Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 164: Tức giận mắng hoàng đế, thái hậu vô sỉ



Vân Nhiễm thu hồi roi, lại ngồi lên giường ăn chút đồ, vừa ăn vừa nhìn Yến Kỳ cùng Vân Tử Khiếu: “Ngày mai, hai người vào vào triều nhớ gọi con, con muốn đứng trước mặt bá quan văn võ, đòi hoàng thượng một câu nói công bằng, công chúa Vinh Đức muốn giết con, để xem hoàng đế nói thế nào.”

Vân Tử Khiếu nhớ tới chuyện mật đạo, nhướng mày hỏi Nhiễm Nhi: “Về chuyện mật đạo, Nhiễm Nhi cũng nói ra sao?”

Vân Nhiễm nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Bỏ đi, chuyện này không nên tiết lộ ra ngoài.”

Vân Tử Khiếu gật đầu, chuyện này không nói thì tốt hơn, liên quan đến hoàng đế khai quốc càng ít người biết càng tốt.

Vân Nhiễm ngồi bên cạnh Yến Kỳ, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn nàng, thi thoảng khẽ vỗ lưng sợ nàng bị nghẹn.

Vân Nhiễm nhớ tới Yến Kỳ cùng phụ vương đã mấy ngày không ngủ, đau lòng dục bọn họ đi nghỉ.

“Được rồi, mọi người đi ngủ đi, con không sao.”

Yến Kỳ nhìn Vân Tử Khiếu cự tuyệt: “Vân vương gia, người đi nghỉ đi, ta ở cùng Nhiễm Nhi.”

Vân Tử Khiếu định cự tuyệt, nhưng nghĩ Yến Kỳ phát điên vì Vân Nhiễm mất tích, tên này cũng thật lòng với nữ nhi, có một người như vậy yêu, là phúc khí của nàng. Nghĩ vậy, Vân Tử Khiếu không nói nữa, đứng dậy: “Nhiễm Nhi, vậy phụ vương đi nghỉ, sáng mai vào triều, ta cho người tới gọi con.”

“Dạ.”

Vân Nhiễm ngẩng đầu, ăn liên tục hai chén ngân nhĩ, bụng nàng đã khá no, lúc này cũng không nên ăn quá nhiều.

Nàng nhìn Lệ Chi cùng Sơn Trà: “Dọn dẹp chỗ này đi.”

“Ân, quận chúa,” Lệ Chi thu dọn bát đũa đem xuống, mọi người tự giác lui ra ngoài.

Lúc quận chúa mất tích, thiếu chút nữa Yến quận vương đã phát điên, bây giờ vợ chồng nhà người ta đang ở cùng một chỗ, các nàng không nên làm kỳ đà.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, dưới ngọn đèn mờ nhạt Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm liếc mắt đưa tình, hắn ôm chặt nàng vào lòng, sợ nàng lại biến mất không thấy, chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng mất tích. Hắn liền không kiềm chế được sợ hãi.

“Nhiễm Nhi, nàng làm ta sợ muốn chết.”

“Hại chàng lo lắng, bây giờ ta đã không sao, chàng đừng lo.”

Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ, dịu dàng an ủi hắn.

“Yến Kỳ, ta không sao, vĩnh viễn ta sẽ không có chuyện gì, vì ta biết chàng đang chờ ta.”

“Đúng vậy, ta đang đợi nàng, mặc kệ nàng ở nơi nào, nhất định phải nhớ ta luôn ở đây đợi nàng, mãi mãi.”

Tuy giọng của Yến Kỳ rất nhẹ, nhưng lại trang trọng giống như đang tuyên thệ, bất kể Nhiễm Nhi ở nơi nào, hắn đều đợi nàng, mãi mãi.

Vân Nhiễm cảm động, nỗi lo lắng bất an vì công chúa Vinh Đức về kinh biến mất không thấy. Nàng biết Yến Kỳ yêu nàng, rất yêu, nhiều hơn so với tưởng tượng của nàng. Chỉ cần nghĩ có một người yêu mình chờ mình, nàng liền cảm thấy cuộc đời này thật sự hạnh phúc.

Nàng từ kiếp trước xuyên qua kiếp này, hóa ra là vì nơi đây có hắn đang chờ.

Vân Nhiễm nở nụ cười, lại nhớ tới Yến Kỳ đã lâu không ăn không ngủ, nàng lo lắng lên tiếng: “Yến Kỳ, ta không sao, chàng ăn một chút gì đi, ngủ một giấc, sáng mai chúng ta cùng vào triều.”

Yến Kỳ bá đạo ôm nàng: “Ta không đói bụng, tuyệt không đói, ta chỉ muốn ở cùng nàng, nàng mệt thì nghỉ đi, ta ở cạnh nàng.”

Yến Kỳ buông Vân Nhiễm ra, để cho nàng nằm xuống, hắn nằm bên cạnh cẩn thận ngắm nàng.

Vân Nhiễm mở to mắt, nhớ tới mình mất tích khiến Yến Kỳ mất ăn mất ngủ, nàng nắm tay hắn: “Yến Kỳ, chàng yên tâm, vì chàng, sau này ta nhất định sống thật tốt, cả đời cùng chàng, không ai có thể thương tổn ta.”

“Được.”

Yến Kỳ lên tiếng, Vân Nhiễm nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, sau đó vì quá mệt mỏi, nàng ngủ gục trong lòng Yến Kỳ. Hắn cũng mệt mỏi nên thiếp đi, hình ảnh hai người cuộn tròn ôm nhau ngủ, đẹp như một bức họa.

Lên triều, từ rất sớm, văn võ bá quan đã sớm đi tới, người người tụm vào bàn tán.

Được nhắc tới nhiều nhất chính là chuyện Vân vương gia cùng Yến quận vương tìm kiếm quận chúa Trường Bình mất tích, không ít người cảm thấy kì quái.

“Người đang yên lành, sao lại mất tích.”

Nội các học sĩ thảo luận với nhau, có không ít người thì thầm: “Có khi nào trong cung có ma quỷ.”

“Ma quỷ, không có khả năng.”

“Sao lại không thể, nếu không vì sao đang yên lành lại mất tích.”

Mọi người bàn tán xôn xao, một thanh âm khác vang lên: “Các ngươi nói xem, có khi nào Yến quận vương điên rồi không. Ai ngờ người luôn lạnh lùng vô tình, như Yến quận vương lại là kẻ si tình.”

Không ít người chép miệng, tiếc hận cho Yến Kỳ. Lại có kẻ trong lòng sung sướng khi người khác gặp họa. Sát thần cũng có ngày hôm nay, đáng đời. Không có hắn, bọn họ tự do hơn, đỡ phải ngày ngày đề phòng đám thái giám trong giám sát ti như phòng trộm, sợ bị bọn họ nhớ thương.

Mọi người đang nói chuyện náo nhiệt, đột nhiên bên ngoài có tiểu thái giám chạy vào, nhanh chóng truyền: “Yến quận vương cùng Vân vương gia vào triều.”

Cái gì gọi là kim rơi xuống đất, cả điện nháy mắt lặng ngắt như tờ, người người mở to mắt nhìn cửa điện. Chỉ thấy vài bóng người đang đi tới, dẫn đầu là người bọn họ nghĩ bị điên Yến quận vương, hắn mặc một thân áo trắng thêu viền mây, thắt lưng màu bạc, giày đen thêu kim tuyến, tao nhã bước đi, khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc, nhưng ẩn giấu sự lạnh lùng xa cách, khiến người ta không dám tới gần. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều kinh diễm động lòng người, đâu có nửa điểm giống người điên.

Đây là có chuyện gì, người người khó hiểu, lại nhìn sang Vân Tử Khiếu, một thân cẩm bào màu tím, ánh mắt hoa đào dài hẹp, tà mị nói không nên lời, khác hẳn sự ủ rũ trước đó. Hai người kia xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ đã tìm thấy quận chúa Trường Bình.

Mọi người đang suy nghĩ, lại có người la toáng lên.

“Kia không phải quận chúa Trường Bình sao?”

Mọi người kinh ngạc, theo phản xạ nhìn bóng người mảnh khảnh sau lưng Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ, quần áo xanh nhạt như sương khói nhẹ nhàng bao phủ dáng người nhỏ nhắn, thần thái thản nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong lòng ôm một vật màu vàng rực rỡ, vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt thủy linh động lòng người, hứng thú đánh giá tình hình trong đại điện.

Trong điện có người không nhịn được, lên tiếng: “Vân vương gia, Yến quận vương, đây là nơi thượng triều bàn đại sự, sao nữ tử có thể tùy tiện tiến vào.”

Người nói chuyện chính là thế tử Cẩm thân vương Sở Văn Hạo, hắn vừa thấy Vân Nhiễm liền tức giận. Trước đó còn tưởng nữ nhân này bị công chúa Vinh Đức loại bỏ, không ngờ mệnh nàng ta lại lớn vậy, không có chút tổn thương nào. Thấy vậy Sở Văn Hạo hận đến khó thở, lườm Vân Nhiễm.

Sở Văn Hạo vừa lên tiếng, không ít người gật đầu nhìn Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ.

“Vân vương gia, Yến quận vương, vẫn nên để cho quận chúa nhanh chóng rời khỏi nơi đây mới tốt.”

“Đúng vậy, không cần kinh động đến hoàng thượng, nếu không chỉ sợ người sẽ trị quận chúa tội can dự vào triều chính.”

Những người này vừa nói xong, Vân Nhiễm đang muốn lên tiếng, không ngờ phía trước lại truyền tới tiếng thái giám.

“Hoàng thượng giá lâm.”

Nhiều người có giao tình với Vân Tử Khiếu tiếc hận, mẹ ơi, giờ có muốn chạy cũng không kịp, sao Vân vương gia lại hồ đồ như vậy, để cho nữ nhi chạy tới chỗ này, không phải là hại nàng sao?

Chúng triều thần quỳ lạy, Vân Nhiễm cũng quỳ xuống theo Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ, trong điện yên lặng không tiếng động, một bóng dáng màu vàng đi từ sườn điện ra, ngồi xuống ngai vàng tượng trưng cho hoàng quyền.

Mọi người cao giọng hô: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn người ngồi trên đài cao, cười châm chọc nghĩ tới chuyện trước đó hắn uy hiếp nàng trong mật đạo, ép nàng gả cho hắn. Đồng thời cũng nghĩ vận số Đại Tuyên đã tận rồi sao, để cho một tên như vậy thành hoàng đế Đại Tuyên, người như vậy không xứng làm hoàng thượng.

Sở Dật Kỳ phất tay: “Các khanh hãy bình thân.”

Văn võ bá quan nhanh nhẹn đứng đúng vị trí của mình, Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ có phẩm cấp cao nên đứng phía trước, Vân Nhiễm đứng bên cạnh hai người, vóc người nàng hơi nhỏ, nên vừa rồi hoàng thượng không nhìn thấy nàng, vẻ mặt hắn vẫn ung dung như cũ, thanh âm ôn nhuận vang lên.

“Các khanh có chuyện khởi tấu?”

Sở Văn Hạo đứng ra, ôm quyền bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, quận chúa Trường Bình thân là nữ tử nhưng lại giám tiến vào điện Cảnh Minh, xin hoàng thượng xử phạt.”

“Quận chúa Trường Bình?”

Sở Dật Kỳ sững sờ, người này không phải bị nhốt trong mật đạo sao, làm thế nào lại đến điện Cảnh Minh, chẳng lẽ hắn nghe nhầm.

Sở Dật Kỳ ngơ ngần, Sở Dật Lâm đứng bên cạnh đứng ra: “Bẩm hoàng thượng, sở dĩ quận chúa xuất hiện trong điện, chắc là có chuyện muốn gặp hoàng thượng, cho nên xin người không cần giáng tội.”

Định vương nói xong, nhìn đám người Vân Tử Khiếu cười thiện ý, gây thiện cảm.

Có điều Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ không để ý tới hắn, tên này cũng không phải đồ tốt, hắn làm vậy cũng vì muốn bọn họ trợ lực, ta khinh.

Rốt cuộc Sở Dật Kỳ cũng có thể khẳng định Vân Nhiễm đã thoát khỏi mật đạo, ánh mắt hắn nháy mắt trở nên âm trầm thị huyết, nhanh chóng tìm kiếm trong đại điện, rất nhanh liền thấy Vân Nhiễm đứng bên cạnh Vân Tử Khiếu cùng Vân Tửi Khiếu.

Thật đúng là nàng, hắn tưởng nữ nhân này phải chết không cần nghi ngờ, ai ngờ nàng còn sống, còn sống.

Sở Dật Kỳ sặc máu, cảm thấy đau đớn dị thường, khó chịu đến cực điểm, nhưng đứng trước mặt văn võ bá quan hắn đành cực lực kiềm chế, cắn răng nuốt xuống.

“Quận chúa Trường Bình, lá gan thật lớn, dám bước vào điện Cảnh Minh, đây là nơi triều thần nghị sự, ngươi dám can thiệp vào chuyện triều chính.”

Sở Dật Kỳ hét lên: “Người đâu, lập tức kéo nữ nhân này xuống cho trẫm.”

Thị vệ nhận lệnh xông vào, Sở Văn Hạo ra vẻ xem kịch vui.

Định vương nhanh chóng ngăn cản: “Hoàng thượng, trước tiên nên hỏi quận chúa tiến vào điện có chuyện gì.”

Hắn biết, Vân Nhiễm sẽ không vô cớ làm ra chuyện như vậy, nàng xuất hiện ở trong này, chắc chắn có lý do.

Đương nhiên hoàng thượng cũng biết, nhưng bây giờ hắn không muốn để cho Vân Nhiễm lên tiếng. Chỉ cần nữ nhân này vừa nói, sẽ có đường sống. Nàng ta không phải kẻ ngốc, đã có mặt ở đây chắc chắn liên quan đến những chuyện Vận Ninh đã làm. Cho nên hắn cần tiên phát chế nhân ( Chủ động tấn công trước)

Mắt thấy thị vệ chuẩn bị lao tới, Yến Kỳ nhấc tay áo, bắn ra nội lực đánh bay thị vệ ra bên ngoài.

Sắc mặt hoàng thượng âm trầm, trừng mắt nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi đang làm gì, muốn tạo phản sao.”

Yến Kỳ thản nhiên nói: “Bẩm hoàng thượng, quận chúa Trường Bình có mặt ở điện Cảnh Minh là vì cáo ngự trạng.”

“Cáo ngự trạng?”

Chúng đại thần nghe thấy vậy, đưa mắt nhìn nhau.

Vân Nhiễm đã ôm roi đánh vương đi ra, không kiêu ngạo không siểm nịnh bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, sở dĩ thần nữ xuất hiện ở đây, là vì tố cáo công chúa Vinh Đức Sở Vận Ninh. Lúc trước điện Gia Nghi bị cháy, nàng dẫn thị vệ tập kích bản quận chúa, còn sắp đặt cơ quan gài bẫy ta, khiến ta thập tử nhất sinh suýt chút nữa mất mạng. Cho nên hôm nay thần nữ tới đây cao ngự trạng, công chúa Vinh Đức mưu hại mạng người, xin hoàng thượng chủ trì công đạo cho thần nữ.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, trong điện ong ong, triều thần cùng nhau bàn tán.

Sở Dật Kỳ đen mặt, âm trầm nói: “Trường Bình, ngươi có chứng cứ gì chứng minh công chúa Sở Vận Ninh sắp đặt cơ quan bẫy ngươi?’

“Nếu hoàng thượng không tin, ta có thể dẫn ngươi tới nơi công chúa sắp đặt cơ quan? Đó chính là chứng cứ, hoàng thượng có cần cùng bản quận chúa đi kiểm tra thật giả?”

Vân Nhiễm vừa dứt lời, Sở Dật Kỳ cắn răng, trầm giọng nói: “Cho dù Vinh Đức gài bẫy hại ngươi, nhưng ngươi vẫn bình an đấy thôi.”

Vân Nhiễm nở nụ cười đùa cợt: “Chẳng lẽ hoàng thượng muốn bản quận chúa chết mới cam lòng.”

Nàng vừa dứt lời, giơ bàn tay trắng nõn chỉ thẳng vào hoàng thượng mắng: “Sở Dật Kỳ, ngươi là đồ bất trung bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa. Ngươi không xứng làm quân vương, uổng làm con, không đáng làm cha. Công chúa Vinh Đức chính là họa quốc yêu cơ, nàng vừa tới đã hại công chúa Tĩnh An mất mạng, khiến công chúa An Nhạc tự thiêu trong điện Gia Nghi. Nàng làm như vậy chỉ vì không muốn gả cho Trầm đại tướng quân. Ngươi lại không phân rõ trắng đen, chẳng những không trừng trị nữ nhân kia, còn dung túng bao che co nàng, cuối cùng Đại Tuyên cũng sẽ bị hủy trong tay ngươi thôi.”

Vân Nhiễm vừa mắng xong, tâm trạng thoải mãi hơn, nhưng trong đại điện yên tĩnh như chết. Người người hoảng sợ nhìn nàng, quận chúa điên rồi, dám mắng hoàng thượng, chê mình sống quá lâu rồi sao? Hay là nàng không muốn sống.

Sao Vân vương gia cùng Yến quận vương không ngăn nàng lại.

Không phải bọn họ rất thương quận chúa sao, sao có thể bình tĩnh như không có chuyện gì.

Sở Văn Hạo đứng bên cạnh âm trầm nở nụ cười, nhanh chóng nói to: “Hoàng thượng, quận chúa Trường Bình dám nhục mạ hoàng thượng, đây là dĩ hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo, đừng nói là quận chúa, toàn bộ phủ Vân vương đều phải chôn cùng nàng.”

Sở Văn Hạo vừa nói xong, Sở Dật Kỳ tỉnh lại, quanh thân hắn phủ mưa rền gió dữ, bàn tay nắm chặt lại ra lệnh: “Người đâu, bắt quận chúa Trường Bình lại cho Trẫm, giải tới tử lao.”

Sở Dật Kỳ âm trầm, thị huyết, nữ tiện nhân, dám mắng trẫm, đúng là tìm đường chết. Hắn lớn như vậy, còn chưa từng bị ai mắng đâu.

Hoàng đế vừa ra lệnh, Sở Văn Hạo cười sung sướng khi người khác gặp họa.

Định vương không nhịn được nhíu mày, vẻ mặt không thể tin. Vân Nhiễm, nữ nhân này luôn thông minh, sao hôm nay lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy, nhục mạ hoàng thượng, chẳng những nàng bị giải đến tử lao, chỉ sợ sẽ liên lụy tới cả phủ Vân vương, đây là có chuyện gì.

Rất nhiều người đều không hiểu.

Thị vệ bên ngoài tiến vào, Vân Nhiễm từ từ xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm thị vệ, quát lạnh: “Dừng tay, nhìn cho kỹ đây là cái gì?”

Nàng vừa dứt lời, rút roi đánh vương ra, giơ cao trên đại điện: “Ngự ban roi đánh vương, ai dám làm trái, trên đánh quân vương, dưới đánh gian thần, ta muốn xem kẻ nào dám đụng tới ta. Ta mắng hoàng thượng đó là lý, nếu hắn dám làm ra chuyện bất trung, bất hiếu, bất nghĩa, bản quận chúa còn muốn đánh hắn.”

Vân Nhiễm đứng giữa điện, giống như một pho tượng thiên thần, roi đánh vương tỏa ra ánh sáng vạn trượng, triều thần trợn mắt há mồm nhìn nàng. Chỉ thấy ánh sáng roi đánh vương trong tay nàng từ từ nhạt dần, bên trên viết rõ ràng, trên đánh quân vương, dưới đánh gian thần, hoàng đế Sở Nguyên Anh ngự ban.

Hoàng đế khai quốc Sở Nguyên Anh ban thưởng, dĩ nhiên lại là đồ của hoàng đế khai quốc.

Triều thần nhanh chóng quỳ xuống hành lễ: “Chúng thần gặp qua thánh vật, của hoàng đế khai quốc.”

Vân Nhiễm không để ý tới người đứng dưới điện, xoay người nhìn Sở Dật Kỳ, lạnh lùng trào phúng: “Hoàng thượng thật sự là tự cao, ngay cả đồ vật của hoàng đế khai quốc cũng không nhận ra sao?”

Sở Dật Kỳ hoàn hoàn hóa đá, hắn không ngờ còn có thứ đồ như vậy, roi đánh vương, sao vật này lại rơi vào tay Vân Nhiễm.

Sở Dật Kỳ trắng mặt, roi đánh vương, ngay cả hắn cũng có thể đánh, vì sao tổ tiên lại làm ra thứ đồ như vậy.

Lúc này nhìn nữ nhân lạnh lùng ngạo nghễ, vẻ mặt cười cợt, đầu Sở Dật Kỳ càng đau, sao có thể như vậy, hắn không muốn quỳ, nhưng đó là đồ của tổ tiên, không quỳ chỉ sợ không cần ngồi trên ngai vàng nữa.

Sở Dật Kỳ không cam lòng, chậm rã quỳ xuống: “Sở Dật Kỳ, gặp qua thánh vật tổ tiên.”

“Hoàng thượng, còn không hạ chỉ sai người bắt yêu nữ Vinh Đức tới cho bản quận chúa.”

“Ân,” Tuy rằng lửa giận bừng bừng, nhưng vì trong tay Vân Nhiễm có ro đánh vương, hắn cũng không có cách nào, đành phải nghe lệnh làm việc.

“Người đâu, lập tức dẫn công chúa Vinh Đức tới đây.”

Tuy rằng Sở Dật Kỳ đã ban phủ cho công chúa Vinh Đức, nhưng vì đang sửa chữa, nên nàng vẫn ở trong cung điện trước kia.

Hoàng đế vừa ra lệnh, có thị vệ nhanh chóng đi bắt người. Vân Nhiễm chậm rãi quét mắt nhìn hoàng đế cùng triều thần, trong sáng lên tiếng: “Các vị đại nhân, xin mời đứng lên, chỉ cần không phải gian thần, không cần sợ hãi. Ro này chỉ đánh hôn quân, gian thần.’

Vân Nhiễm vừa nói, vừa nhìn Sở Văn Hạo, giờ khắc này ngay cả cái chết hắn cũng muốn nghĩ. Không ngờ Vân Nhiễm lại có vật như vậy, đúng là giết người.

Vân Nhiễm thấy Sở Văn Hạo không nói gì, lại nhìn Định vương cười như có như không.

Trước đó vị Định vương này có ý tốt, nhưng lòng dạ Tư Mã Chiêu mọi người đều biết, đừng mơ bọn họ sẽ lên thuyền giặc. Hắn cùng Sở Dật Kỳ đều không phải đồ tốt.

Mọi người trong điện không dám nói lời nào, mọi người cố gắng đoán, rốt cuộc roi đánh vương đến từ nơi nào. Tuy rằng nghe nói hoàng đế khai quốc từng để lại một cây roi đánh vương, nhưng đã trăm năm không gặp.

Ánh mắt Sở Dật Kỳ sâu thăm thẳm nhìn Vân Nhiễm, tính toán làm thế nào để đoạt lại roi này. Bất kể thế nào, đồ vật này không thể rơi vào tay Vân Nhiễm. Nếu không sau này hắn làm chuyện gì đó không hợp ý nàng, chỉ sợ nàng sẽ cầm roi đến tính sổ với hắn, vậy hắn làm hoàng thượng cũng phải chịu uất ức.

….

Trong cung thái hậu, từ khi Sở Dật Kỳ hạ lệnh giam lòng, bà vẫn an phận thủ thường ở trong cung điện, nhưng vẫn không ngừng sai người hành động.

Mai gia nàng mất rất nhiều công sức mới đưa được nghiệt tử này này ngai vàng, không ngờ hắn lại vong ân phụ nghĩa, đoạt hai mươi vạn binh quyền của Mai gia giao cho Trầm Thụy.

Vì mượn sức Trầm Thụy lại đem muội muội gả cho hắn.

Nghiệt tử này, tính đoạt binh quyền Mai gia, nếu thành sau này Mai gia của bà còn là quyền quý đắt tiền nữa sao? Nhất là ca ca, nếu binh quyền bị đoạt lại suốt ngày than vãn, bà nhất định phải đoạt lại binh quyền Mai gia.

Bên ngoài tẩm cung có cung nữ vội vàng tiến vào: “Thái hậu, không xong rồi, công chúa Vinh Đức xảy ra chuyện?”

Thái hậu cả kinh, nhanh chóng ngồi dậy kinh hoàng nhìn cung nữ: “Vinh Đức đã xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm thái hậu, hoàng thượng đã cho thị vệ đi bắt công chúa.”

Cung nữ bẩm báo lại, thái hậu hừ lạnh, đáng đời. Trước đó bà muốn mượn sức nữ nhi, để giúp nhị hoàng huynh nàng lên vị, không ngờ nha đầu kia lại khuyên bà, không cần làm chuyện điên rồ. Còn khẳng định mình đứng về phía hoàng huynh.

Bây giờ hoàng đế bắt nàng, cũng là nàng tự tìm.

“Kệ nàng đi, nàng là công chúa, dù hoàng thượng nghĩ giáo huấn, cũng chỉ làm cho có.”

Thái hậu nằm xuống giường, định ngủ tiếp.

Cung nữ lại bẩm báo: “Nương nương, là quận chúa Trường Bình tố cáo công chúa Vinh Đức, nói nàng là họa quốc yêu nữ, làm hại công chúa Tĩnh An rơi tháp, công chúa An Nhạc tự thiêu, phải rồi, quận chúa còn lấy ra đồ vật tổ tiên ngự ban, roi đánh vương.”

Thái hậu vốn không để ý tới, đợi tiểu cung nữ nói xong, vì câu nói cuối cùng của nàng mà trợn mắt, nhìn tiểu cung nữ: “Ngươi nói cái gì? Roi đánh vương.”

“Đúng vậy, nghe nói là thánh vật do hoàng đế khai quốc ngự ban, nằm trong tay quận chúa, nàng ra lệnh cho hoàng thượng bắt công chúa.”

Thái hậu tròn mắt, bà không lo lắng cho nữ nhi, nhưng lại đánh chủ ý lên roi đánh vương. Nếu có roi này, dù không thể đuổi hoàng đế xuống ngai vàng, về sau hắn cũng không dám trêu chọc bà, bà có thể bắt hắn trả lại hai mươi vạn binh quyền cho Mai gia. Nghĩ như vậy, tâm trạng thái hậu kích động, xuống giường, phân phó cung nữ mặc quần áo cho bà.

Trong tẩm cung, cung nữ nhanh nhẹn mặc quần áo cho thái hậu, nàng tưởng rằng bà đau lòng cho nữ nhi, nhanh chóng chạy đi cứu công chúa, lại không biết bà đang nghĩ đến chuyện khác.

Trưởng công chúa đang ở trong cung thái hậu cũng nhận được tin tức.

Đêm qua bà tới thăm thái hậu, bà buồn bực vì chuyện của Sở Dật Kỳ, nên để trưởng công chúa ở lại trong cung.

Chuyện xảy ra trong tẩm cung, rất nhanh đã có người báo cho bà.

Trưởng công chúa khó tin: “Ngươi nói Trường Bình có roi đánh vương của hoàng đế khai quốc.”

“Đúng vậy, bên kia truyền tin tới.”

Một cung nữ cung kính bẩm báo, nàng là người của trưởng công chúa, bình thường trong cung có tin gì sẽ báo lại cho bà.

Trưởng công chúa nhíu mày, cuối cùng dặn dò cung nữ: “Đến, thay quần áo cho bản cung.”

Chuyện liên quan đến vận mệnh Đại Tuyên, bà là trưởng công chúa, không thể ngồi yên, phải nhanh chân đến xem cuối cùng xảy ra chuyện gì.

Trưởng công chúa mặc trang phục chỉnh tề, dẫn hai cung nữ nhanh chóng đi ra cửa điện. Đúng lúc gặp thái hậu nương nương, bà nóng vội lên tiếng: “Phùng Dực, ngươi nghe thấy chưa? Roi đánh vương của hoàng đế khai quốc lại nằm trong tay Vân gia, đây chính là đồ của Sở gia chúng ta.”

Trưởng công chúa kéo khóe miệng, hiểu rõ tâm tư vị tẩu tử này, trong lòng cực kì khinh bỉ, nhưng cũng không nói gì, thản nhiên đi ra ngoài: “Đi, chúng ta tới xem đã xảy ra chuyện gì.”

“Được, chúng ta cùng nhau tới.”



Điện Cảnh Minh một mảnh lộn xộn, công chúa Sở Vận Ninh bị thị vệ áp giải tới, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa thấy Sở Dật Kỳ liền kêu lên: “Hoàng huynh, vì sao lại cho người bắt ta.”

Trên đại điện, sắc mặt Sở Dật Kỳ cực kì khó coi, có chút căm tức Sở Vận Ninh. Bây giờ hắn đã rõ, sở dĩ Vân Nhiễm có được roi đánh vương là từ trong mật đạo, nếu như không phải hoàng muội làm ra chuyện như vậy, sao Vân Nhiễm có thể lấy được roi.

Bây giờ ngự ban roi đánh vương xuất hiện, sau này hắn còn thể diện hoàng đế sao? Trên đỉnh đầu hắn còn treo một thanh kiếm.

Sở Dật Kỳ lộ ra khuôn mặt bình tĩnh, âm ngao nói: “Công chúa Vinh Đức, quận chúa Trường Bình tố cáo ngươi, sắp đặt cơ quan hãm hại nàng, còn nói ngươi là họa quốc yêu nữ, hại chết công chúa Tĩnh An, khiến công chúa An Nhạc tự sát.”

Công chúa Vinh Đức âm trầm, ác độc nhìn Vân Nhiễm: “Ngươi dựa vào đâu mà nói bản cung hãm hại ngươi, nếu bản cung làm ngươi còn có thể đứng đây sao? Còn có công chúa Tĩnh An và công chúa An Nhạc chết liên quan gì tới ta?”

“Sao lại không liên quan, nếu không phải ngươi đưa ra chủ chương gả công chúa cho Trầm đại tướng quân. Có phải sau khi Tĩnh An chết ngươi lại đánh chủ ý lên người An Nhạc, cuối cùng ngươi sắp đặt cơ quan hại ta. Nếu không ngươi nói mình không làm gì, bây giờ bản quận chúa dẫn ngươi tới nơi đó.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, Sở Dật Kỳ đen mặt, hắn sẽ không để cho người khác biết trong hoàng cung có mật đạo. Sở Dật Kỳ nhìn công chúa Vinh Đức: “Vinh Đức, lá gan thật lớn, dám gài bẫy hại quận chúa Trường Bình, ngươi đã biết tội chưa?”

Sở Vận Ninh có chút không thể tin, có phải hoàng huynh trở mặt hơi nhanh.

Nàng làm tất cả đều vì hắn, liên tục ra tay vì để hắn cưới được quận chúa Trường Bình, sao bây giờ lại đổ lên đầu nàng.

“Hoàng huynh.”

Sở Vận Ninh ủy khuất lên tiếng, lúc này nàng muốn yếu đuối để đả động hoàng thượng, đáng tiếc hắn đã một lòng nhớ thương roi đánh vương trong tay Vân Nhiễm, căn bản không để ý tới sống chết của muội muội

“Người đâu, công chúa Vinh Đức giết người không thành, kéo xuống đánh hai mươi đại bản.”

Công chúa Vinh Đức tái mặt, hét ầm lên: “Hoàng huynh, sao người có thể đánh ta.”

Nàng thét chói tai nhìn Vân Nhiễm đang cười như có như không, “Vân Nhiễm, đồ tiện nhân, ngươi cho hoàng huynh ăn thuốc mê gì, khiến hắn vì ngươi mà đánh ta.”

Đến tận bây giờ công chúa Vinh Đức vẫn chưa biết chuyện roi đánh vương, cho rằng Vân Nhiễm câu dẫn Sở Dật Kỳ, nếu không sao hoàng huynh lại làm vậy.

Nàng vừa dứt lời, lại nhìn Yến Kỳ: “Sư huynh, ngươi nhìn xem nữ nhân này lả lơi ong bướm, câu tam đáp tứ khắp nơi, chẳng những câu dẫn huynh, còn câu dẫn cả hoàng huynh ta?”

Sở Vận Ninh chưa nói xong, Vân Nhiễm đã cầm roi đánh vương quất mạnh, công chúa Vinh Đức không biết đó là thánh vật ngự ban, liền dùng lực đánh trả, mọi người trong điện biến sắc, Sở Dật Kỳ trầm giọng ra lệnh: “Vinh Đức, dừng tay.”

Công chúa Vinh Đức đâu hiểu ý hoàng huynh, còn tưởng rằng, Sở Dật Kỳ bị Vân Nhiễm câu dẫn điên đảo thần hồn, càng ra tay ác độc hơn, dùng chưởng lực hùng hậu đánh về cây roi trong tay Vân Nhiễm. Đúng lúc Vân Nhiễm vung roi tới, nghênh đón chưởng của Sở Vận Ninh, vì va chạm mạnh, tay khẽ buông lòng, roi đánh vương rơi xuống.

Vân Nhiễm lùi lại đứng trong một góc điện, lạnh lùng nhìn Sở Vận Ninh.

Sở Vận Ninh thấy Vân Nhiễm không đánh lại mình, đắc ý cười lạnh: “Vân Nhiễm, ngươi tưởng động được bản cung sao?”

“Ta không động được ngươi, nhưng thứ này động được.”

Vân Nhiễm chỉ roi đánh vương, tao nhã xoay người nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, công chúa Vinh Đức cả gan làm loạn, dám hủy hoại thánh vật tổ tiên ngự ban, xin hoàng thượng nghiêm trị, nếu không sẽ bất kính với tổ tiên.”

Trước đó nàng cố ý giơ roi đánh vương ra, không phải Sở Vận Ninh thích nói dối sao, vậy nàng liền tạo cho nàng ta tội danh, xem ai còn bao che được.

Sở Vận Ninh không chú ý tới roi đánh vương, ngẩng đầu lườm Vân Nhiễm, tức giận mắng: “Một vật rách nát, còn dám nói là roi đánh vương tổ tiên ngự ban.”

Nói xong, vẻ mặt nàng ta có chút cổ quái, roi đánh vương tổ tiên ngự ban, sắc mặt Sở Vận Ninh trắng bệch.

Vân Nhiễm lạnh lùng, quét mắt nhìn mọi người trong điện, sau đó nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, công chúa Vinh Đức, chẳng những hủy hoại thánh vật, còn buông lời xúc phạm, tội nặng thêm một bậc, hoàng thượng xem xử phạt thế nào.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, Triệu thừa tướng bước ra khỏi hàng: ‘Hoàng thượng, công chúa Vinh Đức thật sự vô pháp vô thiên, thân là công chúa, lại hại tỷ muội, hãm hại quận chúa, hủy hoại thánh vật, còn dám mắng thánh vật.”

Triệu thừa tướng vừa nói xong, vài đại thần cũng không tán thành đi ra tố cáo công chúa Vinh Đức.

“Xin hoàng thượng nghiêm trị công chúa Vinh Đức.”

Sở Vận Ninh ngây dại, nhìn tình hình thay đổi quá nhanh. Không phải nàng rất được chào đón sao, bây giờ lại biến thành người bị người khác hô hào đánh, hơn nữa nàng cũng không biết thứ tiện nhân Vân Nhiễm cầm là thánh vật của tổ tiên, ai biết thứ quái quỷ này từ đâu tới.

Sở Vận Ninh có trăm lời không thể giãi bày, nhưng nàng đã biết chuyện nghiêm trọng, không dám phản kháng, nhanh chóng quỳ xuống xin tha thứ: “Hoàng huynh, hoàng muội không biết đây là thánh vật của tổ tiên, người không biết không có tội, hoàng huynh tha cho hoàng muội một lần đi.”

Vân Nhiễm hừ lạnh: “Bàn quận chúa đã nói ngươi hủy hoại thánh vật, ngươi còn lớn tiếng mắng đây là đồ rách nát, chẳng lẽ không phải xúc phạm đến tổ tiên sao?”

Vân Nhiễm đi tới, cầm roi lên, ôm vào trong ngực lạnh lùng nhìn Sở Vận Ninh.

Sở Dật Kỳ ra lệnh: “Người đâu, lập tức áp giải công chúa tới đại lao, chờ xét xử.”

Đúng lúc này ngoài điện có người đi tới, nhanh chóng lên tiếng: “Chờ một chút.”

Mọi người cùng quay đầu lại nhìn, thấy vài bóng người đi tới, dẫn đầu là thái hậu đương triều, bên cạnh là trưởng công chúa Phùng Dực.

Hai người dẫn theo vài cung nữ tiến vào đại điện.

Sở Vận Ninh vừa thấy thái hậu liền bổ nhào: “Mẫu hậu, cứu nhi thần, nhi thần không cố ý, nhi thần không biết roi tay quận chúa là thánh vật, cho nên mới ra tay.”

Thái hậu nheo mắt, nhìn Vân Nhiễm, từ từ lên tiếng: “Quận chúa, ai gia biết, Vinh Đức hành động lỗ mãng. Trước đó là chủ ý của nàng, làm hại công chúa Tĩnh An, khiến An Nhạc tự sát, còn hãm hại quận chúa. Lại thêm tội hủy hoại thánh vật, nhưng nàng là công chúa Đại Tuyên, phán nàng tội chết là làm nhục quốc thể. Truyền ra bên ngoài, Đông Viêm, Nam Ky, Tây Tuyết sẽ nghĩ thế nào, người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào, ta thấy nàng chết cũng không đủ, nhưng thể diện của Đại Tuyên không thể mất. Quận chúa ngươi nói có đúng không?”

Vân Nhiễm nở nụ cười, yếu ớt, vốn chính là tội của Vinh Đức, giờ lại kéo thành thể diện Đại Tuyên, thái hậu quả nhiên có tâm kế.

“Vậy ý của thái hậu thế nào?”

Vân Nhiễm lấy lui làm tiến, mọi người trong điện đều nhìn các nàng.

Thái hậu cười dịu dàng: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, đánh ba mươi đại bản răn đe. Người bình thường không chịu nỏi, cho dù còn sống, cũng nhớ kỹ giáo huấn hôm nay, quận chúa thấy thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.