Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 213: Bản đồ bảo tàng, công chúa cự hôn



Mọi người đứng dậy, ai cũng sẽ nhớ kỹ chuyện đêm nay.

Yến Kỳ đứng dậy tới bên cạnh đỡ Vân Nhiễm, hắn nhìn thích khách đang sợ chết khiếp, dám động tới Nhiễm Nhi.

“Kéo tên này xuống, cắt đứt chân tay, hủy khuôn mặt, ném tới loạn phần cương.”

Không khí xung quanh lạng băng, không ai nói được câu nào, Phương Trầm An vung tay lên dẫn người đi hành hình.

Yến Kỳ quay đầu nhìn Trầm Viêm Minh bên cạnh Trầm Thụy, hắn cảm thấy lạnh cả người, Yến Kỳ sâu xa nhìn hắn, nhướng hàng mi hẹp dài: “Trầm đại tướng quân, dạy dỗ lại Trầm Viêm Minh cho tốt, trẫm niệm hắn tuổi còn nhỏ, tạm thời tha cho hắn một lần, nhưng tuyệt đối không có lần tiếp theo.”

Trầm Thụy mừng rỡ, nhanh chóng lôi kéo Trầm Viêm Minh cảm tạ thánh ân.

Trầm Viêm Minh nhìn thảm hình tàn khốc của Tần Chiêu Vân cùng thích khách, không còn dám vọng tưởng, ngoan ngoãn thành thật, chỉ cần nghĩ tới cực hình bọn họ phải chịu, hắn đã nổi da gà.

“Thần cảm tạ thánh ân.”

Giờ khắc này, Trầm Thụy đã thầm tính sẽ dựa vào Yến Kỳ.

Yến Kỳ ý bảo Trầm Thụy đứng dậy, Vân Nhiễm nhìn hắn ôn hòa nói: “Được rồi, bây giờ người đã tìm được, tuy rằng phòng tân hôn đã bị hủy, nhưng nghi thức còn chưa cử hành. Bắt đầu tiến hành nghi thức đại hôn thôi”

Trầm Thụy lập tức đồng ý: “Ân, hoàng hậu nương nương.”

Nhưng Hạ Tuyết Dĩnh lại lên tiếng: “Chờ một chút.”

Trầm Thụy nhìn nàng, chỉ thấy nàng khẽ cười nhìn lại hắn: “Trầm Thụy, hôn lễ hôm nay hủy bỏ đi.”

Cả người Trầm Thụy mềm nhũn, thiếu chút nữa quỵ xuống, ánh mắt như thủy triều, Trầm Viêm Minh ở bên cạnh nhìn thấy rõ tuyệt vọng trong mắt phụ thân. Hắn chưa từng thấy cha mình như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận. Phụ thân hắn kiểu ngạo nhưng lại thực sự yêu nữ nhân này. Chi rẽ phụ thân rồi, hắn lại không cảm thấy vui.

Hạ Tuyết Dĩnh không nhìn Trầm Thụy mà nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm nói nhanh: “Thần nữ xin hoàng thượng, hoàng hậu đồng ý, hủy bỏ hôn lễ.”

Trong lòng Hạ Tuyết Dĩnh cũng đau, nhưng nàng không muốn giữa mình và Trầm Thụy có vật cản. Con hắn làm ra chuyện như vậy chứng minh thằng bé hận nàng, nàng không muốn phá hoại tình cảm cha con bọn họ. Tuy Trầm Thụy đánh Trầm Viêm Minh, nhưng nàng biết, hắn thương con, hắn yêu nàng cũng thương co hắn, nếu không muốn khiến hắn khó xử, át phải có người rời đi?

Yến Kỳ không lên tiếng, nhìn về phía Vân Nhiễm. Vân Nhiễm nhìn Trầm Thụy, Trầm Thụy đau đớn vội vàng hỏi: “Tuyết Dĩnh, vì sao?”

Hạ Tuyết Dĩnh quay đầu, dịu dàng cười với hắn: “Coi như chúng ta có duyên không phận đi.”

Nói xong nàng không dám nhìn Trầm Thụy, nàng sợ nhìn thêm một chút, sẽ mềm lòng.

Vân Nhiễm có chút khó xử, nàng rất mong tất cả những người có tình trong thiên hạ đều tới được với nhau, nhưng nàng sẽ không ép buộc Tuyết Dĩnh.

Vân Nhiễm đồng ý, Hạ Tuyết Dĩnh cười như hoa, giá y đỏ sẫm làm nổi bật lên khuôn mặt trắng như Tuyết của nàng, nháy mắt nụ cười của nàng sáng lạn như hoa nở giữa núi rừng. Nàng cúi đầu tạ lỗi với khách nhân: “Hôm nay làm mất thời gian của mọi người, thật sự xin lỗi, hôn lễ bị hủy bỏ, xin mọi người trở về.”

Xung quanh vang lên tiếng bàn tàn, ai cũng kinh ngạc, đêm nay thật giống như vở tuồng, càng diễn càng nực cười.

Hạ Tuyết Dĩnh vừa nói xong không thèm để ý tới mọi người, vịn tay nha hoàn thiếp thân, chậm rãi đạp ánh trăng đi ra ngoài.

Trầm Thụy ở phía sau đau đớn hét lên: “Tuyết Dĩnh.”

Cả đời này, hắn chỉ yêu một nữ nhân, vì sao, vì sao lại như vậy.

Trầm Viêm Minh bất an sợ hãi, hắn hủy diệt hạnh phúc của phụ thân rồi sao, hắn nhớ phụ đơn cô độc, một mình uống rượu hát vang. Nhớ phụ thân sung sướng vì sắp thành thân, nhớ tới người vui mừng nói với hắn. Viêm Minh, phụ thân thích, nàng tới chung vui với ta, hai cha con chúng ta uống chén rượu.

Không, vì sao lại như vậy, Vân Nhiễm lặng lẽ tới bên cạnh hắn, khẽ lên tiếng: “Trầm Viêm Minh, có muốn phụ thân ngươi cưới nàng, bây giờ chỉ mình ngươi có thể khiến nàng đổi ý.”

Trầm Viêm Minh sững sờ, hắn thật sự có ma lực lớn như vậy sao? Có thể khiến cho phụ thân trở nên vui vẻ? Hắn thật sự có thể chứ? Hắn nhìn hoàng hậu nương nương, một khắc trước còn cảm thấy nữ nhân này như ma quỷ, giờ khắc này nàng lại dịu dàng ôn hòa.

“Ta thật sự có thể sao?”

Trầm Viêm Minh đấu tranh, Vân Nhiễm ra sức gật đầu, nàng biết Tuyết Dĩnh cũng muốn gả, nhưng không muốn khiến cha con bọn họ phân cách, không muốn mình trở thành đối tượng khiến xa con bọn họ xa nhau. Tình nguyện ra đi thành toàn cho bọn họ, nhưng nếu Trầm Viêm Minh giữ nàng lại, đại hôn coi như hoàn thành.

Trầm Viêm Minh đột nhiên kích động, hắn muốn cứu phụ thân, hắn phải giúp phụ thân. Phụ thân thương hắn nhất, về phần mẫu thân, hắn đã quên rất nhiều, trong trí nhớ đa phần là phụ thân, là người dạy hắn cưỡi ngựa, bắn cung, dạy hắn đạo Khổng Tử, rảnh rỗi sẽ uống rượu, tâm sự với hắn.

Trầm Viêm Minh thấy thân ảnh đỏ thẫm kia sắp đi xa, đột nhiên chạy như bay đuổi theo, ngăn cản Hạ Tuyết Dĩnh.

Hắn quỳ rầm xuống, nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Mẫu thân, người ở lại đi, gả cho phụ thân.”

Hạ Tuyết Dĩnh sợ ngây người, mọi người xung quanh cũng ngơ ngẩn bao gồm cả Trầm Thụy.

Con hắn kiêu ngạo, lại gọi Tuyết Dĩnh là mẫu thân, hắn làm như vậy là vì mình, trong lồng ngực tràn đầy kích tình cảm động.

Hạ Tuyết Dĩnh sững sờ nhìn Trầm Viêm Minh, không nhịn được khẽ kéo hắn đứng dậy: “Viêm Minh, ngươi đứng dậy đi.”

“Nếu người không đồng ý, ta sẽ không đứng dậy.”

Thiếu niên mười ba tuổi đột nhiên giống như đứa trẻ ăn vạ. Hạ Tuyết Dĩnh ra vẻ bất lực, khóe môi cũng lộ ra ý cười.

Vân Nhiễm không nhịn được nhắc nhở Trầm Thụy: “Trầm đại tướng quân, còn chờ gì nữa, nhanh tới ôm tân nương tử của ngươi đi bái đường thôi.”

Trầm Thụy tỉnh táo lại, mừng như điên chạy tới, lúc này hắn không chỉ ôm Hạ Tuyết Dĩnh còn ôm con mình, hắn bá đạo nói: “Ta yêu các ngươi, nữ nhân của ta, con của ta, về sau chúng ta không bao giờ tách ra nữa.”

Hạ Tuyết Dĩnh cùng Trầm Viêm Minh cùng nở nụ cười, bọn họ khẽ gật đầu, cùng nhau bảo vệ tình cảm này.

Mọi người xung quanh lại ngơ ngản, nhanh chóng quên đi màn thảm hình trước đó, ai cũng vậy quanh Trầm Thụy cùng tân nương tử tới hỉ đường. Sau đó là nghi thức, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm làm chủ hôn ngồi ở vị trí cao nhân/

Trầm Thụy nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm cung kính lên tiếng: “Thần cảm tạ thánh ân của hoàng thượng cùng hoàng hậu, sau này Trầm Thụy nguyện tận tâm trung thành, dù chết cũng không từ.”

Chúng triều thần lại rõ, hoàng thượng cùng hoàng thượng lại thanh công thu phục một người tay cầm trọng binh, trước mắt cơ bản binh lực Đại Tuyên đều nằm trong tay bọn họ.

Hoàng thượng rất có thực quyền, sau này bọn họ còn dám gây chuyện thì chờ chết đi. Giờ khắc này mọi người đều hiểu rõ thế cụ, hạ quyết tâm không dám làm bừa.

...

Trong cung Đan dương, đại điện một mảnh xác xơ tiêu điều, thái hoàng thái hậu không kiềm chế được khẽ run rẩy, rơi nước mắt khóc rống lên.

“Chiêu Vân, con chết như thế nao, ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối ai gia cũng không có.”

Tần Chiêu Vân vẫn bầu bạn với thái hoàng thái hậu, vốn nàng xuất cung, bà còn định chờ một thời gian nữa xin hoàng thượng đón nàng vào lại, tiếp tục ở bên cạnh mình. Khoog ngờ hôm nay lại truyền tới tin nàng chết, sao thái hoàng thái hậu có thể không thương tâm, không đau lòng.

Trong đại điện vọng ra tiếng khóc tê tâm liệt phế của thái hoang thái hậu, có cung nữ nhanh chóng khuyên nhủ: “Thái hoàng thái hậu, người đừng đau lòng, Tần tiểu thư ở trên trời nếu biết cũng sẽ khổ sở, nàng hiếu thảo như vậy, nhất định sẽ đau lòng vì người.”

Cung nữ vừa nói xong, thái hoàng thái hậu lại khóc to hơn, tới mức không thể được, ngất đi, thái giám cùng cung nữ trong điện bối rối, sợ hãi hét lên: “Thái hoàng thái hậu!”

“Thái hoàng thái hậu.”

Có người lập tức đi mời thái y, cung Đan dương trở nên hỗn loạn.

Sau khi Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm từ Trầm phủ về cung, liền tới cung Đan Dương, bởi vì trước đó thái giám tới báo, thái hoàng thái hậu muốn gặp bọn họ. Trong lòng hai người hiểu rõ, tối nay đánh chết Tần Chiêu Vân, bà ta khó chịu, giờ này gọi bọn họ tới để phát tiết, đáng tiếc dù vậy Tần Chiêu Vân cũng không thể sống lại.

Trong tẩm cung Đan Dương, đèn đuốc huy hoàng, trong đỉnh lớn muồi huân hương bay nhè nhẹ, lúc này một lão nhân đang dựa vào giường lớn chạm trổ tinh xảo, yếu ớt nói không nên lời, đại cung nữ bên cạnh lo lắng hỏi: “Thái hoàng thái hậu, ngài có chỗ nào không thoải mái, nói với nô tỳ một chút, đừng nhịn khiến mình bị thương.”

Thái hoàng thái hậu nâng mắt nhìn đại cung nữ, lại rơi nước mắt.

“Hạ Hà! Ai gia không nên trở về, nếu sớm biết sẽ hại Chiêu Vân mất mạng, ai gia nên ở mãi Vân Sơn, như vậy nàng sẽ không phải chết.”

Thái hoàng thái hậu tự trách, Hạ Hà thấy bà đau lòng, cũng rơi lệ, nhưng dù thế Tần Chiêu Vân chết vẫn chưa hết tội, dám mưu hại đứa nhỏ trong bụng hoàng hậu, không phải tự tìm đường chết sao. Tần Chiêu Vân ở trước mặt thái hoàng thái hậu luôn tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng đứng trước mặt nô tài lại hách dịch, diễu võ dương oai, ra lệnh sai khiến, nói tới cùng nàng ta chỉ là một tiểu thư phủ Tần quốc công, lại làm ra vẻ mình như công chúa, hoàn toàn coi thường người khác.

Đám người Hạ Hà, thân là đại cung nữ bên cạnh thái hoàng thái hậu, dù công chúa hoàng thất cũng phải nể bọn họ một chút, nhưng Tần Chiêu Vân lại hoàn toàn không coi ai ra gì, nữ nhân như vậy, chết cũng đáng.

Trong lòng Hạ Hà hừ lạnh, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, an ủi thái hoàng thái hậu.

“Thái hoàng thái hậu, Tần tiểu thư luôn hiếu thuận, nếu nàng ở dưới đất có linh thiêng, cũng sẽ không hi vọng người đau lòng như vậy, sẽ khiến chính mình bị thương.”

“Ai gia chỉ còn tấm thân tàn này, ai gia thật có lỗi với nàng.”

Thái hoàng thái hậu khóc nức nở, hoàn toàn không nhắc tới lỗi lầm đại nghịch bất đạo của Tần Chiêu Vân. Những chuyện nàng ta đã làm, không chỉ có nàng đáng chết, mà cả Tần gia cũng có khả năng bị liên lụy. Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm không động tới bọn họ đã là nể mặt thái hoàng thái hậu. Nếu là người khác, cả phủ đã bị diệt.

Thái hoàng thái hậu đang khóc thương tâm, bên ngoài truyền tới giọng của cung nữ: “Gặp qua hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”

Trong tiếng khóc nghẹn ngào, thái hoàng thái hậu mở to đôi mắt đỏ rực, nhìn về phía tẩm cung, Hạ Hà nhanh chóng dẫn cung nữ tới cung nghênh hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương.

Đợi cho đôi long phượng trình tường, tuyệt sắc tao nhã đi vào, đám người Hạ Hà nhanh chóng hành lễ: “Gặp qua hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương.”

Ánh mắt Yến Kỳ lướt qua người thái hoàng thái hậu đang nằm trên giường, thấy nữ nhân này đau lòng muốn chết, vẻ mặt tiều tụy. Trong lòng hắn khó chịu, Tần Chiêu Vân thiếu chút nữa hại chết Nhiễm Nhi cùng đứa nhỏ của hắn, hắn đánh chết Tần Chiêu Vân tha cho Tần gia, xem như đã nể mặt bà. Bây giờ ngược lại bà ở chỗ này đau lòng chết đi sống lại, quả nhiên trong lòng bà ta, hắn cùng mẫu thân đều là người ngoài.

Nghĩ vậy, Yến Kỳ lạnh lùng thu hồi tầm mắt, nhìn Hạ Hà: “Thái hoàng thái hậu thế nào? Đã truyền ngự y tới kiểm tra chưa?”

“Bẩm hoàng thượng, ngự y đã kiểm tra qua, bốc thuốc, nô tỳ đã sai người đi sắc.”

Yến Kỳ gật đầu, lại nhìn thái hoàng thái hậu trầm ổn lên tiếng: “Thái hoàng thái hậu triệu trẫm cùng hoàng hậu tới đây có chuyện gì?”

Thái hoàng thái hậu nâng đôi mắt sưng đỏ nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm. Một đôi phong hoa tuyệt đại, trời đất tạo nên, hai người chẳng những có ngoại hình tuyệt phối, tính cách cũng tương xứng, đều tâm ngoan thủ lạt, tàn khốc vô tình. Nghe nói bọn họ vì khiến triều thần kinh sợ, bắt mọi người xem đại hình, nhìn hắn trừng phạt Tần Chiêu Vân, bọn họ không để Tần Chiêu Vân chết thoải mái mà tra tấn tới chết.

Thái hoàng thái hậu vừa nghĩ tới chuyện này đã thấy đau lòng, nhưng đây không phải nguyên nhân bà gọi bọn họ tới. Thái hoàng thái hậu phất tay, người hầu trong tẩm cung lui ra ngoài. Yến Kỳ cũng phất tay để cho đám người Trực Nhật lui xuống, xem ra thái hoàng thái hậu có chuyện muốn nói riêng với hắn.

“Ai gia cho gọi các ngươi tới đây là muốn nói, ai gia đã già, về sau sẽ không quản chuyện của các ngươi, ai gia chỉ có một yêu cầu, đừng động tới Tần gia. Chỉ cần Tần gia không phạm pháp, các ngươi không động có được không?”

Thái hoàng thái hậu kiên cường cả đời, cuối cùng cũng phải mềm mỏng, chỉ nói một câu mà như rút hết sức lực của bà.

Yến Kỳ trầm thấp lên tiếng: “Trẫm không phải kẻ lạm sát người vô tội, coi mạng người như cỏ rác, nhưng bất ai cũng đừng chọc tới điểm mấu chốt của trẫm. Nếu động vào nghịch lân, trẫm không ngại giết cả nhà diệt tộc.”

Yến Kỳ khiến thái hoàng thái hậu hiểu, cho dù là bà, nếu chọc vào điểm mấu chốt của hắn, hắn cũng sẽ không tha, giết cả nhà, diệt cả tộc, cũng chính là giệt Tần gia.

“Các ngươi đi đi, sau này ai gia sẽ không để ý tới những chuyện này nữa.”

Thái hoàng thái hậu vô lực khoát tay áo, như thể già thêm vài tuổi, chậm rãi nhắm mắt, trong lòng hối hận. Sớm biết vậy bà sẽ không rời núi, khiến Tần Chiêu Vân mất một cái mạng.

Trong tẩm cung Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm im lặng dắt tay nhau rời đi, đám người Hạ Hà nhanh chóng cung tiễn đế hậu.

Cung Vân Hoa.

Dạ minh châu tỏa ra ánh sáng như lụa mỏng bao phủ toàn bộ tẩm cung, mùi huân hương thanh nhã lan tỏa, trên long phượng, hoàng đế đang ôm hoàng hậu thì thầm. Nhớ tới chuyện đêm nay, khuôn mặt Yến Kỳ tràn ngập lệ khí, thật sự khốn khiếp, thiếu chút nữa Nhiễm Nhi bị thương. Nếu như vậy hắn nhất định sẽ không tha cho Tần gia, bắt cả nhà bọn họ chôn cùng.

Vân Nhiễm cảm nhận lệ khí quanh người hắn, liền ngồi thẳng dậy dịu dàng nhìn hắn: “Được rồi! Đã không sao, đứa nhỏ cũng không có chuyện gì.”

Vân Nhiễm khẽ sờ bụng, Yến Kỳ cúi người, dán lên bụng Vân Nhiễm, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ đã hơn hai tháng, có phải hắn đã lớn hơn một chút?”

Vân Nhiễm không nhịn được cười rộ lên, khẽ cốc đầu hắn: “Nào có nhanh như vậy, dù hơn hai tháng, nhưng còn chưa thành hình đâu, sao mà lớn được.”

Dưới ngọn đèn mông lung, mặt mày Vân Nhiễm như tơ, bởi vì vui vẻ, hai má trắng nõn phiếm hồng, đôi môi gợi cảm kiều diễm, như một đóa hoa thơm. Từ khi biết nàng mang thai, cả tháng nay Yến Kỳ cấm dục. Giờ khắc này nhìn thấy nữ nhân kiều diễm, còn là nữ nhân hắn yêu, trong lòng không kiềm chế được kích động, hắn ngồi thẳng dậy cúi đầu hôn lên môi Vân Nhiễm, chà đạp dường như muốn đẩy hết dục vọng trên người vào nụ hôn đó.

Nhưng lại phát hiện không có tác dụng, càng hôn càng muốn nóng, càng muốn thêm nhiều nữa. Cả người hắn bừng bừng, như muốn tìm một nơi tiết ra mới thỏa lòng. Yến Kỳ ôm chặt Vân Nhiễm, hơi thở dồn dập: “Nhiễm Nhi, có thể làm một lần không, ta sẽ cẩn thận, nhất định cẩn thận không làm con bị thương.”

Vân Nhiễm nhìn hắn dán sát vào người mình, trước kia hắn vẫn đi tắm nước lạnh, nếu cứ như vậy, không chừng sẽ nghẹn hỏng luôn. Nghĩ vậy cuối cùng nàng cũng gật đầu, khẽ thì thầm: “Vậy chàng phải cẩn thận một chút.”

“Được!” Người nào đó được phép, nhất thời kích động, hôn như mưa lên làn da mềm mại, bàn tay tinh chuẩn cởi bỏ quần áo trên người Vân Nhiễm, lộ ra đường cong lung lình, tuy rằng đã mang thai hơn hai tháng, nhưng bụng còn chưa hiện, vẫn bằng phẳng nhẵn nhụ, đường cong ẩn hiện tuyệt đẹp như miếng ngọc thượng đẳng khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Yến Kỳ vung tay lên, hạ rèm che xuống, che lấp cảnh xuân vô hạn, rất nhanh trong tẩm cung đã tràn ngập tiếng ngâm nga, hơi thở gấp.

Mây mưa xong, Vân Nhiễm mệt tới mức không muốn động, người bên cạnh cầm khăn cẩn thận lau người cho nàng, động tác nhẹ nhàng thận trọng. Tuy rằng chưa tận hứng, nhưng hắn không có động tác gì thêm, đợi thêm một thời gian nữa là tốt rồi. Nhiễm Nhi nói, ba tháng đầu nên cẩn thận một chút.

Người nào đó lau một lát, ngón tay theo bản năng sờ bụng Vân Nhiễm, lại thuận miệng cằn nhằn: “Còn ah! Phụ hoàng vì con mà khổ sở, nhớ phải tốt với ta.”

Vân Nhiễm mơ màng nghe thấy người nào nói, trực tiếp liếc mắt xem thường, tiếp tục ngủ.

Yến Kỳ kéo nàng nằm lên cánh tay mình, chậm rãi nhắm mắt ngủ, đột nhiên ánh mắt hắn vô tình nhìn thấy miếng ngọc bên cạnh Vân Nhiễm. Trơn bóng, sáng rực vừa nhìn đã biết là thượng đẳng, nhưng ánh sáng của nó có chút khác thường, giống như một cơn sóng dập dờn, hơn nữa còn là màu tím. Chuyện gì vậy, Yến Kỳ cầm lấy miếng ngọc, cẩn thận quan sát, phát hiện nó không quá quý, nhưng cũng không tầm thường, hơn nữa lại không thấy ánh sáng sóng lợn, sao thế này?

Yên Kỳ để ngọc bội lại vị trí cũ, ánh sáng lại hiện ra, xem ra không phải hắn nhìn lầm, đây là đồ của Nhiễm Nhi, rốt cục có chuyện gì.

Yến Kỳ không nhịn được lắc lắc Vân Nhiễm, trầm giọng lên tiếng: “Nhiễm Nhi! Nàng mau xem này, hình như trong miếng ngọc có gì đó?”

Trước kia hắn nhìn thấy nó trên người Nhiễm Nhi, cũng không để ý, tưởng Vân Tử Khiếu tặng cho nàng. Sau này tình cờ hắn nghe Nhiễm Nhi nói đó là sư phụ cho nàng làm kỷ niệm. Bởi vì thế Yến Kỳ nghi miếng ngọc có bí ẩn, biết đâu bản đồ dấu bên trong. Thực tế sư phụ giao bản đồ cho Nhiễm Nhi cất bên trong miếng ngọc.

Vân Nhiễm nghe thấy hắn nói, mơ màng mở mắt nhìn hắn: “Sao thế?”

“Miếng ngọc sư phụ nàng cho có cái gì đó, nàng xem có phải bản đồ không.”

Vân Nhiễm kích động mở mắt, bản đồ bảo tàng, nàng vẫn luôn tìm kiếm, thậm chí còn chuẩn bị tới quận Hoài Nam một chuyến.

Nàng mở to mắt nhìn miếng ngọc, cầm lên quan sát, không phát hiện ra gì, thất vọng nhìn Yến Kỳ.

“Không có mà.”

Yến Kỳ cầm lấy miếng ngọc đặt lại vị trí lúc này, sau đó kéo Vân Nhiễm nhìn theo góc của mình, quả nhiên lớp sóng lúc nãy lại xuất hiện. Vân Nhiễm mở to mắt nhìn chằm chằm sóng nước kia, quả thật có nét giống bản đồ, nàng kích động: “Chẳng lẽ sư phụ thật sự giấu bản đồ trong ngọc bội.”

Hai người kích động không ngủ được, nếu ngọc bội thật sự có bản đồ, như vậy Đại Tuyên có thể thoát khỏi cảnh nguy khốn.

Hai người cầm ngọc bội soi dưới ánh sáng dạ minh châu, quả nhiên nhìn ở góc bốn lăm độ, sẽ thấy bên trong tỏa ra ánh sáng màu tím như sóng nước, rất giống đường bản đồ.

Vân Nhiễm kích động hoan hô: “Yến Kỳ, thật tốt quá, vốn ta còn nghĩ vài ngày nữa tới Hoài Nam một chuyến, tìm bản đồ, không ngờ bây giờ đã tìm được.’

Nói xong nàng bắt tay nghiên cứu ngọc bội, ánh mắt sáng rực có thần.

“Không ngờ sư phụ đã sớm giao bản đồ cho ta, ta còn đi khắp nơi tìm kiếm.”

Nàng còn nghiêm túc nhớ lại, lúc lâm chung sư phụ muốn nói bản đồ với nàng, nhưng bị sư huynh cắt đứt.

Vân Nhiễm cao hứng một lát lại buồn rầu: “Nhưng bản đồ dấu trong ngọc bội, làm sao mà lấy được, nếu cứng rắn đập, sẽ hủy diệt ngọc bôi, có khả năng hủy luôn bản đồ.

Yến Kỳ hơi lắc đầu, ngưng mày, ánh mắt trầm ngâm, đột nhiên hắn lên tiếng: “Ta nhớ trong một quyển bảo điển có thấy qua, cửu chuyển lung linh bội, chẳng lẽ chính là nó.”

Yến Kỳ cầm ngọc bội cẩn thận quan sát, sau đó hân hoan, cười rộ lên: “Nhiễm Nhi, thứ này thật sự là cửu chuyển lung linh bội.”

“Cửu chuyển lung linh bội, đó là cái gì?”

“Cửu chuyển lung linh bộ, nhìn qua như một miếng ngọc, thực ra nó là hai lớp ngọc hợp thành một, ở giữa có vach ngắn, cần phải xoay về phía trái ba vòng, phải ba vòng, sau đó khẽ bấm, xoay sang trái một vòng, phải hai vòng, tổng cộng là chín vòng. Nên mới gọi là cửu chuyển lung linh bội. Thứ này rất hiếm, trên đời rất ít người gặp qua. Ta cũng chỉ vô tình nhìn thấy trong một quyển sách về kì trân dị bảo. Vốn không tin trên thế gian có thứ đó, nàng xem, nhìn qua như một miếng ngọc, ai tưởng tượng được bên trong có vách ngăn, không ngờ sư phụ nàng lại có nó, còn dùng để cất bản đồ.

Dưới ngọn đèn sáng, Vân Nhiễm nhanh nhẹn làm theo lời Yến Kỳ, tâm trạng kích động, nếu thứ này thật sự là cửu chuyển lung linh bội, như vậy bên trong nhất định là bản đồ.

Thật sự như vậy sao, bên trong có bản đồ sao?

Vân Nhiễm có cảm giác tim ngừng đập, xoay trái quay phải, ấn xuống, xoay trái, xoay phải, đủ chín lần, “Cạch!” Quả nhiên ngọc bội tách ra, chính giữa cất giấu một bản vẽ, Vân Nhiễm kích động mở ra, phát hiện đây là một tấm da hổ, vì đã nhiều năm nên có chút mục nát, nhưng cũng không tổn hại nhiều, nét vẽ vẫn rõ ràng đầy đủ.

Vân Nhiễm sững sờ lẳng lặng nhìn, một lúc lâu vẫn chưa có phản ứng. Trước đây chưa tìm được bản đồ, lòng nàng nóng như lửa đốt, nhưng bây giờ tìm thấy rồi, nàng lại có chút không thể tin.

Bản đồ bảo tàng, thật sự là bản đồ bảo tàng.

Vân Nhiễm kích động nhìn Yến Kỳ, luôn bất động như Thái Sơn áp đỉnh, ánh mắt Yến Kỳ cũng sáng lên khóe môi cười xinh đẹp. Trước mắt Đại Tuyên đang ngu ngập, bản đồ bảo tàng không khác gì như mưa tới đúng lúc.

“Yến Kỳ, chàng mau xem, rốt cuộc vị trí trên bản đồ là ở chỗ nào?”

Vân Nhiễm cẩn thận quan sát, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nói chính xác là ở đâ.

Yến Kỳ cầm lấy nhìn nhìn, cuối cùng nói nhanh: “Bản vẽ này trông giống như núi Phượng Hoàng đi về phía đông nam Hoài Nam một trăm dặm, đây là lối vào, lối ra, trông giống như một con phượng hoàng đang giương cánh.”

Yến Kỳ vừa nói ra, Vân Nhiễm cẩn thận quan sát, quả thật có chút giống. Quận Hoài Nam có rất nhiều núi, đi về phía đông nam một trăm dặm, có một ngọn núi Phượng Hoàng. Đỉnh núi như con phượng hoàng đang giương cánh, nên mới gọi như vậy. Bên trong có tới mười ngọn núi nhỏ hợp lại, nếu bảo tàng ở đó, không có bản đồ căn bản không thể tìm thấy đường vào, đường ra.

Nhưng bây giờ có bản đồ rồi, sẽ tiết kiệm được nhiều việc. Vân Nhiễm vui vẻ, hưng phấn cười rộ lên, quên cả mệt mỏi, cầm bản đồ lăn lộn trên giường. Yến Kỳ kinh hãi, nhanh chóng giữ nàng lại: “Nhiễm Nhi cẩn thận một chút, đừng làm đứa nhỏ bị thương.”

Vân Nhiễm dừng lại động tác, cười ha hả: “Yến Kỳ thật sự quá tốt rồ, thật không ngờ chúng ta chiếm được bản đồ, thật sự là khổ tận cam lai mà, có thứ này Đại Tuyên có thể thoát khỏi khốn cảnh, chẳng những thế chúng ta còn thể xây dựng một đội quân sắt đá.”

“Umh!” Yến Kỳ gật đầu đồng ý, Vân Nhiễm nhìn hắn: “Bây giờ có bản đồ, chúng ta có nên tới Phượng Hoàng điều tra một chút, xem có thể tìm được cửa vào? Chuyện này nê phái ai đi, để người khác đi chúng ta lo lắng, chi bằng để cho ta đi đi.”

Nàng rất quen thuộc Hoài Nam nếu để nàng đi, nhất định có thế tìm được đường vào.

Yến Kỳ trực tiếp phản đối, Nhiễm Nhi đang mang thai, sao hắn có thể để cho nàng tới Hoài Nam. Tuy Dung Dật Thần đã bị giết, nhưng thuộc hạ của hắn vẫn còn lẩn trốn trong núi làm thổ phỉ, trước đó hắn đã phái người đi bắt bọn dư đảng. Nếu Nhiễm Nhi không may gặp phải đám thổ phỉ này, biết đâu sẽ có phiền toái. Nhưng đúng như lời Nhiễm Nhi nói, dù phái ai đi bọn họ cũng yên tâm, bởi vì liên quan tới một kho báu khổng lồ, ai cũng có thể đỏ mắt nổi lòng tham, nên chuyện này chỉ có thể để một trong hai người bọn họ đi.

“Ta đi.”

“Chàng!” Vân Nhiễm ngây ngẩn cả người, nhướng hàng mi dài không đồng ý: “Nếu chàng đi, triều đình phải làm sao bây giờ, phải nói thế nào với đám triều thần.”

Yến Kỳ ôm nàng, ôn hòa lên tiếng: “Sáng mai, nàng tuyên bố với bọn họ ta bị bệnh, cần tĩnh dưỡng, chuyện triều đình tạm thời để cho nàng quản lý, ta nghĩ sẽ không ai dám dị nghi, ta dẫn theo vài tên thuộc hạ tới Phượng Hoàng điều tra chuyện này.”

Vân Nhiễm cẩn thận suy nghĩ, thấy cũng có thể, nhưng ánh mắt vẫn lo lắng

Yến Kỳ sờ đầu nàng, sủng nịnh nói: “Nhiễm Nhi! Đừng lo lắng, ta sẽ không sao, ta muốn bảo vệ nàng cùng con, rất nhanh ta sẽ trở về. Lần này ta chỉ tới điều tra lối vào, về phần xử lý bảo tàng cần phải có kế hoạch chu đáo, không thể tùy tiện lấy ra, nếu để cho người khác biết, chỉ sợ người người điên cuồng, Đại Tuyên sẽ rối loạn.”

Vân Nhiễm gật đầu: “Được rồi! Cứ làm như vậy đi.”

Hai người quyết đinh, thu hồi bản đồ, Vân Nhiễm giao cửu chuyển lung linh bội cho Yến Kỳ, dặn dò hắn phải cẩn thận, sau đó hai người không ngủ được, thật sự hưng phấn, không ngờ thật sự có bản đồ, chứng tỏ có bảo tàng.

Hai người nói chuyện tới khi trời gần sáng mới ngủ. Yến Kỳ cũng không ngủ, chờ Vân Nhiễm ngủ, hắn rời khỏi tẩm cung, lập tức triệu tập hơn mười thuộc hạ, trời chưa sáng đã lặng lẽ rời khỏi hoàng cung.

Yến Kỳ để lại Phương Trầm An giúp đỡ Vân Nhiễm. Tất cả đều nghe theo nàng sắp đặt ngoài ra còn một bộ phận giám sát ti.

Lúc lâm triều, Phương Trầm An tuyên bố đêm qua hoàng thượng bị cảm lạnh, tam thời không lên triều, ai có chuyện cần bẩm báo, có thể tới ngự thư phòng bẩm báo lên hoàng hậu.

Chúng triều thần không dám dị nghị, hoàng thượng sinh bệnh, hoàng hậu quản lý cũng giống nhau, dù sao nàng là hoàng hậu giám quốc, có quyền lực như hoàng thượng.

Cả đêm qua Vân Nhiễm không ngủ, gần sáng mới thiếp đi, nên ngủ tới tận giữa trưa. Chờ nàng tỉnh lại, phát hiện Yến Kỳ đã không có bên cạnh, nhớ tới chuyện đêm qua, ánh mắt nàng lo lắng, Yến Kỳ tới núi Phượng Hoàng, không biết thế nào, hắn vừa đi nàng đã lo muốn chết.

Vân Nhiễm ngồi trên long ỷ, khẽ sờ bụng thi thầm, con ah! Chúng ta cùng cầu nguyện cho phụ hoàng bình an trở về.

Trong tẩm cung một mảnh im lặng, Sơn Trà cùng Dữu Tử ngồi đan túi lưới, hai người phát hiện Vân Nhiễm đã dậy nhanh chóng đứng dậy, cười đi tới.

“Nương nương, người tỉnh?”

Vân Nhiêm gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng, đã mơ hồ nghe thấy bên ngoài tẩm cung có tiếng ồn ào, Vân Nhiễm nhướng mày nhìn Sơn Trà: “Đi ra ngoài xem, xảy ra chuyện gì, ồn ào như vậy?”

Sơn Trà vội vàng chạy đi, Dữu Tử tới mặc quần áo cho Vân Nhiễm. Đã sang tháng ba, trời bắt đầu ấm, Dữu Tử chọn cho nàng chiếc váy hải đường màu đỏ, làn váy dài thướt tha, tôn lên đường cong lung linh, quyến rũ kiều diễm. Tóc đen vấn tùy vân kế, bên trên chỉ cài một cây châm lệ nhân lưu tô, động lòng người, nàng lại chọn một đôi hoa tai hình giọt nước, cả người sáng rực.

Vân Nhiễm nhìn qua gương hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị khen ngợi vài câu lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân Sơn Trà đi tới bẩm báo.

“Bẩm nương nương, ngoài cửa cung Vân Hoa, công chúa An Nhạc tranh chấp với Đường đại nhân.”

“Sao lại thế?”

Vân Nhiễm nhướng mày nhìn Sơn Trà, không rõ hai người này náo cái gì.

Sơn Trà nói nhanh: “Hình như là Đường đại nhân quấn lấy công chúa, công chúa không để ý tới hắn, hắn liền cản đường không cho công chúa đi, nên hai bên nháo lên.”

Ánh mắt Vân Nhiễm sáng lên, Đường Tử Khiên hối hận sao, An Nhạc còn thích hắn sao? Chỉ sợ nàng ta đã sớm bình thường trở lại, trên đời này không có ai vĩnh viễn đứng một chỗ chờ một người, nhất là sau khi bị người đó làm tổn thương sâu đậm.

Vân Nhiễm dẫn người đi ra bên ngoài đại điện, chưa tới nơi đã nghe thấy giọng An Nhạc lạnh băng: “Đường Tử Khiên, ngươi như vậy có ý nghĩa sao? Ta đã thích người khác.”

“Ngươi thích hắn sao, một tên thị vê?”

Trước cửa đại điện, Đường Tử Khiên chỉ vào thị bên cạnh An Nhạc hét lên, người này tuy tuấn dật, nhưng chỉ là một tên thị vệ, sao An Nhạc có thể thích hắn, nhất định là nàng đang giận hắn.

An Nhạc nhướng mày nhìn Đường Tử Khiên, nàng phát hiện lúc này chính mình đã bình thường, không còn chút ý niệm nào với nam nhân này, lúc rời khỏi kinh thành, đôi khi nàng vẫn nhớ tới hắn. Nàng đã chết, hắn có đau lòng, có hối hận vì đã đối xử với nàng như vậy không. Nhưng sau khi về kinh, lại phát hiện không có nàng hắn sống rất tốt, không có gì khác thường, hóa ra nàng ở trong lòng hắn còn không bằng một cành hoa, nháy mắt nàng mất hết tình cảm với nam nhân này.

Nàng nhìn nam cắng ngắc đứng bên cạnh: “Thị vệ thì làm sao? Trước giờ ta chỉ muốn một nam nhân yêu ta, thương ta.”

“An Nhạc, trước kia ta thật có lỗi với nàng, ta hi vọng nàng cho ta một cơ hội được chăm sóc nàng, đừng dùng kẻ khác chọc giận ta, ta biết nàng sẽ không thích hắn, hắn chỉ là một tên thị vệ mà thôi.”

Lời Đường Tử Khiên chọc tới Long Nhất, cả người hắn đang cứng ngắc mất tự nhiên. Hắn không ngờ công chúa An Nhạc vì cự tuyệt nam nhân này lại lôi hắn ra làm lá chắn, nhưng bây giờ nghe Đường Tử Khiên nói vậy Long Nhất tức giận, lườm Đường Tử Khiên.

“Thị vệ thì làm sao? Ta là nhất phẩm đới đao thị vệ, có chỗ nào kém so với Đường đại nhân? Huống chi tình yêu phải nói người tình ta nguyện? Công chúa thích ta, ta thích nàng thì làm sao?”

Nói xong, Long Nhất cầm lấy tay An Nhạc, có điều cảm giác mềm mại mịn mạng khiến hắn giật mình theo phản xạ muốn buông ra. An Nhạc lại đột nhiên nắm lấy, cười trong suốt nhìn Đường Tử Khiên.

Sắc mặt Đường Tử Khiên có chút khó coi, nhưng hắn vẫn không tin, An Nhạc bỏ hắn thích một tên thị vệ. Hắn ta có chỗ nào tốt, nhìn giống như ám vệ của Vân Nhiễm, nàng ta thành hoàng hậu người này thành nhất phẩm đới đao thị vệ.

“An Nhạc! Nàng?”

Đường Tử Khiên còn chưa nói hết câu, trước cửa cung vang lên tiếng bước chân, có người nói: “Đây đang định diễn trò gì?”

Ánh mắt Vân Nhiễm lành lạnh quét qua vài người, Đường Tử Khiên nhanh chóng lên tiếng: “Thần xin hoàng hậu hạ chỉ ban hôn công chúa An Nhạc cho thần.”

An Nhạc liếc mắt xem thường: “Không gả.”

An Nhạc buông tay Long Nhất ra, hắn thở dài nhẹ nhõm, nhưng nhớ tới vừa rồi đụng vào bàn tay trắng nõn mềm mại, trong lòng tràn đầy cảm giác viên mãn, tay công chúa thật tốt.

An Nhạc ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm: “Hoàng tẩu! Muội không gả cho người này, xin hoàng tẩu ân chuẩn.”

Vân Nhiễm liếc mắt nhìn An Nhạc lại nhìn Đường Tử Khiên: “Đường Tử Khiên, hôm nay ngươi phát điên cái gì, đang yên lành lại xin bản cung chỉ hôn An Nhạc cho ngươi.”

“Bẩm hoàng hậu, trước kia thần có lỗi với công chúa, bây giờ muốn đền bù lại, nên thần xin hoàng hậu cho thần một cơ hội.”

Vân Nhiễm nhìn Đường Tử Khiên, có chút không biết nói gì, từ đầu chí cuối, nam nhân này vẫn không hiểu cái gì gọi là yêu. Tới bây giờ hắn vẫn không hiểu, có lẽ hắn có chút tình ý với An Nhạc, nhưng chưa đặc biệt tới mức yêu. Nếu như hắn yêu nàng, lúc truyền ra tin nàng chết, sao hắn có thể bình thường. Nhưng hắn rất thoải mái, cho nên bây giờ hắn và An Nhạc là chuyện không thể.

“Đường Tử Khiên, không phải ngươi muốn cưới là cưới, cũng phải xem người khác có đồng ý gả hay không. Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy công chúa cự hôn sao?”

Đường Tử Khiên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn An Nhạc, ánh mắt nàng bình tĩnh kiên định, trầm ổn lên tiếng: “Bản cung không bao giờ gả cho Đường đại nhân, nếu Đường đại nhân thật sự muốn đền bù cho bản cung, vậy sau này vĩnh viễn đừng nhắc tới chuyện cưới gả.”

Nàng dù gả cho ăn mày ven đường, cũng sẽ không gả cho Đường Tử Khiên, nàng không còn chút xíu ý niệm nào đối với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.