Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 151: Bị đè xuống ngủ cùng



Nhạc Thiên Tuyết sắc mặt đỏ lên. Cái kia hồn phách cũng là thiếu chút nữa bị Chiến Liên Thành mê hoặc rồi.

Nàng ổn định tâm thần. Sau khi từ quay đầu. Chính mình sao động nói nhỏ một câu: "Thật là một cái tai họa..."

Chiến Liên Thành trong mắt mang theo vui vẻ. Hắn mặc dù là có chút suy yếu. Bất quá tay kia sức lực vẫn là rất lợi hại. Một tay đè lại Nhạc Thiên Tuyết.

Nhạc Thiên Tuyết nửa người bị kéo xuống. Vừa quay đầu. Chóp mũi của nàng đã là sát đến chóp mũi của hắn.

Hơi thở ấm áp cũng là giao hào lẫn nhau.

Nhạc Thiên Tuyết ngẩn người. Nhìn chằm chằm Chiến Liên Thành. Bị con ngươi đen lánh kia hấp dẫn. Nàng... Ai nha. Đã nói rồi đấy muốn giữ lại ở đây.

Chiến Liên Thành giữ lấy bờ vai của nàng. Khóe miệng có chút ngoắc một cái. Ngay tại bên tai nàng nhẹ giọng một câu: "Nàng còn muốn tức giận cái gì. Nàng một lần có thể nói tất cả đi. Ta sửa. Ta nhường cho nàng cũng được. , "

Nhạc Thiên Tuyết nghe thấy lời tâm tình của hắn tâm cũng là tê tê dại dại (u mê rồi). Suy nghĩ cũng bị hắn cuốn đi hết. Nàng thanh âm kia cũng là mềm nhũn đấy. Liền ừ một tiếng.

Tại tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng. Lại là bị sắc đẹp hấp dẫn a.

Nhạc Thiên Tuyết đều nhanh hận chết chính mình rồi.

Bất quá vừa sờ thân thể Chiến Liên Thành. Đã cảm thấy rất có tình a.

Hai người tư thế rất là mập mờ. Nhạc Thiên Tuyết còn có thể nghe một chút tiếng tim mình đập rất nhanh. Bịch bịch đấy.

Hắn ánh mắt kia rất nóng bỏng. Tiếp tục như vậy nữa. Nhạc Thiên Tuyết có thể là cầm giữ không được rồi.

Nàng giật giật."Thả ta ra đi..."

Chiến Liên Thành kỳ thật cũng là không dùng nhiều sức. Bất quá hắn ngược lại là có kỹ xảo không cho Nhạc Thiên Tuyết thẳng tắp thân thể.

Hắn có chút ngửa đầu. Khí tức càng thêm ấm áp.

Hắn cười cười. Coi như là Nhạc Thiên Tuyết đều muốn co rúm thân thể lại . Hắn cũng là không cho.

Chiến Liên Thành liền nhẹ nhàng nói một câu: "Người nhan sắc xinh đẹp. Ta cũng là nhịn không được vậy làm sao bây giờ."

Nhạc Thiên Tuyết một đầu đầy hắc tuyến. Vội vàng đã nói: "Làm gì đó. Ta còn là tiểu cô nương. Không cho phép đối với ta nghĩ ngợi lung tung."

Nàng cũng là có chút điểm mờ mịt. Nhưng nơi này là Cổ Đại. Nhưng lại trưởng thành sớm rồi.(lấy chồng sớm)

Nhạc Thiên Tuyết sắp mười bảy tuổi. Bình thường mà nói. Nàng xem như kết hôn muộn rồi. Nàng bây giờ còn nói mình là một tiểu cô nương. Chiến Liên Thành cũng là nhịn không được cười lên một tiếng.

Chiến Liên Thành nhớ tới trước kia từng thấy qua lưng của nàng. Đây chính là đã sớm mở ra. Thân hình như hoa như ngọc.

Hiện tại nàng cũng như là hoa đã có chủ rồi. Hắn nhưng không muốn nàng bị như vậy.

Chiến Liên Thành híp híp con mắt. Nói: "Vân ca đó mới gọi tiểu. Ngươi đây không tính là tiểu cô nương được. có nhiều người còn ít tuổi hơn nàng cũng đã có hài tử rồi (con cái)."

Nhạc Thiên Tuyết gò má đỏ lên. Chiến Liên Thành lại sát gần mình như vậy. Nàng đều sợ chính mình chịu không nổi hấp dẫn đem Chiến Liên Thành ăn.

Đến lúc đó. Cũng không biết là ai bị thua thiệt...

Nhạc Thiên Tuyết giả trấn định hừ một tiếng."Đó là chuyện của người ta. Ta thấy bây giờ ngươi cũng đã khỏe. Không nên gần ta như vậy. Cút ngay đi."

Chiến Liên Thành cũng là không buông tay. Hắn trong lúc nhất thời cân nhắc không đến tâm tư của Nhạc Thiên Tuyết. Bất quá coi như là nàng là lại không muốn. Hắn cũng là không muốn tùy tiện tựu buông ra nàng.

Dù sao. Tính cách của nàng vẫn vậy. Nhạc Thiên Tuyết tính cách vẫn có chút không giống nữ tử bình thường. Mà hắn thích Nhạc Thiên Tuyết cũng là vì tính cách này của nàng.(không rõ đoạn này)

Chiến Liên Thành sắc mặt liền trở lại bình thường. Nói: "Vậy nàng muốn ta phải làm như thế nào. Hắn nói."

Nhạc Thiên Tuyết nhìn xem hắn."Thế nào cũng có thể."

Chiến Liên Thành cũng là gật đầu: "Không bỏ qua. Như thế nào cũng có thể."

Nhạc Thiên Tuyết xùy cười một tiếng. Có chút vui đùa ý tứ hàm xúc."Cái này vừa vặn. Ta hiện tại đang nghĩ ngợi muốn như thế nào hủy bỏ hôn sự với thái tử. Nếu không ngươi giúp ta thành toàn việc này."

Chiến Liên Thành nhíu mày."Coi như là nàng không nói. Ta tự nhiên cũng sẽ giúp nàng xử lý tốt chuyện này. Việc này ta đã kín đáo bố trí. Chỉ cần nàng hôm nay ở chỗ này cả đêm. Chuyện kia hết thảy sẽ giải quyết xong."

Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy có chút kỳ quái."Nhanh như vậy. Vì cái gì ta phải ở chỗ này cả đêm."

"Cái này nàng cũng không cần hỏi nhiều. Ngày mai nàng tự nhiên sẽ rõ."

Nghe thấy Chiến Liên Thành nói như vậy. Nhạc Thiên Tuyết cũng không nghĩ quá nhiều. Chiến Liên Thành tâm tư có đôi khi nàng không thể đoán được.

Nhưng mà lúc này đây không cần nàng tốn công tốn sức để giải quyết chuyện kia đích thật là không sai. Phải biết rằng. Đi Hoàng Cung cứu một người cũng rất phiền toái đấy. Nhạc Thiên Tuyết không có mười phần nắm chắc. Nàng đều là không muốn mạo hiểm.

Nếu như hiện tại Chiến Liên Thành có biện pháp giải quyết việc này. Nàng cũng là chẳng muốn phiền não. Miễn cho đến lúc đó có cái gì sai lầm liền phiền hà toàn bộ phủ tướng quân.

Nhạc Thiên Tuyết lúc này tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Ánh mắt kia cũng là sáng ngời không ít.

Chiến Liên Thành lên tiếng: "Cái này cũng giống như là đa tha thứ cho ta. Đúng không."

Máu hắn đã trae. Còn kém là chưa xin lỗi Nguyên Thiên Tứ.

Nhạc Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn hắn một cái. Cũng là không biết mình lòng mình là như thế nào đấy. Nhưng mà nàng cũng là chần chờ như vậy một chút. Chiến Liên Thành chợt liền đụng lên đến.

Nàng lại càng hoảng sợ. Chính là rụt rụt thân thể. Nhưng mà Chiến Liên Thành tay ở phía sau dỡ nàng lại. Cũng là không cho nàng lìu lại.

Nhạc Thiên Tuyết nuốt nuốt nước miếng. Bỗng nhiên có chút sự sệt

"Ngươi làm gì thế." Nhạc Thiên Tuyết theo bản năng hỏi.

Lời vừa ra khỏi miệng. Nàng liền cảm giác mình thật đúng là rất dư thừa. Chiến Liên Thành như vậy nhích tới gần. Điều này có thể làm gì đây.

Chiến Liên Thành càng thêm nhích tới gần. Ngửi ngửi mùi thơm của cơ thể nàng. Trong lòng tràn đầy vui mừng.

Hắn khẽ cười một tiếng. Chính là hướng cổ Nhạc Thiên Tuyết cắn xuống một cái.

Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày. Kêu một tiếng. Muốn đẩy Chiến Liên Thành ra . Nhưng Chiến Liên Thành cũng là không buông ra.

Nhạc Thiên Tuyết liền mắng: "Ngươi là chó nhỏ à. Ngươi lại không buông ra. Ta liền dùng trâm châm nát người ngươi."

Chiến Liên Thành cũng là không tha. Kỳ thật hắn dùng lực không lớn. Mà Nhạc Thiên Tuyết mặc dù là nói như vậy. Nhưng thủy chung là không có ra tay.

Hắn không có sợ hãi. Nhưng Nhạc Thiên Tuyết cũng là nói được thì làm được đấy. Chiến Liên Thành kêu lên một tiếng buồn bực. Thân thể mềm nhũn. Đã biết rõ Nhạc Thiên Tuyết quả thật là châm nên người hắn.

Chiến Liên Thành buông lỏng ra. Mà nàng liền che cổ của mình. Có chút tức giận."Miệng lưỡi bén nhọn thật. Ngươi cuối cùng muốn làm gì. Nếu cắn chảy máu ta ta liền cho ngươi chảy máu không cầm được nữa bây giờ."

Máu của nàng thế nhưng là rất đắt tiền. Chiến Liên Thành một chút cũng không hiểu được nó quý giá như thế nào.

Chiến Liên Thành buồn cười nhìn nàng. Vết thương trên cổ có chút hồng hồng. Nhưng lại cũng không có làm bị thương.

Hắn trong đôi mắt đều là vui vẻ. Hắn sống từ trước đến nay ít khi cười như vậy

"Đánh rớt xuống ấn ký. Vậy ngươi không có biện phá rời đi." Chiến Liên Thành nhẹ nói.

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Nhìn chằm chằm vào Chiến Liên Thành. Mắng một câu: "Thật sự là đủ ngu ngốc. Cái này tính là ấn ký gì. Kỳ thật ngươi chính là đều muốn cắn ta một cái đúng không."

Chiến Liên Thành ân một tiếng."Cái kia thật đúng là. nàng thoạt nhìn tựa hồ là ăn rất ngon đấy."

Nàng thẹn quá hoá giận. Trừng mắt Chiến Liên Thành."Thật dễ nói chuyện. Không cho phép nói những thứ này."

"Vậy thì nên nói cái gì. Ta ý tứ rất trong sáng không phải nàng đang nghĩ đến việc đen tối đó chứ." Chiến Liên Thành biểu hiện như người bô tội."Nếu là nàng muốn. Ta cũng là có thể phụng bồi."

"Phụng bồi cái gì. Ngươi cũng không nghĩ rằng bây giờ thân thể của ngươi rất suy yếu sao." Nhạc Thiên Tuyết không tức giận nói.

Chiến Liên Thành cũng không công nhận. Nói: "Ngươi đây cũng đừng nghĩ như vậy. Thuyền nát cũng có ba phần đinh đây."(ý là anh yếu nhưng một số cái vẫn tốt, đen tối tí)

Nhạc Thiên Tuyết ngược lại là không nói gì. Liền cũng là không muốn để ý tới hắn.

Chiến Liên Thành được một tấc lại muốn tiến một thước. Đều muốn nhiều hơn cọ co bên kia nàng.

Nhạc Thiên Tuyết thì có điểm mệt mỏi."Đừng đến đây. Nghe thấy không."

"Ta cái gì đều không nghe thấy."

Đối với Nhạc Thiên Tuyết. Chiến Liên Thành giờ này khắc này cũng là học được một cái chiến thuật. Cái kia chính là quấn lấy thật chặt.

Coi như là Nhạc Thiên Tuyết lúc này không muốn tiếp nhận. Nhưng lâu dần. Nàng nhất định sẽ mềm lòng đấy.

Bất quá Nhạc Thiên Tuyết cũng là có tuyệt chiêu. Lên tiếng: "Nếu như ngươi là lại tiến đến. Ta liền lập tức rời đi."

Chiến Liên Thành lúc này mới không có biện pháp nào đến gần nữa. Bất quá hắn lúc này cũng giống như là cô vợ nhỏ vậy. Có chút bộ dạng thương cảm.

"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt." Nhạc Thiên Tuyết nói."Nội lực tiêu hao nhiều như vậy. Cũng không sợ chính mình chết sao."

Ngữ khí của nàng tuy rằng vẫn là cứng rắn đấy. Bất quá ngôn ngữ của nàng ngược lại là quan tâm.

Chiến Liên Thành cười cười."Không sợ. Bởi vì có ngươi ở đây mà."

Nhạc Thiên Tuyết tay ngừng lại. Đã nói: "Ta ở chỗ này thì thế nào. Không có tiền ta cũng không trị."

Chiến Liên Thành nói: "Còn nói gì quỷ y cô nương là tế thế cứu người . Nguyên lai cũng là có tiền mới trị đấy."

"Nhìn người mà lấy tiền." Nhạc Thiên Tuyết nói."Loại người như ngươi.Ta tối thiểu đều thu một vạn lượng bạc."

"Chúng ta đã là quan hệ này rồi. Chẳng lẽ còn muốn thu tiền."

Nàng thoáng cái liền nổi cáu rồi."Chúng ta là quan hệ gì. Chúng ta quan hệ gì cũng đều không có. Ngươi không nên nói bậy."

Chiến Liên Thành thấy nàng phản ứng lớn như vậy. Tựu vội vàng nói: "Hảo hảo hảo. Ta không nói nữa. Ta cũng mệt mỏi rồi. Ta liền nghỉ ngơi một chút. Nhưng mà ngươi cũng không thể đi. Ngươi ngày mai mới có thể đi. Bằng không kế hoạch liền thất bại trong gang tấc rồi."(anh chơi bẩn đấy)

Nhạc Thiên Tuyết trong nội tâm buồn bực. Bất quá cũng là gật đầu."Đã biết."

Nghe thấy nàng trả lời. Chiến Liên Thành cái này mới an tâm nghỉ ngơi.

Tay của hắn vốn là để ở một bên. Bất quá một lát sau chính là cầm tay Nhạc Thiên Tuyết.

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Nhìn nhìn Chiến Liên Thành. Nhìn hắn cũng là ngủ say rồi. Nàng đã nghĩ muốn rút tay của mình về.

Tay của Chiến Liên Thành cũng đảo rất nhanh. Căn bản là không buông ra.

Đây quả thật là ngủ rồi. Tại sao có thể như vậy.

Nhạc Thiên Tuyết quan sát một hồi lâu. Chiến Liên Thành giống như là đã ngủ rồi.

Nàng thở dài. Cũng liền không có biện pháp rồi. Tùy ý để Chiến Liên Thành nắm.

Bất quá Nhạc Thiên Tuyết đây cũng là có chỗ nhàn nhã. Nhưng lại bị Chiến Liên Thành cầm chặt tay. Nàng cũng là không thể làm cái gì.

Sắc trời lúc này đã càng ngày càng tối. Nàng cũng bối rối vô cùng.

Cũng là không hề phòng bị. Chính là nằm ngủ ở bên người Chiến Liên Thành.

Trong đó. Cũng cũng chỉ có hạo Nguyệt dẫn người tiến đến thu dọn thức ăn. Mà Chiến Liên Thành cùng Nhạc Thiên Tuyết nằm trên chiếc giường sau tấm lụa mỏng kia. Những tiểu nhị cũng không nhìn rõ lắm.

Hạo Nguyệt đây là nhẹ nhàng thở ra. Xem ra quan hệ của hai người đã làm hòa rồi.

Nhạc Thiên Tuyết Ngủ một giấc đến nửa đêm đã tỉnh lại. cũng bời vì nằm trên đệm êm nên cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hơn nữa ở đây rất là ấm áp. Nàng ôm ngủ chính là cảm thấy vô cùng thoải mái.

Bất quá Nhạc Thiên Tuyết mơ mơ màng màng chợt nhớ tới. Nàng đang là không ở trong phòng mình. Mà nàng đây là đang ở tại Thiên Kim Lầu.

Nàng chính là lập tức mở mắt. Cái này trong phòng chỉ có một ngọn nến nho nhỏ. ánh nến yếu ớt. Nàng lần đầu tiên chính là trông thấy Chiến Liên Thành ở bên cạnh. Hắn khuôn mặt lạnh lùng. Đang gối đầu nên tay mình. Mà tay kia. Thì là ôm nàng.

"Tỉnh." Chiến Liên Thành nhìn nàng. Ánh mắt kia đều là ấm áp.

"Ta..." Nhạc Thiên Tuyết nhìn nhìn. Cái này giường êm cũng là quá lớn rồi. Hai người nằm căn bản không hết. Mà nàng là không biết lúc nào liền nằm gần hắn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.