Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 171: Chỉ hôn thành công, gài bẫy bắt người



Trong điện vang lên tiếng vỗ tay vang dội, một người tao nhã thong thả đi về phía trưởng công chúa.

“Không hổ là trưởng công chúa Đại Tuyên, Vân Nhiễm bội phục.”

Trưởng công chúa quay đầu nhìn Vân Nhiễm, trong lòng mềm mại, ánh mắt ôn hòa như nước, có điều vẻ mặt không biến sắc, thản nhiên nhướng mày: “Hộ quốc công chúa quá khen, sở dĩ bản cung nói vậy, là vì không muốn Đại Tuyên chúng ta bị thiên hạ chửi rủa, phải dựa vào một nữ nhân để duy trì hòa bình, Đại Tuyên ta chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào, nước nào.”

Thẳng thắn, dũng cảm, khí thế, không ít người trong điện câm nín, nhất là những kẻ vừa động tâm muốn gả Vân Nhiễm để kết đồng minh, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Vân Nhiễm gật đầu, quay đầu nhìn Tiêu Chiến,

Lúc này sắc mặt hắn ta cực kì khó coi.

Không ngờ lại có một nữ nhân như vậy cản trở hắn cưới Vân Nhiễm, dùng hoàng thất bí tịch, thật sự đáng giận.

Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn chằm chằm trưởng công chúa: “Bổn vương muốn nhìn thử xem, vì sao người trong khiên hạ tin lời người, vì sao bổn vương lại không được yêu thích.”

Cung thân vương gằn từng tiếng. Ánh mắt Vân Nhiễm trong trẻo, theo sát hắn.

“Cung thân vương gia, bản cung có thể nói cho ngươi, vì sao ngươi không được yêu thích.”

Vân Nhiễm từ từ lộ ra một tờ giấy.

“Bản cung nghĩ, nếu bí mật này bị tiết lộ ra ngoài, Cung thân vương gia sẽ trở thành kẻ tiểu nhân bị thiên hạ chán ghét, giống như con chuột chạy qua phố người người đều kêu đánh, Cung thân vương gia có muốn xem không.”

Vân Nhiễm cười tự nhiên, vẫy vẫy tờ giấy cầm trên tay.

Ánh mắt Tiêu Chiến tối lại vài phần, dõi theo tờ giấy Vân Nhiễm cầm, cười lạnh: “Đây là thứ quỷ quái gì.”

Tiêu Chiến châm chọc, không tin tờ giấy mỏng manh trong tay Vân Nhiễm có thể khiến hắn trở thành kẻ tiểu nhân bị người đời chán ghét.

Vân Nhiễm đưa tờ giấy tới trước mặt Tiêu Chiến, hắn nhanh chóng biến sắc mặt, Cung Thân vương gia luôn cuồng vọng tà mị lại có lúc đen mặt, tràn đầy sát khí.

Rất nhiều người tò mò muốn biết trên tờ giấy đó viết gì.

Tiêu Chiến xem xong, lập tức phát hỏa dùng nội lực thiêu hủy tờ giấy, ánh mắt âm hàn nhìn Vân Nhiễm: “Giỏi, hay cho một hộ quốc công chúa.”

Nói xong, hắn lạnh băng chuyển sang nhìn trưởng công chúa, cuối cùng vung tay áo lập tức rời đi, không tiếp tục cưỡng ép cưới Vân Nhiễm, cũng không tuyên bố san bằng Đại Tuyên.

Mọi người có chút bất ngờ với tình huống này.

Không phải Cung thân vương gia thế lấy hộ quốc công chúa làm vợ sao?

Vì sao vừa nhìn một tờ giấy liền không cưới.

Xem ra tờ giấy kia có ẩn tình, rốt cuộc là cái gì.

Tiêu Bắc Dã nheo mắt lại nhìn Vân Nhiễm, không biết trên giấy kia viết gì, có thể khiến cho phụ vương luốn trấn tĩnh như thái sơn áp đỉnh biến sắc mặt. Nếu như hắn có được thứ đó, biết đâu sẽ đối phó được với phụ vương.

Vân Nhiễm nhìn về phía Cơ Kình Thiên.

“Cơ thái tử, Cung Thân vương gia đã không đánh, ngươi có muốn đánh với Đại Tuyên một trận, nhưng mà liệu ngươi có đủ tư cách đứng ra làm chủ quyết định cho Đông Viêm.”

Một câu nói, khiến Cơ Kình Thiên đen mặt, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Chỉ thấy trong mắt nàng lạnh băng, xem ra chuyện mình phụ giúp Tiêu Chiến đã khiến quan hệ của hắn cùng nữ nhân này ngày càng căng thẳng, như vậy thì đã sao.

Mặc dù hắn không đối chọi gay gắt, nữ nhân này cũng không thèm để ý tới hắn. Nếu đã như vậy, để cho nàng hận hắn cũng tốt, ít nhất trong lòng nàng còn có chỗ giành cho hắn, hơn nữa hắn thật sự không cam lòng nhìn Yến Kỳ cưới nàng. Thậm chí hắn cảm thấy, ai cưới nàng cũng khiến hắn dễ chịu hơn là để Yến Kỳ cưới,

Nghĩ vậy, Cơ Kình Thiên lạnh lùng lên tiếng: “Hộ quốc công chúa, ngươi quá cuồng vọng, bản cung là thái tử Đông Viêm, sao lại không thể làm chủ.”

“Vậy bản cung muốn nhìn xem Đông Viêm làm thế nào để mang binh xâm nhập Đại Tuyên?”

Vân Nhiễm không lùi bước, cả người lạnh băng.

Trong đại điện có không ít người nhìn chằm chằm nàng, sau đó quay sang nhìn trưởng công chúa, phát hiện, thần thái của hai nữ nhân này cực kỳ giống nhau.

Có người thì thầm, sao hai người lại có điểm giống nhau, nhưng không ai dám gắn bọn họ vào với nhau.

Sắc mặt Cơ Kình Thiên cực kỳ khó coi, hung ác nham hiểm, lườm Vân Nhiễm rồi vung tay áo dẫn người rời khỏi điện.

Đông Viêm hắn cũng không thái bình, hắn từng phái người ám sát đệ đệ Cơ Tinh Hà nhưng thất bại. Phụ hoàng hắn thích hắn ta nhất, bởi vì cả đời ông yêu nhất là Thục phi nương nương mẫu thân Cơ Tinh Hà. Sau khi bà ta mất, cả năm phụ hoàng hắn không bước vào hậy cung, đối với hoàng đệ cực kỳ sủng ái, thậm chí hắn còn nhận được tin, phụ vương từng có ý phế hắn để lập hoàng đệ làm thái tử.

Nhưng bị hắn phát hiện, thừa lúc đệ đệ ra ngoài, phái cao thủ ám sát hắn, vốn tưởng hắn đã chết, ai ngờ hắn lại trở về. Hắn nhớ rõ phụ hoàng đã kích động đến rơi nước mắt khi nhìn thấy hoàng đệ.

Chuyện này khiến Cơ Kình Thiên cảm thấy nguy cơ, cho nên lần này nghe nói trong tay Vân Nhiễm có bản đồ bảo tàng, hắn lực tức chạy tới đây. Nếu có được bảo tàng, hắn có thể xây dựng một đội quân hùng mạnh, dù phụ hoàng muốn phế hắn cũng không có khả năng.

Nhưng bây giờ, hắn muốn lấy bản đồ không phải là chuyện dễ dàng.

Sở Dật Kỳ nhìn thấy hai kẻ tuyên bố xuất binh tấn công Đại Tuyên đi rồi, khẽ thở dài nhẹ nhõm, lại nhìn trưởng công chúa Phùng Dực, bác thật có năng lực.

Sắc mặt Sở Dật Kỳ dịu lại, đang muốn để trưởng công chúa Phùng Dực trở về, thì bà đột nhiên xoay người, quỳ xuống cung kính nói: “Xin hoàng thượng lập tức hạ chỉ ban hôn cho hộ quốc công chúa.”

Mọi người ngây ngẩn cả người, không biết trong hồ lô của công chúa bán thuốc gì. Ngay cả Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ cũng không hiểu, khẽ nheo mắt lại.

Trưởng công chúa không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói: “Trên người hộ quốc công chúa có bản đồ bảo tàng, khiến các nước ao ước, hoàng thượng phải nhanh chóng chỉ hôn cho nàng, để diệt hậu họa. Chỉ cần người chỉ hôn, các nước khác muốn cưới cũng không dám tranh đoạt nữ tử đã có hôn ước.”

Trưởng công chúa vừa nói xong, triều thần trong điện suy nghĩ sâu xa, lập tức đồng ý với quan điểm của trưởng cong chúa. Bây giờ trong tay hộ quốc công chúa có bản đồ, người người đều muốn cưới nàng, nếu gả công chúa cho người khác, nếu họ có tâm tư khác, sẽ rất nguy hiểm.

Triệu thừa tướng đứng dậy: “Hoàng thượng, thần đồng ý với ý kiến của trưởng công chúa.”

Thượng thư bộ hình cũng bước ra khỏi hàng: “Thần cũng đồng ý với ý kiến của trưởng công chúa.”

Nhiều đại thần khác cũng có cùng suy nghĩ.

Yến Kỳ đứng bên cạnh chớp lấy cơ hội, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thần xin hoàng thượng chỉ hôn hộ quốc công chúa cho thần, xin hoàng thượng thành toàn.”

Tiêu Bắc Dã lặng lẽ nắm chặt tay, trong lòng thoáng lạnh, hắn sợ hoàng đế thật sự gả Vân Nhiễm cho Yến Kỳ.

Tần Văn Hãn lại thấy không sao cả, bởi hắn không nghĩ cưới Vân Nhiễm. Lần này hắn tới chỉ vì muốn biết bản đồ là thật hay giả, cuối cùng sẽ rơi vào tay ai.

Sở Dật Kỳ ngồi trên ngai vàng, nhíu mày nhìn trưởng công chúa, nghĩ tới ý kiến của bà, quả thật có đạo lý. Chỉ cần chỉ hôn cho Vân Nhiễm, là có thể ngăn chặn những kẻ nhòm ngó nàng như hổ rình mồi, cũng diệt tâm tư của các nước.

Nhưng hắn không cam lòng chỉ hôn Vân Nhiễm cho Yến Kỳ. Trong lòng khó chịu, mắng nàng máu chó ngập đầu, rõ ràng hắn muốn nàng tiến cung, nàng lại không chịu. Nghĩ tới chuyện trong mật đạo, hắn dùng cái chết để uy hiếp đều không thể đả động tới nữ nhân này. Có thể thấy, hắn muốn nàng vào cung là chuyện không tưởng.

Nhưng gả nàng cho Yến Kỳ, hắn có thể tưởng tượng sau này mình không cần ngủ nữa. Bởi hai đại phủ làm đám hỏi, chính là một thanh đao treo lơ lửng trên đầu hắn, khiến hắn thời thời khắc khắc đều cảm thấy bị uy hiếp.

Sở Dật Kỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, nở nụ cười như có như không, ánh mắt chợt lóe lên sát khí.

Giọng Sở Dật Kỳ ôn hòa: “Nếu hộ quốc công chúa đã tình nguyện dùng bản đồ để đổi lấy thánh chỉ ban hôn, sao trẫm có thể phụ lòng hộ quốc công chúa.”

Hoàng thượng vừa dứt lời, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm lập tức bước ra tạ ơn: “Thần, thần nữ tạ ơn.”

Chỉ cần có thánh chỉ, sau này không ai có thể đổi, cho dù là hoàng thượng.

Ánh mắt Sở Dật Kỳ tối lại, trầm giọng truyền chỉ: “Người đâu, hạ chỉ. Yến quận vương phủ Yến vương, hộ quốc công chúa Vân Nhiễm phủ Vân vương, trai tài gái sắc, tâm đầu ý hợp, xứng đôi trời sinh, nay trẫm chỉ hôn, ngày hai mươi sáu tháng chín cử hành đại hôn.”

Hai chín tháng sau, chỉ còn hơn một tháng. Dù Yến Kỳ có hơi buồn vì thời gian quá dài, nhưng ý chỉ đã hạ, ván đã đóng thuyền, không ai có thể thay đổi.

Thái giám nhanh chóng hạ chỉ, hoàng thượng đóng ngọc tỷ, chuyện này đã định.

Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ nhận lấy thánh chỉ, thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lấy được, thật không dễ dàng.

“Thần cảm tạ thánh ân, hoàng thượng anh minh.”

Tâm trạng Yến Kỳ tốt, lời nói ra cũng hay, vừa rồi hắn còn mắng hoàng thượng ngu ngốc.

Triều thần trong điện đứng dậy chúc mừng hai người: “Chúc mừng Yến quận vương cùng hộ quốc công chúa.”

Yến Kỳ ôm quyền đáp lễ, vẻ mặt thản nhiên, hắn nhớ rõ vừa rồi đám người chết tiệt này muốn Vân Nhiễm gả tới Tây Tuyết. Chuyện này hắn nhỡ kỹ.

Trong điện, có người vui, có người buồn, có người vui vẻ có kẻ đau khổ.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm thật vui vẻ. Tiêu Bắc Dã lại không vui, hắn cảm thấy đây là chuyện đau đớn nhất trong đời. Nữ nhân hắn thích sắp thành hôn, tân lang không phải là hắn, cảm giác này thật sự quá giày vò.

Tiêu Bắc Dã bứng chén rượu ống cạn.

Sở Văn Hạo ở bên cạnh hắn cũng không dễ chịu, hắn tưởng Vân Nhiễm sẽ phải gả cho Tiêu Chiến. Nhưng bây giờ nàng lại gả cho Yến Kỳ, sao hắn có thể vui được. Sở Văn Hạo cùng Tiêu Bắc Dã người một ly, ta một ly uống thật vui vẻ.

Trong điện không ít tiểu thư đỏ mắt khi nghe hoàng thượng gả Vân Nhiễm cho Yến Kỳ, nam nhân trong lòng các nàng sắp kết hôn, tân nương không phải là mình, thật đau đớn.

Sắc mặt Triệu Thanh Nghiên khó chịu cắn chặt môi, Tần Dục Thành từ đầu tới cuối không nói lời nào.

Tất cả mọi người trong điện đầu có tâm tư, Sở Dật Kỳ hận nhỏ máu nhìn Yến Kỳ đang sung sướng, Vân Nhiễm đang vui vẻ. Nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn nhớ tới chuyện, Vân Nhiễm nói giao bản đồ ra, khẽ ho khan, mọi người dừng lại động tác cùng nhìn hoàng thượng.

Hoàng thượng nhìn về phía Vân Nhiễm nhướng mày: “Hộ quốc công chúa, giao bản đồ cho trẫm bảo quản đi, tránh để rơi vào tay kẻ có ý đồ xấu.”

Trong lòng Vân Nhiễm cười lạnh, ngươi chính là kẻ có ý đồ khác, bản đồ là giả, ai cần thì cầm đi.

Nàng lấy hộp ngọc ra, sai người đưa cho Sở Dật Kỳ, “Hoàng thượng, sư phụ ta từng nói, phải ngâm bản đồ vào dấm khoảng nửa canh giờ, mới hiện ra bản vẽ thật.”

Mắt Sở Dật Kỳ sáng rực, cầm lấy hộp ngọc, không muốn ở lại nhìn hai người tình chàng ý thiếp, đứng dậy rời khỏi điện.

Hoàng hậu Đường Nhân đi qua khẽ nói: “Chúc mừng.”

Chuyện tình đẹp nhất thiên hạ, có lẽ chỉ đơn giản là cùng người mình yêu ở một chỗ. Nàng không thể thực hiện được tâm nguyện như vậy, cho nên nàng mong mọi người hữu tình trong thiên hạ đều được ở cùng người mình yêu.

Hoàng thượng, hoàng hậu vừa đi khỏi, tất cả các đại thần đều xông tới, chúc mừng Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ, có người lại chúc mừng Vân Tử Khiếu, có được một người con rể tao nhã vô song, thật sự đáng chúc mừng.

Sắc mặt Vân Tử Khiếu đã có chút khó chịu, tháng sau nữ nhi mình sẽ thành thân, ai hiểu cho nỗi đau trong lòng ông.

Có người lại không chịu được cảnh Yến Kỳ đường làm quan rộng mở, trực tiếp rời khỏi điện.

Trưởng công chúa Phùng Dực nhìn Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ bị đám người vây quanh, khóe môi khẽ cười nhạt, lặng lẽ đi ra ngoài. Vân Nhiễm vừa quét mắt đã nhìn thấy bà, đêm nay hai người có thể thuận lợi lấy được ý chỉ, bà góp công lao rất lớn.

Vân Nhiễm né tránh đám người, đi nhanh vài bước đuổi theo trưởng công chúa, khẽ hô: “Trưởng công chúa.”

Trưởng công chúa dừng bước, quay đầu lại cười cười nhìn Vân Nhiễm: “Hộ quốc công chúa có việc gì sao?”

Vân Nhiễm tiến lên nói lời cảm ơn: “Cảm ơn bà, trưởng công chúa.”

Trưởng công chúa lắc đầu: “Cảm ơn gì, ta chỉ vì không muốn để các quốc gia khác nhìn chằm chằm ngươi như hổ rình mồi, dễ gây ra nội loạn với Đại Tuyên. Bây giờ hoàng thượng đã ban hôn, sau này chuyện của ngươi sẽ không ảnh hưởng đến căn cơ của đất nước, bản cung là vì Đại Tuyên, không phải vì ngươi.”

Tuy rằng trưởng công chúa nói vậy, nhưng Vân Nhiễm vẫn cảm ơn nàng, nhất là hai người đã từng trải qua một số chuyện. Vân Nhiễm kéo tay bà.

“Bất kể thế nào, vẫn cảm ơn bà.”

Trưởng công chúa nhìn chằm chằm tay Vân Nhiễm, thật mềm mại, nếu không tận lực kiềm chế, bà sợ mình sẽ khóc, tay nữ nhi thật ấm, thật mềm, bà rất muốn cầm chặt lấy tay nàng, vĩnh viễn không cần buông ra.

Đây là nữ nhi của mình đó.

Sở dĩ đêm nay bà có mặt ở trong cung, là sợ có kẻ ra tay đối phó với nàng, cho nên mới mượn cớ vào cung thăm hoàng hậu, sau đó đến thăm thái hậu.

Bởi vì bà biết hoàng hậu có quan hệ tốt với Vân Nhiễm, chỉ cần nàng có chuyện, nhất định hoàng hậu sẽ phái người báo cho bà, tất nhiên bà sẽ tới giúp.

Chỉ là bà không muốn để cho nàng biết, bà làm những việc này. Nếu lộ ra sẽ kéo theo rất nhiều chuyện, cứ như vậy là đủ rồi.

Trưởng công chúa cảm thấy thật thỏa mãn, cố gắng ghìm nước mắt, cầm tay Vân Nhiễm: “Công chúa, vẫn nên cẩn thận một chút, Tiêu Chiến không phải là người dễ buông tay. Tuy rằng ngươi đã chỉ hôn cho Yến quận vương, nhưng bản cung nghi ông ta sẽ tìm cơ hội trả thù.”

“Umh, ta sẽ chú ý.”

Vân Nhiễm gật đầu, trưởng công chúa buông tay nàng ra, lưu luyến đi khỏi điện.

Vân Nhiễm trở lại trong điện, cười rộ lên khi thấy Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ bị đám người vây quanh chúc tụng. Lúc nhìn hắn, ánh mắt nàng trở nên dịu dàng, cuối cùng có thể gả cho chàng, ngày hôm nay quả thật quá khó khăn.

Vân Nhiễm cảm khái, đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của trưởng công chúa. Tiêu Chiến không phải là người dễ dàng từ bỏ, hắn sẽ tìm cơ hội trả thù. Hắn ta đúng là người như vậy, nhưng đối tượng mà hắn muốn trả thù nhất chỉ sợ không phải là nàng mà là trưởng công chúa.

Vân Nhiễm đen mặt, trong lòng bối rối, nhanh chóng chen vào đám người nói nhỏ vào tai Yến Kỳ.

“Có lẽ trưởng công chúa đang gặp nguy hiểm, chúng ta cần phải đi cứu bà ngay lập tức.”

Yến Kỳ cũng biến sắc, hắn nghĩ tới Tiêu Chiên là kẻ có tư tưởng báo thù, trưởng công chúa xuất hiện ngăn cản hắn ta cưới Vân Nhiễm. Hắn ta muốn trả thù, người đầu tiên nhất định là trưởng công chúa.

“Đi.”

Yến Kỳ kéo tay Vân Nhiễm lao thẳng ra ngoài điện.

Vân Tử Khiếu ở phía sau ngơ ngác nhìn hai người lao ra khỏi điện, triều thần lại vây lấy ông chúc mừng, ông lại tiếp đón bọn họ.

Cuối cùng, khi tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn hại Tiêu Bắc Dã cùng Sở Văn Hạo đau khổ ngồi uống rượu giải sầu.

Hứa An dẫn thái giám tiến vào: “Phái người đưa thế tử Cung Thân vương về dịch quán.”

“Dạ thưa công công,” Thái giám nhận lệnh đưa thế tử uống say túy lúy đi ra ngoài giao cho thuộc hạ của hắn, lại phái người hộ tống bọn họ xuất cung.

Bên trong điện, Hứa An cung kính nhìn Sở Văn Hạo: “Thế tử đại nhân, hoàng thượng cho mời.”

Sở Văn Hạo đứng dậy, quăng chén ngọc đi, hắn liêu xiêu dứng dậy, Hứa An nhanh chóng tới dìu hắn, bị hắn tức giận đẩy ra: “Dìu cái gì, bản thế tử chưa say.”

Hứa An không nói thêm gì nữa, vị thế tử này đang không vui, trêu chọc hắn chẳng phải tự đi tìm đánh sao.

Hứa An im lặng cầm đèn lồng đi trước dẫn đường tới cung điện của hoàng thượng.

Sở Dật Kỳ lạnh mặt nhìn Sở Văn Hạo uống say túy lúy, bất mãn lên tiếng: “Ngươi uống say thế này còn ra thể thống gì.”

Có rượu vào lá gan của Sở Văn Hạo to hơn một chút, vung tay kháng nghi.

“Hoàng thượng, trong lòng thần không vui, người nói xem, dựa vào đâu mà chuyện tốt của bọn họ lại thành, vừa nhớ tới chuyện này thần liền không vui.”

Sở Văn Hạo vung tay, hắn vừa đi xung quanh vừa nói linh tinh: “Hoàng thượng, người cam lòng sao? Kia là nữ nhân hoàng thượng muốn cưới nha, hoàng thượng người thật sự cam lòng sao?”

Sở Dật Kỳ càng lạnh mặt hơn, quát lạnh: “Dừng lại, không cho phép tiếp tục đi lại, có tin trẫm kéo ngươi ra ngoài đánh bằng gậy lớn.”

Sở Văn Hạo vừa nghe thấy gậy lớn, cuối cùng an phận hơn một chút, lặng lẽ nhìn hoàng thượng nói.

“Hoàng thượng, hai nhà bọn họ làm đám hỏi có được không? Hai đại phủ Yến Vân là bốn mươi vạn sơn đó, đây là giao một nửa giang sơn vào tay bọn họ. Hoàng thượng không lo lắng sau, nếu bọn họ muốn làm việc, chỉ cần hơi mượn lực, Sở gia sẽ xong đời.”

Sở Văn Hạo vừa dứt lời, ánh mắt Sở Dật Kỳ lóe lên tia sắc bén: “Ngươi tưởng trẫm không biết sao? Tưởng trẫm muốn có một thanh kiếm treo lơ lửng trên đỉnh đầu mình sao?”

Sở Văn Hạo mở to mắt nhìn hoàng thượng, tỉnh táo hơn một chút, tinh thần cũng tăng lên.

“Ý của hoàng thượng là ?”

“Giết Vân Nhiễm.” Sở Dật Kỳ tàn khốc, trước kia hắn luôn ảo tưởng có thể cưới nữ nhân này vào cung, cho nên luôn chừa đường sống cho nàng, nhưng lần này sẽ không, hắn thề muốn giết chết nàng, tuyệt đối không để hai đại phủ Yến Vân chung một thuyền.

“Giết Vân Nhiễm? Vì sao không phải là Yến Kỳ.”

Sở Văn Hạo càng muốn giết Yến Kỳ hơn, Sở Dật Kỳ nhìn hắn: “Ngươi nói hai kẻ đó, giết ai có vẻ dễ hơn.”

Sở Văn Hạo im lặng, năng lực của Yến Kỳ rất kinh người, không ai có thể chắc chắn giết được hắn, có khi còn bị hắn ăn.

Sở Dật Kỳ hạ chỉ: “Sở Văn Hạo tiếp chỉ.”

Sở Văn Hạo nhanh chóng quỳ xuống: “Trẫm mật lệnh cho ngươi, từ giờ trở đi âm thầm ám sát Vân Nhiễm, nhất định phải giết chết nàng trước khi đại hôn.”

“Thần tuân chỉ.”

Sở Văn Hạo nhanh chóng gật đầu lĩnh chỉ, Sở Dật Kỳ còn muốn nói thêm: “Trẫm đưa cho ngươi một số ám vệ, tùy ngươi điều khiển.”

Võ công của ám vệ bên cạnh Sở Dật Kỳ rất lợi hại, Sở Văn Hạo lập tức cảm tạ.

“Đi, đi.” Sở Dật Kỳ phất tay, đợi hắn ta đi rồi, hắn lại bắt tay vào nghiên cứu hộp ngọc, tấm bản đồ này là thật hay giả. Sở Dật Kỳ nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sắc mặt tối lại, ánh mắt cuồn cuộn sóng ngầm, hắn bị hai người kia đâm một dao mà không hề hay biết.

Vân Nhiễm công khai giao bản đồ cho hắn, bây giờ người trong thiên hạ đều biết bản đồ nằm trong tay hắn, sau này tất cả các phiền phức sẽ chuyển tới trên người hắn.

Lúc đó hắn chỉ lo vui sướng, đã quên mất chuyện này.

Vân Nhiễm dùng một chiêu họa thủy dẫn đông.

Sở Dật Kỳ đen mặt, nữ nhân chết tiệt này, hắn càng không thể giữ lại nàng.

Ánh trăng mờ nhạt, sương mù giăng giăng trên đường, một chiếc xe ngựa băng băng trên đường.

Hoa quế bay đầy trời, tiếng đánh nhau mơ hồ xuyên thấu màn đêm.

Người ngồi trong xe ngựa nhanh chóng thúc giục thị vệ: “Nhanh hơn nữa.”

Vân Nhiễm vội vã, sợ trưởng công chúa rơi vào cạm bẫy của Tiêu Chiến, nếu vậy nàng sẽ hận chính mình.

Phía trước có tiếng quát lạnh: “Nữ nhân muốn chết, hôm nay bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.”

Yến Kỳ lao người ra, nhanh như sao xẹt, nội lực vây quanh cả người như kiếm, mạnh mẽ xông về phía người đang bóp cổ trưởng công chúa. Người kia nâng tay đỡ chưởng, nội lực va chạm nhau tạo thành tiếng nổ vang trời.

Hắn khẽ lui về sau, cổ tay như sắt cầm chặt cổ trưởng công chúa, sắc mặt bà tím tái, hô hấp dồn dập, mắt thấy sắp không trụ được.

Tiêu Chiến thấy hai người kia sốt ruột, cuồng vọng cười to: “Ha, ha, nữ nhân chết tiệt này, dám phá hỏng chuyện tốt của bổn vương, hôm nay bổn vương sẽ tiễn nàng về Tây Thiên.”

Vân Nhiễm mắt thấy trưởng công chúa sắp bị bóp chết, trong lòng khó chịu, hét lên: “Tiêu Chiên, lập tức thả bà ra, ngươi buông tay cho bản cung.”

“Ngươi cho rằng bổn vương sẽ bỏ qua cho nàng sao?”

Tiêu Chiến hơi dùng sức như thể muốn bóp gãy cổ trưởng công chúa, Vân Nhiễm sắc bén lên tiếng: “Tiêu Chiến ngươi không chịu buông đúng không, nếu bà chết, ta không ngại để người trong thiên hạ biết ngươi đã làm ra những chuyện không bằng cầm thú.”

Nàng vừa dứt lời, liền hét lên: “Cung Thân vương Tiêu Chiến không bằng cầm thú, từng làm nữ nhi ??”

Vân Nhiễm vừa nói xong, Tiêu Chiến thét lên: “Câm miệng.”

Hắn khẽ buông tay trưởng công chúa ngã xuống, mềm nhũn bất động.

Tiêu Chiến âm ngoan nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Xem như ngươi lại hại, nếu việc này truyền ra ngoài, ngươi nhớ lấy, bổn vương với ngươi không chết không ngừng.’

Nói xong, hắn vung tay lên dẫn thuộc hạ rời đi.

Vân Nhiễm không thèm để ý tới tên đó, nhanh chóng nâng trưởng công chúa dậy, nàng dùng ngân châm, châm cứu cho bà. Một lát sau, trưởng công chúa khẽ thở, từ từ tỉnh lại, vừa rồi bà lâm vào trạng thái chết giả, nếu không kịp thời chữa trị sẽ trở thành chết thật.

Trưởng công chúa ho khan, nở nụ cười khi thấy Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ: “Cảm ơn các ngươi đã ra tay cứu giúp.”

Vân Nhiễm đỡ bà ngồi xuống, đau lòng nói: “Trưởng công chúa không cần cảm ơn, bà là bị chúng ta làm hại, thật xin lỗi.”

Trưởng công chúa thở dốc một lát, sắc mặt tốt hơn nhiều, cười lắc đầu: “Ngươi đừng tự trách, không phải ta đã bình an rồi sao?”

Vân Nhiễm đỡ bà đứng dậy, nhìn xe ngựa của công chúa bị phá hủy, chắc là do Tiêu Chiến làm. Tất cả thị vệ đã chết, Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ: “Chúng ta đưa trưởng công chúa về phủ đi.”

“Đi, nàng ngồi xe với trưởng công chúa, ta cưỡi ngựa.”

Vân Nhiễm đỡ trưởng công chúa lên xe, Yến Kỳ cưỡi ngựa dẫn theo thuộc hạ bảo vệ các nàng về phủ công chúa.

Trong xe ngựa, Vân Nhiễm quan tâm nhìn trưởng công chúa: “Trưởng công chúa, bà cảm thấy thế nào? Vân còn khó chịu sao? Có chỗ nào không khỏe nói với ta, ta kiểm tra giúp bà.”

Trưởng công chúa nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ánh mắt giống hệt phò mã, khóe miệng cũng bà tạo thành một vẻ đẹp độc đáo. Nữ nhân sáng rực rỡ này là nữ nhi của bà, nữ nhi của bà còn sống, thật quá tốt.

Trưởng công chúa ôn hòa nói: “Vân Nhiễm, ta có thể gọi ngươi như vậy sao?”

Vân Nhiễm lập tức gật đầu: “Có thể.”

Tuy rằng trước kia quan hệ của hai người rất căng thẳng, nhưng bây giờ tốt hơn rồi, dĩ nhiên bà cũng có thể gọi nàng là Vân Nhiễm.

“Vân Nhiễm, ta có thể sờ đầu của ngươi sao?”

Trưởng công chúa dịu dàng nói, Vân Nhiễm có chút kinh ngạc, bà nhanh chóng giải thích: “Ta nhớ nữ nhi của ta.”

Vân Nhiễm ngẩn người, hơi áy náy khi nhắc tới quận chúa Minh Tuệ, giọng nói cũng khẽ dịu lại.

“Được.”

Trưởng công chúa vươn tay, khẽ vuốt đầu Vân Nhiễm, ánh mắt dịu dàng che trở, trong lòng mềm mại, nữ nhi đó, cuối cùng bà cũng có thể sờ đầu nàng, cảm giác này thật sự rất tuyệt.

Hai người yên lặng không lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc trong đêm, đi thẳng về phủ trưởng công chúa.

Hai người tiễn trưởng công về phủ, ảnh mắt bà trong sáng có hồn, Dư ma ma nhận ra tâm trạng của người rất tốt, liền sung sướng hỏi: “Công chúa, có chuyện gì vui vậy, chia sẻ cho lão nô với.”

Trưởng công chúa cười nhìn Dư ma ma: “Bà biết không? Ta vừa được sờ đầu nàng, ta vẫn tưởng tượng cảnh dịu dàng vuốt tóc nàng, ta cho rằng mình sẽ không có cơ hội, nhưng nàng lại đồng ý.”

Trưởng công chúa cười vui như một đứa trẻ đi vào trong phủ, Dư ma ma khẽ lau nước mắt, thì thầm, ông trời phù hộ, cuối cùng công chúa cũng vui vẻ trở lại, quá tốt rồi.

Trong phòng khách viện Như Hương, phủ Vân vương, ánh nến chiếu rọi cả căn phòng.

Có hai bóng người đang triền miền.

Khuôn mặt như ngọc, khóe môi không che dấu ý cười, hai bàn tay đan chặt vào nhau, thanh âm thánh thót như ngọc châu vang lên.

“Nhiễm Nhi, cuối cùng hoàng thượng cũng chỉ hôn cho chúng ta, không ai có thể ngăn cản.”

Ánh mắt Vân Nhiễm sung sướng, sáng rực, khuôn mặt càng thêm diễm lệ động lòng người, cười như cảnh xuân gợi tình.

Nghĩ tới một tháng sau hai người thành thân nàng thật vui vẻ, chặng đường nàng cùng Yến Kỳ, có vui vẻ, có buồn bực tức giận, nhưng cuối cùng vẫn yêu đối phương.

“Ngày mai ta sẽ rời khỏi phủ Vân vương.”

Vân Nhiễm gật đầu, nàng biết hắn phải đi về chuẩn bị chuyện hôn sự, dù còn hơn một tháng, nhưng việc vui của hai đại phủ cực kỳ long trọng, rất nhiều thứ cần làm, một tháng có hơi khẩn trương.

“Tuy rằng hoàng thượng đã chỉ hôn cho chúng ta, nhưng khẳng định có người không cam lòng, hơn nữa hắn không muốn để cho hai phủ làm đám hỏi. Bây giờ đã công khai ban hôn, đằng sau sẽ âm thầm hành động, nên nàng phải cẩn thận.”

“Ta sẽ, chàng đừng lo lắng cho ta, chàng cũng phải cẩn thật một chút.”

Chưa chắc Sở Dật Kỳ không dám đánh chủ ý trên đầu Yến Kỳ, tuy rằng võ công của hắn lợi hại, nhưng vẫn có thể trúng kể, nàng cũng lo lắng hắn.

“Ta để Trực Nhật ở lại bảo vệ nàng.”

Vân Nhiễm ngăn cản: “Ta có Long Nhất cùng Long Nhị rồi, chàng giữ lại Trực Nhật đi.”

Nàng cũng lo cho hắn giống như hắn lo cho mình.

Yến Kỳ nở nụ cười: “Bên cạnh ta còn có rất nhiều người, nàng đừng lo lắng.”

Hai người đều cười rộ lên, có điều một lát sau Vân Nhiễm nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.

“Yến Kỳ, trước mắt Tiêu Chiến vẫn còn ở Đại Tuyên, có hắn, đại hôn của chúng ta chưa chắc sẽ được yên bình, vẫn nên nghĩ biện pháp đuổi hắn khỏi đây.”

Yến Kỳ vừa nghe thấy Tiêu Chiến đã lạnh mặt, hàng mi phượng nhăn lại, trong mắt tóe lửa.

“Tên này nhất định có tâm tư với bảo tàng, hắn một lòng muốn cưới nàng, chủ yếu cũng vì bản đồ bảo tàng. Bây giờ nàng dã giao bản đồ cho hoàng thượng, hắn nhất định sẽ nghĩ cách đoạt lấy. Nếu chúng ta muốn ra tay, thì sắp đặt một cái bẫy thật hoàn hảo, tên này quá cuồng vọng, tự cho rằng mình có năng lực phi phàm, không ai cản được. Đây chính là nhược điểm của hắn.”

“Chàng định làm thế nào để bắt hắn, võ công của tên này rất lợi hại, người bình thường không thể khống chế được hắn, cho dù là chàng cũng chưa nắm chắc phần thắng.”

Võ công của hắn quá biến thái, nhưng nếu biết vì sao võ công của hắn lợi hại như vậy, sẽ không ai hâm mộ. Nghe nói hắn luyện một môn võ chí dương, dùng máu của nữ nhân. Có một lần hắn luyện tới cảnh giới tối cao, cần một xử nữ để đột phá, nhưng nhất thời không tìm thấy ai, người bên cạnh đều bị hắn dùng hết rồi. Vì đại công cáo thành, hắn không tiếc sử dụng tấm thân xử nữ của nữ nhi, đây cũng chính là nhược điểm Vân Nhiễm dùng để uy hiếp hắn trên đại điện.

Ngoại trừ điều này, nghe nói tên này còn dùng máu của đồng nam đồng nữ để giữ gìn dung mạo, cho nên hắn dù đã hơn bốn mươi, nhưng vẫn còn trẻ trung tà mị.

Vân Nhiễm vừa nghĩ đã thấy ghê tởm, người như vậy còn muốn cưới nàng. Nàng dù chết mười lần, cũng không muốn gả cho hắn.

“Chúng ta gài một cái bẫy lớn truy sát hắn, tuy rằng võ công của hắn lợi hại, nhưng quá cuồng vọng. Ta nghĩ, nếu hắn muốn đoạt bản đồ, nhất định sẽ đích thân tới. Nếu chúng ta đặt bẫy trong tẩm cung, bên trong có độc dược, ta không tin bằng bản lĩnh của ta cộng thêm độc dược không thu thập được hắn.”

Vân Nhiễm gật đầu: “Lần này nhất định phải khiến hắn hối hận vì đã tới Đại Tuyên.”

Yến Kỳ cầm giấy bút tới, cùng Vân Nhiễm thương lượng xem sắp trậ thế nào, dùng loại độc nào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, ánh nến ngày một sáng, hai người kề sát nhau, hơi thở quấn quýt, một cảm giác khác thường trào dâng, nâng mắt, thấy bóng mình trong mắt đối phương, tình ý dạt dào. Khóe môi cười dịu dàng, hai người chậm rãi tới gần, Yến Kỳ chạm vào môi Vân Nhiễm, triền miên, hắn cảm thất thật thỏa mãn, tháng sau hai người sẽ thành hôn.



Màn đêm tối đen như một con thú dữ cắn nuốt lòng người.

Mưa phùn rả rích, ánh đèn cung đình mỏng manh.

Góc tường phía tây khẽ có tiếng động.

Có người xuyên qua màn mưa, thân hình linh động nhanh chóng hòa vào bóng đêm.

Trong cung điện của hoàng thượng, thị vệ đông hơn so với nơi khác, phòng thủ rất nghiêm ngặt.

Có điều người kia không để những người này vào mắt, dễ dàng lọt qua phòng tuyến, đi thẳng vào trong tẩm cung.

Một người khác khẽ nhảy lên mái ngói, dùng một ống đồng nhỏ thổi mê hương vào bên trong.

Người bên ngoài chờ một lát, xác định bên trong đã yên tĩnh, dẫn người xông vào, vài tên thuộc hạ đi theo lắc mình vượt vào từ góc tường. Người cầm đầu ra lệnh cho thuộc hạ.

“Tìm, lập tức tìm hộp ngọc, nhất định là ở bên cạnh hoàng đế, cẩn thận tìm kiếm, trăm ngàn lần đừng để ra sai xót gì.”

“Ân, gia.”

Vài bóng người như u linh tìm kiếm trong tẩm cung, chủ yếu là trên giường lớn của hoàng thượng. Tuy rằng có người nằm bên trên, nhưng mặt quay vào trong, những người này coi như tên đó đã chết, tìm trên tìm dưới, trong ngoài, không tha bất kì chỗ nào.”

Đột nhiên có người hét lên: “A.”

Chiến hữu bên cạnh bất mãn lườm hắn: “Nhỏ tiếng một chút, đừng kinh động tới người khác.”

Tuy rằng mọi người trong tẩm cung bị hôn mê, nhưng bên ngoài cũng có không ít người nếu kinh động sẽ có phiền phức, người cầm đầu quát lạnh: “Mau tìm?’

Kẻ trước đó hốt hoảng, vẫn trợn tròn mắt như trước, răng va vào nhau căn đầu lưỡi: “Hắn, hắn?’

“Cái gì,” Một tên hung dữ lườm, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của tên kia, rồi hắn ta cũn ngây ngẩn cả người chỉ vào người trên giường, hét lên: “Hắn?”

Không ít người cảm thấy kì lạ, theo phản xạ quay lại nhìn rồi đồng loạt hóa đá. Chỉ thấy trên giường có người chống tay ngồi dậy, mi dàu mắt phượng sáng rực, con ngươi như điểm nước sơn, sung sướng chào hỏi mọi người trong tẩm cung.

“Xin chào Cung Thân vương gia, ngài buổi tối không ngủ chạy tới tẩm cung của hoàng thượng tìm gì vậy?”

Ánh đèn hắt lên mặt Tiêu Chiến, biến từ đỏ sang trắng, rồi trắng sang xanh, hắn vung tay chỉ vào Yến Kỳ: “Yến Kỳ, lại là ngươi, cho rằng mình có thể bắt được bổn vương sao?”

Yến Kỳ không thẹn quá hóa giận như Tiêu Chiến, tâm trạng vẫn vô cùng tốt lên tiếng: “Bắt được hay không phải thử mới biết.”

Nói xong, hắn nhảy xuống, mạnh mẽ đánh một chưởng về phía Tiêu Chiến. Hắn ta cũng không ngờ Yến Kỳ ra tay nhanh như vậy, cả người bùng lên nội lực lao thẳng về phía Yến Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.