Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 149: Hắn cuối cùng có bao nhiêu hối hận



Nhạc Thiên Tuyết lúc này mới động được. Nhưng cũng là phát hiện mình toàn thân đều là rất đau đớn.

Nàng che ngực. Ho khan vài tiếng. Bất quá giờ phút này cũng là chẳng quan tâm chính mình. Ngẩng đầu nói : "Chiến Liên Thành. Ngươi..."

Nhưng mà nàng còn không có nói xong. Chiến Liên Thành đã là đến trước mặt của nàng.

Nàng lúc này ngẩng đầu. Chính là chống lại cái con mắt tràn đầy lo lắng kia.

Nhạc Thiên Tuyết khẽ giật mình. Chính mình muốn nói điều gì đó cũng là đã quên.

Chỉ có điều Chiến Liên Thành lúc này là rất kinh hoảng. Cầm tay của nàng. Chuyền nội lực cho nàng. Sợ nàng bị nội thương.

Nhạc Thiên Tuyết lúc này mới dễ chịu đi một tí. cứ như vậy bình tĩnh nhìn đối phương vài lần. Nhạc Thiên Tuyết mím môi. Mãnh liệt nhớ tới kỳ thật hắn là bị thương.

Nàng vội vàng liền bỏ tay của hắn ra. Nói: "Ngươi bị thương truyền nội cjcho ta làm gì. Ngươi là không muốn sống nữa sao. Tưởng mình nội lực quá nhiều sao. ."

Nàng nói như vậy. Cũng là nhìn nhìn miệng vết thương trên ngực hắn.

Cái dao găm kia cũng là chọc vào không sâu. Bất quá đã là nhuộm hồng cả quần áo.

Nhạc Thiên Tuyết cái mũi ê ẩm. Chiến Liên Thành là người thông minh cả đời. Như thế nào hiện tại lại hồ đồ như vậy.

Nàng thở dốc một hơi. Nói ra: "Ngươi nằm nên trên giường kai đi. Ta thay ngươi xem một chút miệng vết thương."

Lời này của nàng là không hề suy nghĩ đã nói. Trông thấy Chiến Liên Thành bị thương. Nàng tựa hồ cái gì cũng không nghĩ được. Nguyên tắc cũng là không nhở nổi nữa rồi.

Bây giờ cũng giống như Chiến Liên thành vậy không suy nghĩ được gì nhiều. Nếu ai dám động đến Nhạc Thiên Tuyết. Hắn cũng chính là không rễ ràng tha thứ. Cho nên ngày đó mới đi phượng hoàng điện náo loạn một trận. Lại để cho Dương hoàng hậu ghi nhớ thật lâu.(ghi hận)

Chiến Liên Thành cũng là cảm thấy được Nhạc Thiên Tuyết vẫn là còn tình cảm với mình. Nàng bây giờ khẩn trương căn bản chính là che giấu không được nữa.

Hắn cũng không có động. Nhạc Thiên Tuyết liền đẩy hắn một chút."Ngươi ngược lại là động. Có phải hay không còn muốn để ta cõng ngươi đi."

Chiến Liên Thành chính là nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn nói: "Ngươi khiến cho máu của ta chảy khô hết tốt rồi..."(chẩy hết máu, anh này cũng điên phết)

Nhạc Thiên Tuyết tức giận không thôi."Cái này nói cái gì. Ngươi là không muốn sống nữa."

"Ngươi lại không chịu tha thứ cho ta." Chiến Liên Thành chậm vừa nói ."Ta đây sống còn có ý nghĩa gì."

Nhạc Thiên Tuyết một cái không nhịn được. Ngược lại là cười cười."Kỳ quái. Chiến vương gia nói như thế thật nhiều ý tứ nha. Hiện tại liền có thể nói như vậy. Ta cũng là phục ngươi rồi."

Chiến Liên Thành không phải là người như thế. Hiện tại chẳng qua là đều muốn bức bách nàng tha thứ cho hắn mà thôi.

Nàng mới sẽ không dễ dàng như vậy bị tính kế.

Đều muốn cùng nàng chơi tâm lý chiến(chiến thuật tâm lý). Nàng cũng là có chút kinh nghiệm đấy.

Chỉ có điều Chiến Liên Thành cũng không quan tâm nàng châm chọc khiêu khích. Liền cũng là nói: "Ngươi bây giờ không tin ta. Đó cũng là ta tự chuốc lấy."

Hắn cũng không cho Nhạc Thiên Tuyết phản kháng. Tiếp tục bắt lấy tay của nàng. Truyền nội lực cho nàng.

Nhạc Thiên Tuyết đều muốn giãy giụa. Nhưng cũng là không thể.

Cuối cùng nàng là căm tức nhìn hắn. Nói: "Ngươi cần gì phải làm như vậy. Chiến Liên Thành. Chẳng lẽ ngươi liền không nhớ rõ ta ngày đó đã từng nói một kiếm ân đoạn nghĩa tuyệt sao. ."

Chiến Liên Thành ngực khó chịu buồn bực. Ngày đó hắn chính là choáng váng. Rõ ràng khiến cho Nhạc Thiên Tuyết rời đi. Còn làm cho nàng bị thương như vậy.

Nhưng mà mọi người không biết. Trong lòng hắn đã đau không thể kìm chế nổi.

Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày nhìn hắn. Cũng muốn rút tay của mình về. Nhưng hắn thủy chung là không buông tay.

Cuối cùng. Chiến Liên Thành mới nói."Không ngừng. Ta cả đời này cũng không muốn cắt đứt."

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. cái mũi cũng có chút ê ẩm.

Nàng nói: "Ngươi không muốn vậy thì như thế nào. Chẳng qua là ngươi không muốn mà thôi."

Chiến Liên Thành nhẹ nhàng thở dài. Hắn đã từng bị Vân Thời Ngọc phản bội. Nên mới cẩn thận từng li từng tí như vậy . Nếu còn bị người thứ hai phản bội mình như vậy. Cái kia nhất định phải làm cho hắn chết không có chỗ chôn.

Nhưng mà ai biết. Hiện tại hắn là làm được. Nhưng là như thế khó chịu. Hắn cũng là hận không thể chết đi.

Hắn đem Vân Thời Ngọc trở thành muội muội của mình(coi như). Nhưng lại hắn cũng đem mình trở thành phu quân duy nhất của Nhạc Thiên Tuyết (ý là coi chị đã là vợ không thể tách rời).

Nhưng lại hắn kỹ càng suy nghĩ. Kỳ thật lòng nghi ngờ của hắn quá nặng. Tính tình tàn nhẫn. Trách không được Nhạc Thiên Tuyết vẫn luôn gạt hắn không dám nói. Nàng cũng là sợ khi nói ra. Hắn sẽ đối với nàng bất lợi.

Hơn nữa hắn đối với Nhạc Thiên Tuyết cũng không chính thức tin tưởng. Chuyện của mình cũng là rất ít nói. Hắn đối với Nhạc Thiên Tuyết thì lại biết rất rõ. Mà nàng đây. Chỉ biết hắn là người tiền triều. và biết hắn là chiến Vương gia. Còn những cái khác thì không có biết gì.

Nghĩ được như vậy. Chiến Liên Thành chính là rủ xuống con mắt. Nhẹ nói: "Không bỏ qua. Kỳ thật đó cũng là ta không biết yêu ngươi mà thôi."

Thấy hắn nói ra như vậy. Nhạc Thiên Tuyết cũng là nhất thời sửng sốt. Bất quá nàng cũng là không nói cái gì.

Nàng thấy miệng vết thương của Chiến Liên Thành. Vẫn là chảy máu. Nàng có chút nhíu mày.

Nhưng mà Chiến Liên Thành giống như thật sự là không biết đau đớn vậy. vẫn chuyền nội cho nàng.

Mắt thấy Chiến Liên Thành sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Nàng vội vàng nói: "Ta đã không có chuyện gì. Ngươi đừng chuyền nội lực cho ta."

Chiến Liên Thành biết rõ thật sự của nàng đã tốt hơn nhiều. Khí tức cũng là ổn định. Lúc này mới thu hồi tay lại.

Nhạc Thiên Tuyết dừng lại một chút. Vốn là muốn đi. Rồi lại là trông thấy miệng vết thương của hắn. Bờ mông hình như là dính chặt rồi. Căn bản là đứng dậy không nổi nữa.

Kỳ thật cũng là nàng lo lắng lắm rồi...

Nhạc Thiên Tuyết trầm muộn thanh âm nói: "Qua nằm xuống. Ta muốn nhìn miệng vết thương của ngươi."

Chiến Liên Thành chẳng qua là sau khi quay đầu. Khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng. Nói: "Ngươi đi đi."

"Ngươi có ý gì." Nhạc Thiên Tuyết sững sờ."Mới vừa rồi còn không cho ta đi. Hiện tại lại bảo ta đi."

Chiến Liên Thành cầm chén. Tự rót rượu cho mình. Đã nói : "Hiện tại suy nghĩ một chút. Ngươi cùng ta tại một chỗ. Cái kia đích thật là ủy khuất ngươi. Ta hiện tại cho ngươi đi ngươi liền đi đi thôi. Không đợi một lát nữa ta liền thay đổi chủ ý."

Hắn là tâm hung ác rồi(cố tuyệt tình một chút). Lúc này mới cam lòng làm cho nàng đi.

Nhạc Thiên Tuyết thấy hắn một bộ dáng đạm bạc. Chần chừ một chút. Liền cũng là đứng dậy.

Nàng hít một hơi thật sâu. Liền vừa xoay người đi tới cửa.

Chiến Liên Thành cũng là không có liếc nhìn nàng một cái. Nàng có chút quay đầu. Thấy hắn bộ dạng như cũ. Chính là hạ quyết tâm muốn đi.

Vừa mới rời khỏi ghế. Nàng cũng là cảm thấy thân thể thoải mái hơn. Cái này điều chỉnh khí lực một chút. Chính là phát hiện mình trong thân thể có rất nhiều nội lực.

Nhạc Thiên Tuyết khẽ giật mình. Sao lại thế này

Nàng lại là tìm hiểu một chút. Cái kia không chỉ trị nội thương của nàng. Hơn nữa trong thân thể còn rất nhiều nội lực.

Xem ra là Chiến Liên Thành chuyển cho nàng không ít nội lực đấy. Hắn quả thật là rất hào phóng.

Đi vài bước. Nàng lại là dừng lại.

Hiện tại Chiến Liên Thành bị thương. Hắn chuyển nhiều nội lực như vậy. Cái kia không biết có sao không.

Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút. Cảm thấy trong lúc này nội lực này có chút quen thuộc.

Bởi vì mỗi người nội lực đều mang theo khí tức của mình. Nhạc Thiên Tuyết lại suy nghĩ một chút. Chính là muốn trở lại.

Nàng trước đó lần thứ nhất hao phí tinh lực quá độ. Ngủ mê năm ngày. Khi tỉnh lại chính là ngày đó phát hiện nội lực của mình tăng nên không ít. Hơn nữa còn là người khác truyền cho. Cho nên nàng mới có thể nhanh như vậy liền tỉnh lại.

Chẳng lẽ là...

Là Chiến Liên Thành đi qua chỗ nàng chuyền nội lực cho nàng.

Nhạc Thiên Tuyết cái mũi đau xót. Cũng không biết là cảm giác gì. Nàng đều muốn bước nhan hơn một chút. Nhưng đôi chân của nàng không nghe lời.

Nàng mím môi. Trong miệng có mùi tanh. Suy nghĩ của nàng vẫn còn hỗn loạn. Tay kia cũng là run rẩy.

Chiến Liên Thành ngày ấy làm như vậy. Chỉ sợ hắn mình cũng sống không có tốt đẹp gì.

Hắn là đã hối hận. Lại không biết làm thế nào để nàng tha thứ.

Nhạc Thiên Tuyết thật vất vả mới đi được một bước. Nhưng cũng là run rẩy.

Tiểu nhị kia đều cũng có điểm tò mò nhìn nàng."Cô nương. Ngươi làm sao vậy."

Nhạc Thiên Tuyết mơ mơ màng màng nghe âm thanh hỏi thăm. Lòng của nàng cũng dần dần rõ ràng.

Giả vờ vô cảm. Nhưng làm sao có thể giấu được lòng mình.

Nhạc Thiên Tuyết nhanh chóng quay trở lại. đẩy cửa phòng ra thấy Chiến Liên Thành gục trên mặt bàn. Chén rượu kia cũng là rơi trên mặt đất. Tản ra mùi rượu.

Nàng cả kinh. Vội vàng qua. Thấy Chiến Liên Thành là không có ý thức.

Cũng không biết vì cái gì Ngực vẫn chưa cầm máu được. Dựa theocông lực của Chiến Liên Thành Hắn hoàn toàn là có thể điểm huyệt cầm máu mà.

Trong giây lát liền nghĩ đến lời hắn nói muốn máu chảy hết. Nàng càng là kinh hoảng. Vội vàng liền cho Chiến Liên Thành cầm máu. Sau đó liền bắt mạch cho hắn. Phát hiện nội lực của hắn tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng.

Xem ra hắn là đem nội lực toàn bộ truyền hết cho nàng. Nàng cau mày. Trông thấy Chiến Liên Thành mặt không có một chút huyết sắc.(mặt trắng bệch)

Nàng cố hết sức đem Chiến Liên Thành đỡ đến trên giường. Lập tức liền lấy ra bao châm cứu thi châm cho hắn.

Đây đối với Chiến Liên Thành thi châm. Nhạc Thiên Tuyết Luôn luôn rất có lòng tin cũng là có chút điểm khiếp đảm.

An ủi chính mình một chút. Nàng chính là ổn định tam trạng. sau đó châm cứu.

Cái này thật vất vả mới ổn định được cho Chiến Liên Thành. Bất quá nàng đi ra ngoài nhưng lại không mang theo hòm thuốc. Lúc này nàng cũng là sốt ruột. Liền ra nhìn xem. Cũng không nhìn thấy thuộc hạ của Chiến Liên Thành.

Nàng biết rõ Hạo Nguyệt nhất định là ở quanh đây. Tựu vội vàng hô một tiếng: "Hạo Nguyệt."

Hạo Nguyệt quả nhiên chính là thoáng cái xuất hiện. Vốn nàng là cho rằng Nhạc Thiên Tuyết có chuyện gì. Nhưng không thể tưởng được là Chiến Liên Thành xảy ra chuyện.

Hạo Nguyệt cũng là có chút điểm kinh hoảng. Nói; "Vương gia làm sao vậy."

"Nội lực của hắn tổn hao nhiều. Ngực cũng bị thương. Ngươi đến chỗ ta lấy hòm thuốc." Nhạc Thiên Tuyết nói.

"Tốt. ." Hạo Nguyệt cũng là không chậm trễ. Lập tức liền đi rồi.

Hôm nay rõ ràng chính là Chiến Liên Thành muốn nói lời xin lỗi cùng làm hòa. Nhưng lại làm sao lại bị thương đây.

Hạo Nguyệt tâm sự nặng nề. Nhưng cũng là không có hỏi nhiều.

Nàng đi và về cực nhanh. Đều là dùng khinh công. Mang hòm thuốc đến. Còn ở một bên nhìn xem.

Nhạc Thiên Tuyết rịt thuốc về sau. Liền băng bó cho Chiến Liên Thành.

Hạo Nguyệt cũng là nhịn không được hỏi: "Có phải hay không thương thế vương gia do cô gây ra."

Giọng nói kia thế nhưng là lạnh như băng. Hạo Nguyệt trung thành và tận tâm. Ai đối Chiến Liên Thành bất lợi. Nàng tự nhiên là sẽ liều mạng đến cùng.

Nhạc Thiên Tuyết quơ quơ tay. Nàng quay đầu nhìn Hạo Nguyệt. Nói: "Hắn là tự làm mình bị thương. Ngươi tin hay không."

Hạo Nguyệt sắc mặt dừng một chút. Cũng chính là không có địch ý.

"Ta tin." Hạo Nguyệt nói."Vương gia cái gì cũng đều để ở trong lòng mình. Nhưng lại sẽ không nói ra. Ngày ấy ngươi đi rồi. Vương gia đem mình nhốt lại. Ai cũng không thấy. Cơm cũng không ăn. Ta nhìn thấy Vương gia như vậy mà đau thấu tim. Bởi vì Vương gia yêu ngươi. Ngươi lại tràn ngập hận vương gia. Nhưng ngươi lại không biết câu đầu tiên hắn nói là hắn rất hối hận. Vì cái gì thì lại làm như vậy. Vì cái gì liền đem ngươi đẩy vào đường cùng(không có đường lui)."

Hạo Nguyệt chưa bao giờ thấy qua Chiến Liên Thành như vậy .

Nếu là những người khác. Chiến Liên Thành liền giết không tha.

Nhưng Chiến Liên Thành lúc này đây. Lại còn nói chính mình rất hối hận.

Cái này đoán chừng cũng là bởi vì... Chiến Liên Thành là thật tâm yêu Nhạc Thiên Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.