đã có không ít các vị phu nhân, cáo mệnh vây quanh hai người.
Trong đó có những người có giao tình với phu nhân phủ Vũ An hầu. Lúc trước tới thăm biết Vân Nhiễm cứu bà.
“Không ngờ quận chúa Trường Bình vừa xinh đẹp, y thuật lại cao siêu, thật là giai nhân tài tình hiếm có của Lương thành.
Phu nhân này vừa nói xong, mọi người lại xúm vào hỏi. Bà liền kể lại chuyện bệnh tình của phu nhân phủ Vũ An hầu.
Vân Nhiễm đen mặt, có hơi thái quá không, nàng mất rất nhiều sức lực, bận rộn cả một đêm mới cứu được phu nhân phủ Vũ An hầu. Sao đến tai bọn họ chỉ cần châm cứu là cứu được.
Xung quanh có không ít người chào hỏi Vân Nhiễm, còn nhiệt tình hơn trước kia. Quận chúa là thần y, có quan hệ tốt rất cần thiết.
An Nhạc tiến đến bên tai nàng thì thầm: “Không phải ngươi không muốn cho người khác biết y thuật sao?”
Ngày đó lúc giúp Chiêu Dương, An Nhạc biết y thuật của Vân Nhiễm không tệ, nhưng Trường Bình vẫn giấu không cho bất cứ ai biết chuyện này, nên nàng cũng không nhiều chuyện, không ngờ bây giờ Trường Bình lại để lộ ra.
Vân Nhiễm khẽ cười: “ Trước kia ta không muốn làm cao, nên mới dấu, bây giờ đã không cần thiết.”
Nàng không cần tiếp tục phải che dấu, có khi đây cũng là một lợi thế. Xem những phu nhân này nhiệt tình làm quen với nàng, đây cũng không phải chuyện xấu, nàng có thể lợi dụng để làm việc.
An Nhạc hiểu rõ gật đầu, lên đến quảng trường trước chùa Tướng Quốc, mọi ngườ đều im lặng. Trên tế đàn, có tế văn, có phương trượng chùa Tướng Quốc chủ trì lễ tế trời, ngoài ra còn còn hoàng thượng, hoàng hậu trong phạm vi vài chục thước không cho phép người khác tới gần.
Binh linh bao vây bốn phía, bảo vệ hoàng thượng cùng hoàng hậu.
Tất cả mọi người đều tập trung phía dưới đài tế, dựa theo thân phận tự tìm chỗ ngồi, phía trước là trọng thần, phía sau là mệnh phụ phu nhân, quận chúa, công chúa. Vân Nhiễm nhìn xuyên qua mọi người thấy một thân ảnh mặc cẩm bảo màu trắng cổ tay thêu hoa văn lượn sóng, giống như một ngọn sóng đang phiêu lãng trong không trung. Vốn tao nhã tuyệt sắc lại càng thêm tuyệt thế vô song. Quảng trường có đến cả vạn người, nhưng không thể che lấp được vẻ hào quang của hắn. Lúc Vân Nhiễm nhìn sang hắn nhanh chóng nhìn lại, trong mắt không gợn sóng, nhưng lại ẩn chứa nhu tình nồng đậm.
Quận chúa Minh Tuệ ghen tị đến phát điên, ánh mắt hơi đỏ, nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm.
Sao nữ nhân này mệnh lại tốt như vậy, vì cái gì Yến Kỳ lại thích nữ nhân đó, cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái, nàng có chỗ nào không bằng nàng ta.
Quận chúa Minh Tuệ nghĩ mà thấy tức, cảm thấy máu dồn lên não, muốn phát cuồng hét lên.
Nhưng lí trí nhắc nhở nàng không thể làm bậy, hôm nay là đại lễ tế trời, nếu nàng hét lên, chỉ sợ hoàng thượng sẽ bắt nàng đến đại lao bộ hình.
Nhưng vì sao người nàng càng lúc càng nóng, đầu óc ong ong muốn hét lên. Ánh mắt Yến Kỳ khắc sâu trong đầu nàng.
Trưởng quận chúa ở bên cạnh cảm thấy nữ nhi có chút khác thường, nhanh chóng nhìn theo mắt nàng. Thấy Yến Kỳ ôn nhuận như ngọc, trong lòng thở dài, nữ nhi thích Yến Kỳ, đáng tiếc hắn không thích nàng. Dù là trưởng công chúa, cũng không thể ép người ta cưới nữ nhi của mình, hơn nữa bà cũng không muốn gây mâu thuẫn với phủ Yến quận vương.
Trưởng công chúa nhỏ giọng cảnh cáo nữ nhi: “Hôm nay là lễ tế trời, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Quận chúa Minh Tuệ toát mồ hồi, tuy rằng mẫu thân chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng nàng có một cảm giác điên cuồng muốn hét lên.
Quảng trường có rất nhiều người, đến khi thượng thư bộ lễ đến bẩm báo với Sở Dật Kỳ mọi người đã có mặt đông đủ.
Hoàng thượng ra lệnh bắt đầu nghi lễ, đầu tiên là hoàng thượng đọc văn tế do quan lễ nghi chuẩn bị.
Sở Dật Kỳ đọc văn tế, dưới dài im lặng, mọi người đều cúi đầu nghe bệ hạ tuyên cáo với trời đất.
Không ai dám nói câu nàng, hay có bất kỳ hành động nào, nếu lúc này gây ra tiếng động, xác định chết không có chỗ chôn.
Trong đám người Vân Nhiễm lạnh mặt nhìn quận chúa Minh Tuệ, tính toàn thời gian nàng ta phát tác.
Nàng đã sớm chuẩn bị tốt để thu thập nữ nhân này. Cho nên hai ngày gần trước nàng đã nhờ Yến Kỳ điều tra những người phụ trách khám xét phu nhân, cáo mệnh. Tuy danh sách bí mật, nhưng Yến Kỳ là tâm phúc bên người hoàng thượng nhất định có thể biết. Đợi Yến Kỳ đưa danh sách tới, nàng tra xét những người này, cuối cùng tìm được một người có thù oán với quận chúa Minh Tuệ. Nữ nhi của người này vì nhìn Yến Kỳ mà bị quận chúa Minh Tuệ móc mắt.
Vân Nhiễm cải trang thành một nam nhân, tìm được người này, giao cho nàng ta lúc kiểm tra hạ dược trên người quận chúa Minh Tuệ. Người này liền đáp ứng, nàng ta luôn tìm cách báo thù, đáng tiếc không có cơ hội, không ngờ có người lại ban cơ hội cho nàng sao lại không dùng.
Cho nên bây giờ quận chúa Minh Tuệ mới cảm thấy khó chịu, bất an. Thuốc kia đã ngấm vào máu, nàng ta sẽ đau đầu, không kiềm chế được chính mình.
Phía trên đài, hoàng thượng đang đọc đến đoạn cao trào: “Trời phù hộ Đại Tuyên, cho mưa thuận gió hòa, Đại Tuyên ta….”
Phía dưới đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, “A……Câm miệng, đau đầu quá, đừng đọc nữa, đừng đọc…”
Giữa một mảnh im lặng, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, người người đều hóa đá, kinh hãi nhìn chằm chằm quận chúa Minh Tuệ. Đây là lễ tế trời, sao nàng ta dám cắt ngang văn tế của hoàng thượng.
Phượng Quân Dao ôm lấy đầu, đau đớn thét chói tai, theo cử động của nàng, tay áo rơi ra một vật thanh chủy thủ sáng bóng.
Sắc mặt thị vệ phụ trách an toàn của hoàng thượng đột nhiên thay đổi, rút kiếm ra hét lớn: “Hộ giá.”
Không ít người liền vây quanh hoàng thượng, dẫn đầu là thế tử phủ Cẩm thân vương Sở Văn Hạo, sắc mặt hắn khó coi, quát lến: “Người đâu, bắt nghịch tặc lại.”