Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 180: Động phòng hoa chúc



Trên đường lớn, dòng người như nước, kéo dài trăm dặm, ai ai cũng ngẩng cổ kiễng chân, chẳng những trên đường chật kiến, trà lâu tửu quán cũng tràn đầy người, xem kịch vui.

Nếu chỉ là hôn lễ của Yến quận vương cùng hộ quốc công chúa, còn chưa đến nỗi kinh tâm động phách như vậy. Nhưng lạ lùng hộ quốc công chúa mất tích, một mình Yến quận vương cử hành hôn lễ mới thu hút mọi người tới xem náo nhiệt. Ai cũng muốn nhìn xem bộ dáng của Yến quận vương giờ này ra sao, không có tân nương, còn gọi gì là đại hôn?

Kiệu hoa vừa đi qua, trong một quán trà có người đang vừa uống trà vừa nói chuyện phía.

“Ngươi nói xem có phải Yến Kỳ điên rồi không.”

Sở Dật Lâm khẽ nói nhỏ, ngày đó trên Vọng Phu Nhai đích chính tay hắn đánh Vân Nhiễm rơi xuống vực, người khác còn nghi ngờ, nhưng hắn có thể khẳng định.

Hộ quốc công chúa Vân Nhiễm đã chết, hắn không tin Yến Kỳ chưa biết chuyện này, cho nên việc lần này thật quỷ dị.

Ngồi trước mặt Sở Dật Lâm chính là Sở Văn Hạo, mặt hắn tái nhợt, ánh mắt đen dọa người, từ sau khi hoàng đế hạ lệnh dùng cung hình, hắn cảm thấy mình trở thành đối tượng bị cười nhạo nhất Đại Tuyên, luôn trốn trong góc tối rất ít khi xuất hiện chỗ đông người, đồng thời, hắn cũng sinh ra oán hận với Sở Dật Kỳ. Cho nên đầu quân cho Sở Dật Lâm, làm việc cho hắn ta.

Sở Văn Hạo nghe Sở Dật Lâm nói xong, khóe môi cười lạnh lùng: “Tên kia đang căng như dây đàn, sao vương gia không chặt đứt, dây đứt hắn ắt thành ma, như vậy ngày vương gia đi tới ngôi vị cao sắp tới.”

Sở Văn Hạo cười đắc ý, nhưng còn khó coi hơn khóc, mắt đỏ hồng. Sở Dật Kỳ, ngươi phế ta, ta liền giúp người khác đoạt giang sơn của ngươi, một phế nhân như ngươi, vì mình vô dụng mà phế ta. Từ nay về sau ta tuyệt giao với ngươi.

Định vương động tâm, nhưng đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Gần đây bổn vương vẫn đề phòng Yến kỳ, bổn vương có cảm giác, nam nhân này đã biết chuyện ngày đó ta đánh Vân Nhiễm rơi xuống núi.”

“Bây giờ vương gia không cần phải lo lắng, chỉ cần người khiến Yến Kỳ thành ma, người trong thiên hạ sẽ truy sát ma đầu, cho dù hắn muốn giết vương gia cũng phải xem có cơ hội không. Có nhiều người đuổi giết hắn, vương gia không cần lo, nhưng nếu hắn không phát điên, vương gia nên cẩn thận, tuy rằng bây giờ bất động, nhưng sau này hắn nhất định đối phó với vương gia.”

Sở Dật Lâm nghĩ, đúng vậy, không điên ắt thành, chỉ sợ hắn không thành, một khi hóa ma, có người đuổi giết hắn, mình cần gì phải lo.

“Được, bổn vương sẽ làm chuyện này.”

Hắn vừa dứt lời, ngoài đường đã có người sợ hãi kêu lên: “Nhanh, Yến quận vương tới đây.”

“Kiệu hoa tới.”

Mau nhìn, là kiệu không, nghe nói bên trong là quần áo, mũ phượng khăn quang vai của hộ quốc công chúa.

“Nhưng các ngươi xem, vì sao Yến quận vương cười dịu dàng sung sướng như vậy.”

“Có khi nào Yến quận vương điên rồi không.”

Sở Văn Hạo cùng Sở Dật Lâm cúi đầu nhìn ra bên ngoài, thấy trên đường, Yến quận vương vui sướng, một thân hỷ phục, ý cười nợt nhạt, đang dẫn kiệu hoa đi về phủ Yến vương, phía sau hắn là đội ngũ đón dâu đồ sộ, tiếng nhạc hỉ không nừng, mười mấy đồng hoa liên tục vung hoa tươi, theo sau là một đồ cười, kéo dài từ đầu đường này tới cuối đường kia, không nhìn thấy điểm cuối.

Đồ cưới của hộ quốc công chúa thật dày, Yến Kỳ điên rồi, xem ra ngời phủ Vân vương cũng điên, nếu không sao lại đem nhiều đồ cười như vậy tới phủ Yến vương. Nếu cuối cùng Vân Nhiễm đã chết, những thứ này chẳng phải tiện nghi cho người phủ Yến vương.

Trên đường đủ các loại bình luận, Yến quận vương càng phát ra vẻ ôn nhuận như nước, không quan tâm đến những lời bàn tán, trên mặt duy trì ý cười hạnh phúc, bởi vì hắn tin tưởng, nhất định Nhiễm Nhi sẽ trở về, nàng không có chuyện gì.

Người người đều nói hắn điên, hắn tỉnh hơn bất kì ai, hắn tin Nhiễm Nhi không có chuyện gì.

Những người này mới là kẻ điên, thật nực cười.

Yến đại quận vương cười lạnh, vẻ mặt vui mừng xuân sắc, hắn muốn tâm trạng thật tốt để đón tân nương tử, không để cho nàng có nửa điểm thất vọng, đây chính là đại hôn bọn họ đã chờ đợi từ lâu.

Yến quận vương đang suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận được trên đường có ánh mắt châm chọc, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt tối lại, sâu như vực thẳm vạn trượng, nụ cười trở nên lạnh lùng.

Định vương Sở Dật Lâm, hóa ra là hắn.

Hắn đã sớm biết chuyện Sở Dật Lâm đánh Vân Nhiễm bị thương rơi xuống vực, hắn không có ý định tha cho hắn ta. Hắn muốn đợi Nhiễm Nhi về, để nàng đích thân ra tay.

Tin tưởng Nhiễm Nhi cũng cao hứng.

Thế nên Sở Dật Lâm ngươi cũng chỉ vui vẻ được vài ngày, tận hưởng đi.

Sở Dật Lâm như chìm vào vực sâu không đáy, cả người lạnh như băng, ánh mắt đen kịt nhìn vây chặt khiến hắn không thoát ra được. Nhanh chóng ngẩng đầu không dám nhìn lại, hoang mang rối loaanj.

Sở Văn Hạo cũng thấy ánh mắt Yến Kỳ, đậm đặc sát khí, dầy hơn mưa mụi.

Tâm trạng Sở Văn Hạo vô cùng tốt, bưng ly trà khẽ nhấp, từ lúc hoàng đế bắt hắn cung hình, hắn không tốt, liền thích nhìn người khác sống không bằng chết.

Sở Văn Hạo cười rộ lên, đã không có hộ quốc công chúa, Yến quận vương sẽ không vui. Hắn không vui sẽ tính kế Sở Dật Lâm, Định vương lại nhớ thương ngai vàng, trăm nghìn cách tính kế hoàng đế, cứ như một cái vòng, mọi người đều khổ sở, người người đều không vui.

Thật sự là chuyện vui lớn.

Sở Văn Hạo nâng chung trà nhìn Sở Dật Lâm, ra vẻ tốt bụng nhắc nhở.

“Vương gia, xem ra người phải cẩn thận.”

Trong lòng Sở Dật Lâm gia tăng bất an, Sở Văn Hạo lại tiến tới bên tai định vương, thổi khí: “Vương gia còn cơ hội, chỉ cần bức điên Yến Kỳ, vương gia mới có thể an toàn sống sót.”

Nói xong, còn cố tình thổi khí bên tai Định vương, chậm chạp không định rời đi, Sở Dật Lâm âm ngoan lên tiếng: “Đúng vậy, chỉ có bức điên Yến Kỳ, bổn vương mới an toàn.”

Dứt lời, da đầu hắn đột nhiên run lên, từ lúc Sở Văn Hạo bị hoàng đế thiến, tên này hình như không bình thường, vừa rồi còn thổi khí như kiểu đang đùa giỡn hắn.

Sở Dật Lâm đen mặt, hét lên: “Sở Văn Hạo, ngươi muốn chết.”

Sở Văn Hạo cười sắc bén: “Vương gia vẫn nên tới phủ Yến vương xem náo nhiệt đi, trò hay hiếm có.”

Người đã đi xa, Sở Dật Lâm oán hận hừ khinh miệt, đứng dậy tới phủ Yến vương.

Phủ Yến vương.

Khách đông, khung cảnh vui mừng, cửa lớn mở rộng, đèn lồng đỏ hoa lệ, lụa đỏ giăng đầy phủ, khách đã bắt đầu tới của, quà tặng nườm nượp đưa tới, Yến vương gia cùng Yến vương phi dẫn theo quản gia đứng trước cửa đón khách.

Các quan trong triều hầu như đều tới chúc mừng, sau này phủ Yến vương sẽ thành đệ nhất quyền thần Đại Tuyên, chẳng những có trọng binh trong tay Yến vương gia, còn có Yến quận chưởng quản giám sát ti, bây giờ lại thêm một hộ quốc công chúa tay cầm roi đánh vương, cả nhà đều toàn người cầm quyền to.

Cho nên không những quan viên trong triều, ngay cả phú thương hào gia trong Lương Thành cũng tới chúc mừng đại hôn.

Mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng, đưa quà tặng tới phủ, nhưng trong lòng đều đang nói thầm.

Nghe nói hộ quốc công chúa mất tích, bây giờ Yến quận vương muốn làm gì đây.

Có điều ai cũng làm như không biết chuyện này, trên mặt duy trì vẻ vui mừng, thỉnh thoảng ôm quyền chúc mừng Yến vương gia cùng Yến vương phi.

Yến vương gia Yến Khang tuy rằng tươi cười, nhưng trong lòng lại thập phần lo âu, ông không ngờ đại hôn của con lại xảy ra chuyện như vậy. Ý của ông là muốn chờ tìm được hộ quốc công chúa rồi hãy cử hành hôn lễ, nhưng con trai lại kiên trì tổ chức vào ngày hai mươi sáu, ông cũng không đành lòng ngăn cản.

Ông hiểu, con mình rất thích hộ quốc công chúa, nếu ông cản hắn càng phát cuồng.

Nhưng nếu hôm nay Vân Nhiễm không xuất hiện, vậy đại hôn? Vừa nghĩ Yến vương gia đã thấy đau đầu, nhưng đó không phải là mấu chốt.

Nguy hiểm nhất là con ông giống như phát cuồng, nếu hộ quốc công chúa không xuất hiện, hắn sẽ giận dữ nổi điên. Làm phụ thân yêu con, Yến vương gia không mong xảy ra chuyện như vậy. Bây giờ ông chỉ có thể chờ đợi, ông trời ưu ái con mình, cho hắn thuận lợi cưới được Vân Nhiễm làm vợ.

Ngoài cửa lớn có người làm nhanh chóng chạy tới báo: “Tới rồi, vương gia, quận vương đã về, kiệu hoa tới.”

Yến vương gia dẫn người tiến lên vài bước, kéo tay người làm truy hỏi: “Sao rồi? Hộ quốc công chúa có trong kiệu không.”

Người làm nhăn mặt, không dám nhìn ánh mắt vương gia, nhỏ giọng bẩm: “Bẩm vương gia, không có, hộ quốc công chúa chưa xuất hiện. Quận vương ra lệnh đem quần áo, mũ phượng cùng khăn quàng vai đặt vào trong kiệu hoa.”

Yến vương gia tối mặt, nhanh chóng phất tay, lúc này ngoài cửa đã mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc hỉ.

Yến vương phi đứng phía sau thấy sắc mặt vương gia không tốt, nhanh chóng thì thầm: “Vương gia, bây giờ phải làm sao, có muốn lập tức hủy bỏ hôn lễ, Kì Nhi cũng quá hồ nháo rồi.”

Ngũ quan lập thể của Yến Khang nhăn lại, trực tiếp phất tay: “Tiếp tục hôn lễ.”

Tiềm thức con đã bị đả kích, nếu bây giờ hủy bỏ hôn lễ, chỉ sợ bức điên hắn.

Bây giờ, hắn muốn thế nào thì làm thế đấy.

Tiếng nhạc ngày một gần, triều thần cùng khách nhân trong phủ vây đến cửa quan sát, Yến vương gia dẫn người đi ra ngoài.

Các công tử tiểu thư trong phủ Yến vương cũng ra theo.

Biểu muội của Yến Kỳ Tiêu Ngọc Đình cũng có mặt, ghen tị nữ nhân kia, biểu ca si tình như vậy, nàng ta đã mất tích, biểu ca vẫn kiên định muốn cưới.

Có điều Tiêu Ngọc Đình lại vui vẻ vì Vân Nhiễm đã mất tích, nữ nhân kia nên sớm biến mất mới phải. Tuy rằng biểu ca đau lòng, nhưng không phải nàng còn có cơ hội sao. Nhân lúc biểu ca khổ sở, nàng ở bên an ủi hắn, nói không chừng cuối cùng biểu ca bị nàng cảm động mà đồng ý cưới nàng.

Tiêu Ngọc Đình tràn đầy tươi cười, bắt đầu mơ mộng.

Ngoài cửa, đội ngũ đón dâu đã về tới nơi, tân lang Yến quận vương nhanh chóng xuống ngựa, hỉ phục đỏ thẫm rực sáng dưới ánh mặt trời, tóc đen như mực, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, cả người sung sướng, phát ra mị lực điên đảo chúng sinh.

Mọi người nhìn ngơ ngẩn, dù là quan viên trong triều hay phú thương đều tán thưởng, mỹ nam tử tuyệt sắc vô song. Không những thế, người này còn si tình, khiến các khuê tú, phu nhân đỏ mắt, hộ quốc công chú thật may mắn rõ ràng đã mất tích, còn có một người si tình như vậy thủ nàng.

Yến Kỳ không để ý tới những người khác, tao nhã đi tới kiệu hoa, cầm áo cưới, mũ phượng khăn quàng, từ đầu chí cuối vẫn ôn nhuận như nước, giống như đang dắt tay tân nương tử đi vào trong.

Khách nhân trong phủ nhìn người kia đang đạp hào quang đi tới, khiến bọn họ kinh tâm động phách, tự động tránh đường cho hắn đi vào, không dám tới gần chỉ sợ hắn giận dữ, đại khai sát giới.

Yến quận vương duy trì nụ cười, đi thẳng vào trong lễ đường, lúc đi qua cửa còn vui vẻ tiếp đón khách khứa.

“Các vị đại nhân vất vả, hoan nghênh tới phủ tham dự đại hôn của bản vương cùng Nhiễm Nhi, hôm nay tân nương có chút chậm trễ, cho nên mời các vị chờ trong chốc lát.”

Những người bị Yến Kỳ nhìn đầu gật đầu: “Đâu có, đâu có.”

Yến Khang nhanh chóng dẫn thuộc hạ tới, cùng Yến Kỳ đi vào sảnh chính. Lo lắng nhìn con mình: “Kỳ Nhi, con không sao chứ.”

Yến Kỳ quay đầu, mặt mày hân hoan nhìn phụ vương, ôn hòa đáp: “Phụ vương, con không sao, vì sao các ngươi đều hoài nghi con có vấn đề, bây giờ con rất bình thường, không sao, hôm nay Nhiễm Nhi sẽ tới.:

Yến Khang cẩn thận nói: “Nếu như nàng không về kịp thì sao.

Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, sắc mặt khẽ lạnh, Yến Khang không dám hé răng, nhanh chóng cười.

“Được, vậy con có muốn nghỉ một lát, chờ hộ quốc công chúa đến, chúng ta sẽ bái đường.”

“Không mệt, con ở sảnh chính chờ nàng, rất nhanh Nhiễm Nhi sẽ về, chỉ cần nàng tới liền bắt đầu đại hôn.”

Yến quận vương nghiêm túc cầm áo cưới đi vào trong.

Vài vị đại thần có tuổi đang thì thầm, đại khái nói Yến quận vương động kinh, tân nương đã mất tích còn muốn tổ chức đại hôn, không phải đem hôn nhân làm trò đùa sao.

Vài người đang thảo luận nhiệt tình, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, Yến quận vương đang vui mừng cầm áo cưới đi vào.

Mọi người lập tức câm miệng không dám nhiều lời, cùng nhìn Yến quận vương. Tao nhã vô sóng, tuyệt sắc liễm diễm, đây quả là nam tử được nữ tử hâm mộ nhất thiên hạ, rất xuất sắc, lại còn si tình, quá hoàn mỹ. Đáng tiếc hộ quốc công chúa không có phúc phận, tự dưng mất tích.

Yến Kỳ cầm áo cưới vào phòng khách ngồi xuống.

Vài người cảm thấy áp lực, lơ đãng đứng dậy, lặng lẽ muốn lui ra ngoài. Đáng tiếc bọn họ vừa động đậy, người ngồi giữa đã ngẩng đầu lên: “Triệu thừa tướng, Phạm ngự sử, lão quốc công, vừa rồi các ngươi nói gì vui vậy, nói cho bản quận vương nghe một chút.”

Các lão thần chấn kinh, nhanh chóng vuốt râu gượng cười: “Ha, ha.”

“Chúng ta nói hôm nay Yến quận vương như long phượng tuyệt sắc thật sự là nam tử mẫu mực.”

“Đúng vậy, nam nhân trong thiên hạ nhìn thấy Yến quận vương cũng cảm thấy xấu hổ.”

Yến quận vương nhìn vài lão thần: “Triệu thừa tướng cùng lão quốc công cũng thấy xấu hổ sao, vậy kiếp sau đầu thai, nhớ phải tuấn tú một chút.”

Yến Kỳ vừa dứt lời, mọi người ho khan, mặt cứng đờ, không biết nên làm thế nào, đứng ngồi không yên.

Mọi người không dám đi ra, người bên ngoài không dám tiến vào, vài ba người đều tụm lại đứng nói chuyện phiếm bên ngoài phủ.

Thời gian chầm chậm trôi qua, từ giữa trưa đến chiều muộn, rồi chập tối.

Tất cả mọi người thầm than đói bụng, nhưng nghi thức còn chưa cử hành, dĩ nhiên bọn họ không thể nhập tiệc, chỉ có đành chờ đợi.

Không ít người nghĩ muốn về phủ, nhưng lại không dám đắc tội, người ta chưa nói hủy bỏ hôn lễ, ai dám đi.

Hơn nữa đây còn là hôn lễ của Yến quận vương, nếu bọn họ chán sống thì có thể đi.”

Mắt thấy trời ngày một tới, Yến vương gia Yến Khang nóng lòng, Yến vương phi, dẫn con trai thứ hai Yến Trăn tới thương lượng.

“Vương gia, người xem, trời đã tối, hộ quốc công chúa còn chưa xuất hiện. Chỉ sợ nàng không kịp về, hay là hủy bỏ hôn lễ đi, mọi người đang sốt ruột chờ.”

Yến Trăn cũng tiếp lời: “Đúng vậy phụ vương, chờ đợi như vậy cũng không phải là cách, hủy đi, mọi người đều sốt ruột có vài người tới tìm con nói muốn về phủ.”

Yến Khang đang muốn nói chuyện, liền thấy bên ngoài có người đi tới. Ông sợ có người khiến Yến Kỳ xúc động, nên không để ý tới Yến Trăn dẫn người đi theo.

Khách tới là đám người Sở Dật Lâm, hắn dẫn theo vài vị triều thần đi thảng vào sảnh cính, quét mắt nhìn nam tử đang ngồi nghiêm túc phía trên, cả người u ám lạnh lùng, lúc này trong lòng Yến Kỳ đang rung động, như tảng băng đang sụt vỡ từng góc một, khiến lòng hắn thêm lạnh.

Nếu Nhiễm Nhi còn sống, nàng nhất định sẽ gấp gáp trở về tham gia hôn lễ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì.

Nàng đã xảy ra chuyện.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, máu trong người hắn đông lại, phủ rộng sát khí, ánh mắt đỏ lên, tóc bay dập dờn, trông như sát thần. Bỏ đi vẻ ôn nhuận, quang hoa lưu ly, hắn ngẩng đầu một mảnh ác khí trải rộng vô tận.

Hắn nhìn chằm chằm Sở Dật Lâm đang đi vào cùng vài vị quan.

Nhìn thấy hắn ta, Yến Kỳ liền nhớ chính Định vương đã giết Nhiễm Nhi, đánh nàng rơi xuống vực, hắn muốn giết hắn ta, hắn phải giết hắn ta.

Ý niệm vừa nảy nên, cả người Yến Kỳ như gió xoáy, quần áo lay động, tóc rối tung, ánh mắt rực lên, khiến vài lão thần cùng đám người Định vương sợ hãi từng bước lui về phía sau. Có vài lão thần nhanh chóng chạy ra ngoài hét to.

“Không xong rồi, Yến quận vương phát cuồng.”

‘Yến quận vương thành ma.”

Sở Dật Lâm vui mừng nhìn Yến Kỳ bộc phát ma tính, lúc này hắn không quên châm thêm củi, trầm giọng lên tiếng: “Yến quận vương, sắc trời đã không còn sớm, có phải nên hủy bỏ hôn lễ, hộ quốc công cúa có lẽ sẽ không tới, nàng mất tích, nói không chừng đã chết.”

Sở Dật Lâm vừa nói xong, người kia ngẩng mặt lên trời gầm lên: “A.”

Cả người hắn rực lửa như yêu ma trong đêm, nhẹ nhàng tới gần Sở Dật Lâm.

Sở Dật Lâm đã sớm đề phòng, thấy hắn vừa tới liền nhanh chóng lui về sau, vài vị đại thần cũng nhanh chóng lui ra ngoài. Đoàn người hét lớn: “Không xong rồi, Yến quận vương phat điên.”

“Yến quận vương thành ma, chạy mau.”

Một bóng dáng đỏ rực như u linh nhẹ nhàng đi ra, hăn duỗi bàn tay thành móc câu nhanh chóng chộp lấy Sở Dật Lâm.

Lúc này cả vương phủ loạn thành một đoàn, người người lo tìm chỗ trốn, Yến vương gia tức ngực nhìn con phát điên, nhanh chóng lắc mình tới ngăn cản. Bao nhiêu người đang quan sát, nếu con giết Định vương, hoặc làm bị thương đại thần trong triều, mọi người ở Đại Tuyên sẽ xem hắn như yêu quái.

Yến Khang hét lên: “Kì Nhi, tỉnh lại, tỉnh lại đi con!”

Đáng tiếc, Yến Kỳ không để ý tới ông, bây giờ hắn chỉ có một ý niệm, giết Sở Dật Lâm, là hắn ta giết Nhiễm Nhi, hắn vốn chưa muốn động tới hắn ta, để nàng về xử lý, nhưng nàng không về.

“Ta muốn giết hắn.”

Thanh âm u lãnh vang lên trong màn đêm, cả người đỏ rực như yêu linh, khách nhân trong phủ khủng hoảng hét lên nhanh chóng chạy ra ngoài.

Định vương hét lên: “Người đâu, tới bắt lấy hắn, hắn điên rồi.”

Thị vệ lắc mình đi ra, tay cầm trường kiếm, như anh hùng diệt ma lao thẳng về Yến Kỳ.

Lúc này không ai cho rằng Định vương làm sai, người người đều thấy hắn đúng, Yến quận vương thành ma, nhất định phải giết hắn.

Yến Kỳ nhấc tay áo, lửa đỏ bùng lên, mang theo nội lực bắn ra ngoài, kiếm của thị vệ đều bị hắn đánh gãy, cả người lại bay lên nhằm thẳng phía Sở Dật Lâm. Sắc mặt hắn ta khó coi, nhanh chóng thét: “Ngươi đâu, giết tên điên này đi.”

Hắn vừa ra lệnh lại có mười mấy thị vệ lắc mình bay ra cầm theo cung tiễn, phía trên có một cây đuốc đồng loạt bắn về phía Yến Kỳ.

Yến Khang tái mặt, hét lên: “Định vương, ngươi dám, nếu làm con ta bị thương, ta thề không đội trời chung với ngươi.”

Định vương hét lên: “Bổn vương đang thay trời hành đạo, nếu không trừ hắn, hắn ắt thành mà hại người.”

Định vương vừa nói xong, bầu trời đen kịt đột nhiên có sát khí tới gần, một thanh nhuyễn kiếm phá không, như một cơn gió nhằm thẳng vào cung tiễn trong tay thị vệ, trường kiếm xoay một vòng, người người ngã rạp xuống.

Sở Dật Lâm kinh hãi, sắc mặt khó coi hét lên: “Ai, dám cả gả đánh bị thương người phủ Định vương.”

“Bản cung,” Một bóng người đỏ rực phá đêm đạp trăng mà tới, quần đỏ như lửa, trên đầu đội lụa mỏng, cả người như một đóa huyết hoa, đám người đang vội lo chạy trối chết yên tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn nữ tử như tinh linh xuyên bóng đêm, có người kêu lên.

“Hộ quốc công chúa.’

“Đúng vậy, thật sự là hộ quốc công chúa.”

Cuối cùng người cũng xuất hiện, mọi người thở ra nhẹ nhõm kích động lôi kéo người bên cạnh: “May quá, hộ quốc công chúa xuất hiện.”

“Tốt rồi, Yến quận vương sẽ không giết người.”

Sát khí trong mắt Yến Kỳ tiêu tan, ánh mắt hiện lên sự vui mừng, hắn cao hứng nở nụ cười, Nhiễm Nhi. Nhiễm Nhi đã trở lại, chân mày giãn ra, cả người rực sáng liễm diễm, nhìn bóng người đang bay giữa không trung, hắn giang tay ra, nhảy lên đón lấy, mạnh mẽ ôm vào lòng. Giọng hắn có chút kích động.

“Nhiễm Nhi, nàng đã về, ta biết nàng nhất định sẽ về.”

Vân Nhiễm nằm trong lòng hắn, cảm nhận được sự bất an, sợ hãi, vừa rồi chỉ thiếu một chút, hắn đã hóa thành ma. Trong lòng nàng khủng hoảng, đồng thời cũng mắng tên Cơ Tinh Hà khốn khiếp một vạn lần, đều do hắn ngăn nàng, nói chuẩn bị áo cưới, nàng không đề phòng hắn, hắn lại điểm huyệt nàng, hại nàng bây giờ mới tới được. Có điều tên kia cũng không không ăn được miếng ngon.

Vân Nhiễm ôm eo Yến Kỳ, hai người từ từ hạ xuống.

Một đôi bích nhân hện ra trong mắt mọi người, tình chàng ý thiếp, ân ái ôn nhu.

Mọi người theo phản xạ xông tới, có người vỗ tay, có người hoan hô.

Cao hứng nhất là Yến Khang cùng thuộc hạ của Yến Kỳ. Thấy hộ quốc công chúa trở về, bọn họ vui vẻ không thôi, đồng thời cũng có người kinh hãi như nhìn thấy quỷ.

Đám người Định vương bất an, Vân Nhiễm không chết, nàng đã trở lại.

Vì sao lại như vậy.

Định vương lui lại theo phản xạ, hắn cảm thấy mình sắp đen đủi rồi, không, không cần phải vậy.

Hắn cần đẩy nhanh tốc độ kế hoạch trước kia, chỉ cần hắn trở thành hoàng đế Đại Tuyên, sẽ không sợ đôi nam nữ này.

Định vương nhanh chóng rời khỏi phủ Yến vương, ngay cả thị vệ bị Vân Nhiễm giết cũng không quản.

Yến vương gia lập tức sai người làm dọn dẹp hiện trường, lại dặn dò Vân Nhiễm, Yến Kỳ bắt đầu cử hành nghi thức đại hôn.

Khách nhân đều di chuyển vào trong sảnh chính xem lễ.

Triệu Thanh Nghiên, Tiêu Ngọc Đình đứng trong đám người thấy Vân Nhiễm xuất hiện vào khắc cuối. Mặt mày hai nữ nhân này vặn vẹo đáng sợ, nhất là Tiêu Ngọc Đình, Vân Nhiễm từng đánh nàng hai cái tát, nhất là có nàng ta, nàng không thể gả cho biểu ca. Nữ nhân này không cho phép, đồ đố kị không biết xấu hổ, Tiêu Ngọc Đình tức giận mắng.

Trong sảnh chính, quan viên bộ lệ chuẩn bị nghi thức đại hôn.

Có điều hắn đang đọc diễn văn, liền có người hô ngừng.

Một nam tử mặc áo xanh, mặt mũi bầm dập đi tới trước mặt Vân Nhiễm, mọi người không biết hắn muốn làm trò gì.

Vĩnh vương Cơ Tinh Hà nhếch miệng cảnh cáo Yến Kỳ.

“Ngươi chính là Yến quận vương, nhớ kỹ sau này phải đối xử tốt với Nhiễm Nhi. Nếu khiến nàng không vui, bổn vương nhất định sẽ quay trở lại cướp nàng.”

Ánh mắt Yến Kỳ nháy mắt lạnh lùng, bùng lên sát khí, Vân Nhiễm cầm tay hắn, thì thầm: “Đây là Vĩnh vương Đông Viêm, là hắn cứu ta.”

Vừa nghe người tới cứu Nhiễm Nhi, Yến quận vương thu hồi lệ khí. Hắn cảm kích người này, nhưng muốn cướp người từ tay hắn, hẳn là không có cơ hội.

Yến quận vương ôn nhuận: “Về sau hoan nghênh Vĩnh vương tới làm khách, có điều muốn cướp người từ tay bản quận vương, điện hạ suy nghĩ nhiều rồi.”

“Hừ, chỉ mong ngươi đừng để bổn vương có cơ hội.”

Cơ Tinh Hà nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, trong lòng chua xót, nhưng nghĩ tới vết thương trên mặt, không khỏi tự ái, nữ nhân này cũng thật độc ác. Hắn chúc phúc Vân Nhiễm: “Chúc ngươi hạnh phúc, hy vọng về sau không có việc gì dùng sức chà đạp Yến quận vương.”

Nói xong, hắn tiêu sái xoay người rời đi, không phải không đau, nhưng hắn còn sứ mệnh phải hoàn thành.

Cơ Tinh Hà vừa đi, Yến vương gia, lập tức ra lệnh tiếp tục cử hành nghi thức.

Quan lễ lại bắt đầu đọc diễn văn, chúc phúc, tiếp theo mời Yến vương gia lên ban phúc cho hai người, sau đó mới chính thức bái đường.

Một đôi nắm chặt tay nhau, vẻ mặt cười trong sáng, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao bái.”

“Đưa vào động phòng….”

Hoàn thành nghi lễ, Yến quận vương bế Vân Nhiễm rời khỏi sảnh chính. Mọi người thở phào, Yến vương gia tiếp đón khách nhập tiệc, tất cả đều đã đói, vội vàng đi ra ngoài.

Cuối cùng trong phủ cũng náo hiệt, tiếng hoan hô, tiếng nói chuyện không ngừng. Bỏ qua trận thất kinh vừa rồi, đối với chuyện hộ quốc công chúa giết người Định vương phủ, người người làm như không biết. Khổ chủ còn không truy cứu, bọn họ truy cái gì.

Viện Mặc Thấm, ngọn đèn mờ, trong viện giăng đầy lụa đỏ, trên hành lang, dưới tàng cây đều treo đèn lồng hỉ, trên mỗi đèn đều viết một chữ nối tiếp nhau tạo thành một câu ấm áp lòng người.

“Nhiễm Nhi, chúc mừng nàng trở về.”

“Nhiễm Nhi, từ nay đây chính là nhà của nàng.”

“Nhiễm Nhi, nàng là thê tử của ta cả đời….”

Vân Nhiễm vươn tay ôm cổ Yến Kỳ, ngẩng đầu nhìn nam nhân, hỉ phục đỏ rươi khiến khuôn mặt hắn càng tinh xảo hoa mỹ như ngọc, ánh mắt mình quả thật không tệ, Vân Nhiễm than nhẹ: “Yến Kỳ, hôm hay chàng thật tuấn tú, từ giờ chàng chính là người của ta, ha, ha.”

Vân Nhiễm nở nụ cười, hết sức vui vẻ, nhưng nhớ tới hắn thiếu chút nữa phát điên, nàng đau lòng, vươn tay sờ mặt hắn. Tuy rằng tuấn mỹ, nhưng nàng cũng cảm nhận được, hắn gầy đi rất nhiều.

“Yến Kỳ, chàng gầy.”

“Nhiễm Nhi cũng gầy, nhưng nàng đã trở lại, thật tốt.”

Yến Kỳ dùng sức ôm nàng, đạp ánh đèn về viện Mặc Thấm, người làm đi theo đều nở nụ cười. Bên trong viện tràn đầy không khí vui mừng, Yến Kỳ bế Vân Nhiễm đi qua núi giả, sải bước trên thềm đá, tiến về phòng tân hôn.

Trong phòng, đám người Lệ Chi đã nhận được tin tức, vội vàng chạy ra, liếc mắt đã nhìn thấy Vân Nhiễm trong lòng Yến Kỳ, không khỏi khóc nấc lên.

“Công chúa, người đã trở lại.”

“Công chúa, nô tỳ tưởng đời này không gặp được người.”

Yến Kỳ có chút hờn giận, chân mày nhướng lên, Vân Nhiễm vỗ tay hắn ý bảo buông nàng ra. Nàng đi tới trước mặt đám người vỗ tay các nàng cười nói: “Đừng khóc, khóc mang điềm xấu.”

Ba nha hoàn rốt cuộc cảm nhận được chủ tử thật sự đã trở lại, tranh nhau tới ôm Vân Nhiễm.

Yến Kỳ nhìn lóa mắt, đây là nương tử của hắn, các nàng dựa vào đâu để tranh giành.

Yến quận vương đi qua, bá đạo kéo Vân Nhiễm từ trong tay ba nha hoàn, ôm thẳng vào tân phòng, ba người kia đuổi theo, trực tiếp bị hắn ngăn cản.

“Không cho phép tiến vào, đều chờ ở bên ngoài cho bổn vương.

Mọi người dừng bước, nhìn thân ảnh hoa lệ cao lớn, ôm bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp, từng ánh mắt nụ cười đều rực rỡ hoa lệ.

Nhìn Yến quận vương dịu dàng như vậy, ba nha đầu tha thứ hắn bá đạo, chỉ cần về sau hắn đối xử tốt với công chúa, các nàng sẽ không tính toán.

Nhớ tới hai người cửu biệt trùng phùng, trải qua bao nhiêu sóng gió mới tới được với nhau, những người bên ngoài tự giác lập thành đội canh giữ không cho người khác tới gần.

Đêm nay là của chủ tử bọn họ, không cho phép người khác tới quấy rầy.

Trong tân phòng, Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm ngồi tren giường, hắn gắt gao ôm chặt nàng, nồng đậm tưởng niệm cảm giác này, trong lòng không kiềm chế được sợ hãi.

Đến tận giờ khắc này, hắn mới dám thừa nhận, hắn sợ hãi, sợ Nhiễm Nhi không trở về. Nếu nàng không tới, hắn không kiềm chế được mình hỏng mất, trong đầu chỉ có một ý niệm.

Nhiễm Nhi không trở về, nàng đã xảy ra chuyện, nàng đã xảy ra chuyện…

“Nhiễm Nhi, ta rất sợ hãi, sợ nàng không về kịp, sợ nàng xảy ra chuyện.”

Vân Nhiễm cảm nhận được nỗi sợ của hắn, khẽ vỗ lưng an ủi: “Chàng đã quên sao, ta đã hứa, ta sẽ không có chuyện gì, bởi vì ta biết có chàng luôn ở đây chờ ta, bất kể xảy ra chuyện gì, ta đều kiên cường chống đỡ.”

Lòng Vân Nhiễm ấm áp nhưng xuân tháng ba, tình ý dạt dào, nàng thích hắn, yêu hắn. Nàng biết nếu nàng gặp chuyện không may, hắn sẽ đau lòng, mà nàng không muốn vậy, cho nên bất luận xảy ra chuyện gì đều có gắng bảo toàn chính mình.

Hai người ôm chặt lấy nhau, một khắc không rời.

Nến đỏ lung linh, thời gian chậm rãi trôi qua, Yến quận vương rốt cuộc cũng an tâm, buông Vân Nhiễm ra đi tới trước bàn bưng tới rượu hợp cẩn, cười nhẹ nhàng: “Nhiễm Nhi, uống hết chén này, sau này nàng là của ta, ta là của nàng, chúng ta là một, vĩnh viễn không rời xa.”

“Được,” Vân Nhiễm khẽ cười nhân lấy, hai người uống rượu hợp cẩn.

Người cửa đột nhiên có tiếng nha hoàn: “Quận vương, vương gia bảo người ra mời khách.”

Yến Kỳ lạnh giọng: “Để vương gia chiêu đãi đi.”

“Ân, quận vương.”

Tiểu nha hoàn lui xuống, đám người Lệ Chi bất mãn, rõ ràng các nàng đã nói, Yến quận vương muốn ở cùng công chúa, nha hoàn này lại nói là vương gia gọi, rõ ràng có dụng tâm kín đáo.

Hai người trong phòng không để ý tới những người khác, Yến quận vương tới trước giường, tháo lụa đỏ trên đầu Vân Nhiễm, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, hắn kéo Vân Nhiễm nằm xuống giường. Tuy là đêm động phòng hoa chúc nhưng hắn không vội, hiện tại hắn thầm nghĩ ôm Nhiễm Nhi thật chặt, cảm nhận niềm hạnh phúc có nàng bên cạnh.

Hai người khe khẽ nói chuyện, trải nỗi lòng.

Đêm ngày một khuya, phía trước phủ Yến vương náo nhiệt, khách nhân đã lục tục ra về, còn lại một số người đang nâng cốc chúc mừng Yến Khang.

Yến vương gia vẫn luôn đóng tại biên quan, rất khó trở về, một số lão thần trong triều lôi kéo ông uống rượu say túy lúy.

Viện Mặc Thấm tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng nói chuyện trong phòng, ban đầu là cả hai đều nói, sau đó là Yến quận vương nói nhiều thi thoảng công chúa đáp một câu, sau đó là một mình Yến quận vương nói, không nghe thấy tiếng của hộ quốc công chúa.

Kỳ thật lúc này Vân Nhiễm đang ngủ trong lòng Yến Kỳ. Từ Đông Viêm nàng đi không ngừng nghỉ gấp rút trở về, đã mệt muốn chết, vừa rồi còn có thể gắng gượng chống đỡ, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, nằm ngủ. Yến Kỳ ôm lấy nàng, cúi đầu nhìn nàng say giấc, khóe môi cười dịu dàng, khẽ thì thầm Nhiễm Nhi đã trở lại, hắn vui mừng, không ngủ được, chẳng sợ một mình nói chuyện, hắn cũng cao hứng.

Một đêm này, Yến quận vương không ngủ, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, ôm nàng đến tận trời hửng sáng.

Vân Nhiễm giật mình tỉnh lại mở mắt liền thấy Yến quận vương đang giương mắt phượng sâu không đáy nhìn mình, Vân Nhiễm mơ màng lên tiếng: “Yến Kỳ, chàng không ngủ sao?”

“Ta không ngủ được, chỉ cần nhìn nàng ngủ là tốt rồi.”

Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, dịu dàng che chở, nụ hôn nóng bỏng sâu sắc, tiếng thở dốc dày đặc, hắn chậm rãi rời tới bên tai nàng thì thầm: “Chúng ta còn chưa động phòng.”

Vân Nhiễm đỏ mặt, cả người nóng bừng, mắt đẹp mở lớn nhìn nam nhân trên đỉnh đầu, chủ động hôn hắn, trong phòng nóng lên, người làm bên ngoài đã sớm làm việc, nhưng không ảnh hưởng tới nhiệt tình của hai người bên trong, lửa nóng triền miên không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.