Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 70: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (2)



Tống Tình Nhi vừa nghe liền chết lặng, tuy rằng cầm kỳ thi họa của nàng không tệ, nhưng để tham gia hoa vương đại tài nàng sợ trình độ chưa đủ tư cách.

Vân Nhiễm khinh thường mở miệng: “Có cái gì tốt mà tham gia, không phải đoạt hoa vương sao? Có ý nghĩa gì? Nhiều người như vậy tranh một cái kim điểu Hoa Quan, còn không bằng tự đánh một cái.”

Khuôn mặt tinh xảo như ngọc lan của Yến Kỳ cười sinh động, “Quận chúa Trường Bình không biết, hoa vương đại tài trừ bỏ vương miện Hoa Quan còn có thưởng rất lớn, năm vừa rồi, phần thưởng là mười vạn lượng bạc trắng, mười viên dạ minh châu do Nam Hải tiến cống, bốn kiện phỉ thủy, bốn kiện ngà voi, bốn bộ san hô, bốn đấu hồng ngọc chân châu, bốn khối Nam Dương Ngoc, bốn khối huyết thạch.”

Yến Kỳ càng nói mắt Vân Nhiễm mở càng lớn, phần thưởng thật sự rất hậu, tuy rằng là quận chúa vương phủ, không thiếu tiền tài, nhưng nàng rất yêu bạc, bởi vì Lãm Y cốc cần nhất chính là bạc, chữa bệnh cần có tiền, hiện sự kiện hoa vương đại tài có nhiều đồ tốt như vậy, còn cộng thêm mười vạn lượng bạc trắng.

Yến Kỳ khóe môi cười càng đậm tiếp tục nói: “Năm nay có sứ thần tam quốc đến dự, nếu không có gì bất ngờ hoa vương đại tái chắc còn long trọng hơn với với năm trước, phần thưởng sợ cũng sẽ nhiều hơn.”

Ánh mắt Yến Kỳ vẫn dừng trên người Vân Nhiễm, thấy mắt nàng sáng lên không khỏi nở nụ cười sâu sa, lại nhìn Tồng Tình Nhi lên tiếng: “Tống Tình Nhi, phần thưởng hậu như vậy, ngươi có muốn thử không.”

Tim Tống Tình Nhi nhảy dựng lên, nâng mắt nhìn nam nhân đối diện, khuôn mặt tinh xảo, ý cười long lanh sáng như ngọc, như một gốc cây hoàn mỹ bóng loáng không tỳ vết, nhưng nàng lại cảm thấy trong đó ẩn chứa nguy hiểm.

Tống Tình Nhi nhanh chóng suy nghĩ, vì sao nam nhân này muốn nàng tham gia hoa vương đại tài, tài nghệ của nàng không thể đứng đầu, cho nên vẫn không nên tham gia, phụ thân vừa được Yến quận vương đề bạt lên làm phủ doãn kinh thành, nếu để hắn phát hiện nàng không phải là người cứu hắn, chỉ sợ các nàng sẽ gặp chuyện không may.

Lúc Tống Tình Nhi tới Lương Thành, căn bản không ngờ Yến quận vương đề bạt phụ thân lên kinh nhậm chức, cho nên nàng càng phải cẩn thận ứng biến.

Tống Tình Nhi lạnh lùng cười: “Quận vương nghĩ nhiều, ta không thích tham gia những chuyện như vậy, huống chi ta chỉ có chút tài mọn thật sự khó có thể trưng ra.”

Mắt Yến Kỳ đen như vẩy mực, ngầm nổi sóng, Tống Tình Nhi theo phản xạ liền khẩn trương, bàn tay đã nắm chặt, Vân Nhiễm ngồi cạnh nàng cảm nhận được, vươn tay nắm ấy tay nàng, Tống Tình Nhi ngẩn ra nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, chỉ thấy nàng ta cười thiện ý, lòng Tống Tình Nhi mới buông lỏng.

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Yến Kỳ vẻ mặt hung thần ác sát: “Yến quận vương, đừng ép người ta làm việc họ không thích, đây là phong độ tối thiểu nam nhân cần có, ngươi cần học tập thêm mới phải.”

Yến Kỳ vừa nghe Vân Nhiễm nói lại nghiễn răng, hận không thể cắn cổ nữ nhân này, khi nào Tống Tình Nhi thành người hắn thích, nàng đây là rõ ràng áp đặt cho hắn thích một nữ nhân, nhưng nữ nhân này cùng Tống Tình Nhi bên trong có quan hệ gì không, sao nàng lại giúp Tống Tình Nhi, nàng khi nào thì tốt như vậy, Yến Kỳ nghi ngờ nheo mắt nhìn Vân Nhiễm, ý vị sâu xa nói: “Ngươi cùng Tống tiểu thư có quen biết? Quận chúa Trường Bình không phải là người có lòng tốt nha?”

Vân Nhiễm nâng mày cười hì hì nói: “Ta không có lòng tốt chẳng lẽ ta là độc phụ bất thành sao?”

Yến Kỳ vỗ tay, thần thái phong hoa tuyết nguyệt: “Chúc mừng quận chúa đã đoán đúng.”

“Phi, ngươi mới là đồ độc ác, tâm địa đen tối, Vân Nhiễm ta luôn hiền lành nhiệt tình với người ngoài, là ngươi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử thôi, ngươi xem ta cùng Hạ Tuyết Dĩnh, Lam Tiểu Lăng ở chung không phải tốt lắm sao, sao đến chỗ ngươi liền thành độc phụ.”

Vân Nhiễm phát hỏa, Đường Tử Khiên cùng Tân Dục Thành ngăn cản: “Vân Nhiễm, không cần tức giận, biết rõ người ta âm hiểm giả dối, ngươi tức giận không phải đúng ý hắn sao?”

Vân Nhiễm nghe có lý, nhanh chóng gật đầu cười sáng như ngọc tiếp đón Đường Tử Khiên cùng Tần Dục Thành: “Ăn cơm, không phải nói đồ ăn ở Phúc Đức Tụ rất ngon sao? Chúng ta còn chờ gì nữa.”

Vài người không thèm nhìn Yến Kỳ, vui vẻ thưởng thức đồ ăn.

Đường Tử Khiên đưa mắt nhìn Tần Dục Thành, hắn nhận được lệnh, vẻ mặt ôn nhu gắp đồ ăn bỏ vào bát Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, đây là lưỡi vịt bát bảo nổi danh của Phúc Tụ Đức, ngươi nếm thử xem.”

Mắt Vân Nhiễm sáng lên, lập tức nếm đồ ăn do Tần Dục Thành gắp, vẻ mặt sảng khoái gật đầu: “Lưỡi vịt này ăn thật ngon, mềm mịn, ngon miệng, khó trách Phúc Tụ Đức làm ăn tốt, hóa ra đồ ăn thật sự không tệ.”

Vân Nhiễm chỉ lo ăn, không cảm nhận được cử chỉ cổ quái của Tần Dục Thanh, ở phía đối diện Yến Kỳ lại phát hiện, híp mắt nhìn Tần Dục Thành, lại nhìn Đường Tử Khiên đang nâng mày mở mắt, bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì đó, hóa ra là như vậy, Tần Dục Thành thích quận chúa Trường Bình, nhưng quận chúa Trường Bình thích Tần Dục Thành sao? Yến Kỳ nhìn kỹ thấy Vân Nhiễm không có biểu hiện gì với Tần Dục Thành.

Sở Văn Hạo ở bên cạnh nhìn Yến Kỳ đấu võ mồm với Vân Nhiễm nhịn không được thúc dục: “Yến quận vương, chúng ta ăn nhanh đi, còn có việc phải làm.”

“Umh,” Yến Kỳ lên tiếng, không nhìn Vân Nhiễm nữa, tự dùng cơm.

Trong phòng khó có được sự yên tĩnh, mọi người chỉ lo ăn cơm, Tần Dục Thành ăn ít nhất, hắn chỉ lo nhiệt tình chăm sóc gắp đồ ăn cho Vân Nhiễm, một lát lại giới thiệu đồ ăn, môt lát lại rót trà, lúc nào cũng bận rộn, chẳng những khiến người khác có cảm giác lạ, Vân Nhiêm cũng nhận ra có điểm không bình thường. Vân Nhiễm nghi ngờ nhìn Tần Dục Thành, cảnh giác lên tiếng: “Tần Dục Thành, ngươi lại muốn đùa giỡn gì đây?”

Nàng vừa lên tiếng, Yến Kỳ không nhịn được khẽ cười, rốt cục hắn phát hiện ra nữ nhân này có ưu điểm là phản ứng chậm chạp.

Vân Nhiễm không truy vấn Tần Dục Thành, nhìn chằm chằm Yến Kỳ âm ngao hỏi: “Bạch Liên hoa, ngươi cười cái gì?”

Hiếm khi Vân Nhiễm gọi biệt danh Yến Kỳ lại không biến sắc mặt, ôn nhã mở miệng: “Ta phát hiện quận chúa Trường Bình ít nhất cũng có ưu điểm.”

Hắn nói xong tao nhã đứng dậy, nhẹ phẩy tay áo, dẫn Sở Văn Hạp đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn dừng lại nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa từ từ thưởng thức.”

Hắn nói xong ý cười trên mặt càng sâu, xoay người đi ra ngoài, Sở Văn Hạo cùng đám người Tần Dục Thành không hiểu vì sao Yến Kỳ vui như vậy, đã xảy ra chuyện gì?

Tống Tình Nhi cùng Yến Kỳ đế, lúc này thấy bọn hắn rời đi, nàng cũng nhanh chóng từ biệt Vân Nhiễm rồi rời đi.

“Quận chúa hẹn gặp lại, sau này Tình Tinh sẽ tới vương phủ bái phỏng ngươi.”

“Tốt, nếu Bạch Liên hoa khi dễ ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn,” Vân Nhiễm ra vẻ trượng nghĩa, Tống Tình Nhi nhịn không được cười rộ lên, nói thật nàng thật thích quận chúa Trường Bình, nếu không phải Nguyệt tỷ tỷ viết thư nói nàng phải giả trang thành tỷ tỷ, còn phải cho Yến quận vương, nàng sẽ không giành nam nhân với quận chúa.

Tống Tình Nhi đi ra ngoài, Yến Kỳ ở bên ngoài lại cười không nổi, quanh thân bao phủ khí lạnh, dừng bước, nghĩ muốn quay lại phòng thu thập nữ nhân này một chút, không nói Tống Tình Nhi cùng hắn ở một chỗ nàng sẽ chết sao. Việc ngày đó Tống Tình Nhi cứu hắn, hắn đã báo đáp nàng, đề bạt phụ thân nàng lên làm phủ doãn kinh thành, vị trí này có biết bao người nhòm ngó, đây cũng coi như là báo ân.

Sở Văn Hạo thấy Yến Kỳ u ám, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Cuối cùng Yến Kỳ nhớ tới mình có chuyện chính cần phải làm, sứ thần Tây Tuyết trưa mai sẽ tới Lương Thành, hắn cùng Sở Văn Hạo còn có nhiều chuyện cần giải quyết.

“Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”

Đoàn người nhanh chóng xuống lầu.

Trong phòng trên tầng hai, Vân Nhiễm nhớ tới vẻ mặt lúc Yến Kỳ cười nói nàng có ưu điểm, rõ ràng có điểm kỳ lạ, nhưng nàng cũng không nghĩ ra tiện nhân này có ý gì, Vân Nhiễm nhìn Tần Dục Thành cùng Đường Tử Khiên.

“Bạch Liên hoa nói câu đó là có ý gì.”

Đưởng Tử Khiên cũng không rõ, Tần Dục Thành lại hiểu được có thể liên quan đến chuyện của hắn, hắn lại không thể nói thẳng ra, cuối cùng đành nói: “Ta cảm giác hắn nói lời này có ý châm chọc quận chúa.”

“Umh, quả thật như vậy, ta có thể cảm giác hắn không có ý tốt, tiện nhân quả nhiên là tiện nhân, ngay cả nói chuyện cũng tiện,” Vân Nhiễm tức giận hừ lạnh, lực chú ý chuyển từ Yến Kỳ sang người Tần Dục Thành, híp mắt lại nhìn hắn.

“Thành Thành, tiểu Thành Thành, nhanh, nói cho tỷ tỷ, ngươi nhiệt tình chu đáo như vậy, có âm mưu quỷ kế gì đây?”

Vân Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tần Dục Thành, vẻ mặt đùa giỡn, Tần Dục Thành nhìn nữ nhân lưu manh này, đôi mắt thủy linh to tròn sáng như ngọc, da thịt trắng nõn bóng loáng như tơ, cả người lộ ra linh khí, giơ tay nhấc chân đều xinh đẹp, giống như một đóa tường vi xinh đẹp, vừa quỷ dị đa đoan lại linh khí động lòng người khiến người ta không kềm chế được bị hấp dẫn.

Tần Dục Thành không biết nói thế nào cho phải, Đường Tử Khiên ở một bên nháy mắt nhắc nhở hắn, nhanh chóng nắm bắt cơ hội, tự mình đứng lên nhanh chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vân Nhiễm, ta đi ra ngoài một chút, ngươi từ từ ăn.”

Trước khi đi còn kéo hai nha đầu đi ra cùng, trong phòng chỉ còn lại Vân Nhiễm cùng Tần Dục Thành.

Sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, xem ra việc này Đường Tử Khiên cũng có liên quan.

“Nói, ngươi muốn nói cái gì?”

Tần Dục Thành nhanh chóng lên tiếng: “Vân Nhiễm, ta thích ngươi.”

Trong phòng lập tức im ắng không tiếng động, Vân Nhiễm kinh ngạc, sau đó có phản ứng lửa giận bừng bừng nâng tay đánh một cái vào gáy Tần Dục Thành.

“Tần Dục Thành, ngươi ngây thơ ấu trĩ, còn muốn diễn trò, có phải muốn lừa ta thích ngươi, sau đó lại làm cao nói không thích ta, ta thực khinh bỉ ngươi, không phải chỉ là hồi nhỏ đánh ngươi vài lần thôi sao, còn mang thù đến giờ. Nếu không phải trước đây ta giáo huấn ngươi, ngươi có thành tựu như bây giờ sao, nhưng chuyện trước kia ngươi vẫn luôn canh cánh trong lòng, tìm cách trả thù ta, ta khinh bỉ ngươi.”

Vân Nhiễm nói xong cơm cũng không ăn, nổi giận đùng đùng đi ra cửa.

Ngoài cửa không có ai, Đường Tử Khiên kéo cả Lệ Chi cũng Sơn Trà đi chỗ khác, tránh ảnh hưởng tới Vân Nhiễm cùng Tần Dục Thành nói chuyện.

Có điều vừa ra hỏi phòng đã thấy Đường Tử Khiên tiêu sái tiến lại, vẻ mặt cười cười nhìn Vân Nhiễm tức giận không khỏi kinh ngạc, nhanh chóng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Nhiễm dừng bước nhìn chằm chằm Đường Tử Khiên: “Việc này ngươi cũng có phần?”

Đường Tử Khiên nghĩ Vân Nhiễm hỏi chuyện Tần Dục Thành thích nàng nên gật đầu.

Vân Nhiễm nâng tay tát hắn một cái, hung dữ mở miệng: “Chúng ta tuyệt giao, về sau đừng gọi ta là bằng hữu. Cút”

Đường Tử Khiên giật mình ngây ngần, sờ dấu tay trên mặt, thật đau, nha đầu kia ra tay cũng thật ngoan, sao thế này, không phải Tần Dục Thành chỉ thổ lộ tình cảm với Vân Nhiễm thôi sao, không thích thì là không thích, có đến mức phải đánh hắn không, còn ra tay nặng như vậy.

Đường Tử Khiên đi vào trong phòng, nhìn thấy Tần Dục Thành đang buồn bã uống rươu, cả người buồn bực tiếp đón: “Tới, chúng ta uống rượu, nàng căn bả không tin tình cảm của ta, còn nói ta trêu chọc nàng.”

“Trêu chọc nàng?” cuối cùng Đường Tử Khiên cũng hiểu vì sao Vân Nhiễm tức giận như vậy, hóa ra là nàng tưởng Tần Dục Thành đùa giỡn nàng, mà hắn cũng có liên quan, cho nên mới tát hắn một cái. Tâm tình Đường Tử Khiên cũng buồn bực, hắn có làm gì đâu, chẳng qua chỉ muốn giúp Tần Dục Thành một lần, lại khiến Vân Nhiễm nổi giận, ngũ sắc lưu quang họa của hắn, Đường Tử Khiên muốn khóc, đến uống rượu, vừa uống vừa hỏi Tần Dục Thành.

“Ngươi nói xem, Vân Nhiễm vì sao không tin tình cảm của ngươi, còn nói ngươi trêu chọc nàng?”

“Việc này kì thật cũng tại ta, bởi vì trước đây ta từng có ý định như vậy, nhưng bị nàng phát hiện, cho nên hiện tại nàng vẫn nghĩ ta trêu chọc nàng,” Tần Dục Thành ảo não tự trách, lời này rơi vào tai Đường Từ Khiễn, ánh mắt hắn mở lớn: “Ngươi nói từng lấy việc này trêu chọc qua Vân Nhiễm.”

Tần Dục Thành uống ngụm rượu lớn trả lời: “Đúng vậy, ngày đó thưởng hoa yến ở phủ Vân vương, ta nói giúp nàng thoát khỏi cảnh éo le, làm cho nàng trước mặt mọi người nói thích ta, không nghĩ nàng nhìn thấy quỷ kế của ta, còn mắng ta một trận.”

Tần Dục Thành dứt lời, sắc mặt Đường Tử Khiên khó coi, bật đứng dậy chỉ tay vào Tần Dục Thành mắng: “Ngươi là đồ điên, sao không nói sớm chuyện này, nếu ta biết trước sẽ không giúp ngươi.”

Đường Tử Khiên đập Tần Dục Thành một cái xoay người rời đi, Tần Dục Thành bị đánh choáng váng, nhịn không được kêu to: “Vì cái gì các ngươi đều đánh ta?”

Đường Tử Khiên cũng bỏ ra ngoài, không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, đi thẳng xuống đại sảnh, không ít người đang nói về Vân Nhiễm.

“Các ngươi thấy sao? Dung mạo quận chúa Trường Bình thật khá.”

“Đúng vậy, thật sự xinh đẹp, chẳng những xinh đẹp, còn không kiêu ngạo như trước, hào phóng khéo léo, biết tiến biết lui, xem ra phủ Vân vương sẽ có nhiều người tới cầu hôn.”

“Umh, không biết cuối cùng quận chúa Trường Bình sẽ là hoa nhà ai”

Trong đại sảnh mọi người đang bàn tán náo nhiệt, thấy Đường Tử Khiên đi xuống rất nhiều người đều im lặng, không dám nghị luận, nghe nói hoàng thượng cố ý đem quận chúa Trường Bình chỉ hôn cho Đường đại nhân, không biết Đường đại nhân có ý như thế nào, nhưng nhìn bọn họ cũng thật xứng đôi.

Trên xe ngựa phủ Vân vương, sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, Lệ Chi cùng sơn trà hai người không biết lúc nãy trong phòng xảy ra chuyện gì.

Lệ Chi quan tâm hỏi: “Quận chúa, đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Nhiễm từ từ điều chỉnh tâm trạng, phất phất tay: “Quên đi, là tiểu tử Tần Dục Thành đùa giỡn ta, mặc kệ hắn đi, nhưng tiểu tử Đường Tử Khiên cũng dám nhúng một chân vào, bản quận chúa sẽ không tha cho hắn.”

Lệ Chi cùng Sơn Trà vừa nghe Đường công tử cùng Tần thế tử trêu chọc quận cháu, sắc mặt hai người cũng khó coi, trong lòng âm thầm quyết định, về sau không để ý tới hai người kia nữa.

Lực chú ý của Vân Nhiễm đã không ở trên người Đường Tử Khiên, Tần Dục Thành, bây giờ nàng chỉ chú ý đến sứ thần nước Tây Tuyết, lúc trước là nghe Yến Kỳ Bạch Liên hoa nói, không có gì bất ngờ xảy ra ngày mai bọn họ sẽ đến Đại Tuyên, nàng thật sự rất muốn gặp Tiêu Bắc Dã, hắn là người sư phụ xếp đứng thứ nhất.

“Ngày mai các ngươi chú ý tin tức trên đường, nếu sứ thần Tây Tuyết đến chúng ta đi xem náo nhiệt.”

Lệ Chi cùng Sơn Trà nghe Vân Nhiễm nói xong, có chút kinh ngạc, quận chúa không phải người thích xem náo nhiệt, nhưng nghĩ có thể ra ngoài xem nào nhiệt hai tiểu nha đầu vẫn cao hứng cười trả lời: “Được, chúng nô tỳ sẽ chú ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.