Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 53: Đồ cưới (3)



47.3
Trước cửa phủ Vân vương, Vân Nhiễm dừng bước, quay đầu nhìn về phía xe ngựa, khóe môi nở nụ cười u ám, Đinh Vương, ngươi tốt nhất không cần đánh chủ ý lên đầu ta, nếu không sẽ tự mình chuốc lấy khổ, hơn nữa Sở Dật Lâm cũng đã bị nàng loại trừ.

Sư phụ nhắc đến ba người ở Đại Tuyên Quốc, Yến quận vương, Định vương, tân hoàng, cả ba người nàng đều loại bỏ, bọn họ không có tố chất của một minh quân ngực mang thiên hạ, Vân Nhiễm vừa nghĩ vừa tiến vào phủ.

Phủ Vân vương cực kỳ yên tĩnh, lão vương phi cùng Vân vương phi tạm thời không quấy phá, những không có không có nghĩa là bọn họ sẽ không làm, hiện tại chỉ là tạm thời án binh bất động mà thôi.

Vân Vãn Tuyết rơi hồ lại bị Vân Tử Khiếu hạ lệnh đánh đòn, chính là họa vô đơn chí, hiện tại chỉ ở trong viện của mình không dám ra ngoài.

Hai thị thiếp của Vân Tử Khiếu là Hạ di nương cùng Dung di nương dẫn theo nữ nhi là Vân Liên Nhi cùng Vân Vũ San đi tới chỗ Vân Nhiễm, hai người di nương đối vơi Vân Nhiễm rất khách khí, hai nữ nhi cũng rất thân thiết gọi nàng là tỷ tỷ.

Trong trí nhớ của thân thể này, hai vị di nương vẫn đều an phận thủ thường, cũng không gây chuyện với nàng, cho nên nàng cũng không cần trách tội bọn họ, Vân Nhiễm tươi cười đáp lễ hai vị di nương cùng muội muội, khiến bọn họ thụ sụng nhược kinh.

Nhất là lục muội muội, Vân Liên Nhi, năm nay chỉ có bảy tuổi, dáng vẻ rất đáng yêu thân thiết lôi kéo tay Vân Nhiễm gọi nàng là tỷ tỷ, nhu thuận, thông minh đáng yêu.

Chính sảnh viện Như Hương náo nhiệt, lúc mới bắt đầu Hạ di nương cùng Dung di nương còn có chút dè dặt, trong quá khứ quận chúa là người kiêu ngạo, không thích nói chuyện cũng các nàng, sợ làm mất thân phận, các nàng cũng dám với tới quận chúa. Nhưng hiện tại mọi người đều nói quận chúa không giống trước kia, các nàng mới dám lại đây, cảnh này khiến lá gan cũng càng cũng lớn hơn một chút, nói chuyện với quận chúa.

Một lát sau thấy thời gian không còn sớm, mới từ biệt Vân Nhiễm dẫn nữ nhi rời khỏi viện Như Hương.

Các nàng vừa bước chân ra khỏi phòng khách, ở sau lưng Anh Đào bực tức.

“Quận chúa, người để ý đến các nàng làm gì, các nàng thân phận thấp kém, xứng cùng chủ tử nói chuyện sao? Một đám dụng tâm kín đao, nếu là nô tỳ về sau sẽ không muốn gặp các nàng.”

Anh Đào càng nói càng kích động, Lệ Chi thấy sắc mặt Vân Nhiễm không tốt, chạy nhanh túm Anh Đào, Anh Đào căm tức tức mở miệng: “Ngươi kéo ta làm cái gì, những người đó khẳng định là có tâm tư xấu, ta chỉ muốn nhắc nhở quận chúa, để người đề phòng bị các nàng hại.”

Sắc mặt Vân Nhiễm rất khó coi, lạnh lùng quát: “Anh Đào, quỳ xuống cho ta.”

Anh Đào sửng sốt tưởng mình nghe lầm, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, thấy nàng buồn bực, không khỏi ủy khuất chậm rãi quỳ xuống còn không ngừng hét lên.

“Quận chúa nô tỳ đều vì muốn tốt cho người, vì sao người lại phạt nô tỳ.”

Lệ Chi cũng quỳ xuống, không nói lời nào, nàng cũng thấy bất mãn với Anh Đào, nàng ta càng ngày càng hồ đồ, quận chúa là chủ tử, quận chúa thương các nàng là vì các nàng biết thân biết phận. Nàng ta không nên quên mất thân phận vung tay múa chân, quận chúa thông minh như vậy, biết rõ mình nên làm gì, huống chi đám người Hạ di nương cũng không làm gì sai, chẳng qua thân phận thấp, muốn tìm chỗ dựa có gì không đúng, quận chúa thân phận tôn quý, các nàng đến đây nịnh bợ quận chúa cũng bình thường, chỉ cần không hại quận chúa là có vấn đề gì đâu, như thế nào Anh Đào liền nói như thể bọn họ phạm tội ác tày trời, nàng đã quên mất thân phận của mình, nàng chỉ là một nô tỳ thôi, di nương cũng là chủ tử của nàng.

Vân Nhiễm sắc mặt u ám nhìn Anh Đào, cho tới giờ Anh Đào tính tình đều hoạt bát sáng sủa, nàng cũng thích nàng ta như vậy, lúc trước cứu các nàng sau lại giữ lại làm nha hoàn, nhưng nàng cũng không khắt khe với các nàng, đối xử như tỷ muội, ở Phượng Thai Huyền nàng rất thích tính các của nàng ta, nhưng gần đây nàng bắt đầu thay đổi, xem thường hạ nhân, hay giận dỗi, hiện tại chuyện của chủ tử cũng muốn lên tiếng, nếu nàng ta không thay đổi nàng cũng không có biện pháp giữ lại, hơn nữa nàng ta biết quá nhiều bí mật, Vân Nhiễm sẽ không để nàng ta sống.

Ánh mắt Vân Nhiễm thâm thúy lạnh băng, nhìn Anh Đào đang khóc nức nở, Vân Nhiễm quyết định cho nàng ta một cơ hội, sâu xa lên tiếng.

“Anh Đào, ngươi là do mang tới Lương Thành, ta hy vọng ngươi biết cái gì nên nói cái gì không, chuyện gì nên làm chuyện gì không, nếu đã không nên nói không nên làm thì tốt nhất đừng làm.”

Vân Nhiễm dứt lời nhìn Anh Đào: “Phạt quỳ trong viện, tự suy nghĩ lại cho tốt.”

“Quận chúa.” Anh Đào càng khóc dữ hôn, nghĩ tới phải quỳ trong viện, nàng liền cảm thấy mất mặt, nàng là đại nha hoàn bên người quận chúa, ở trong vương phủ không ai dám đắc tội nàng, nhưng hiện tại phạt nàng quỳ, khẳng định người khác sẽ chê cười nàng. Nàng dập đầu: “Quận chúa người tha cho nô tỳ đi, nô tỳ biết sai rồi, về sau nô tỳ không dám nói linh tinh nữa, xin quận chúa bỏ qua cho nô tỳ.”

Vân Nhiễm lại lạnh mặt ra lệnh: “Đi ra ngoài quỳ, đừng để ta lặp lại lần nữa.”

Lệ Chi thấy quận chúa muốn nổi giận, liền lên tiếng: “Ngươi phạm sai lầm, còn không nhanh đi chịu phạt, chẳng qua chỉ là quỳ một chút thôi, cũng đâu phải muốn ngươi chết.”

Anh Đào nâng hai mắt đẫm lệ nhìn Vân Nhiễm cùng Lệ Chi, trong lòng ủy khuất muốn chết. Nàng nhớ tới chuyện Vân Nhiễm tiến cung không mang theo nàng, quận chúa cũng không thân thiết với nàng, giờ Lệ Chi giống như cũng không giúp nàng, các nàng vì sao lại đối với nàng như vậy. Nàng hầu hạ quận chúa ba năm cũng giống như Lệ Chi, vì sao quận chúa chỉ thân thiết với nàng ta, Anh Đào càng khóc càng dữ dội, nhưng thấy sắc mặt Vân Nhiễm ngày càng khó coi, nàng không cam lòng đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Lệ Chi đợi Anh Đào đi rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Quận chúa, bỏ qua cho Anh Đào một lần đi.”

Vân Nhiễm thản nhiên mở miệng: “Đây là cơ hội cuối cùng của nàng ta, nếu nàng ta không biết quý trọng hoặc phản bội ta, ta không thể giữ nàng ta lại, hơn nữa nàng biết quá nhiều bí mật của ta, nếu ta không cần nàng ta nữa, cũng sẽ không để nàng ta sống.”

Câu nói cuối cùng còn mang theo một luồng sát khí, Lệ Chi nhịn không được rùng mình dập đầu: “Quận chúa, yên tâm nàng ta sẽ không dám, về sau nhất định sẽ an phận, nô tỳ tin nàng ta sẽ không phản bội quận chúa, lúc trước nếu không phải quận chúa cứu giúp thì giờ nàng ta đã lưu lạc chốn thanh lâu.”

“Đáng tiếc bản tính khó thay đổi trước kia ở Phượng Thai Huyền không phải bản chất của nàng ta, hiện tại mới là bản chất thực của nàng ta.”

Vân Nhiễm thở dài, trong lòng hơi khó chịu, nàng ta cũng đã theo mình ba năm, nàng hy vọng Anh Đào có có thể tỉnh ngộ, biết thân biết phận, trăm ngàn lần đừng phản lại nàng.

Trong phòng khách một mảnh im lặng, Vân Nhiễm nhìn Lệ Chi đang quỳ, Lệ Chi vốn trầm ổn, biết tiến lui thích hợp, mừng nhất là theo nàng vào vương phủ cũng không co bị phồn hoa làm mở mắt.

“Lệ Chi nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ phái người đưa ngươi đi, về sau sống một cuộc sống im lặng, ta sẽ không trách ngươi, nhưng nếu đã chọn lưu lại, từ nay phải toàn tâm toàn ý trung thành với ta, nếu có biểu hiện bất trung ngươi cùng không thể sống tiếp.”

Vân Nhiễm nói xong, Lệ Chi sửng sốt, không chút suy nghĩ dâp đầu: “Quận chúa yên tâm, nô tỳ sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ quận chúa, sẽ không phản bội quận chúa, mạng của nô tỳ là quận chúa ban cho, nô tỳ không dám có dị tâm.”

Vân Nhiễm gật đầu, đứng dậy đi qua đỡ Lệ Chi đừng dậy ôn hòa lên tiếng: “Lệ Chi, ta biết tính của ngươi, chỉ cần không phản bội ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, về phần Anh Đào ta phạt nàng ta quỳ, thứ nhất là để nàng ta tỉnh lại, thứ hai là muốn xem nàng ta có nảy sinh oán hận đối với ta, từ đó phản bội ta, tính cách của nàng ta quả thật có vấn đề, ham hư vinh phú quý, chỉ nàng ta mới có thể tỉnh ngộ, không ai giúp được.”

“Ta biết quận chúa.”

Lệ Chi biết suy nghĩ của Anh Đào có vấn đề, gần đây nàng ta không giống như trước, nói chuyện với hạ nhân trong vương phủ luôn mang theo ngạo khí, hơi không coi ai ra gì, thực tế nàng cũng chỉ là nha hoàn có gì khác so với hạ nhân đâu.

Chủ tớ hai người đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Vân Nhiễm buông tay Lệ Chi đi qua, nhìn Triệu ma ma tiến vào cung kính hành lễ.

“Quận chúa nô tỳ có việc muốn xin chỉ thị.”

Triệu ma ma cung kính cúi đầu, Vân Nhiễm gật đầu rất hài lòng với thái độ của bà: “Có chuyện gì?”

“Sắp tới là sinh thần của Trưởng công chúa, quận chúa là do đích thân trưởng công chúa đưa thiếp mời tới, cho nên quận chúa nên chuẩn bi lễ vật, nhưng là?”

Tiệu ma ma dừng lại, vẻ mặt khó xử nhìn Vân Nhiễm, bà không nói Vân Nhiễm cũng biết bà đang khó xử chuyện gì.

Nàng mới trở lại phủ Vân vương, viện Như Hương cũng không có nguồn thu tự nhiên sẽ không có tiền chuẩn bị lễ vật, tuy rằng nàng bị từ hôn hoàng thượng ban cho ít đồ vật, nhưng nàng cũng không thể mang ra làm quà tặng.

Tiền, Vân Nhiễm không thiếu, nàng là cốc chủ Lãm Y cốc, nhiều nhất chính là tiền, nhưng mà tiền của nàng chỉ dùng để cứu người, rất ít dùng linh tinh, lần này nàng hồi linh cũng không mang theo nhiều tiền trên người, vốn lúc trước còn chiếm được bốn vạn năm trăm ngàn lượng bạc, nhưng không ngờ ngân phía kia là giả, nghĩ tới Vân Nhiễm lại âm thầm cắn răng, bỗng nhiên nàng nhớ tới một chuyện nhìn Triệu ma ma.

“Triệu ma ma, mẫu phi ta xuất thân từ phủ Triệu tướng quân, bà là đich nữ tướng phủ, theo đạo lý của hồi môn hắn không ít, nhưng hiện thại viện Như Hương cũng không có nhiều đồ, đều là vật bình thường, vậy của hồi môn chạy đi đâu hết rồi?”

Triệu ma ma cung kính bẩm báo: “Hồi quận chúa, những thứ đó là do lão vương phi quản lý, sau lão vương phi tuổi cao liền đem giao lại cho Vân vương phi để nàng ta quản lý.”

Triệu ma ma nói xong lại đến gần nhỏ giọng: “Quận chúa, nô tỳ đã bí mật sao chép một danh sách của hồi môn năm đó của Vân vương phi.”

Nói xong bà lấy từ trong tay áo ra một danh sách dâng lên, Vân Nhiễm có chút ngạc nhiên nhìn Triệu ma ma tán thưởng: “Triệu ma ma, bà thật khéo tính toán, tốt, chờ ta lấy lại đồ cưới, sẽ có thưởng lớn.”

Vân Nhiễm vừa dứt lời, Triệu ma ma cười tạ ơn: “Tạ quận chúa, mẫu tử nô tỳ thành tâm hầu hạ quận chúa, không cầu ban thưởng, chỉ mong quận chúa bình yên, chúng ta mới có chỗ dựa.”

“Ân, nhưng việc này đáng phải thưởng, nếu ta tốt, dĩ nhiên sẽ không bạc đãi mẫu tử hai người.”

Vân Nhiễm gật đầu, nhớ tới chuyện để Long Nhất dạy cõ cho Triệu Hổ, liền cười nhìn Triệu ma ma: “Triệu ma ma ta cho ám vệ dạy Triệu Hổ võ công, nếu hắn học tốt, bản quận chúa sẽ để hắn làm thị vệ.”

Thị vệ? Đây chính thân phận rất cao, Triệu ma ma quỳ xuống: “Nô tỳ tạ quận chúa ban ân.

“Ngươi đứng lên đi, đồ cưới này bản quận chúa phải xem thật kỹ, sáng sớm mai nhắc qua với lão vương phi, cần phải thu hồi lại đồ cưới của mẫu phi, lúc đó ngươi cũng không cần lo lắng lễ vật cho trưởng công chúa, chờ lấy lại được, ngươi cũng chọn lấy một món.”

“Nô tỳ đã rõ.” Triệu ma ma lui ra, Vân Nhiễm đợi nàng rời khỏi, liền gọi Long Nhất đi ra.

“Long Nhất, bản quận chúa giao cho người làm một chuyện.”

Long Nhất cung kính cúi đầu: “Mời quận chúa phân phó.”

Lúc trước vương gia giao hai người Long Nhất, Long Nhị cho quận chúa họ còn có chút không cam lòng, nhưng quận chúa đã thể hiện năng ực khiến cho bọn họ thần phục.

“Lúc ngươi rảnh rỗi hãy dạy A Hổ học võ công.”

“Dạy người học võ?” Long Nhất kinh ngạc, tưởng mình nghe lầm, ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm phát hiện nàng không giống đang nói đùa, thật sự muốn hắn đi dạy tên phu xe võ công. Long Nhất hơi khó hiểu.

“Ngươi có suy nghĩ gì sao?”

Long Nhất gật đầu, “ Quận chúa vì sao lại muốn thuộc hạ dạy a hổ võ công, nếu quận chúa cần thị vệ vương phủ còn nhiều người mà, tùy tiện tìm một người có võ công giỏi cũng không khó.”

Vân Nhiễm thản nhiên nói, “Võ công giỏi thì dễ tìm, nhưng trung thành thì lại khó tìm, ngươi xác định tùy chọn một ngươi họ có thể trung thành với ta sao?” Vân Nhiễm mắt sáng như đuốc, nhìn Long Nhất, thần thái rực rỡ, hắn hiền hiểu, quận chúa muốn tìm người trung thành với nàng.

“Được, thuộc hạ sẽ tận tâm dạy võ công cho a Hổ,” Người quận chúa nhìn trúng nhất định không tầm thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.