Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 153: Nhược Uyển rời kinh, hai người liên thủ



Trong phòng khách, sắc mặt Yến Kỳ tràn đầy lo lắng, hơi thở lạnh băng, nhưng trong lòng hắn biết rõ. Chuyện này là do mình cố tình gây sự,Lâm Phượng Chương thích Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi không thích hắn. Nhưng cứ nhìn thấy vật chướng mắt kia, lại cảm thấy không thoải mái, muốn hủy diệt. Nhưng Nhiễm Nhi ăn mềm không ăn cứng, Yến Kỳ nghĩ nhanh tiến lên vài bước, ôm chặt Vân Nhiễm không cho nàng rời đi.

Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, không nói lời nào, nhìn dáng vẻ cố chấp lại cố kiềm chế của hắn, Vân Nhiễm vừa thấy bực mình vừa buồn cười nhìn Yến Kỳ ôn nhu nói.

“Được rồi, Yến đại quận vương, ta chỉ cho người giữ thứ này lại thôi, chàng đừng tức giận.”

Nàng nói xong, đưa đèn cho Sơn Trà: “Cất vào kho đi, bỏ vào góc khuất ý, sau này không cần tùy tiện lấy ra.”

“Ân, quận chúa.”

Sơn Trà nhanh chóng chạy vội đi, đỡ bị Yến quận vương gọi lại khiến nàng khó xử.

Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm, bá đạo nói: “Nếu sau này để cho bổn quận vương nhìn thấy thứ này, ta nhất định hủy diệt nó.”

“Được.”

Vân Nhiễm đáp ứng, nàng cũng không định dùng thứ này, giữ lại chẳng qua là tôn trọng Lâm Phượng Chương.

“Vậy nàng không giận ta nữa.”

Yến quận vương mềm mỏng lên tiếng, Vân Nhiễm nằm trong lòng hắn, nghiêm túc nói: “Về sau không có chuyện gì gây sự, ta sẽ trở mặt với chàng, chàng tìm phiền toái cho ta còn ít sao, ta có tức giận không? Bởi vì ta biết những chuyện này không liên quan đến chàng, nên ta mới không gây sự.”

Dứt lời, Yến Kỳ buồn bã lên: “Ta muốn nàng gây chuyện với ta.”

Điều này chứng tỏ nàng để ý hắn, nàng ghen, chứ không phải lúc nào cũng bình tĩnh.

Mỗi khi nhớ đến chuyện nàng có thể bình tĩnh đối phó với quận chúa Nhược Uyển, trong lòng hắn suy nghĩ vẩn vơ, thậm chí còn nghĩ Nhiễm Nhi thật sự thích hắn sao?

Vân Nhiễm nở nụ cười: “Yến quận vương, chàng đã nói vậy, ta sẽ không khách sáo.”

“Được, nàng không cần khách sáo với ta.”

Yến Kỳ nói nhanh, nàng bộc phát tính tình trước mặt hắn, càng chứng tỏ nàng coi hắn là nam nhân của nàng.

Vân Nhiễm vừa nghe thấy vậy, nhướng mày, không khách sáo nói: “Yến đại quận vương, sau này nếu như chàng còn chọc hoa đào, đừng trách ta trở mặt, đừng trách ta trừng trị chàng.”

Yến Kỳ nghe thấy Vân Nhiễm nói, không buồn không giận, mặt đầy ý cười, ôn hòa nói: “Được, sau này bản quận vương sẽ không để cho nữ nhân đến trêu chọc nàng, nàng yên tâm đi.”

Nếu còn có nữ nhân như vậy, xem ta nháo với chàng.”

Vân Nhiễm nghiêm túc nói, thật ra Nhược Uyển quấn lấy nàng, khiến nàng rất bực bội. Không phải nàng không ghen mà vì chàng cảm thấy chuyện này không nên tính lên đầu Yến Kỳ. Cho nên mới nhịn xuống, nếu người này đã nói nàng có thể phát hỏa, nàng sẽ không khách sao.

“Umh, sẽ sau, nếu có loại nữ nhân này, ta sẽ xử lí, không để cho nàng phiền lòng.”

Vân Nhiễm vừa lòng gật đầu: “Cũng không tệ.”

Lúc này đêm đã khuya, Vân Nhiễm ôn nhu nói: “Chàng về đi, đêm đã khuay.”

“Bản quận vương ở cùng nàng, chờ nàng ngủ bản quận vương sẽ về.”

Yến Kỳ không muốn rời đi, ôm chặt Vân Nhiễm, Vân Nhiễm cự tuyệt: “Không được, có người ở bên cạnh ta không ngủ được.”

“Từ từ sẽ quen.”

Yến quận vương bá đạo kiên trì, hắn muốn từ từ đi vào cuộc sống của nàng, không vồ vập một, từng chút một có mặt khắp mọi nơi, sau này toàn bộ cuộc sống của nàng đều có bóng dáng của hắn.

Yến quận vương ôm Vân Nhiễm ra ngoài, bế nàng đi vào giường.

Vân Nhiễm kháng nghị: “Yến Kỳ, một đại nam nhân như chàng ở trong phòng ta không quen, không ngủ được.”

Lúc này Yến quận vương không thỏa hiệp như trước, bá đạo ở lại trong phòng Vân Nhiễm. Vân Nhiễm không có cách cuối cùng tắm rửa xong lên giường nghỉ ngơi, không để ý tới Yến Kỳ. Nàng nghĩ có nam nhân trong phòng nàng sẽ không ngủ được, ai biết được đang cuối cùng lại thiếp đi. Yến Kỳ chờ nàng ngủ rồi, đền giường cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, rồi xoay người rời đi. Nhìn thấy nàng ngủ say, hắn mới thấy an tâm.

Trong mơ Vân Nhiễm hình như cảm nhận được nụ hôn của Yến Kỳ, khóe môi khẽ nở nụ cười.

Hôm sau, Vân Nhiễm còn chưa tỉnh ngủ, ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào. Có người báo tin tới viện Như Hương. Sơn Trà cùng Dữu Tử nghe thấy chuyện xảy ra bên ngoài, sắc mặt khó coi, nhanh chóng bước vào phòng. Vân Nhiễm mơ màng nhìn hai tiểu nha hoàn.

“Bên ngoài, xảy ra chuyện gì.”

“Quận chúa, quận chúa Nhược Uyển quỳ gối trước cửa vương phủ, xin quận chúa đồng ý cho nàng làm trắc phi của Yến quận vương, nàng nguyện ý làm thiếp, tận tâm hầu hạ quận chúa cùng quận vương.”

Vân Nhiễm giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Sơn Trà: “Ngươi nói quận chúa Nhược Uyển phủ Cẩm thân ương quỳ gối trước của phủ nhà chúng ta.”

“Đúng vậy, quận cháu, bên ngoài có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, có một nhóm người đồng tình với quận chúa Nhược Uyển. Nói quận chúa ghen tị, không dung được nữ nhân khác. Quận chúa Nhược Uyển thân là quận chúa phủ Cẩm thân vương cam nguyện làm thiếp cho Yến quận vương là phúc phận của quận vương cùng quận chúa.”

Sơn Trà dứt lời, Vân Nhiễm đen mặt, Nhược Uyển muốn làm gì đây, ban đầu là tìm chết, giờ lại muốn làm thiếp. Việc này nếu làm to lên, thanh danh của nàng sẽ bị tổn hại. Với người cổ đại, ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, ngược lại hành vi của nàng là khác thường, người khác không thấy Nhược Uyển sai, chỉ biết nàng sai.

Cái này gọi là gây rối.

Vân Nhiễm căm tức đứng dậy, nhìn thấy tam muội Vân Vãn Sương dẫn theo vài ma ma lớn tuổi đi tới,vừa nhìn sắc mặt Vân Nhiễm liền hiểu nàng đã biết chuyện xảy ra ngoài phủ.

Vân Vãn Sương ôn hòa nói, “Đại tỷ, người xem nên xử lí chuyện này như thế nào, nếu làm lớn chuyện, sẽ không tốt cho phủ chúng ta, cũng không tốt cho đại tỷ.”

Sắc mặt Vân Nhiễm trầm xuống, hung ác nham hiểm: “Đi, ta muốn xem rốt cuộc, nữ nhân này muốn làm gì.”

Ngoài của phủ Vân vương.

Quận chúa Nhược Uyển nhợt nhạt, lần trước rơi hồ Ngọc Cảnh, sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cả người suy yếu, bây giờ lại quỳ trước cửa phủ Vân vương, cầu xin: “Quận chúa Trường Bình, cầu xin ngươi, ta không cần làm chính phi, chỉ cầu được ở bên cạnh hắn.”

“Ta thích hắn, cam nguyện hầu hạ quận vương cùng ngươi, xin người khai ân.”

“Sau này Nhược Uyển sẽ tận tâm hầu hạ ngươi cùng quận vương.”

Bên ngoài phủ có không ít người đang xem náo nhiệt, dân chúng vẫn yêu thích quận chúa Nhược Uyển, nàng không phải kẻ ác, bình thường vẫn hay giúp đỡ người khác, chưa bao giờ cả vú lấp miệng em.

Nghe thấy quận chúa Nhược Uyển nói vậy, người người đồng tình với nàng, cho rằng thân phận tôn quý như quận chúa Nhược Uyển bằng lòng làm thiếp là phúc phận của Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.

“Quận chúa Nhược Uyển thật đáng thương nha.”

“Đúng vậy, nếu quận chúa Trường Bình không đồng ý thì đúng là cả vú lấp miệng em, nàng ta là hoa vương Đại Tuyên, đáng ra nên nhân từ mới phải, sao lại có thể độc ác như vậy.”

“Quận chúa Nhược Uyển thật thích quận vương, lúc trước còn vì quận vương nhảy hồ Ngọc Cảnh, thiếu chút nữa chết đuối, bây giờ lại đến cầu xin quận chúa Trường Bình. Nàng là tiểu quận chúa vương phủ nha.”

“Đúng vậy, thật sự rất đáng thương.”

Mọi người bàn tán xôn xao, đột nhiên trên đường có một chiếc xe ngựa chạy tới. Một nữ tử quần áo hoa lệ quý giá xuống xe, đi về phía quận chúa Nhược Uyển ôm chặt lấy nàng: “Nhược Uyển, con đang làm gì vậy, thân là tiểu quận chúa phủ Cẩm thân vương, sao có thể làm thiếp cho nhà người.”

Nhược Uyển ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, hai mắt mơ màng đẫm lệ nhìn Cẩm thân vương phi: “Mẫu phi, con thích hắn, con muốn gả cho hắn, cam nguyện làm thiếp, mất đi hắn, con không muốn sống.”

Cẩm thân vương phi ôm lấy Nhược Uyển đau lòng nói: “Nữ nhi đáng thương của ta, tội gì phải như vậy.”

Hai mẫu tử ôm nhau quỳ trước của phủ Vân vương, người người trông thấy đều đồng tình với quận chúa Nhược Uyển.

Đúng lúc này cửa phủ Vân vương mở ra, Vân Nhiễm mặc váy dài màu tím bước ra ngoài, mọi người đang bàn tán bỗng dừng lại cùng nhìn quận chúa Trường Bình. Không biết nàng định xử lí chuyện này thế nào, có đồng ý cho Nhược Uyển làm thiếp, nhị nữ hưởng nhất phu không.

Nhìn quận chúa Trường Bình, lạnh lùng xinh đẹp, lại nhìn quận chúa Nhược Uyển kiều mị, đáng yêu, người người đều hâm mộ Yến quận vương có phúc, được hai nữ tử xinh đẹp cao quý như vậy yêu thích. Yến quận vương thật sự có phúc lớn.

Vân Nhiễm đứng trước cửa phủ Vân vương, lạnh lùng nhìn Cẩm thân vương phi cùng quận chúa Nhược Uyển, hai người đồng thời nhìn nàng, thấy nàng nhìn qua, Nhược Uyển lên tiếng: “Quận chúa, Nhược Uyển cầu xin ngươi, ngươi đồng ý để ta gả cho Yến quận vương làm thiếp đi, ta thích hắn, chỉ muốn gả cho hắn.”

Cẩm thân vương phi đau đớn nhìn nữ nhi, ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm: “Trường Bình, theo lý thân phận nữ nhi của ta tôn quý, sẽ không làm thiếp cho người khác. Nhưng nàng một lòng thích Yến quận vương, làm mẫu thân ta đành tác thành cho nàng, xin quận chúa đồng ý cho tâm nguyện của nữ nhi.”

Cẩm thân vương phi vừa nói xong, đám người có người hét lên.

“Quận chúa Trường Bình, ngươi tác thành cho quận chúa Nhược Uyển đi.”

“Quận chúa Trường Bình đồng ý đi.”

Vân Nhiễm tối mắt, hung ác nham hiểm, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng quận chúa Nhược Uyển, đang muốn lên tiếng, trên đường lại vang lên tiếng vó ngựa đều đặn. Một chiếc xe ngựa cùng vài kị binh đang cấp tốc chạy tới cuốn theo tro bụi.

Mọi người nhìn thấy xe ngựa phía trước là của phủ Yến vương, đằng sau là thuộc hạ của Yến Kỳ.

Không ngờ việc này lại kinh động tới Yến quận vương, dân chúng xem náo nhiệt càng hưng phấn. Người người nhìm chằm chằm xe ngựa phủ Yến vương, không biết Yến quận vương sẽ xử lý chuyện này thế nào, tiếp nhận quận chúa Nhược Uyển hay vẫn lạnh lùng vô tình cự tuyệt.

Nếu Yến quận vương cự tuyệt thì quá lạnh lùng tàn nhẫn, quận chúa Nhược Uyển như hoa như ngọc, thích hắn, sao hắn nỡ lòng từ chối.

Trên xe ngựa phủ Yến vương, một người quanh thân phủ đầy hàn khí bước xuống xe. Khuôn mặt ngày xư ung dung như ngọc, giờ khắc này tràn đầy sát khí hung ác, ánh mắt sâu đậm đăc sát khí lạnh lẽo nhìn chằm chằm những người đứng ngoài cửa phủ Vân vương. Mọi người theo phản xạ cảm thấy sợ hãi, đang bàn tán xôn xao đột nhiên dừng lại, ai cũng không dám nói thêm gì.

Nhược Uyển vừa nhìn thấy Yến Kỳ xuống xe nhanh chóng nói: “Yến quận vương, Nhược Uyển không cầu ngang hàng với quận chúa Trường Bình, chỉ xin người cho Nhược Uyển được lặng lẽ ở bên cạnh, Yến quận vương.”

Nhược Uyển đau lòng khóc rống lên, người khác đều tán thành lời của quận chúa Nhược Uyển, nhưng có Yến quận vương uy hiếp không ai dám nói nhiều.

Vân Nhiễm không nhìn Nhược Uyển mà nhìn Yến Kỳ. Nàng lười phải quản chuyện như vậy, đây là việc của Yến Kỳ, để cho hắn làm đi, tin tưởng để cho hắn xử lí sẽ không ai dám dị nghi.

Yến Kỳ đi tới trước cửa phủ Vân vương, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm quận chúa Nhược Uyển, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, âm thanh u ám vang lên: “Giỏi cho một quận chúa Nhược Uyển, ngươi tưởng rằng chạy đến trước cửa phủ Vân vương, bản quận vương sẽ cưới ngươi sao? Như vậy, nếu sau này có người muốn gả cho bản quận vương, đều chạy tới đây cầu xin, bản quận vương sẽ phải cưới tất cả vào phủ.”

Yến Kỳ dứt lời, dân chúng bỗng giật mình, giọng Yến Kỳ lại vang lên: “Lời bản quận vương nói chắc ngươi đã hiểu, ta vô tình với ngươi, không ngờ ngươi lại dầu muối không thấm, thật sự muốn chết.”

Tay áo Yến Kỳ vung lên, một luồng nội lực cường đại bắn về phía Nhược Uyển, sắc mặt Cẩm thân vương phi thay đổi, hét lên: “Yến Kỳ, ngươi dám?”

Đáng tiếc Yến Kỳ đã đánh Nhược Uyển bay ra xa, nàng ta không biết võ công, lại bị Yến Kỳ tập kích, không chịu nổi phun ra một ngụm máu.

Mắt thấy nàng sắp văng ra ngoài, không chết cũng bị thương nặng.

Sắc mặt Cẩm thân vương phi không còn giọt máu, đau lòng đấm ngực, hét ầm lên: “Uyển Nhi.”

Dân chúng xung quanh cũng không dám lên tiếng nói chuyện, cùng nhìn quận chúa Nhược Uyển, không biết nàng có chết không.

Đúng lúc này một bóng người như chim bay từ trên không tới, ôm lấy thắt lưng Nhược Uyển. Người tới tuy rằng võ công lợi hại, nhưng cũng không địch lại công lực của Yến Kỳ. Có thể thấy quận vương sử dụng phần lớn sức lực, hắn thực sự tức giận.

Người kia ôm Nhược Uyển hạ xuống đất, thân hình khẽ lui về phía sau hai bước đứng trên đường. Mọi người thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng nhìn qua, liền thấy người đỡ quận chúa Nhược Uyển là thứ tử phủ Cẩm thân vương ca ca của Nhược Uyển Sở Văn Hiên. Hắn ta ôm quận chúa Nhược Uyển nhanh chóng nhìn Yến Kỳ, chỉ thấy sắc mặt hắn u ám, ánh mắt ngoan lệ như sói, Sở Văn Hiên biết hắn đang rất tức giận, khom người nói.

“Yến quận vương, xá muội tuổi còn nhỏ, xin quận vương bỏ qua cho nàng một lần.”

Nhược Uyển trong lòng Sở Văn Hiên không chịu nổi một đòn của Yến Kỳ, sắc mặt trắng như giấy, trên môi có vệt máu, cả người mềm nhũn như một con mèo nhỏ, khiến Sở Văn Hiên đau lòng không thôi. Nhược Uyển là tiểu muội muội lương thiện của hắn, lúc hắn bị mọi người khinh thường, nàng là người duy nhất kéo tay hắn, gọi hắn là tam ca, sao nàng lại ngốc thế này.

Cẩm thân vương phi như phát điên, vọt tới bên người Sở Văn hiên, đau lòng hét lên: “Uyển Nhi, Uyển Nhi.”

Nhược Uyển không có phản ứng, Cẩm thân vương phi hung ác nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, phủ Cẩm thân vương chúng ta từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với phủ Yến vương, ngươi chờ đó cho bổn vương phi.”

Cẩm thân vương phi vừa dứt lời, xoay người ra lệnh cho Sở Văn Hiên: “Đi, chúng ta về phủ.”

“Được,” Sở Văn Hiên quay lại nhìn Yến Kỳ một cái rồi lên xe ngựa phủ Cẩm thân vương.

Yến Kỳ ở đằng sau nắm chặt tay, cả người tràn đầy hàn khí, trong lòng thầm mắng, giỏi cho một Sở Văn Hiên, thật có tiền đồ, dám cứu người từ trong tay hắn.

Giỏi, thật sự quá giỏi.

Vân Nhiễm cũng không rõ quan hệ của Sở Văn Hiên cùng Yến Kỳ. Nhìn sắc mặt Yến Kỳ khó coi khi Thấy hắn ta dẫn quận chúa Nhược Uyển đi, nàng còn tưởng hắn đang tức giận, vươn tay trấn an hắn: “Được rồi, nàng ta cũng đã bị thương, lần này coi như được một bài học lớn, sẽ không tiếp tục tới tìm ta gây chuyện.”

“Umh, nếu ả ta còn dám tới tìm nàng gây chuyện, ta không ngại giết ả.”

Yến Kỳ hung ác nói, trước cửa phủ, người người nhìn nhau, ai cũng không dám nói câu nào. Ngay cả tiểu quận chúa phủ Cẩm thân vương Yến quận vương còn muốn giết, huống chi là bọn họ. Ai cũng không muốn chết, rất nhiều người nhanh chóng tản ra, không dám ở lại xem náo nhiệt.

Vân Nhiễm kéo Yến Kỳ đi vào phủ.

Trên xe ngựa phủ Cẩm thân vương, Cẩm thân vương phi khóc thương tâm. Sở Văn Hiên cũng không thèm để ý đến bà ta nữ nhân này đối xử với con vợ kế đều khinh thường, bà ta khóc thì có liên quan gì tới hắn. Sở Văn Hiên chỉ đau lòng cho Nhược Uyển, cũng cảm thấy không biết ăn nói thế nào với Yến Kỳ.

Quận chúa Nhược Uyển đang mê man đột nhiên mở mắt, Cẩm thân vương phi giật mình ngừng khóc, Sở Văn Hiên cũng nắm lấy tay nàng.

“Nhược Uyển, tội gì phải làm vậy, Yến Kỳ không thương ngươi, sao phải tự làm bản thân bị thương.

Cẩm thân vương phi hung hăng nói: “Nhược Uyển, sau này phủ chúng ta cắt đứt quan hệ với phủ Yến vương, ta nghĩ cha ngươi nhất định sẽ không để yên.”

Cẩm thân vương phi nói xong, Nhược Uyển cố gắng lên tiếng: “Mẫu phi, không cần.”

Cẩm thân vương phi vừa nghe nàng nói vậy lại khóc lên: “Nha đầu ngốc, đến nước này con còn che cho Yến Kỳ làm gì, hắn thật sự khinh người quá đang, nữ nhi của ta tôn quý như vậy gả cho hắn làm thiếp đúng ra hắn phải nằm mơ cũng mỉm cười, không ngờ hắn lại muốn giết con.”

Sở Văn Hiên nhìn Nhược Uyển nói: “Nhược Uyển, muội đã thấy rõ lòng Yến quận vương, sau này đừng làm chuyện gì điên rồ nữ, nam nhân thích muội sẽ hiểu ý muội, thương muội. Nếu không thích cho dù muội có làm nhiều hắn hắn cũng không nhìn thấy, chỉ thêm khổ mình.”

Dứt lời, Nhược Uyển nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Sở Văn Hiên: “Tam ca, huynh cho rằng ta là loại người càn quấy như vậy sao? Ta thích Yến Kỳ, nhưng hắn không thích ta, chẳng lẽ ta lại không hiểu lí lẽ sao?’

Sở Văn Hiên nghe Nhược Uyển nói xong, nhìn chằm chằm nàng, muội muội vẫn luôn thông minh đáng yêu, lương thiện. Nàng không phải là người không hiểu lí lẽ, phủ Cẩm thân vương thích nàng là vì nàng hiểu lòng người lương thiện đáng yêu.

Nhưng trong chuyện này, nàng có chút càn quấy. Sở Văn Hiên không khỏi nhíu mày nhìn chằm chằm nàng, chẳng lẽ Nhược Uyển làm vậy là có mục đích, nàng cố tình làm vậy, cũng không phải thật sự muốn gả cho Yến Kỳ, vì sao nàng phải làm vậy?

“Nhược Uyển vì sao?”

Nhược Uyển cười khổ: “Hoàng thượng triệu ta vào cung, nói muốn gả ta cho Yến quận vương khiến ta rất vui mừng. Nhưng khi Yến quận vương cự hôn ta biết hắn không thích ta chỉ thích quận chúa Trường Bình. Lúc đó hoàng thượng đã cố ý muốn chỉ định ta làm thê tử của hắn, nếu ta từ chối, mẫu phi cùng phụ vương vì thương ta sẽ đứng ra lui lại mối hôn sự này. Nhưng nếu làm vậy, hoàng thượng sẽ nảy sinh hiềm khích với phủ Cẩm thân vương.”

Nói tới đây Nhược Uyển thở hổn hển, trong lòng Sở Văn Hiên đã hiểu muội muội làm tất cả chỉ vì phủ Cẩm thân vương. Vì khiến hoàng thượng không tức giận mới một mực dây dưa với Yến Kỳ, khiến hoàng đế hiểu nàng thật sự muốn gả cho Yến Kỳ, nhưng hắn không chịu cười nàng. Do đó hoàng thượng cũng không thể giận phủ Cẩm thân vương.

“Nhược Uyển, muội vất vả rồi.”

Sở Văn Hiên nặng nề nói, tiểu muội hắn vĩnh viễn đáng yêu lương thiện như vậy.

“Màn diễn này cũng nên đến lúc kết thúc rồi, mẫu phi đưa ta rời kinh tĩnh dưỡng, ta đã bị Yến Kỳ đánh trọng thuơng, ta nghĩ hoàng thượng sẽ không tiếp tục đánh chủ ý lên người ta.”

Nhược Uyển cười khổ, nâng mắt nhìn Sở Văn Hiên: “Tam ca, ta thật sự kém cỏi như vậy sao? Yến Kỳ nhẫn tâm muốn giết ta.”

Lòng Văn Hiên tê rần, từ câu nói của Nhược Uyển hắn biết nàng đau lòng. Người như Yến Kỳ, làm gì có nữ nhân nào không thích, tuy rằng Nhược Uyển vì phủ Cẩm thân vương, nhưng trong lòng cũng có chút thích Yến Kỳ.

“Nhược Uyển, nhất định muội sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của mình, muội muội ta đáng yêu, lương thiện hiểu ý người khác, nhất định sẽ gặp được một nam nhân tốt.”

“Nhờ phúc của tam ca, chỉ mong gặp được một người như vậy. Ta thực sự hâm mộ quận chúa Trường Bình, có thể tìm được một nam nhân như vậy, đây là không thể cưỡng cầu.”

Nhược Uyển cười rộ lên, bây giờ Cẩm thân vương vi mới hiểu nữ nhi càn quấy đều vì phủ Cẩm thân vương, nắm chặt tay Nhược Uyển.

“Nữ nhi.”

“Mẫu phi, người không cần đối đầu với Yến Kỳ cùng phủ Yến vương. Phủ Cẩm thân vương chúng ta thuộc phái hoàng quyền Đại Tuyên, mặc kệ ai làm hoàng đế, chúng ta vĩnh viễn không đổ, cho nêm chúng ta không cần phải chia bè kéo cánh, người hiểu không.”

Cẩm thân vương phi liên tục gật đầu nắm chặt tay Nhược Uyển, nữ nhi của bà vĩnh vĩnh thông minh lạnh lùng, đã không có Yến Kỳ, nàng nhất định sẽ gặp được một nam tử thật lòng yêu nàng.

Xe ngựa chạy thẳng về phủ Cẩm thân vương.

Sở Văn Hiên đưa Nhược Uyển về phủ, lập tức tới phủ Yến vương tìm Yến Kỳ xưng tội.

Ánh mắt Yến Kỳ sâu khôn cùng, nhìn chằm chằm Sở Văn Hiên, thản nhiên nói: “Ngươi đi đi, ngươi là công tử phủ Cẩm thân vương, sau này bản quận vương không dám động vào.”

Sở Văn Hiên tối sầm mặt, nhanh chóng quỳ xuống: “Thuộc hạ đáng chết, xin quận vương trách phạt.”

Yến Kỳ không thèm quan tâm đến hắn, trực tiếp ra lệnh cho Trực Nhật cùng phá Nguyệt: “Mời Sở công tử ra ngoài.”

Sở Văn Hiên biết Yến Kỳ đang tức giận, ánh mắt u ám, nhanh chóng rút kiếm bên hông đưa lên cổ, nếu quận vương giận, hắn đành lấy cái chết để tạ tội, nhưng để hắn trơ mắt nhìn Nhược Uyển bị thương hắn không làm được.

Yến Kỳ vừa thấy Sở Văn Hiên định cắt cổ, sắc mặt càng khó cơi, vung tay áo lên đánh rớt kiếm trong tay Sở Văn Hiên, lạnh mặt quát: “Ngươi muốn chết thì cút xa một chút, đừng diễn chiêu đó trước mặt bản quận vương.”

Sở Văn Hiên nhanh chóng nhặt kiếm có ý tìm một chỗ để tự sát. Yến Kỳ dù tức giận cũng không đành lòng để hắn đi chết, cuối cùng hung ác quát: “Quay lại.”

Sở Văn Hiên quay lại, Yến Kỳ hung ác nói: “Lần này ta tạm tha cho ngươi, nếu có lần tiếp theo, bản quận vương đích thân phế ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết.”

“Thuộc hạ không dám.”

Sở Văn Hiên nói nhanh, hắn có thể tự tin như ngày hôm nay, đều là nhờ Yến Kỳ. Nếu không hắn chỉ là một người đau khổ yếu ớt trong phủ Cẩm thân vương.”

“Ngươi đã cứu Nhược Uyển, vậy nhớ kỹ, sau này nàng ta nếu tìm quận chúa Trường Bình gây chuyện, xem ta có giết cả nàng lẫn ngươi không.”

Sở Văn Hiên muốn giải thích nguyên nhân Nhược Uyển làm như vậy. Nhưng cuối cùng vẫn không nói, Yến Kỳ không quan tâm vì sao Nhược Uyển làm như vậy, vĩnh viễn hắn chỉ quan tâm đến nữ nhân mình thích. Sở Văn Hiên không khỏi đau lòng thay muội muội, nhưng hắn tin nhất định Nhược Uyển sẽ tìm được nam nhân thật lòng thích mình.”

“Ân, thuộc hạ có thể cam đoan, Nhược Uyển sẽ không bao giờ tìm quận chúa Trường Bình gây chuyện nữa, bởi vì phụ vương cùng mẫu phi đã quyết định đưa Nhược Uyển rời kinh kĩnh dưỡng.”

“Được,” Cuối cùng Yến Kỳ cũng vừa lòng không nói thêm gì nữa, hỏi Sở Văn Hiên một số tin tức của Thất Sát điều tra về tình hình giang hồ cùng trong triều.

Hai người thảo luận trong phòng khác. Mưa gió rốt cuộc cũng tạnh, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt thở ra, họ thự sự rất sợ chủ tử giận dữ giết chết Sở công tử.

Chập tối hai ngày sau.

Vân Nhiễm đang ở trong viện Như Hương kiểm tra vết thương cho Tú Nương thê tử của Nghiễm Nguyên Tử. Không có trở ngại gì lớn, có thể tự do đi lại.

“Vết thương của ngươi đã tốt rồi, không cần lo lắng.”

Vân Nhiễm ôn hòa nói, Tú Nương xuống giường dập đầu tạ ơn: “Tạ ơn quận chúa Trường Bình cứu mạng.”

Vân Nhiễm đỡ nàng đứng dậy: “Không có chuyện gì, ta cứu ngươi cũng vì muốn đại sư Nghiễm Nguyên Tử giúp tìm ra kẻ đứng sau.”

“Chúng ta nhất định dùng hết sức cứu quận chúa Trường Bình.”

Tú Nương nói nhanh, Dữu Tử đi từ ngoài cửa vào nói: “Quận chúa, có người đưa thư tới, nói muốn gặp người.”

Dữu Tử đưa thư qua, Vân Nhiễm cầm lấy mở ra xem, trên giấy viết ngắn gọn: “Quận chúa Trường Bình, ta muốn rời kinh tĩnh dưỡng, trước khi đi muốn gặp ngươi một lần có chuyện muốn nói, bây giờ ta đang ở trên xe ngựa ngoài cửa vương phủ. Nhược Uyển.”

Sắc mặt Vân Nhiễm nổi sóng ngầm, Nhược Uyển muốn gặp nàng, lại muốn làm gì đây, có chuỵện gì phải gặp mặt mới nói được, nói cái gì, hai người có gì để nói, hay là nàng ta muốn giở quỷ kế.

Nhưng Vân Nhiễm không sợ hãi, nàng cũng muốn nhìn xem Nhược Uyển định diễn trò gì.

“Đi,” Vân Nhiễm dẫn Dữu Tử rời khỏi viện Như Hương.

Ngoài cửa phủ, quả nhiên có một chiếc xe ngựa, phía sau có vài thị vệ, xe ngựa bị quây kín, không nhìn rõ người bên trong.

Vân Nhiễm đi tới, xa phu lập tức cung kính bẩm báo: “Quận chúa, quận chúa Trường Bình tới.”

“Umh, mời nàng vào đi.”

Một giọng nói yếu ớt vọng ra từ trong xe, vừa nghe đã biết nữ nhân này rất yếu, lần trước Yến Kỳ hạ thủ không lưu tình, Nhược Uyển bị thương nặng.

Trong xe ngựa, một nữ tử nhợt nhạt yếu ớt dựa vào nhuyễn tháp, chính là quận chúa Nhược Uyển lần trước bị Yến Kỳ đánh bị thương.

Chỉ là lúc này quận chúa Nhược Uyển khác với vẻ đáng thương lúc trước, nàng thản nhiên nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, thật xin lỗi, vì gần đây gây ra nhiều phiền toái cho ngươi, ta nợ ngươi một lời xin lỗi, cho nên muốn gặp ngươi trước khi rời đi.”

Vân Nhiễm nhíu mày nhìn Nhược Uyển: “Ngươi lại muốn bày trò gì đây.”

Nhược Uyển nở nụ cười trong sáng, thánh thiện, như ánh mặt trời.

Nàng ôn hòa nói: “Có lẽ trước đó ta thực sự đùa giỡn tâm kế, nhưng bây giờ ta không có chiêu trò gì, chỉ đơn giản là muốn nói xin lỗi. Mấy ngày gần đây ta mang tới phiền phức lớn cho ngươi cùng Yến quận vương. Nhưng ta cũng có lập trường của mình, thân là quận chúa phủ Cẩm thân vương, ta không thể để vương phủ gặp nguy hiểm. Hoàng thượng cố ý gả ta cho Yến quận vương, ta không có lý do để từ chối, chỉ có thể làm cho Yến quận vương từ chối.”

Nhược Uyển cười rộ lên, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Nhưng ta thật sự thích Yến quận vương, chỉ là ngươi may mắn hơn ta được hắn yêu, hi vọng ngươi biết quý trọng. Trên đời này đáng quý nhất là lưỡng tình tương duyệt, thật lòng yêu thương, Nhược Uyển ta chỉ mong ngày nào đó cũng có một chuyện tình như vậy.”

Vân Nhiễm có chút theo không kịp, nữ nhân này nói vậy là có ý gì. Nàng chậm rãi suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây, liền hiểu vì sao Nhược Uyển làm như vậy, nàng ta vì bảo vệ phủ Cẩm thân vương, khiến cho hoàng thượng tin rằng từ trước đến nay phủ Cẩm thân vương luôn trung thành. Nàng gây chuyện như vậy, hoàng thượng sẽ không nghi ngờ, tin tưởng phủ Cẩm thân vương cùng một phe với hắn, nữ nhân này thật thông minh.

Nữ nhân trí tuệ như vậy, Vân Nhiễm tin tưởng, nàng sẽ tìm được một nam nhân thật lòng yêu thương.

“Tuy rằng ngươi đã xin lỗi, nhưng quả thật gần đây ngươi gây phiền phức cho ta cùng Yến Kỳ, lần này ngươi nợ chúng ta.”

Vân Nhiễm nghiêm túc nói, Nhược Uyển nở nụ cười: “Đúng vậy, ta nợ các ngươi một lần, ngày khác nếu trở lại kinh thành, chờ thời cơ thích hợp ta sẽ trả lại các ngươi.”

Nhược Uyển nói xong, cả hai cười rộ lên, Dữu Tử kinh ngạc, chuyện gì đây, hai nữ nhân vốn có thù oán, sao lại giống như bằng hữu.

Vân Nhiễm phất tay từ biệt Nhược Uyển, trước lúc xuống xe còn truyền tới thanh âm ôn hòa của Nhược Uyển: “Vân Nhiễm, cả đời này đều là ngươi cùng Yến quận vương. Chưa bao giờ là ta, còn có một người khác, chỉ mong ngươi cùng Yến quận vương có thể bình an vượt qua.”

Xe ngựa từ từ rời đi, Vân Nhiễm nhíu mày, suy nghĩ lời nói của Nhược Uyển, nàng cùng Yến Kỳ một đời, còn có một người khác, người kia là ai?

Dữu Tử nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa, chúng ta vào thôi.”

Vân Nhiễm gật đầ, cũng không suy nghĩ nhiều đến lời của quận chúa Nhược Uyển. Nàng ta rời đi, khiến nàng thấy thoải mái hơn, trước mắt nàng cũng không muốn phủ Vân vương đối đầu với phủ Cẩm thân vương.

Nghĩ tới Nhược Uyển đi rồi, vứt lại cục diện rối loạn cho nàng, Vân Nhiễm lại có chút đau đầu. Chỉ sợ cả Lương Thành đều nói nàng là nữ tử ghen tị, nhưng cũng có chỗ tốt, về sau ai cũng đừng nghĩ gả cho Yến Kỳ, có Nhược Uyển làm minh chứng, nữ nhân khác sẽ không dám gả đến phủ Yến vương.

Vân Nhiễm cùng Dữu Tử về viện Như Hương, chưa vào tới cửa quản gia đã dẫn người tới.

“Quận chúa, hoàng thượng phái công công tới đón người tiến cung.”

Vừa nghe thấy hoàng đế, sắc mặt Vân Nhiễm tối lại, sắc mặt thản nhiên: “Hạ công công có nói hoàng thượng đón ta vào cung vì chuyện gì không?”

Quản gia nói nhanh: “Hạ công công nói, thế tử phủ Cẩm thân vương bị bệnh, thái y trong cung không tra ra được là bệnh gì. Hoàng thượng nghe nói quận chúa y thuật cao siêu, nên đặc biệt tới mời quận chúa vào cung một chuyến.”

“Thế tử phủ Cẩm thân vương? Sở Văn Hạo sao?”

Vân Nhiễm khó có thể tin, hoàng đế tốt như vậy sao, Sở Văn Hạo bị bệnh, hắn còn đặc biệt mời nàng tiến cung vì hắn ta.

Vừa nghĩ liền có thể hiểu, nhất định là hoàng đế bị bệnh, hắn nhờ Sở Văn Hạo nói lên bệnh của mình.

Vân Nhiễm tràn đầy ý cười, nghĩ tới sắc mặt đau khổ của hoàng thượng, tâm trạng nàng tốt lên, nếu muốn mượn Sở Văn Hạo để nói ra bệnh của mình, vậy nàng liền thu thập cả hai cùng lúc.”

Vân Nhiễm vui sướng, nhìn quản gia: “Được, ngươi đến ngoài cửa tiếp đón, ta đi lấy hòm thuốc, rồi tiến cung.”

“Ân, quận chúa.”

Vân Nhiễm dặn dò Dữu Tử về lấy hòm thuốc, gọi Sơn Trà tới, hai người cùng nàng tiến cung.

Trong cung của hoàng đế, sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi, có chút tiều tụy, trong mắt có tơ máu, vừa nhìn đã biết mất ngủ.

Phía duwosi sắc mặt Sở Văn Hạo càng không tốt, bởi vì hoàng thượng nói quận chúa Trường Bình tiến cung. Sở Văn Hạo vừa nghĩ đến chuyện phải làm, trong lòng chết lặng, mím chặt môi không nói lời nào.

Trong đại điện, một mảnh yên lặng không ai nói gì.

Đến tận khi thái giám đi vào bẩm báo: “Hoàng thượng, quận chúa Trường Bình tiến cung.”

Sở Dật Kỳ vội vàng phất tay: “Truyền quận chúa Trường Bình vào điện.”

Thái giám đi ra ngoài,Vân Nhiễm dẫn hai tiểu nha hoàn đi vào, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, hành lễ: “Thần nữ gặp qua hoàng thượng.”

Sở Dật Kỳ phất tay, ý bảo Vân Nhiếm đứng dậy, bây giờ hắn không có tâm tư khiến Vân Nhiễm vào cung làm phi. Chuyện xảy ra như vậy, hắn còn dám tuyển nữ nhân vào cung sao?

“Quận chúa Trường Bình, thế tử phủ Cẩm thân vương bị bệnh, thái y trong cung bó tay chịu trói, trẫm nghe nói y thuật của ngươi cực kỳ cao siêu. Lần trước Lam tần cùng phu nhân Vũ An hầu bị bệnh, ngay cả thái y cũng bó tay nhưng ngươi lại cứu được, nên trẫm truyền ngươi tiến cung.”

Ánh mắt Vân Nhiễm hơi tối lại khi nghe hoàng thượng nhắc tới Lam tần, khóe môi cười châm chọc.

“Hoàng thượng thật sự nhân nghĩa biết yêu quý thần tử.”

Vân Nhiễm tán dương một câu, đưa mắt nhìn Sở Văn Họa đang đứng bên cạnh, từ đầu đến chân,. Sắc mặt hắn hơi đen lại, vẻ mặt cứng ngắc không được tự nhiên. Trong lòng Vân Nhiễm biết rõ vì sao hắn có biểu hiện như vậy, nhưng lại ra vẻ không biết, hỏi: “Sắc mặt thế tử Cẩm thân vương nặng nề, vẻ mặt cứng ngắt mất tự nhiên, chỉ sợ thật sực mắc bệnh không nhẹ, nhìn có vẻ sắp nguy kịch? Sẽ không phải là bệnh gì khó trị chứ.”

Sắc mặt Sở Văn Hạo càng khó coi hơn, cuối cùng đứng bật dậy chỉ vào Vân Nhiễm: “Ngươi?”

Vân Nhiễm ôn hòa, nhìn Sở Văn Hạo nói một câu ngây thơ: “Thế tử thật tức giận, xem ra bệnh không nhẹ.”

“Ngươi, ngươi?”

Sở Văn Hạo cắn răng, nếu không phải hoàng đế đang ngồi, hắn thật sự muốn đánh một trận với Vân Nhiễm. Lần trước nữ nhân này tát hắn, hắn còn chưa tính đâu, nàng lại dám mắng hắn.

Vân Nhiễm đang muốn tiếp tục kích thích vị thế tử này, thái giám lại vội vàng tiến vào, nhanh chóng bẩm báo: “Hoàng thượng, Yến quận vương cầu kiến, nói có việc cần bẩm báo.”

“Có việc bẩm báo, vào lúc này?”

Chân mày hoàng đế xiết lại, Yến Kỳ có chuyện gì cần bẩm báo, rõ ràng là vì biết mình gọi Vân Nhiễm tiến cung cho nên chạy tới. Sở Dật Kỳ lo lắng, nhưng Yến Kỳ đã nói có việc cần bẩm báo, hắn cũng không tiện cản hắn ngoài điện đành phất tay: “Cho Yến quận vương vào.”

Sở Văn Hạo vừa nghe vậy, sắc mặt càng xấu hơn.

Yến Kỳ đã sải bước tiến vào, nhìn Vân Nhiễm bình yên vô sự đứng trong điện. Sắc mặt hắn ôn hào hơn nhiều, chậm rãi hành lễ với hoàng thượng: “Thần gặp qua hoàng thượng.”

Sở Dật Kỳ bất động thanh sắc phất tay: “Yến quận vương đứng lên đi.”

“Tạ hoàng thượng.” Yến Kỳ đứng dậy, cung kính bẩm báo: “Bẩm báo, thận nhận được tin từ Liên Dương, Mai tương quân một mình rời ải, bây giờ không biết đi đâu, xin hoàng thượng quyết định chuyện này.”

Ải Liên Dương, chính là cửa ai do Mai gia trấn dữ, Mai tương quân là đại cữu cữu của hoàng thượng.

Hoàng đế ngồi phía trên vừa nghe thấy vậy, ánh mắt có chút đăm chiêu, tràn đầy dận dữ, bàn tay nắm chặt lại, hung hăng phát hỏa: “Yến Kỳ, đi thăm dò xem Mai tướng quân đang ở đâu, thân là đại tướng biên quan, lại dám tự ý rời vị trí, hắn thật sự cả gan làm loạn.”

Yến Kỳ nhanh chóng bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, thần nghe nói gần đây lão thái thái phủ Tĩnh Xuyên hầu bị bệnh, có thể Mai tướng quân bí mật về kinh thăm lão thái thái.”

“Ngươi tới Mai phủ điều tra chuyện này, nếu tìm thấy Mai tướng quân, lập tức dẫn tới gặp trẫm, trẫm tuyệt đối không coi nhẹ chuyện này.”

Sở Dật Kỳ chính nghĩa nghiêm khắc lên tiếng, Yến kỳ cùng Vân Nhiễm nhướng mày. Phải biết rằng Mai gia phủ Tĩnh Xuyên hầu cùng Đường gia là chỗ dựa sau lưng hoàng thượng. Bây giờ hắn lại nghiêm khắc đối với Mai gia là có ý gì? Chẳng lẽ hoàng đế cùng thái hậu bất hòa.

Hai người bất động suy đoán, Yến Kỳ lĩnh mệnh, ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, vẻ mặt ấm áp: “Quận chúa Trường Bình có muốn cùng xuất cung.”

Vân Nhiễm lắc đầu: “Hoàng thượng mời bản quận chúa tiến cung khám bệnh cho thế tử phủ Cẩm thân vương, hắn bị bệnh cũng không nhẹ, hình như rất nghiêm trọng.”

Yến Kỳ nghe thấy lời Vân Nhiễm nói, lập tức nhìn Sở Văn Hạo. Lúc này sắc mặt hắn vì bị Vân Nhiễm kích thích đen sì, ánh mắt tóe lửa, cả người giận dữ, Yến Kỳ biết rõ hoàng đế triệu Vân Nhiễm tiến cung là vì chuyện gì, nhưng lại ra vẻ không biết phối hợp với Vân Nhiễm.

“Thì ra là thế, bản quận vương nhìn cũng thấy hình như thế tử bị bệnh khó trị, sắc mặt rất khó coi, Trường Bình, nàng mau xem cho thế tử, còn có thế cứu được không.”

Sở Văn Hạo dùng sức cắn răng, để không gầm rú lên, nếu hắn làm hỏng kế hoạch của hoàng thượng, chỉ sợ hoàng đế sẽ giết hắn.

Cho nên Sở Văn Hạo chỉ có thể nhẫn, cắn răng nói: “Ta không bệnh.”

Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, cười thản nhiên nói: “Xem ra thật sự bị bệnh, người có bệnh đều thích nói mình không có bệnh.”

“Vừa thấy đã biết là bị bệnh, có khi nào là bệnh nặng, nên thế tử mới đau khổ như vậy.”

Yến quận vương ra vẻ đáng thương nhìn Sở Văn Hạo, Vân Nhiễm ngoắc: “Tới, ta kiểm tra cho ngươi, nhìn xem rốt cuộc bị bệnh gì.”

Động tĩnh của Vân Nhiễm khiến hoàng đế kinh hãi, nếu để Vân Nhiễm bắt mạch cho Sở Văn Hạo chẳng phải sẽ bại lộ. Hoàng đế nói nhanh: “Quận chúa Trường Bình, trên người thế tử có bệnh khó nói.”

“Bệnh khó nói, là bệnh gì.”

Vẻ mặt Vân Nhiễm khó hiểu nhìn Sở Văn Hạo, hắn cắn răng, hơi thở dồn dập, thật muốn tát cho nàng một nhát, vì sao nhìn cặp mắt sáng như sao hắn cảm thấy nữ nhân này đang đùa giỡn mình.

Sở Văn Hạo không nói gì, Sở Dật Kỳ lại nói: “Chính là vấn đề khó nói của nam nhân?”

Hoàng đế không nói tiếp được nữa, dù sao Vân Nhiễm cũng là đích nữ phủ Vân vương, tuy là đại phu, nhưng chuyện như vậy cũng rất khó lên tiếng.

Yến Kỳ đứng ở bên cạnh tốt bụng giải thích cho Vân Nhiễm: “Ý của hoàng thượng là thế tử không lên được, không thể làm người.”

Yến Kỳ nói xong nhanh chóng nhìn Sở Văn Hạo, đồng cảm nói: “Sở Văn Hạo, việc này là thật sao, nếu ngươi vô dụng, về sau ai sẽ kế thừa phủ Cẩm thân vương, chẳng lẽ cả đời ngươi không cưới vợ, không nạp nữ nhân vào phủ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.