Chiến Liên Thành nói: "Hơn mười năm trước. Lão Hoàng Đế đã tim fđược một Hàn Ngọc. Ta cũng là có chút muốn có. Nhưng mà ta sau đi tìm rất nhiêu nơi đều không tìm được. Nếu như ông ấy cố ý lấy cắp thi thể Đồng Thiên Trường. Hắn nhất định là không thể để cho thi thể bị thối dữa được."
Cho nên Chiến Liên Thành liền cũng là phỏng đoán như vậy.
Hàn Ngọc là thứ rất tốt. Lão Hoàng Đế cam lòng đem thứ này dùng ở chỗ này. Có thể thấy được hắn đối với Đồng Thiên Trường cũng là rất thật tâm.
Chẳng qua là sự thật lòng này lại làm cho người khác buồn nôn.
Nhạc Thiên Tuyết tâm tình bình phục một chút. Sau đó mới nói: "Thế thi thể hoàng hậu trước đã bị đưa đi nơi nào."
Thời điểm hoàng hậu trước chết. Đó cũng là không kém nhiều thời giờ. Nàng nghe nói qua. Lão Hoàng Đế đối với Hoàng Hậu trước cũng là rất sủng ái. Hiện tại mới có thể như vậy thích Ngọc Cô Hàn cùng Ngọc Chỉ Dương.
Chiến Liên Thành nói: "Khả năng lão Hoàng Đế đem nàng chôn cất tại nơi khác rồi. Bên ngoài là càng ngày càng nhiều người. Chúng ta đi thôi."
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu. Cái này mang thi thể ra bên ngoài cũng có chút phiền toái. Chuyện này vẫn là do Truy tinh cùng Hạo nguyệt làm.
Hơn nữa dựa vào Hàn Ngọc. thi thể Đồng Thiên Trường không có bất kỳ hư thối. Bất quá đã đi khi đi ra khỏi hoàng lăng cái này cũng không biết trước được.. Chỉ sợ là chuyện xử lý hậu sự phải nhanh nên một chút.
Từ mật đạo đi ra ngoài. Bên ngoài là tảng sáng.
Mà Chiến Liên Thành đã sớm có an bài. Chỗ ấy có một đội đoàn xe. Tuy rằng nhìn qua như đội vận tải bình thường. Chẳng qua là hàng hóa bên trong. Nhưng là cất giấu một bộ quan tài.
Hắn an bài sự tình coi như là thỏa đáng. Hơn nữa thi thể đồng thiên trường không thấy. Lão Hoàng Đế hẳn là tức điên rồi.
Nhạc Thiên Tuyết tự nhiên là chỉnh đốn cho Đồng Thiên Trường một chút mới đóng nắp quan tài lại. Nàng cũng không biết được tình cảm lão hoàng đế giành cho Đồng Thiên Trường là tình cảm đến mức nào nữa. Lại có thể làm ra chuyện như vậy...
Nàng hít một tiếng. Đem tay Đồng Thiên Trường dặt vào bên trong.
Chẳng qua là. Trong tay áo Đồng Thiên Trường rơi ra vật gì đó .
Nhạc Thiên Tuyết có chút kỳ quái. Cầm lấy nhìn qua một chút. Phát hiện đó là một vật màu vàng. Còn có tối khấu trừ. Không biết là vật gì.
Nàng có chút nhíu mày. Chiến Liên Thành cũng nhìn đến."Đây là vật gì."
Nhạc Thiên Tuyết nhìn kỹ một chút. Hoa văn bên trên vật này rất tinh xảo. Nàng cẩn thận từng li từng tí nhấn xuống tối khấu trừ. Cái vật màu vàng kia có thiết kế cơ quan. Bỗng nhiên liền biến thành một cây quạt.
Cái này rất nhanh làm cho mọi người kinh ngạc vô cùngg. Nhạc Thiên Tuyết nhìn nhìn. Cái cây quạt này được dùng vàng làm nên tay cầm . Hơn nữa dùng sợi tơ tằm dệt thành mặt quạt. Trên đó vẽ bức tranh có chút quái dị. Còn có mấy cái lỗ nhỏ là tương đối nhẹ mỏng đấy.
Chiến Liên Thành cầm qua đến nhìn nhìn."Chẳng lẽ cái này là cây quạt kia."
Nhưng hắn cũng không biết phân biệt như thế nào. Cái này khả năng cũng chỉ có trí đại sư phân biệt được mà thôi.
Nhạc Thiên Tuyết lại nhìn nhìn. Cũng không biết như thế nào. Chính là nói: " trước lấy ra đã."
Đây là đồ vật từ trên người Đồng Thiên Trương rơi ra. Tất nhiên là có chút kỳ quái.
Nàng lại kiểm tra một chút. Đồng Thiên Trường trên người cũng không có đồ vật gì nữa. Nàng liền để cho người đóng quan tài lại.
Tiếp được đến sự tình chính là giao cho hạo Nguyệt cùng truy tinh đi làm. Đây là muốn đem Đồng Thiên Trường đến nơi kahcs chôn cất. Miễn cho lại để cho lão Hoàng Đế có thể tìm được.
Nhạc Thiên Tuyết lại hít một tiếng. Chính là nói: "Lão Hoàng Đế có thể hay không hoài nghi đến trên đầu ta."
"Nếu như việc này chỉ có Hứa di nương biết được. Hiện tại lại xảy ra chuyện này. Vậy hắn nhất định là hoài nghi đến trên người của nàng là chắc chắn." Chiến Liên Thành nói."Bất quá hắn cũng không có chứng cứ. Không làm gì được nàng."
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu. Sau khi trở về. Chính là cùng Nhạc Hòa nói kỹ chuyện này. Nhạc Hòa cũng là không ngờ được. Sửng sốt một cái. Chính là đứng dậy khóc.
Đây là Nhạc Thiên Tuyết lần thứ nhất trông thấy Nhạc Hòa khóc rống như vậy.
Nhạc Hòa thiết boong boong một người đàn ông (một người đàn ông mạnh mẽ). Nhưng bây giờ là khóc đến đau buồn như vậy.
"Cha..." Nhạc Thiên Tuyết nói. "Đợi việc qua đi đã. Ta liền dẫn cha đi bái tế mẫu thân."
Nhạc Hòa khóc."Ta như thế nào còn có mặt mũi đi gặp nàng đây. Nàng khi còn sống. Ta không bảo vệ được nàng. Nàng sau khi chết. Ta cũng là không bảo vệ được nàng."
Nhạc Thiên Tuyết nhất thời không nói gì. Biết rõ Nhạc Hòa hiện nay là rất thương tâm. Cũng không biết an ủi như thế nào.
Nhạc Hòa khóc một lúc lâu. Cũng cuối cùng là biết mình luống cuống. Chính là đối với Nhạc Thiên Tuyết nói: "Tuyết Nhi... Nếu như Hoàng Thượng làm ra loại chuyện này. Ta cũng không cách nào nhịn nữa."
"Chẳng lẽ cha đều muốn điều động binh mã phản loạn." Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày."Cái này không được. Bây giờ còn chưa đến thời cơ. Nếu như hiện tại mà phát động. Sẽ chỉ thất bại mà thôi."
Nhạc Hòa khẽ cắn môi. Nhưng tức giạn này không thể nuốt xuống được.
Hắn nhắm mắt lại."Tuyết Nhi. Ta hôm nay trong đầu vẫn thật có lỗi với mẹ con. Nghĩ đến mình làm thế nào để xin lỗi mẹ con."
Nàng vì ta bỏ ra nhiều như vậy. mà ta lại không làm được cái gì cho nàng.
Làm hại nàng không được yên nghỉ.
Nhạc Thiên Tuyết đành phải nói là: "Cha. Hiện tại cha không cần tự trách. Ai có thể nghĩ đến Hoàng Thượng có thể làm ra chuyện như vậy. Thù này không phải không báo. Mà là phải đợi thời cơ."
Nhạc Hòa cũng chỉ có thể là gật đầu. Hiện tại hắn hoang mang lo sợ. Thương tâm bi phẫn. làm sao có thể chọn lựa chính xác.
Cái này liên tiếp vài ngày. Nhạc Hòa cũng là mất tinh thần Bất Chấn(tinh thần không ổn định).
Mà Hoàng lăng bị mất thi thể. Lão Hoàng Đế tức giận đến không thôi. Sau chỉ nói kẻ trộm dám can đảm đánh cắp thi thể Tuệ Hoàng Hậu. Tiền thù lao vạn lượng nhất định phải đem kẻ trộm bắt được. Nhưng lại muốn đem kẻ trộm chém đầu.(thù lao cho người bắt được kẻ trộn là 1 vạn lượng)
Việc này cũng là trong lúc nhất thời truyền đi toàn bộ kinh thành. Cái này rõ ràng còn có người trộm thi thể. Vậy cũng thật sự là đủ kỳ quái rồi.
Mà lão Hoàng Đế sớm đã đem ánh mắt để trên người Hứa Di nương. Hứa di nương đã biết việc này. Đêm đó liền biết mình là khó có thể toàn mạng. Cho nên suốt đêm liền cũng là đào tẩu.
Nhưng mà lão Hoàng Đế làm sao sẽ buông tha nàng. Phái Phái Phong ảnh thị vệ đuổi theo. Khi tìm được người. Mà Hứa di nương liền trượt chân rơi xuống vách núi.
Phong ảnh thị vệ nhìn thấy vực sâu vạn trượng(nhìn không thấy đáy). Cũng biết người rơi xuống không thể nào còn sống. Liền cũng là trở về bẩm báo.
Lão Hoàng Đế hừ một tiếng. Trong nội tâm vô cùng thống hận Hứa di nương. Nhưng mà hiện tại thi thể đã là không thấy. Cái kia lại có thể thế nào.
Mà phủ tướng quân mọi người cũng chie biết Hứa di nương chốn đi mà thôi. Không biết nàng đã chết. Mọi chuyện trong Tướng quân phủ vẫn diễn ra bình thường.
Nhạc Hòa chán chường vài ngày. Nhưng thợ may mang lễ phục đến. Hắn chính là cao hứng một chút. Thấy Nhạc Thiên Tuyết mặc thử lấy lễ phục. Quả nhiên là cực đẹp. Hắn hình như là lại nhìn thấy Đồng Thiên Trường bình thường. Ánh mắt si mê.
Nhạc Thiên Tuyết vẫy vẫy tay."Cha. Người nhìn con sao lại thành như vậy."
Nhạc Hòa nói: "Không tệ không tệ. Cái này thêu hoa cũng là đủ tinh xảo đấy."
Nhạc Thiên Tuyết thấy hắn cười đến cao hứng như vậy. Trong lòng cũng là thư thái không ít.
Khả năng chuyện này là làm ông vui nhất trong những ngày gần đây. Nhạc Hòa trong nội tâm đè nén quá nhiều chuyện rồi.
Lễ phục còn có một chút chi tiết nhỏ phải sửa chữa. Nhạc Thiên Tuyết thay ra. Nhạc Hòa cũng là rời đi. Bất quá Hoa Đào nhưng là đến báo. Nói là Ngọc Chỉ Dương đến.
"Hắn đến." Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút."Vậy hãy để cho hắn tiến vào đi."
Ngọc Chỉ Dương mặc quàn áo màu xanh. Tao nhã nho nhã. Hắn khóe môi nhếch lên cười nhạt. Trong tay là lấy ra hai bầu rượu.
Hắn nói: "Trước đó lần thứ nhất nói muốn đưa ngươi. Nhưng lại một mực không làm cho người mang đến. Lúc này đây ta tự mình cầm đến. Xem như quà muộn cho sinh nhật của ngươi."
Nhạc Thiên Tuyết cười cười. Nói: "Cám ơn."
Rượu kia quả nhiên là tinh khiết và thơm. Nhạc Thiên Tuyết cũng là một mực nhớ kỹ.
Hoa Đào rót trà cho Ngọc Chỉ Dương. Nàng thoáng nhìn. Ngọc Chỉ Dương ngày gần đây là tiều tụy không ít.
Hắn rủ xuống con mắt. Nhạt nói: "Ngươi thực muốn gả cho hắn."
Hắn là lấy hết dũng khí hỏi đấy. Biết rất rõ ràng đáp án. Nhưng vẫn là muốn hỏi ra lời.
Bởi vì hắn là không cam lòng.
Vì cái gì Nhạc Thiên Tuyết nghìn chọn vạn chọn. lại là chọn hắn.
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Bất quá sau đó lên tiếng: "Đúng vậy. Chuyện này hẳn là mọi chuyện đã chuẩn bị xong. Có lẽ rất nhanh sẽ tiến hành."
Nàng né tránh ánh mắt Ngọc Chỉ Dương. Ngọc Chỉ Dương đối với nàng có chút tình cảm. Nàng như thế nào lại không biết đây.
Nhưng tâm và đầu của nàng chỉ cố một hình bóng mà thôi. Nhiều cũng không được.
Ngọc Chỉ Dương nghe nói như thế. Cũng là nụ cười đắng chát.
Ngón tay của hắn thon dài. Cầm lên ly trà. Nhấp một miếng. Nói: "Không thể tưởng được a. Không thể tưởng được."
Nhạc Thiên Tuyết cũng chính là nhìn hắn một cái. Nói: "Bất quá là tùy tâm mà đi."
"Vậy ngươi xác định. Hắn là thật tâm yêu ngươi." Ngọc Chỉ Dương hỏi.
Nhạc Thiên Tuyết dừng một chút. Sau đó mới cười cười. Gật đầu."Điểm ấy ngươi liền không cần phải lo lắng."
Ngọc Chỉ Dương có chút giật mình. Nàng thủy chung là cách mình càng lúc càng xa. Có lẽ là nói như vậy. Chính mình từ đầu đến cuối chưa bao giờ gần nàng. Đây mới là bi ai nhất đây.
Hắn cũng là không nhiều lời nữa. Dù sao nàng cũng muốn lấy chồng.
Bất quá hắn trước khi đi. Dừng lại thoáng một cái. Lại nhìn nàng một cái. Cái kia thủy chung là không nói ra lời gì nữa.
Trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói. Bất quá bây giờ cũng chỉ là trong tâm mà không nói ra được. Mình làm được cũng là quá nhiều rồi. Nàng cũng không muốn cùng mình đi chung một đường. Cái kia cũng không cần phải bảo vệ nàng khắp nơi nữa.
Lúc này đây khiến cho nàng biết rõ. Cái gì là đại giới.
Nhạc Thiên Tuyết nhìn Ngọc CHỉ Dương như vậy. Đã là cảm thấy có chút kỳ quái. Bất quá Ngọc Chỉ Dương thủy chung đều không nói cái gì. Nàng tự nhiên cũng là không muốn mở lời hỏi
Chiến Liên Thành biết rõ Nhạc Hòa tích cực chuẩn bị mở tiệc cưới. Hắn cũng là định thời gian chuẩn bị hôn sự. Lúc này đây thế nhưng là hắn dùng thân phận chiến vương gai cưới nàng. Cái kia tự nhiên là không thể đơn giản như vậy.
Thời gian là mùng mười tháng sau tổ chức. Là một ngày tốt lành. Hơn nữa cuối thu không khí dễ chịu. Cử hành đại hôn cũng chính là rất tốt.(sắp có chuyện rồi đây lễ cưới không có diễn ra đâu, sắp bị NGọc CHỉ dương giốt rồi đây, ai cũng tưởng Nhạc Thiên Tuyết chết đấy)
Bất quá khi muộn. Nhạc Thiên Tuyết vừa mới vừa nằm ngủ. Đã có người kịch liệt gõ cửa. Sau đó đã có người xông đến.
Nhạc Thiên Tuyết mơ mơ màng màng bừng tỉnh. Nàng chính là muốn hỏi làm gì. Nhưng mà Hoa Đào đã khóc xông vào. Hô lớn một câu: " tiểu thư. Ngươi đi mau. Ngươi đi mau."
Nàng nghe thấy bên ngoài cũng là loạn một đoàn. Tựa hồ là có người xông vào . Phủ tướng quân là xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Hoa Đào đã là đến không kịp nói. Vội vàng dắt Nhạc Thiên Tuyết rời đi."Tiểu thư ngươi đi tìm chiến Vương gia a. Nhanh đi tìm..."
Nhạc Thiên Tuyết xuống giường. Đi tới cửa. Nhưng lại là trông thấy bên ngoài có mấy phong ảnh thị vệ xông đến.
Nàng nhíu mày. Cái này đêm hôm khuya khoắt. Hoàng Đế làm cho cái trò gì đây.
Nhưng mà một phong ảnh thị vệ đi đầu đã nói: "Nhạc Hòa trong cung ám sát Hoàng Thượng. Đã ngay tại chỗ hành quyết. Hoàng Thượng có chỉ. Đem phủ tướng quân toàn bộ bị bắt giữ. Chờ đợi xử lý."