Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 167: Đến quận Hoài Nam, bày trận bắt người



Thuộc hạ giám sát ti ẩn nấp trong Lương Thành đều âm thầm điều tra chân tướng kẻ tiết lộ bảo tàng, rất nhanh đã tìm ra được một số người. Hiển nhiên đều là lũ lưu manh vô lại trong Lương Thành còn có không ít ăn mày, lờikhai của những người này đều giống nhau, một nữ nhân bỏ tiền thuê bọn họ làm.

Yến Kỳ dựa vào manh mối này, nhanh chóng ra tay bắt được một người nằm ngoài dự đoán.

Trong viện Như Hương, phủ Vân vương, sắc mặt Vân Nhiễm không được tốt lắm. Không ngờ Trầm Chiêu lại dám tiết lộ chuyện bảo tàng, còn nói trên tay nàng có bản đồ.

Tên chết tiệt, nếu để nàng bắt được, nhất định sẽ phanh hắn ra làm tám khối, quá âm hiểm.

Tin tức này lộ ra, có thể sau này nàng sẽ gặp phiền phức.

Bên ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân, một tiểu nha hoàn nhanh chóng tiến vào bẩm báo: “Yến quận vương bắt một người tới đây.”

Vân Nhiễm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua, thấy Yến Kỳ đang lạnh lùng đi tới, nhưng khi ánh mắt nhìn Vân Nhiễm lại tràn đầy dịu dàng.

“Nhiễm Nhi.”

“Sao chàng đã trở lại.”

Lúc này không phải Yến Kỳ đang điều Trầm Chiêu kẻ tung tin vịt sao, thế nào lại rảnh rỗi tới đây.

Chẳng lẽ đã có tin tức của Trầm Chiêu, nghĩ vậy, ánh mắt Vân Nhiễm hiện lên sát khí, theo phản xạ cắn răng, hung hăng nói: “Tìm được Trầm Chiêu rồi sao?”

Yến Kỳ lắc đầu, đi tới ngồi bên cạnh Vân Nhiễm.

“Trầm Chiêu biến mất như chưa từng xuất hiện, bất kể ta tìm thế nào cũng không thấy.”

“Tên này cũng thật giảo hoạt, ta thật sự không ngờ hắn dám tiết lộ chuyện bảo tàng ra ngoài. Nhiều năm chờ đợi, hắn im lặng không nói, cuối cùng lại tiết lộ ra vào lúc này.”

“Chuyện này chứng tỏ bây giờ hắn rất cần bảo tàng, nhưng biết không có khả năng một mình đoạt được từ tay nàng, nên mới tiết lộ ra ngoài. Sau này các phe phái đều nhằm vào nàng, hắn núp trong tối trục lợi.”

“Tên chết tiệt này,” Vân Nhiễm tức giận đập bàn, Yến Kỳ cầm lấy tay nàng im lặng mát xa.

“Nàng có biết lần này là ai đứng sau sai khiến đám ăn mày tiết lộ chuyện bảo tàng không?”

Vân Nhiễm lắc đầu, nhìn vẻ mặt Yến Kỳ, chẳng lẽ không phải là Trầm Chiêu.

“Không phải là Trầm Chiêu, là một người nàng không thể ngờ tới.”

Nói xong, Yến Kỳ vỗ tay, ngoài cửa nhanh có hai thuộc hạ áp tải một người tới. Là một nữ nhân mặc áo tím, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhìn Vân Nhiễm. Nàng còn chưa lên tiếng, nàng ta đã quỳ xuống.

“Sư muội, tha cho ta đi, ta không cố ý làm như vậy, có người ép ta.”

Thật kinh ngạc người này lại là đệ tử Lưu Hoa Đường Tử Huyên. Trầm Chiêu ra lệnh cho Tử Huyên, nàng ta liền tiết lộ chuyện Vân Nhiễm có bản đồ với đám ăn mày.

Vân Nhiễm mất bình tĩnh khi nhìn thấy Tử Huyên, nàng nhớ tới cái chết của sư phụ, nhớ tới chính mình bị Trầm Chiêu uy hiếp. Tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến tiện nhân Tử Huyên.

Vân Nhiễm đứng dậy đi tới, ánh mắt đỏ ngầu, bàn tay bóp lấy cổ Tử Huyên, hung dữ hét lên: “Ngươi khiến ta rước lấy phiền phức lớn như vậy. Còn nói mình không phải cố ý, đồ bại hoại sư môn, cho dù sư phụ đã mất, ta vẫn như trước có quyền kết liễu tính mạng của ngươi, thanh lý môn hộ cho sư môn.”

Tử Huyên trắng mặt, giãy dụa cầu xin: “Sư muội, muội, muội?”

Nàng ta nói không nên lời, ánh mắt trắng dã, Vân Nhiễm thấy vậy mới khẽ nới tay, khiến nàng ta ngã nhào xuống đất, bất động cả nửa ngày. Tử Huyên cố gắng thở, trong lòng nghĩ ác, nếu để nàng ta thoát được, tuyệt đối sẽ không tha cho nữ nhân này.

Vân Nhiễm cúi xuống nhìn nữ nhân kia, nhanh chóng lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng nàng ta trong ánh mắt hoảng loạn.

Vân Nhiễm nhìn hai thuộc hạ giám sát ti: “Dẫn nàng ta xuống phế bỏ võ công, cắt đứt gân chân tay, rồi nhốt lại.”

Tử Huyên trợn mắt, cắn chặt răng, nữ nhân này thật tàn nhẫn.

“Sư muội.”

Vân Nhiễm quát lạnh: “Ai là sư muội của ngươi, ngươi nhớ kỹ cho bản cung, những đau khổ mà sư phụ đã trải qua. Cả ngươi và Tống Tuyển đều phải thử qua, sau đó ta muốn giết các ngươi bái tế sư phụ, ai cũng đừng hòng thoát.”

Vân Nhiễm vung tay lên, thuộc hạ giám sát ti áp giải Tử Huyên xuống.

Không ngờ lần này không bắt được Trầm Chiêu lại tóm được Tử Huyên. Nhưng hai người cũng không định tìm manh mối về Trầm Chiêu từ nàng ta, bởi vì tên này không dễ tin tưởng người khác. Tử Huyên chẳng qua là hắn tiện tay sử dụng thôi, không quá quan trọng.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm ngồi trong phòng khách thảo luận chuyện của Trầm Chiêu.

Ánh mắt Yến Kỳ nổi lên từng đợt sóng ngầm, khuôn mặt tinh xảo tràn đấy khí lạnh, bàn tay dài như ngọc khẽ gõ chiếc bàn bên cạnh, ngưng mắt suy nghĩ sâu a.

“Trầm Chiêu giống như biến mất khỏi Lương Thành, ta đã phái ra rất nhiều thuộc hạ đều không tìm được hắn, khiến ta thậm chí nghi ngờ hắn chưa từng tồn tại.”

“Nhưng chuyện Tử Huyên tiết lộ bảo tàng, nhất định là do Trầm Chiêu ra lệnh.”

Vân Nhiễm khẳng định chuyện này, không có lệnh của Trầm Chiêu, Tử Huyên tuyệt đối không có lá gan làm như vậy.

Chứng tỏ nam nhân này vẫn còn đang ở trong Lương Thành. Nhưng nếu vậy, vì sao thuộc hạ của Yến Kỳ không tìm thấy hắn.

Dựa vào thủ đoạn của giám sát ti, dưới sự mai phục của bọn họ ở Lương Thành, đừng nói là một Trầm Chiêu, cho dù có vài ba Trầm Chiêu cũng không thành vấn đề. Nhưng lại xảy ra vấn đề ở đúng chỗ này.

Vân Nhiễm thong thả đi lại trong phòng khách, nàng cảm thấy có chỗ là lạ.

Ánh mắt Yến Kỳ suy nghĩ xa xăm, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, cũng cảm thấy có chỗ nào đó chưa đúng, vì sao không tìm thấy Trầm Chiêu.

Đột nhiên hai người cùng ồ lên, Vân Nhiễm đưa mắt nhìn Yến Kỳ, Yến Kỳ cũng nhìn nàng, hai người đều có lời muốn nói.

Vân Nhiễm giơ tay, ý bảo Yến Kỳ nói trước. Hắn cũng không từ chối, lên tiếng: “Nàng nói, có thể Trầm Chiêu là giả, thật ra là người khác. Chúng ta thoi dõi Trầm Chiêu, tìm nơi ở của hắn. Người này lại không có thật, mặt khác có người dùng thân phận của Trầm Chiêu xuất hiện ở Lương Thành, vì thân phận đã bị lộ nên đổi sang thân phận khác.

Yến Kỳ nói xong, Vân Nhiễm bổ sung: “Cuối cùng ta đã biết sai lầm ở chỗ nào, chẳng những Trầm Chiêu không phải là Trầm Chiêu, hắn chính là Tống Tuyển.”

“Tống Tuyển?” Yến Kỳ thật sự không ngờ đến điểm này: “Nàng nói Trầm Chiêu chính là Tống Tuyển.”

Vân Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, không có gì bất ngờ Trầm Chiêu chính là Tống Tuyển. Ta khẳng định như vậy là vì một điểm, chuyện bảo tàng, người khác không dám đứng ra làm chủ, Trầm Chiêu cùng Tử Huyên không dám tự tiện tiết lộ chuyện bảo tàng. Có thể quyết định chuyện này chỉ có một người chính là Tống Tuyển. Lần trước bọn họ bắt phụ vương không thành, liền nhanh chóng tiết lộ chuyện bảo tàng ra ngoài, điều này chứng tỏ Tống Tuyển có mặt tại Lương Thành để ra lệnh cho bọn họ làm việc. Chàng còn nhớ lời khai của thuộc hạ Trầm Chiêu không, tên này trời sinh tính đa nghi, giỏi dịch dung, lắm mưu nhiều kế. Người như vậy không giống người của gia tộc y thuật, bình thường nghề y đòi hỏi người chân thật, tính tình thẳng thắn đơn thuần, sao có thể lắm mưu nhiều kế. Cho nên từ đầu tới giờ Trầm Chiêu chính là Tống Tuyển.”

Vân Nhiễm nghĩ thông vấn đề này, không khỏi tức giận, không ngờ nàng gặp mặt trực tiếp lại bỏ qua cho Tống Tuyển, tên chết tiệt này.

Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm phân tích xong, cẩn thận nghĩ lại, rất có thể là như vậy. Nhưng vấn đề bây giờ là cho dù Trầm Chiêu là Tống Tuyển, người này cũng rất khó bắt.

Bọn họ không thể để cho hắn tiếp tục ẩn ấp làm loạn, phải nhanh chóng bắt được hắn, nếu không ai biết hắn còn có thể gây ra hỗn loạn gì.

“Hay là chúng ta biến bị động thành chủ động.”

Yến Kỳ trầm ổn lên tiếng, trong lòng đã có ý tưởng, làm sao để bắt được Tống Tuyển.

“Chàng định làm thế nào?”

Vân Nhiễm hỏi Yến Kỳ, hắn nhướng hàng mi dài, dịu dàng nói cho Vân Nhiễm biết kế hoạch của mình: “Ta định tung tin, Hoài Nam vương chế tạo binh khí, hoàng thượng phái người ra điều tra chuyện này. Nếu như hai tin này cùng truyền ra, Tống Tuyển nhất định sẽ trở về quận Hoài Nam, hắn không thể tiếp tục ở ngoài. Bởi vì, nếu có người đến quận Hoài Nam phát hiện ra hắn không ở đó sẽ có rắc rối. Nên bắt buộc hắn phải trở về, chúng ta có thể nghĩ cách bắt lấy hắn.”

Yến Kỳ dứt lời, Vân Nhiễm lập tức đồng ý, từ bị động biến thành chủ động, là có lợi đối với bọn họ.

“Được, chúng ta lập tức chuẩn bị tới quận Hoài Nam, lần này nhất định phải bắt được Tống Tuyển, nếu không, chỉ sợ gắn còn gây thêm nhiều chuyện.”

Vân Nhiễm nói xong, Yến Kỳ đột nhiên nói một câu đầy ẩn ý.

“Nhiễm Nhi, nàng còn nhớ mình từng nói, đợi bắt được Tống Tuyển, nàng liền?”

Vân Nhiễm không ngờ Yến Kỳ đột nhiên nhắc tới chuyện này, không khỏi nở nụ cười, làm dịu không khí lạnh lẽo, hơi ấm lan tỏa xug quanh.

“Ta nhớ, chờ bắt được Tống Tuyển, ta gả cho chàng.”

“Được, bản quận vương có động lực để đi làm chuyện này,” Yến Kỳ đứng dậy, cả người tao nhã như ngọc, từ biệt Vân Nhiễm rời khỏi phòng khách. Vân Nhiễm đứng phía sau ánh mắt tràn đầy nhu tình, nhìn bóng người rời đi, may mắn bên cạnh nàng vẫn còn có hắn, nếu không chỉ có một mình sẽ mệt đến nhường nào.

Trong Lương Thành có tin đồn, Hoài Nam vương tự chế tạo binh khí, khiến lòng người hoang mang rối loạn.

Có điều chuyện như vậy, không ai dám nghị luận.

Sở Dật Kỳ ở trong cung cũng nhận được tin tức, sắc mặt âm trầm. Chuyện này vốn chỉ có Yến Kỳ cùng vài vị đại thần trong triều biết, lần trước hoàng thượng ra tay thất bại, vẫn kìm chế không phát, chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp để một nhát trúng đích, không ngờ bây giờ tin tức lại bị lộ, Hoài Nam vương còn để lộ ra manh mối sao?

Sở Dật Kỳ lập tức truyền Yến Kỳ vào cung.

“Yến Kỳ, ngươi nói xem, lời đồn Hoài Nam vương chế tạo binh khí có liên quan đến ngươi không. Ngươi biết rõ chúng ta vẫn án binh bất động, chờ Hoài Nam vương hành động, chỉ cần hắn vừa động chúng ta có thể bắt lấy người, tước bỏ danh phận phiên vương quận Hoài Nam.”

Sở Dật Kỳ vẫn muốn diệt trừ vị vương khác họ này, người này không giống hai đại phủ Yến Vân. Hai đại phủ kia ở tại kinh thành, có động tác gì, đều lọt vào mắt hắn, còn Hoài Nam vương, Giang Dương vương cùng Tây Bình vương đều là đám người trời cao xa hoàng thượng, giống như ông hoàng ở mỗi quận. Đại Tuyên rõ ràng là giang sơn của Sở gia, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ khác diễu võ dương oai. Cho nên trước khi đăng cơ Sở Dật Kỳ đã quyết định cần phải diệt trừ những phiên vương này.

Kẻ đầu tiên hắn xuống tay chính là Hoài Nam vương, bởi vì quận Hoài Nam gần Lương Thành nhất, một động tĩnh nhỏ cũng có thể nhanh chóng phi ngựa truyền tin bẩm báo đến tai hắn.

Vốn hắn đã sắp xếp rất tốt chuyện này, không ngờ Yến Kỳ lại chặn ngang một bước để lộ ra tin tức như vậy, sao hắn có thể không tức giận?

Yến Kỳ đứng giữa ngự thư phòng trầm ổn lên tiếng: “Bẩm hoàng thượng, quả thật tin đồn là do thần phái người truyền ra.”

“Ngươi, ngươi vì sao phải làm như vậy?”

Lần triệt phiên trước Yến Kỳ cũng không phản đối, hơn nữa chuyện này không có liên quan gì tới hắn, vì sao hắn phải làm như vậy.

Sở Dật Kỳ còn chưa kịp lên tiếng, Yến Kỳ đã kính cẩn bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, sở dĩ thần làm như vậy, là vì nhận được tin, Hoài Nam vương là giả.”

Sở Dật Kỳ ngây ngẩn cả người, chỉ vào Yến Kỳ, hơn nửa ngày mới giật mình lên tiếng: “Ngươi nói Hoài Nam vương là giả, vậy Dung Cách đã đi đâu.”

“Không có gì bất ngờ, có thể đã bị Hoài Nam vương giả giết chết.”

Yến Kỳ không kiêu ngạo, không siểm nịnh lên tiếng, Sở Dật Kỳ thất thanh: “Chuyện này sao có thể?”

Nếu như Dung Cách là giả, vì sao cả nhà họ Dung không ai phát hiện, chuyện này thật là hoang đường.

“Từ đâu ngươi có được tin tức này.”

Sở Dật Kỳ nghi ngờ nhìn Yến Kỳ ung dung lên tiếng: “Bởi vì trước đó thần đã phát hiện ra Hoài Nam vương giả ngay tại Lương Thành.”

Sắc mặt hoàng thượng càng khó tin, bàn tay nắm chặt theo phản xạ, trầm giọng lên tiếng: “Sao ngươi không bắt lấy hắn.”

Yến Kỳ xiết mi bẩm báo: “Không phải thần không bắt, mà vì hắn rất giảo hoạt, cho nên thần mới tiết lộ ra chuyện Hoài Nam vương chế tạo binh khí, mục đích là ép hắn về quận Hoài Nam, không để hắn làm loạn ở Lương Thành, hoàng thượng có biết vì sao trước đó có tin đồn trong tay hộ quốc công chúa có bảo tàng không?”

Sở Dật Kỳ tối mắt, không thốt nên lời khi nghe Yến Kỳ nhắc đến chuyện bảo tàng. Yến Kỳ cũng không chờ hắn lên tiếng, nói trước: “Tin tức kia chính là do Hoài Nam vương phái người truyền ra, mục đích của hắn là muốn làm loạn Lương Thành.”

Yến Kỳ biết hoàng thượng cũng có ý đồ với bảo tàng trong tay Vân Nhiễm, cho nên mượn cơ hội này, nói cho hoàng đế biết chuyện bảo tàng là giả,

Quả nhiên Sở Dật Kỳ biến sắc mặt, căm hận lên tiếng: “Tên nghịch tặc này, dám chạy tới Lương Thành gây chuyện, hắn muốn làm gì đây?”

“Hoàng thượng đã quên chuyện lần trước chúng ta tới quận Hoài Nam. Kẻ này có ý định trả thù hoàng thượng, đây là nguyên nhân thần đã đi trước tiết lộ chuyện hắn chế tạo binh khí, ép Hoài Nam vương giả phải về quận Hoài Nam. Hoàng thượng đừng quên, Lương Thành cũng không an ổn, nếu để cho hắn cùng những người có ý đồ đen tối hợp tác, không phải là chuyện tốt đối với hoàng thượng.”

Yến Kỳ vừa dứt lời, Sở Dật Kỳ toát mồ hôi lạnh.

“Ngươi xác định, có thể ép tên này về quận Hoài Nam sao?”

“Sẽ, thần dẫn người tới quận Hoài Nam trước, kẻ ẩn nấp kia không thể không trở về. Hắn không ngờ chúng ta đã biết hắn là giả, có thể đánh hắn không kịp trở tay, nếu có thể thuận lợi trừ bỏ hắn. Thế tử Dung Dật Thần dù có thể ngồi lên vị trí Hoài Nam vương, nhưng hoàng thượng muốn ra tay triệt phiên nhất định sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Lửa giận trong lòng Sở Dật Kỳ biến mất theo câu nói của Yến Kỳ: “Được, ngươi lập tức dẫn người tới quận Hoài Nam vương trước, bắt kẻ giả mạo Hoài Nam vương lại cho trẫm.”

“Thần lĩnh chỉ.”

Yến Kỳ khom người lĩnh chỉ, hắn mượn tay của hoàng đế, bắt lấy Tống Tuyển, nhưng hắn cũng không nỏi ra thân phận thật sự của Tống Tuyển.

Hai người đang nói chuyện trong ngự thư phòng, bên ngoài có thái giám vội vàng tiến vào, nhanh chóng cúi người bẩm báo: “Hoàng thượng, Dung uyển nghi cầu kiến.”

Uyển nghi Dung Giai Vân là quận chúa xuất thân từ phủ

Hoài Nam vương.

Sở Dật Kỳ đang phiền não chuyện Hoài Nam vương, vừa nghe thấy Dung Giai Vân xin gặp, trựKufc tiếp lạnh lùng ra lệnh: “Nói với nàng, không gặp.”

Thái giám đang muốn lui ra ngoài, Yến Kỳ đã gọi hắn lại, nhìn hoàng đế nói: “Hoàng thượng, xin để cho Uyển nghi vào, thần có việc muốn hỏi nàng.”

Sở Dật Kỳ vừa nghe đã hiểu Yến Kỳ muốn hỏi về chuyện phụ thân nàng.

Hắn cũng muốn nghe một chút từ phía Dung uyển nghi, để xem rốt cuộc Hoài Nam vương có phải là giả, hay là Yến Kỳ lừa gạt hắn. Ánh mắt Sở Dật Kỳ u ám vung tay lên: “Dẫn Dung uyển nghi vào.”

Thái giám lui ra ngoài, hoàng thượng hỏi Yến Kỳ: “Dung Giai Vân là phi tần trong hậu cung, sao có thể biết được chuyện xảy ra trong Lương Thành?”

Yến Kỳ bẩm: “Bẩm hoàng thượng, lần trước thần vào cung, đã ra lệnh cho thái giám giám sát ti bí mật tới nơi ở của Dung uyển nghi, mục đích là để nàng ta tới đây, hỏi một số chuyện về Hoài Nam vương, hoàng thượng cũng có thể nghe một chút.”

Yến Kỳ không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói tiếp: “Thần xin hoàng thượng không trách tội thần tự chủ trương.”

Bây giờ Sở Dật Kỳ chỉ bận quan tâm xem Dung Cách là thật hay giả, nên cũng không so đo với Yến Kỳ, huống chi số lần hắn tự chủ trương còn ít sao? Sở Dật Kỳ hừ lạnh.

Bên ngoài ngự thư phòng, Dung Giai Vân đi tới cung kính hành lễ.

“Thiếp thân gặp qua hoàng thượng.”

Sở Dật Kỳ phất tay để cho Dung Giai Vân đứng dậy, nàng ta vẫn quỳ như cũ không nhúc nhích, nói nhanh: “Hoàng thượng, thiếp thân nghe nói trong Lương Thành có kẻ tung tin vịt nói phụ vương chế tạo binh khí, thiếp thân sợ hãi, đặc biệt đến gặp hoàng thượng, phụ vương tuyệt đối sẽ không làm chuyện này, xin hoàng thượng minh xét.”

“Trầm sẽ điều tra rõ, nàng không cần lo lắng, nếu phụ vương nàng không làm, trẫm sẽ không oan uổng người tốt.”

Lời nói ôn hòa của Sở Dật Kỳ khiến Dung Giai Vân khẽ bình tĩnh lại, nhanh chóng tạ ơn đứng dậy.

Sở Dật Kỳ nhìn Yến Kỳ, hắn nhận được chỉ thị của hoàng thượng, từ từ nhìn Dung Giai Vân.

“Dung uyển nghi, hoàng thượng phái thần điều tra chuyện này, thần có vài lời muốn hỏi uyển nghi, không biết uyển nghi có thể thành thật trả lời?”

“Mời Yến quận vương hỏi.”

Dung Giai Vân không dám nhìn Yến Kỳ, nam nhân này quá đẹp, nàng sợ mình phân tâm, để cho hoàng thượng phát hiện sẽ thẹn quá hóa giận.

“Vì sao ngươi khẳng định phụ vương ngươi không chế tạo binh khí?”

“Bởi vì sức khỏe của phụ vương vẫn không tốt, không có nhiều sức lực để làm chuyện như vậy?”

Dung Giai Vân đáp nhanh, ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, tóe lửa.

“Sức khỏe của Hoài Nam vương không được tốt sao?”

“Đúng vậy, vài năm trở lại đây không được tốt lắm, thường xuyên không nhìn thấy bóng dáng ông, ông luôn ở trong phòng nghỉ ngơi. Chuyện thường ngày trong phủ đều do đại ca ta quản lý, phụ vương chỉ hỏi một số chuyện quan trọng?”

Yến Kỳ lại hỏi: “Vậy phụ vương ngươi có ở cùng với mẫu phi ngươi không, hay là một mình một sân?”

Dung Giai Vân hơi sửng sốt, không biết Yến quận vương có ý gì, sắc mặt tối lại, cẩn thận trả lời: “Từ sau khi phụ vương ta bị bệnh, liền ở một mình một sân, ông cần tĩnh dưỡng.”

“Mấy năm gần đây, phụ vương ngươi thường xuyên tới viện của di nương trong phủ sao?”

Yến Kỳ càng hỏi những câu kì lại, sắc mặt Dung Gia Vân khó coi, nhưng thấy hoàng thượng không ngăn cản, đành phải cắn răng lên tiếng.

“Vì phụ vương bị bệnh, nên rất ít tới sân của di nương, nhưng hai năm này ông nạp hai tiểu thiếp, rất sủng ái hai nữ nhân kia.”

Nói xong, Dung Giai Vân không nhịn được nhíu mày:”Yến quận vương hỏi những chuyện này làm gỉ?”

“Ta đang xem có phải phụ vương ngươi thật sự bị bệnh.”

Vẻ mặt Yến Kỳ thản nhiên không định nói Dung Cách là giả với Dung Giai Vân, Để tránh nàng tiết lộ tin tức.

“Ta khẳng định phụ vương thật sự bị bệnh, đã nhiều năm, dông rất ít đi ra ngoài, luôn ở trong viện dưỡng bệnh.”

Dung Giai Vân nghiêm túc nói, sợ hoàng thượng nghi ngờ Dung gia các nàng có đồ mưu phản, gặp phải tai bay vạ gió.

Sở Dật Kỳ gần như đã tin lời Yến Kỳ nói, Dung Cách rất có thể là giả, nếu không sao phải trốn tránh, hắn ta cố tình giả bệnh, làm việc mờ ám, lần này nhất định phải bắt được hắn.

“Được rồi, trẫm đã biết, nàng trở về đi, trẫm sẽ phái người điều tra rõ chuyện này, trả lại công bằng cho phụ vương nàng.”

Dung Giai Vân thở dài nhẹ nhõm, nếu hoàng thượng đã nói sẽ điều tra chuyện này, sẽ không dễ dàng tin lời người khác bịa đặt.

Sau khi Dung Giai Vân rời khỏi ngự thư phòng, Sở Dật Kỳ trầm ổn ra lệnh: “Yến Kỳ tiếp chỉ, trẫm ra lệnh cho ngươi dẫn người chia làm hai đường lập tức khởi hành đến phủ Hoài Nam vương bắt Dung Cách.”

“Thần lĩnh chỉ.”

Sau khi Yến Kỳ rời khỏi ngự thư phòng, ánh mắt Sở Dật Kỳ thăm thẳm như biển, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý. Yến Kỳ ngươi rời khỏi kinh thành, trẫm nhất định nghĩ cách lấy được bản đồ bảo tàng trong tay hộ quốc công chúa.

Đáng tiếc sau khi Yến Kỳ rời kinh, Vân Nhiễm cũng trùng hợp bị bệnh, ai muốn gặp nàng đều bị quản gia ngăn lại.

Chẳng những không gặp người ngoài, ngay cả Định vương phi Tống Tình Nhi hai lần đến thăm cũng bị chặn ngoài cửa, nói là sợ lây bệnh cho vương phi, nàng ta cũng không có cách nào khác đành trở về phủ Định vương.

Non xanh nước biếc, trên đường nhỏ, một chiếc xe ngựa bon bon chạy thẳng về hướng quận Hoài Nam.

Hoài Nam nằm ở phía nam là cửa ngõ của khu vực Trung Châu, Giang Nam nức tiếng khen, cách Lương Thành không ra, ra roi phi ngựa chỉ mất khoảng vài ngày, nếu đi đường du sơn ngoạn thủy, cũng không đến mười ngày là tới nơi.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm lựa chọn đi đường bộ, lần này tới Hoài Nam bọn họ không đi ngắm cảnh đẹp, mà tới vì bắt Tống Tuyển phản đồ của Lưu Hoa Đường.

Yến Kỳ vì bắt được Tống Tuyển đã điều động không ít người tới quận Hoài Nam trước, làm sao để vừa ra tay liền bắt được Tống Tuyển.

Tên kia đã đem tới nhiều phiền phức cho bọn họ, không thể giữ lại hắn, nếu không sau này sẽ ngày càng nhiều rắc rối.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đang nhàn nhã chơi cờ trong xe, trên tay là ly trà, sương khói hơi ấm, quanh quẩn bên trong.

Một lát sau truyền tới thanh âm không cam lòng của Vân Nhiễm: “Ta lại thua nữa rồi, không có cách chơi nào khác sao, chơi ba ván thua cả ba.”

Nàng bưng trà lên uống, nhìn Yến Kỳ tao nhã hoạt sắc sinh hương ngồi ở phía đối diện. Nam nhân như vậy tuyệt đối là đại họa, khó trách có nhiều nữ nhân tình nguyện ngã xuống như vậy. Có điều bây giờ người này là của nàng, nàng không chấp nhận kẻ khác nhòm ngó, nghĩ vậy Vân Nhiễm lại nở nụ cười.

Yến Kỳ khẽ gõ trán nàng: “Cười cái gì, có chuyện gì thì nói ra, ánh mắt không thiện ý như vậy, vừa nhìn đã biết là đang nghĩ xấu.”

Vân Nhiễm liếc mắt xem thường hắn, thả chén trà trong tay xuống: “Yến Kỳ, chàng nói xem vì sao vẻ ngoài của chàng đẹp như vậy? Ta thấy Yến vương phi cũng không xinh đẹp như vậy, tuy rằng cũng không tệ, nhưng so sánh với ngươi thì kém xa vạn dặm, chẳng lẽ phụ vương ngươi rất đẹp?”

Vân Nhiễm không có ấn tượng quá sâu với Yến vương gia, bởi vì hàng năm ông đều đóng quân tại biên quan, rất ít khi về kinh, nên Vân Nhiễm không nhớ, nhưng mơ hồ vẫn bết, Yến vương gia cũng không tao nhã vô song khuynh quốc khuynh thành.

Xem ra Yến Kỳ là ngoại lệ.

Yến Kỳ nhướng cao hàng mi phượng, làm một động tác đơn giản lại có thể tạo ra ngàn vạn phong tình, quả nhiên là mĩ nhân làm gì cũng đẹp.

Vân Nhiễm hoang mang nhìn Yến Kỳ nở nụ cười, cả xe như được bao phủ một dòng nước ấm, hắn vươn bàn tay ngọc nhẹ nhàng cầm tay Vân Nhiễm trong trẻo lên tiếng: “Có ai quy định con cái đều phải giống cha mẹ, trò giỏi hơn thầy có được không.”

“Umh, cũng đúng.”

Vân Nhiễm gật đầu, chỉ có thể nói Yến vương gia cùng vương phi đã sinh ra một người con xinh đẹp như vậy, năng lực cường đại, bây giờ còn thuộc về nàng.

Nghĩ vậy trên mặt Vân Nhiễm hiện lên vẻ lo lắng, bây giờ nàng đã quen được Yến Kỳ sủng, Yến Kỳ yêu, nếu như có một ngày hắn không sủng, không yêu nàng sẽ thế nào? Chỉ cần nghĩ vậy Vân Nhiễm đã thấy lạnh người.

Yến Kỳ cảm nhận được, quan tâm hỏi: “Sao thế?”

Vân Nhiễm ôm lấy cánh tay Yến Kỳ, khuôn mặt thủy linh xinh đẹp ngẩng lên nghiêm túc nói: “Yến Kỳ, chàng nhất định phải phụ trách ta, phụ trách đến cùng, chàng sủng ta như vậy, bây giờ ta không thể rời chàng. Nếu như ngày nào đó chàng buông tay bỏ mặc ta, ta chắc chắn sẽ đuổi giết chàng đến tận chân trời góc biển, không chết không ngừng. Chàng trêu chọc ta, cả đời phải có trách nhiệm với ta.”

Vân Nhiễm bá đạo tuyên bố, ánh mắt hung dữ nhìn Yến Kỳ.

Yến Kỳ cười càng sâu, ôm đầu Vân Nhiễm: “Nàng nghĩ đi đâu vậy? Nhỡ kỹ, nàng sống là người của bản quận vương, chết làm ma của ta. Ta cũng sẽ không để cho nàng có cơ hội đuổi giết mình, để tránh nàng suy nghĩ miên man, bản quận vương quyết định, lần này bắt được Tống Tuyển, trở về kinh chúng ta lập tức thành thân.”

Yến Kỳ ôm chặt Vân Nhiễm vào lòng, nhớ kỹ mùi hương trên cơ thể nàng.

Vân Nhiễm gật đầu đồng ý, nam nhân như vậy không sớm giữ bên cạnh mình, chính là tạo cơ hội cho người khác.

Có điều nhắc tới Tống Tuyển, sắc mặt nàng hơi lạnh lùng.

“Tên kia rất giảo hoạt, không biết có thể thuận lợi bắt được hắn không.”

“Nàng đừng lo lắng, bản quận vương vì hắn, đã xuất ra không ít người, lần này nhất định phải bắt được, không để cho hắn có cơ hội chạy thoát.”

Yến Kỳ tức giận nói, ánh mắt thị huyết. Đều vì tên này, khiến hắn chưa cưới được Nhiễm Nhi chỉ khi tên này chết, hắn mới có thể thuận lợi ôm người đẹp về, lần này hắn không chấp nhận bất cứ sai lầm nào dù là nhỏ nhất.

Bên ngoài xe ngựa đột nhiên vang lên giọng của Trực Nhật: “Gia, bên kia đưa tin tới, có người truy sát Tần công tử cùng Trầm công tử.”

Vân Nhiễm ở bên trong nghe thấy vậy, lập tức vén rèm nhìn ra bên ngoài, nóng vội hỏi Trực Nhật: “Hai người bọn họ có sao không?”

Trực Nhật lắc đầu: “Không có.”

Vân Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, Tần công tử chính là sư huynh Tần Lưu Phong của nàng, Trầm công tử là đệ tử Trầm Cách trong Lãm Y Cốc của nàng. Trước khi bọn họ tới Hoài Nam, Tần Lưu Phong cùng Trầm Cách đã tới, muốn cùng Vân Nhiễm tới Hoài Nam. Hai bên thống nhất chia làm hai đường, Tần Lưu Phong cùng Trầm Cách đóng giả thành Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ gióng chống khua chiêng đi tới Hoài Nam. Còn Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ lại ngồi xe ngựa nhỏ, bí mật tới Hoài Nam.

Yến Kỳ ghen tị khi thấy Vân khẩn trương vì biết tin Tần Lưu Phong cùng Trầm Cách bị truy sát, liền ôm lấy nàng, bá đạo nói: “Bọn họ có thể gặp chuyện gì, hai người võ công lợi hại như vậy, lại có nhiều thuộc hạ đi theo, hơn nữa Trầm Cách còn tinh thông y thuật, có thể chịu thiệt gì, nhất định là không chết được.”

Vân Nhiễm gật đầu: “Umh, chàng nói xem, người truy sát chúng ta là do Hoài Nam vương phái ra sao?”

Yến Kỳ lắc đầu: “Không phải, Hoài Nam vương không có ngốc như vậy, quang minh chính đại đi truy sát bản vương. Không phải tự nói với người trong thiên hạ là mình tạo phản sao? Hơn nữa bây giờ hắn chưa thể vứt bỏ thân phận Hoài Nam vương. Hắn chưa lấy được bảo tàng, lại nhiều thuộc hạ như vậy, ăn cơm uống nước đều cần dùng đến tiền, hắn chỉ có thể dùng thân phận Hoài Nam vương để làm việc”

Vân Nhiễm cũng có suy nghĩ như vậy, nếu sát thủ không phải là người của Hoài Nam vương, như vậy chỉ còn một khả năng, những người đó vì bản đồ bảo tàng mà tới.

Nàng không tìm rắc rối, cuối cùng rắc rối vẫn tìm tới cửa.

Chuyện bảo tàng chính là rắc rối lớn.

Yến Kỳ thấy nàng buồn bực, liền ôm lấy nàng: “Nàng cũng đừng lo lắng, chờ bắt được Tống Tuyển, chúng ta sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện bảo tàng.”

“Chỉ có thể như vậy.’

Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ, xe ngựa chạy thẳng tới quận Hoài Nam.



Quận Hoài Nam, người tới người đi rất náo nhiệt. Tuy rằng nơi đây không thể so sánh với Lương Thành, nhưng lại có một loại phồn vinh hưng thịnh khác, các trà lâu tửu quán trên đường, không lớn như kinh thành nhưng lại mang theo nét đặc sắc của quận Hoài Nam, cổ kinh, tràn ngập phong vị của người trí thức, như mang theo nét thi họa đi ra từ thành cổ.

Trong một gian trà lâu ngay cạnh đường, đang có người vừa phẩm trà vừa nói chuyện.

Vân Nhiễm hỏi Yến Kỳ: “Chàng nói xem, Dung Dật Thần có giúp chúng ta hay không.”

Trước đó Yến Kỳ đã phái người tới tìm Dung Dật Thần, bọn họ muốn hắn giúp sức bắt lấy Tống Tuyển.

Nhưng Vân Nhiễm vẫn thấy hơi lo lắng, nếu Dung Dật Thần từ chối hợp tác, không phải bọn họ đã kinh động tới Hoài Nam vương sao? Thật sự như vậy, sao bọn họ còn có thể bắt được Tống Tuyển, lần này còn để cho hắn thoát, bọn họ sẽ gặp rất nhiều rắc rối, nhất định phải bắt được hắn.”

“Không muốn làm vương gia không phải thế tử tốt.”

Yến Kỳ lại không cảm thấy lo lắng, hắn hiểu Dung Dật Thần hơn Vân Nhiễm. Dã tâm của tên ngày không nhỏ, huống chi dưới gối Hoài Nam vương ngoại trừ Dung Dật Thần còn có không ít con trai, chẳng lẽ hắn ta lại không lo lắng, ngày nào đó phụ vương dâng trào cảm xúc phế bỏ hắn sao?

Chỉ sợ vài năm nay hắn vẫn cẩn thận sợ đi sai bước, bây giờ lại có người cho hắn cơ hội, không tin hắn dám từ chối.

Vân Nhiễm nghe Yến Kỳ nói xong, cũng cảm thấy có lí, thân làm thế tử làm gì có ai không muốn làm vương gia. Huống chi không thể khinh thường dã tâm của nam nhân

“Umh, chỉ mong chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Vân Nhiễm nhấp một ngụm trà, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, thuộc hạ nhanh chóng bẩm báo: “Gia, khách đã tới.”

“Mời hắn vào đi.”

Giọng Yến Kỳ vang lên, ngoài cửa có một bóng người đi vào, chính là thế tử Dung Dật Thần. Hắn có chút sửng sốt khi nhìn thấy Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ ngồi trong phòng, sau đó mới cung kính lên tiếng.

“Hóa ra là Yến quận vương cùng hộ quốc công chúa tới, xin thứ lỗi cho Dật Thần không thể nghênh đón từu xa.”

Dung Dật Thần dứt lời, ánh mắt Vân Nhiễm hơi tối lại, Dung gia quả nhiên theo sát tình hình trong triều, nàng mới làm hộ quốc công chúa một thời gian ngắn, Dung Dật Thần đã biết, có thể thấy trong Lương Thành có người của bọn họ.

Yến Kỳ miến cưỡng lên tiếng: “Ngồi đi.”

Dung Dật Thần trầm ổn ngồi xuống, suy nghĩ Yến quận vương cùng hộ quốc công chúa có ý gì, vì sao lại bí mật gặp hắn, có chuyện gì sao?

Dung Dật Thần bất động thanh sắc nói: “Yến quận vương tới Hoài Nam nhất định là vì chuyện Dung gia ta chế tạo binh khí, còn phải xin Yến quận vương điều tra rõ chuyện này, trả lại trong sạch cho nhà ta.”

Dung Dật Thần vừa dứt lời, Yến Kỳ nhíu mày chỉnh quẩn áo: “Ta tìm thế tử không phải vì chuyện Dung gia chế tạo binh khí, mà có chuyện khác muốn hợp tác với thế tử.”

“Chuyện gì?” Dung Dật Thần kinh ngạc nhìn Yến Kỳ.

Tuy rằng vị Yến quận vương này sấp xỉ tuổi hắn, nhưng năng lực mạnh gấp vài lần so với hắn. Chỉ riêng khí phách cường đại, người bình thường đều không thể chịu được, đừng nói tới hắn còn ôn nhuận như ngọc, nhìn như quân tử, nhưng quanh thân ẩn giấu sát khí thị huyết, khiến người ta không thể làm ngơ.

Dung Dật Thần tuyệt đối sẽ không vì nụ cười của hắn, mà quân đi kẻ kia là một con thú dữ mạnh mẽ. Giọng Yến Kỳ nhẹ nhàng ôn hòa: “Dung thế tử có từng nghĩ muốn làm Hoài Nam vương, nếu có chúng ta có thể hợp tác một lần.”

Yến Kỳ dứt lời, Dung Dật Thần ngây ngẩn cả người, để hắn làm Hoài Nam vương, hắn nằm mơ cũng muốn chuyện này. Tuy rằng hiện tại hắn là thế tử, nhưng huynh đệ trong phủ vẫn như hổ rình mồi nhắm vào vị trí của hắn, những năm gần đây, hắn vẫn cẩn thận từng bước sợ đi sai đường, lỡ mất vương vị. Bây giờ lại có người hỏi hắn muốn làm Hoài Nam vương không.

Có điều Dung Dật Thần chỉ sung sướng một giây, liền cẩn thận đứng dậy nói.

“Bẩm Yến quận vương, Dật Thần chưa từng có suy nghĩ quá phận.”

Yến Kỳ bỗng nhiên nhắc tới chuyện như vậy, rõ ràng là có điểm kì lạ, hắn không thể mắc mưu.

Nói không chừng là Yến quận vương thay phụ vương thử hắn, nếu hắn nói gì đó không đúng, chỉ sợ sẽ lập tức bị hất khỏi chức thế tử.

Yến Kỳ thu hết hành động của Dung Dật Thần vào trong mắt.

Hắn lười phải vòng vo đùa giỡn tâm tử với hắn ta, buông chén trà trong tay, nghiêm túc nhìn Dung Dật Thần.

“Ngươi đừng suy nghĩ lung tung, bản quận vương tới chính là muốn hợp tác với ngươi. Ngươi nói có đồng ý hay không, nếu không ta nghĩ phủ Hoài Nam vương vẫn còn có nhiều người muốn hợp tác với bản quận vương.”

Yến Kỳ vừa dứt lời, Vân Nhiễm ở bên cạnh chậm rãi nhìn Dung Dật Thần.

“Dung Dật Thần, ngươi có biết vì sao chúng ta tới quận Hoài Nam. Bởi vì chúng ta nhận được tin Hoài Nam vương là giả, hắn căn bản không phải phụ vương của ngươi.”

Dung Dật Thần ngây người vì câu nói của Vân Nhiễm, không thể tin được lắc đầu: “Điều này sao có thể, phụ vương ta là giả, vậy phụ vương thật đi đâu?’

“Có khả năng đã bị Hoài Nam vương giả giết chết, ngươi lại nhận giặc làm cha, nếu ngươi hợp tác với chúng ta, bắt được Hoài Nam vương, như vậy sẽ có công tố giác tặc tử, thuận lợi kế thừa vương vị. Tin tưởng hoàng thượng nhất định sẽ hạ chỉ cho ngươi vương vị, nếu như người từ chối, cho dù ngươi ngồi lên vương vị, cũng sẽ bị người đời mắng chửi cười nhạo.”

Vân Nhiễm nói xong, Dung Dật Thần kinh ngạc cả nửa ngày không nhúc nhích.

“Phụ vương ta là giả, chuyện này sao có thể?”

“Không gì là không thể, ngươi chỉ cần suy nghĩ lại, chắc chắn sẽ phát hiện manh mối.”

Vân Nhiễm hừ lạnh, có một số việc bởi vì đứng bên trong nên không phát hiện ra, nhưng nếu đứng bên ngoài, nhất định sẽ phát hiện manh mối.

Vân Nhiễm vừa dứt lời, Dung Dật Thần nhíu mày suy nghĩ.

Vài năm trước, sức khỏe phụ vương đột nhiên không tốt, cũng không ở cùng với mẫu phi.

Thân thể dang khỏe mạnh, động một cái liền không tốt cần tĩnh dưỡng, không tiếp khách.

Trước kia ông thường xuyên chạy tới hậu viện mây mưa với nữ nhân, sau khi sinh bệnh thì không đi. Nữ nhân trong vương phủ oán hận tới tận trời. Nhưng hai năm nay, hắn nạp hai tiểu thiếp, ngoại trừ hai người bọn họ, người khác không được vào sân của hắn, ngay cả mẫu phi cũng rất ít khi tới.

Trong quá khứ, phụ vương thích hàng tháng cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng từ sau khi sinh bệnh thì không có nữa, ngay cả bữa cơm mừng năm mới đều chỉ lộ mặt rồi rời đi.

Dung Dật Thần càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, sắc mặt trắng bệch.

Hoài Nam vương thật sự là giả sao?

Giọng Vân Nhiễm lại vang lên: “Đúng rồi, ta còn muốn hỏi thế tử một chuyện, có phải gần đây phụ vương ngươi lại bệnh không tiếp khách.”

Dung Dật Thần không rõ Vân Nhiễm có ý gì, nói nhanh: “Đúng vậy, gần đây ông đang tĩnh dưỡng đã khoảng một tháng, nhưng hai ngày trước đã xuất hiện, sắc mặt tốt hơn nhiều.”

Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ nhìn nhau cười, xem ra Trầm Chiêu thật sự là Hoài Nam vương Dung Cách.

Trầm Chiêu, Dung Cách căn bản là cũng một người.

Hắn chính là phản đồ của Lưu Hoa Đường Tống Tuyển, thật không ngờ hắn trốn ở nới này.

“Ngươi đã suy nghĩ chưa, có hợp tác với chúng ta không?”

Tuy rằng Vân Nhiễm sốt ruột muốn bắt lấy Tống Tuyển, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên.

Dung Dật Thần ngây ngẩn cả người, quyết định quan trọng như vậy, lại bắt hắn đưa ra trong một thời gian hắn. Hắn thật sự không thể hạ quyết tâm.

Đúng vậy, hắn cũng nghi ngờ Hoài Nam vương kia là giả, nhưng nếu người này thật sự là phụ vương của hắn, hắn làm ra chuyện như vậy thì đừng mong đến vị trí thế tử.

Dung Dật Thần nhìn Yến Kỳ nói nhanh: “Yến quận vương, có thể cho ta cơ hội để suy nghĩ.”

“Thời gian không đợi người, ta cần đánh nhanh thắng nhanh, trước mắt Hoài Nam vương giả còn không biết chúng ta đã tới Hoài Nam. Nếu để hắn phát hiện ra manh mối, ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có thể bắt được hắn sao. Kẻ này âm hiểm giảo hoạt hơn so với suy nghĩ của ngươi, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng có khả năng khiến hắn suy nghĩ. Sau này sẽ càng khó tìm được hắn.”

Yến Kỳ vừa dứt lời, thấy Dung Dật Thần vẫn còn chần chừ, liền lạnh lùng nói: “Nếu Dung thế tử không muốn hợp tác, chúng ta se tìm những người khác, tin tưởng nhất định sẽ có người đồng ý hợp tác với chúng ta.”

Yến Kỳ nói xong, ánh mắt Dung Dật Thần tối lại, trầm giọng lên tiếng: “Nói đi, các ngươi muốn ta làm gì.”

“Bí mật sắp xếp thuộc hạ của chúng ta vào phủ Hoài Nam vương, nhớ kỹ trăm ngàn lần không được để cho ai phát hiện, càng không được để lộ tin tức, nếu không, chẳng những không bắt được người, ngươi cũng sẽ gặp chuyện không may.”

Yến Kỳ lạnh lùng cảnh cáo Dung Dật Thần.

Dung Dật Thần rùng mình, Vân Nhiễm ra vẻ tốt bụng nhắc nhở hắn: “Thành chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, nếu Dung thế tử định rút lui, xác định có thể nắm chắc ngôi vị Hoài Nam vương sao?”

Lời của nàng trúng đích, Dung Dật Thần lập tức tỏ thái độ: “Được, bản thế tử sẽ sắp xếp người của các ngươi vào phủ.”

Yến Kỳ vừa lòng, gật đầu lên tiếng: “Vậy chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Dung Dật Thần không nói nhiều, còn đang nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào để bí mật sắp xếp người của Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm vào phủ. Phải biết rằng đây không phải là chuyện tốt, đừng nhìn phụ vương hằng năm mệt nằm trong viện dưỡng thương. Nhưng khắp phủ đều có quân cờ của ông, không chỉ vậy, xung quanh viện của ông cũng không để người khác tùy tiện tới gần, thị vệ nhiều hơn so với toàn bộ vương phủ.

Dung Dật Thần nhớ tới lời Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo. Nếu người ở trong sân kia không phải phụ vương hắn, chẳng phải vài năm nay hắn đã nhận giặc làm cha sao. Tặc tử này lại dám chiếm lấy vị trí Hoài Nam vương, không được, hắn nhất định phải bắt được nghịch tặc.

“Ta trở về sắp xếp.”

Dung Dật Thần đi ra ngoài, Yến Kỳ gọi hắn lại, gọi Trực Nhật tới: “Ngươi dịch dung cùng thế tử trở lại phủ Hoài Nam.”

“Ân, gia.”

Dung Dật Thần không có ngăn cản, dẫn Trực Nhật cũng một thuộc hạ khác, lặng lẽ rời khỏi.

Vân Nhiễm nhướng mày, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt có chút suy nghĩ: “Yến Kỳ, ta nghĩ lần này bắt Tống Tuyển, nhất định phải cẩn thận, không thể để hắn thoát, nếu không sẽ rất khó bắt được hắn.”

Yến Kỳ gật đầu, tên này có thể trốn ở Hoài Nam gần mười năm không bị ai phát hiện, đủ thấy công phu ẩn nấp rất lợi hại. Lần này không thể để hắn trốn, nếu không sau này sẽ rất khó tìm, giữ lại tên này chính là tai họa, tiếp tục hại người.

Vân Nhiễm lại trầm ổn nói tiếp: “Người này rất da nghi, không dễ tin tưởng người khác, dù hắn ở trong phủ Hoài Nam, có khi vẫn tráo đổi thân phận với thuộc hạ.”

Vân Nhiễm vừa dứt lời, ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy lóe lên một tia sáng: “Cho nên lần này chúng ta tới phủ Hoài Nam vương, không chỉ tập trung trên người Dung Cách, còn phải theo sát thuộc hạ của hắn, chỉ cần phát hiện ai có biểu hiện khác thường, chúng ta liền ra tay bắt lấy, nói không chừng người kia chính là Tống Tuyển.

“Umh.”

Vân Nhiễm gật đầu, lúc Yến Kỳ nhìn nàng, ánh mắt ấm áp, dịu dàng lên tiếng: “Chắc Nhiễm Nhi đã đói bụng, chúng ta gọi chút đồ ăn, bây giờ không cần quan tâm tới chuyện này, chờ Dung Dật Thần sắp xếp chúng ta tiến vào phủ.”

Nói xong, Yến Kỳ ra lệnh cho thuộc hạ bên ngoài nhanh chóng mang đồ ăn vào, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm dùng cơm trong phòng, hắn bóc hai con tôm cho nàng, còn giúp nàng uống hai bát canh. Tuy Vân Nhiễm có cản nhưng không ngăn được hành động sủng người bá đạo của Yến quận vương.

Dùng cơm xong, hai người đi nghỉ, bây giờ bọn họ cần làm chính là chờ, chờ Dung Dật Thần sắp xếp.

Chỉ có tiến vào phủ Hoài Nam mới có thể nắm chức cơ hội bắt lấu Hoài Nam vương, nếu không vương phủ lớn như vậy, hắn có thể dễ dàng thoát thân.

Ba ngày sau Yến Kỳ, Vân Nhiễm cùng thuộc hạ tất cả đều vào phủ Hoài Nam.

Bọn họ hóa thân thành thị vệ, gã sai vặt, có nha hoàn thô sử, tất cả đều dịch dung thành người phủ Hoài Nam vương.

Dung Cách ở một sân độc lập, xung quanh có rất nhiều thị vệ tuần tra, lúc này trong viện rất im lặng, ai cũng không dám tùy tiện bước vào sân của Hoài Nam vương, bởi vì trước đó có người tùy tiện tiến vào đã bị đánh chết, sau này không ai dám nữa.

Ban đêm trong phủ cực kỳ yên tĩnh, đột nhiên một góc sân vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế.

“Lục Gia, ngươi dám đánh ta.”

“Đánh ngươi thì sao? Tần Ngữ Nhu ngươi cố ý phá hỏng ngọc trâm vương gia tặng ta, đánh ngươi còn là nhẹ, ta muốn bóp chết ngươi.”

Hai tiếng hét vang lên, có vẻ rất đột ngột, phá vỡ sự im lặng trong phủ.

Lục Gia, Tần Ngữ Nhu là hai tiểu thiếp của Dung Cách nạp cách đây hai năm. Trong hậu viện ngoại trừ hai người này, nữ nhân khác không được sủng ái, Dung Cách rất ít khi tới phòng của nữ nhân khác.

Tối Hôm nay Tần Ngữ Nhu nhìn Lục Gia, không ngờ nàng ta làm hỏng một cây ngọc trâm. Lục Gia tức giận đánh Tần Ngữ Nhu, hai người chuyển sang đánh nhau, mặt của Tần Ngữ Nhu bị Lục Gia cào, đau lòng chạy thẳng tới nơi ở của Dung Cách.

Trên hành lang dài vang lên tiếng hét đau lòng của Tần Ngữ Nhu: “Vương gia, Lục gia muốn giết ta, vương gia, cứu mạng a.”

Lục Gia xõa tóc hừ lạnh: “Tưởng ta không biết giả vờ sao.”

Nàng cũng chạy ra khỏi phòng xông vào sân của Dung Cách, hét lên chói tai.

“Vương gia, Tần Ngữ Nhu đánh ta, nàng muốn đánh chết ta.”

Trò cười bắt đầu, Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ cùng thuộc hạ ẩn trong tối, lập tức bắt đầu hành động chỉ cần Dung Cách vừa xuất hiện sẽ bắt hắn, tuyệt đối không để hắn thoát ra ngoài.

Về phần hai tiểu thiếp, là do Yến Kỳ ra lệnh cho Dung Cách mua chuộc Lục Gia, để cho nàng ta đi gây sự, có điều Lục Gia căn bản không biết mục đích thật sự của hắn là mượn tay nàng để bắt lấy Dung Cách.

Ngoài cửa viện Dung Cách, hai nữ nhân gào khóc, đáng tiếc bị thị vệ ngăn cản, sắc mặt lạnh như băng thét lên: “Các ngươi còn không trở về, vương gia đang ngủ, nếu không đừng trách thuộc hạ vô lễ.”

Thị vệ vừa nói xong, Tần Ngữ Nhu ôm mặt khóc, mặt của nàng bị Lục Gia cào, chỉ sợ sau này sẽ bị hủy dung, Tần Ngữ Nhu mắng lớn: “Lục Gia, tiện nhân nhà ngươi, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định phải giết chết ngươi, ngươi dám hủy mặt của ta, ta cũng không cho ngươi dễ chịu.”

Lục Gia vừa nghe Tần Ngữ Nhu nói vậy, liền tiến tới kéo miệng nàng ta: “Ngươi tiện nữ nhân, dám mắng ta, ngươi mới là tiện nhân.”

Hai nữ nhân đánh nhau, bọn nha hoàn đuổi tới, trước cửa viện loạn thành một đoàn, đột nhiên trước của vang lên tiếng quát lạnh băng: “Dừng tay.”

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm nấp gần đó đều ngừng thở nhìn thẳng trước viện Dung Cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.