Đường Tử Khiên nghe thấy lời này, khuôn mặt đen sì ngón tay theo bản năng nắm chặt, chuyện hắn sợ nhất chính là cưới Vân Nhiễm, tuy rằng lúc trước thấy nàng bị Yến Kỳ khi dễ hắn thấy không vừa mắt, nhưng bảo hắn cưới nàng hắn không thể.
“Yến Kỳ người từ hôn người ta, còn có mặt mũi nói những lời này sao.”
Một bên Tần Dục Thành ánh mắt thâm trầm, nghĩ tới lúc trước bị Vân Nhiễm mắng, nàng nổi trận lôi đình làm hắn nhớ mãi không quên, lúc nhìn thấy nàng rơi hồ, trái tim hắn khẽ nhói lên, hiện tại nghe được lời Yến Kỳ lửa giận lại bùng lên, đủ loại cảm xúc khiến Tần Dục Thành sợ hãi, không lẽ hắn thích Vân Nhiễm, thích nữ thổ phỉ kia? Chuyện này sao có thể, nàng vừa bá đạo, vừa xấu tính lại còn hay khi dễ hắn, nhan sắc bình thương còn bị người khác từ hôn. Tần Dục Thành trong lòng cố kể ra khuyết điểm của Vân Nhiễm, nhưng tim vẫn đập thình thích.
Bất quá không có ai phát hiện Tần Dục Thành khác thường, Yến Kỳ như trước cười nhợt nhạt: “Xem ra Đường đại nhân thích quận chúa Trường Bình, như vậy đi để bù đắp bản vương từ hôn làm quận chúa tổn thương, bản quận vương phụ trách tiến cung xin thánh chỉ làm cho quận chúa gả cho Đường đại nhân, tin tưởng chắc chắn hoàng thượng sẽ tán thành.”
Đường Tử Khiên sắc mặt trằng bệch chỉ vào Yến Kỳ: “Ngươi dám, Yến Kỳ nếu người thực sự làm vậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Yến Kỳ âm trầm nhìn bộ dáng tức giận của Đường Tử Khiên, lại nhìn Tần Dụng Thành đang im lặng một bên bất quá sắc mặt cũng không tốt hơn Đường TuwrKhieen bao nhiêu. Không cần, hắn không cần thích nữ ma đầu kia, suốt ngày chỉ biết khi dễ hắn, sớm biết thế hắn không đi tính kế Vân Nhiễm, thế nhưng lại bị nàng mắng mà thích nàng, bời vì lúc nàng mắng hắn cặp mắt kia hoa lệ chói mắt, khuôn mặt dễ thương linh động, cực kỳ hấ dẫn.
Đường Tử Khiên lúc này đã hoàn toàn mất bình tĩnh chỉ vào Yến Kỳ mắng: “YẾn Kỳ, người thực khốn khiếp không biết xấu hổ, người từ hôn liền tới người khác tới thay ngươi cưới nàng, ngươi chính là tiểu nhân.”
Phía sau Yến Kỳ, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lập tức ra tay đối phó Đường Tử Khiên, hai người này thân thủ lợi hại, vừa ra đã làm Đường Tử Khiên chật vật, Tần Dục Thành kêu to: “Dừng tay, Yến Kỳ, ngươi mau kêu thủ hạ dừng tay.”
Đáng tiếc Yến Kỳ mặt ngọc bất động, thủ hạ hắn cũng không chútkhách khí công kích Đường Tử Khiên khiến hắn ăn đau. Thủ hạ Đường Tử Khiên thấy vậy cũng lao vào đánh nhau, nhất thời chỗ này loạn thành một đoàn. Cách đó không xa có người tới, đi trước là một nam tử ngũ quan rõ ràng, mắt đao mày kiếm, tràn đầy khí thế sắc bén cao ngạo, người này chính là Định vương Sở Dật Lâm.
Sở Dật Lâm lạnh lẽo ra lệnh: “Dừng tay, đang ở phủ Vân vương đánh cái gì?"
Yến Kỳ tao nhã vung tay lên, hai thủ hạ nhanh chóng lùi lại phía sau.
Đường Tử Khiên lúc này có chút chật vật trên người có không ít vết thương, trên thực tế thủ hạ Yến Kỳ ra tay cũng có chừng mực không quá nặng tay, chỉ muốn giáo huấn hắn một phen.
Định vương nhìn Yến Kỳ sắc mặt ôn như, thanh âm ôn nhuận: “Yến Kỳ đây là có chuyện gì?”
Yến Kỳ hơi nhíu mi, một động tác đơn giản lại lộ ra phong nhã cực đại, thanh âm như châu như ngọc, khiến nữ nhân tâm động không thôi.
“Không có gì, chỉ là ta cùng Đường đại nhân có chút hiểu lầm thôi.”
Sở Dật Lâm có chút đăm chiêu khó tin, nhìn về phía Đường Tử Khiên, Đừng Tử Khiên chính là nhún vai, hắn cũng không ngu nói ra là vì quận chúa Trường Bình, mọ người không biết còn tưởng hắn có ý đối với nàng thì xong.
Định vương thấy đương sự đều không muốn nói liền bỏ qua, “Được rồi, yến hội cũng sắp bắt đầu rồi.”
Tuy rằng quận chúa Trường Bình rơi xuống nước hôn mê,nhưng mọi người đã đến đây, không có lý do ngừng lại, cho nên vẫn một đường thẳng hướng hoa vu hiên phía trước. Phía sau tốp năm, nhóm ba thiên kim nhìn các nam nhăn tao nhã anh tuấn, chỉ cảm thấy phong cảnh vô hạn, xuân tâm nhộn nhạo.
Viện Như Hương, Vân Tử Khiếu truyền nội lực cho Vân Nhiễm, lại cho gọi đại phu kiểm tra cho nàng một lần, đến khi nàng tình lại uống chén thuốc mới yên tâm. Nghĩ đến tên hỗn đản Yến Kỳ lửa giận liền bốc lên đầu, hắn thật là quá đáng, đầu tiên là từ hôn, sau đó còn hại nữ nhi của ông, lần này ông nhất định phải tính toán với hắn cho rõ ràng.
Vân Tử Khiếu để cho Vân Nhiễm an tâm nghỉ ngơi, tự mình dẫn người rời khỏi viện Như Hương.
Trong phòng đã không còn người ngoài, Anh Đào cùng Lệ Chi liền bổ nhào đến trước giường: “Quận chúa, người hù chết nô tỳ rồi, trời lạnh như thế sao lại muốn nhảy xuống hồ.”
Vân Nhiễm nhíu mi bất đắc dĩ mở miệng: “Ta muốn mượn tay Vân Vãn Tuyết để rửa sạch thanh danh, thừa cơ hội kéo nàng xuống nước, không nghĩ tới gặp phải tên hỗn đản kia.”
Nhắc tới Yến Kỳ, khí huyết trong người Vân Nhiễm liền sôi sục, thở dốc dồn dập, nàng tự nhận mình tính tình không đến nỗi tệ, nhưng gặp phải Yến Kỳ liền biến thành người điên.
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lùng, Anh Đào cùng Lệ Chi nghe xong lời nói của nàng nhịn không được mở miệng: “Quận chúa thật không ngờ người lần trước chúng ta cứu lại là Yến quận vương, hắn thế nhưng lại dám từ hôn người.”
“Đã vậy, hôm nay hắn còn hại quận chúa rơi hồ, rõ ràng có thể cứu người lên nhưng lại để quận chúa ngâm ở trong nước.”
Lệ Chi vốn dĩ nội liễm trầm ổn, cũng bị hành động của Yến Kỳ làm cho căm phẫn.
Anh Đào nóng vội mở miệng: “Quận chúa, bằng không chúng ta đem chuyện người cứu hắn nói ra, để mọi người biết hắn là kẻ vong ân phụ nhĩa, là một tên tiểu nhân.”
Vân Nhiễm không đồng ý, cảnh cáo Anh Đào: “Chuyện này trăm ngàn lần không được tiết lộ ra ngoài, bên trong quá rắc rối, nếu làm lộ ra chỉ sợ mạng của chúng ta khó giữ, không nói phủ Hoài Nam tìm chúng ta tính sổ, chỉ sợ chính Yến Kỳ cũng không tha cho chúng ta, chuyện này bên trong khả năng liên quan đến triều đình.”
“Nô tỳ chính là tức giận, rõ ràng là quận chúa cứu hắn, hắn thế còn từ hôn, hại quận chúa.”
Vân Nhiễm thản nhiên nói: “Hắn không biết chính ta là người cứu hắn, hơn nữa ta cũng không mong hắn báo đáp, chỉ là tức giận hắn không thương lượng với ta đã xin một đạo thánh chỉ đập vào mặt, không để ai vào trong mắt. Còn có hôm nay ta vốn muốn mượn tay hắn hắt ít nước bẩn, hắn hoàn toàn có thể không để ý tới, nhưng hắn lại trả thù ta, nam nhân này lòng dạ cũng thật hẹp hòi.”
Vân Nhiễm hung hăng nói, hai nha hoàn không nói gì, trầm mặc trong chốc lát Anh Đào chợt nhớ tới một chuyện: “Tiểu thư, người nói hắn có thể nhận ra chúng nô tỳ, sau đó biết chính là người đã cứu hắn.”
“Sẽ không, lúc đấy hắn bị thương vốn không có bao nhiêu tinh lực, hơn nữa hắn rất kiêu ngạo, rất coi thường nữ nhân hoàn toàn không để ý. Huống chi lúc đó ta cũng dịch dung cho các người, cùng hiện tại không giống, hắn sẽ không phát hiện ra, về phần ta bình thường dịch dung không có người phát hiện, chẳng những đeo mặt nạ, còn thay đổi giọng nói, sao hắn có thể nhận ra. Bất quá các ngươi không cần đem chuyện này nói ra.”