Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 82: Giá trên trời cho ngày hoa yến (2)



“Ta cùng quận chúa Trường Bình hợp ý nhau, cho nên đã quên thời gian, làm phiền Yến quận vương nhắc nhở, sắc trời không còn sớm, Vân Nhiễm hẹn ngày khác chúng ta tiếp tục nói chuyện.”

Ánh mắt Tiêu Bắc Dã híp lại, hắn cảm thấy Yến Kỳ rất quan tâm tới Vân Nhiễm, theo lý mà nói hắn ta từ hôn Vân Nhiễm thì nên tránh xa nàng mới phải, nhưng mỗi lần mình cùng Vân Nhiễm trò chuyện hắn ta đều đều phá đám, Tiêu Bắc Dã cảm thấy nam nhân này không phải vô tình vô nhiềm với Vân Nhiễm chẳng lẽ hắn thích Vân Nhiễm, nghĩ như vậy Tiêu Bắc Dã liền cười, sợ rằng Yến Kỳ đã không còn cơ hội, đắc tội lớn với người ta, muốn để người ta tha thứ gả cho hắn là chuyện không có khả năng, trừ khi mặt trời mọc từ phía tây.

Yến Kỳ ánh mắt lóe lên sự buồn chán, nhưng trên mặt vẫn cười nhợt nhạt, nhưng Tiêu Bắc Dã đã kịp nắm bắt cảm xúc dị thường của hắn.

Ha ha xem ra hắn đoán đúng rồi, nam nhân này không phải vô tình với Vân Nhiễm, chỉ sợ hắn còn chưa nhận ra.

Tiêu Bắc Dã nghĩ vậy tâm tình lại tốt lên, khóe môi cười, Yến Kỳ nhìn hắn cổ quái, người này bị động kinh chăng.

Vân Nhiễm cũng nhìn Tiêu Bắc Dã, một khắc trước còn căm tức sao giờ đã thành cao hứng rồi.

Tiêu Bắc Dã thu hồi ý cười nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, về sau ta sẽ tìm thời gian tới vương phủ thăm ngươi, chúng ta hẹn nhau đi cưỡi ngựa.”

Vân Nhiễm không cần suy nghĩ gật đầu: “Được, ngày khác ước hẹn cùng nhau đi đua ngựa.”

Nàng thoải mái đáp ứng, lại khiến ánh mắt Yến Kỳ u ám thêm một phần, vẻ mặt lạnh lùng trừng Vân Nhiễm, đây là nữ nhân sao? Còn vội vàng nhận lời ước hẹn, đừng quên Tiêu Bắc Dã chính là người Tây Tuyết, hắn cũng không phải người tốt.

Yến Kỳ thay đổi sắc mặt Vân Nhiễm cũng nhìn thấy được, nhưng nàng làm nhưu không thấy, nhẹ nhàng đi lướt qua người hắn, không thèm liếc nhìn một cái, nhanh chóng đi tới trước cửa.

Trước cửa đại điện rất nhiều người đã đi rồi, chỉ còn lại vài người đang chậm chạp đi ra ngoài.

Bên cạnh xe ngựa phủ Vân vương, Vân Tử Khiếu đang đứng đợi Vân Nhiễm, thấy nàng đi tới, ngoắc tay bảo nàng đi qua.

“Đêm đã khuya chúng ta trở về thôi.”

“Dạ, phụ vương,” Phụ tử hai người lên xe, Vân Tử Khiếu phân phó Triệu Hổ đánh xe xuất cung.

Phía sau không xa, Tiêu Bắc Dã cùng Yến Kỳ cùng nhau nhìn xe ngựa phủ Vân vương rời đi, trong mắt hai người đều dấu chút đăm chiêu, Tiêu Bắc Dã đột nhiên tiến đến bên tai Yến Kỳ, ra vẻ chân thành hỏi: “Yến quận vương, ta thích quận chúa Trường Bình, nàng hình như cũng có hứng thú đối với ta, ngươi nói xem cuối cùng nàng có thể gả cho ta không.”

Tiêu Bắc Dã vừa dứt lời, cũng không thèm nhìn sắc mặt Yến Kỳ, cuồng dã cười to tâm tình thư sướng lên xe ngựa rời đi.

Yến Kỳ hoàn hồn, thầm mắng mình một tiếng, nữ nhân kia gả, liên quan gì đến hắn, vừa rồi hắn nghe thấy lời Tiêu Bắc Dã, có cảm giác trong nháy mắt không được thoải mái, nữ nhân kia gả xa là tốt nhất, đỡ tìm gây phiền phức cho hắn, Yến Kỳ vungg ống tay ao tao nhã trở lại xe ngựa hộ tống sứ thần Tây Tuyết về dịch cung.

Phía sau cùng Định vương Sở Dật Lâm đi qua, ánh mắt lóe u quang, nhìn mấy chiếc xe ngựa nhập vào màn đêm, bàn tay theo phản xạ nắm thật chặt.

Vân Nhiễm không ngờ tối hôm nay lại bị ngươi tránh được, nhưng mà đằng sau còn có chiêu độc hơn chờ người, ngươi từ từ nhận lấy xui xẻo đi.

Đêm dài lạnh lẽo, trong cung từng chiếc xe ngựa xuất cung trở về phủ đệ nhà mình.

Trên xe ngựa phủ Vân vương, Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm thở dài.

“Nhiễm Nhi, chuyện tối hôm nay, phụ vương thay tứ muội muội xin lỗi con.”

“Chuyện đêm nay không phải do một mình tứ muội muội?” Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lùng, sắc mặt trầm tĩnh như nước, lấy trong xe ra một món đồ vật thưởng thức, Vân Tử Khiếu nhìn nàng chỉ thấy một nữ tử khuôn mặt lạnh nhạt lộ ra vầng sáng, có chút ngoan độc lạnh lùng, Vân Tử Khiếu cảm thấy Vân Nhiễm sẽ ra tay.

“Nhiễm Nhi, đêm nay phụ vương nói hưu bà ta, nhưng con lại không đồng ý.”

Vân Tử Khiếu theo phản xạ sợ Vân Nhiễm trách hắn, Vân Nhiễm nâng mày cười nhìn Vân Tử Khiếu: “Hưu bà ta, nói không chừng bà ta lại một lần nữa vùng dậy, con muốn làm cho bà sống không bằng chết.”

Vân Tử Khiếu run lên, hắn tin tưởng, Vân Nhiễm nói được làm được, cho dù hắn có muốn cản cũng không được, chỉ làm cho nữ nhi xa cách hắn.

Có điều với nữ nhân kia, Vân Tử Khiếu cũng không đau lòng, ông đã sớm muốn đuổi bà ta ra khỏi phủ Vân vương.

“Con động đến bà ta không có vấn đề gì, đừng để ảnh hưởng đến bản thân, với lại lưu lại tính mạng cho tứ muội muội con đi.”

Vân Tử Khiếu bất đắc dĩ, nữ nhân như Nguyễn Tâm Lan thật không biết dạy con, Vân Vãn Tuyết có thể bình an vô sự nhưng nó lại luôn tìm Nhiễm Nhi gây sự, không phải là tự mình tìm đau khổ sao?

Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu, phụ vương vẫn luôn thương nàng, cho dù phát sinh chuyện gì đều đứng bên cạnh nàng, khiến nàng rất cảm động.

“Phụ vương, nể mặt người tạm thời con sẽ không động Vân Vãn Tuyết, nếu nàng ta hối cải tỉnh lại làm người không tìm con gây chuyện, nhưng con sẽ không tha cho Vân vương phi.”

Vân Tử Khiếu thở dài nhẹ nhõm, Vân Nhiễm đáp ứng tạm thời không động đến Vân Vãn Tuyết đã là chuyện không dễ dàng.

Vân Tử Khiếu không quan tâm đến chuyện mẹ con các nàng, mà nghĩ đến chuyện khác.

“Nhiễm Nhi, con thích thế tử Tiêu Tây Tuyết sao?

Đây là chuyện lớn, Nhiễm Nhi thân là nhất phẩm quận chúa Trường Bình của Đại Tuyên, nếu thích Tiêu thế tử sẽ có chút phiền phức, hoàng thượng nhất định không đồng ý gả Vân Nhiễm đến Tây Tuyết.

Vân Nhiễm nở nụ cười: “Người nói đi đâu vậy, con khi nào thì thích Tiêu Bắc Dã, phụ vương nghĩ như vậy sao.”

Nàng có hứng thú với Tiêu Bắc Dã là muốn điều tra rõ hắn là dạng người gì, quân tử hay tiểu nhân không có ý khác.

“Vậy con đối với hắn?”

Đêm nay cung yến, Vân Tử Khiếu thấy rõ, Vân Nhiễm có hứng thú với Tiêu Bắc Dã, đồng thời còn mời Tiêu Bắc Dã cùng nàng vẽ tranh, đây cũng không phải là vinh hạnh của người bình thường, không phải muốn nói nàng có hứng thú với Tiêu Bắc Dã thì là gi?”

“Phụ vương người suy nghĩ nhiều, con cam đoan, con đối với Tiêu thế tử không có một chút suy nghĩ nào.”

Vân Nhiễm nhấc tay cam đoan, nàng thầm nghĩ muốn hoàn thành chuyện thứ nhất sư phụ giao phó cho nàng, tìm được minh quân, đến lúc đó có thể đem bảo tàng Lưu Hoa Đường giao cho người này, sư phụ gỡ bỏ được gánh nặng một thân nhẹ nhàng, nàng muốn bồi sư phụ ngao du sơn thủy, tiêu dao giang hồ, rãnh rỗi sẽ về Lãm Y cốc cứu người, những ngày như vậy thật sự là tốt.

Vân Nhiễm nghĩ đến chuyện như vậy, vẻ mặt chờ mong.

Vân Tử Khiếu nghe thấy lời Nhiễm Nhi nói, cuối cùng cũng thả lỏng chút ít, nhưng vẫn lo lắng dặn dò Vân Nhiễm.

“Nhiễm Nhi, phụ vương nói với con, nếu con thích Tiêu thế tử, nhất định phải nói với phụ vương đầu tiên đã biết chưa?”

Đến lúc đó hắn sẽ tính xem làm thế nào để giải quyết chuyện này.

“Ta đã biết,” Vân Nhiễm bất đắc dĩ lên tiếng, Vân Tử Khiếu cười rộ lên: “Đúng rồi, Nhiễm Nhi hoa vương đại tài ba ngày sau còn sẽ tham gia chứ?”

“Phụ vương có biện pháp kháng chỉ không tuân sao?”

Vân Nhiễm cười hỏi, ánh mắt u ám, kỳ thật hoa vương đại tài nàng có thể ẩn không cần hiện, tùy tiện làm qua loa ứng phó, nhưng hiện tại nàng đang nổi, nếu làm qua loa sẽ khiến thanh danh mình vất vả xây dựng bị hao tổn, không nói người khác chỉ cần quận chúa Minh Tuệ, Giang Tập Nguyệt, Mai Nhược Hàm sẽ tranh thủ chế nhạo nàng đến chết, mà nàng về sau cũng không thể ngẩng đầu nhìn người, nàng thà làm mưa làm gió loạn trần gian, cũng không muốn làm ngọn cỏ sinh tồn hèn mọn, cho nên sẽ không tùy tiện ứng phó cho xong chuyện.

Nàng lộ ra hào quang, hoàng thất sẽ tìm nàng gây phiền toái, hiện tại bọn gây phiền cho nàng còn ít sao?

Vân Nhiễm phong tình vạn chủng, nháy mắt quanh thân tỏa ra hào quang làm người ta chói mắt, Vân Tử Khiếu sửng sốt, Nhiễm Nhi thật không phải nữ tử tầm thường.

“Phụ vương yên tâm đi, hoa vương đại tài năm nay con sẽ tham dự, sẽ không làm người mất mặt.”

Nàng sẽ cho mọi người nhìn thấy Vân Nhiễm không phải là bao cỏ vô danh.

Xe ngựa về thẳng tới phủ Vân vương, đêm đã khuya Vân Nhiễm về viện Như Hương nghỉ ngơi, nhưng trước đó nàng không quên phái Long Nhất đi làm một chuyện, đem tin tức thái tử Đông Viêm bị thương tiết lộ ra bên ngoài, nàng cứu về một bạch nhã lang sao có thể đế hắn tiêu diêu tự tại, người sau lưng muốn giết hắn bị hắn bị thương sao có thể ngồi yên?

Vân Nhiễm nghĩ đến cảnh tượng kia, cười sung sướng nhắm mắt ngủ.

Long Nhất đem tin tức truyền ra, sáng hôm sau phố xa nơi nơi đều biết thái tử Đông Viêm bị thương, chuyện này rất nhanh rơi vào tai Cơ Kình Thiên.

Ngoài dịch cung thành Địa Tuyên, nơi sứ thần Đông Viêm ở.

Sắc mặt Cơ Kình Thiên âm ngao, quanh thân bao phủ bão táp, nhìn vài tên thủ hạ: “Tin tức bản cung bị thương sao lại bị lộ ra ngoài.”

Sở dĩ hắn bị thương là do đệ đệ hắn gây ra, tuy rằng bị thương, nhưng cũng không để bất cứ kẻ nào biết chuyện này, hắn muốn giết đệ đệ khiến hắn ta trở tay không kịp, không ngờ lại có người lộ ra tin tức như vậy, không những khiến hắn mất thời cơ hành động, đồng thời còn mang đến tai vạ cho hắn.

Người này dụng tâm thật hiểm ác.

Vài tên thủ hạ thân tín của Cơ Kình Thiên khủng hoảng lắc đầu: “Bẩm thái tử, thuộc hạ không có tiết lộ tin tức.”

Trong phòng vài tên thủ hạ, còn có vài viên quan đều là phe cánh của hắn, lúc nàysắc mặt đều khó coi, bọn họ vốn đã chuẩn bị kế hoạch rất tốt, giả vờ như chưa bị thương dẫn người phía sau lộ mặt sau đó hạ thủ một kích trí mạng, hiện tại tin này bị lộ ra, người sau lưng nhất định sẽ lui về, đồng thời có thể phái sát thủ đến ám sát thái tử.

Trong phòng có một viên đại thần nhìn Cơ thái tử: “Điện hạ, chúng ta sẽ không tiết lộ tin tức, có khi nào là do Triệu tiểu thư vô tình để lộ tin tức.”

Cơ Kình Thiên lắc đầu, hắn tin Triệu Thanh Nghiên không làm như vậy, nàng cũng không có tâm kế đem chuyện này tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Không phải thuộc hạ của hắn, không phải Triệu Thanh Nghiên như vậy còn có ai biết hắn bị thương, lúc tham dự cung yên, tuy bị thương nhưng hắn vẫn biểu hiện như thường, không cho ai phát hiện ra chuyện này, vậy khi nào thì bị bại lộ.

Thuộc hạ nhanh chóng bẩm báo: “Thái tử, thuộc hạ tra chưa đến một ngày khắp thành đều đã biết tin này, chứng tỏ người này có thời gian rảnh ra ngoài truyền tin, nếu không cũng không nhanh như vậy.

“Được, thật sự rất được, xem ra người sau lưng có lòng với bản cung rồi rồi, tra cho bản cung, nếu tra ra bản cung nhất định không tha cho hắn.”

“Ân, thuộc hạ tuân mệnh,” Vài người nhanh chóng lui ra ngoài, trong phòng im lặng một mảnh.

Trong lúc Cơ thái tử đang bừng bừng lửa giận, Vân Nhiễm ở viện Như Hương tâm tình lại cực kỳ tốt, nghe thấy Long Nhất báo cáo tin tức, mặt mày vui vẻ cười tủm tỉm uống trà dùng điểm tâm, vừa suy nghĩ ý tưởng để thu thập nữ nhân Nguyễn Tâm Lan kia, bà ta hai ngày nay đang dưỡng thương rất an phận, nhưng loại người ngày ngoan độc như rắn rết, chỉ cần không chết bình phục lại bà ta sẽ trả thù nàng, cho nên nàng không thể để nguy hiểm như vậy tồn tại. Chẳng lẽ mỗi lần bà ta ra tay nàng đều phải bị động phản kích sao?

Đây cũng không phải là tính cách của nàng, nếu nàng đã quyết định trừ bỏ bà ta, nhất định sẽ ra tay sắp đặt cho bà ta một cái bẫy thật tốt.

Nguyễn Tâm Lan người chờ mà xem

Có điều Vân Nhiễm cũng không định động thủ ngay bây giờ, ít nhất để cho Nguyễn Tâm Lan nghỉ ngơi vài ngày, chờ thân thể bà ta tốt lên, hiện tại bà ta đang nằm trên giường, nếu bà ta có làm chuyện gì người khác cũng không tin, như vậy nàng mất nhiều hơn được.

Ngoài cửa Sơn Trà tiến vào bẩm báo: “Quận chúa, Đường đại nhân muốn gặp quận chúa.”

Vân Nhiễm tâm tình rất tốt, nên phất tay ý bảo cho Đường Tử Khiên vào.

Nàng biết Đường Tử Khiên tâm tâm niệm niệm muốn học luwua quang họa của nàng, hôm nay tâm tình tốt, nàng sẽ dạy hắn.

Buổi chiều Vân Nhiễm ở trong viện Như Hương dạy Đường Tử Khiên làm lưu quang họa, kỳ thật cái này rất đơn giản, chỉ khó ở khâu chế mực nước, mực kia không phải là mực bình thượng, mà là mực do Vân Nhiễm tự sáng chế, không thể mua được, Vân Nhiễm đem loại mực này dạy lại cho Đường Tử Khiên, hắn sẽ làm được lưu quang họa, đến tối Đường Tử Khiên hưng phấn rời đi, trước khi đi còn vỗ ngực kiên định nói về sau Vân Nhiễm có việc gì nhất định phải tìm hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.