Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 181: Gặp lại Chiên Liên Thành



Nhạc Thiên Tuyết cười cười. Trêu chọc và đùa giỡn với con mèo nhỏ kia.

Mèo kia thoáng nhìn qua nàng. Hít hà mùi trên người nàng, rồi nhảy thẳng vào trong ngực của nàng nằm an vị.

Ân Tô Tô nhìn thấy như vậy. Cũng là sững sờ."Nó làm sao lại có thể cùng người thân cận như vậy!!?? "

Nhạc Thiên Tuyết có chút hiếu kỳ . Hỏi: "Mèo con cùng ta thân cận vậy thì có gì kỳ quái. Tô Tô. Con mèo này của người là từ đâu mà có đấy. Thời gian này người bế quan liền nuôi dưỡng mèo này sao, cái này cũng thật đúng là quá thích ý đi."

Ân Tô Tô nhìn chằm chằm vào mèo kia mà. Hé mắt. Cũng là thuận miệng đáp: "Con mèo này là ta ngoài ý muốn nhặt đến đấy. Ngươi ưa thích thì đưa ngươi chơi mấy ngày đấy."

Nhạc Thiên Tuyết gật gật đầu. Nàng ở trong núi kia cũng là nhàm chán. Một tháng kia quả là khảo thí tâm trí cùng sự nhẫn nại của nàng đấy.

Sau đó, hai người rời khỏi Dạ Thành, liền lên đường trở về kinh thành.

Ân Tô Tô hỏi: "Hiện tại phủ tướng quân đã bị niêm phong rồi. Hơn nữa cha ngươi thi thể cũng là không thấy. Ngươi bây giờ trở về đó là muốn tìm chiến Vương gia."

Nhạc Thiên Tuyết gật gật đầu."Ta hiện tại tựa hồ cũng chỉ có có thể tìm hắn thôi."

Ân Tô Tô nói: "Như vậy cũng tốt, ta đây an tâm. Kẻ thù giết cha người, Ta là sẽ giúp ngươi báo, Ta cũng muốn giết cái lão Hoàng Đế kia, thay cha mẹ ta báo thù."

Tuy rằng Nhạc Thiên Tuyết là muốn báo thù. Nhưng lại biết rõ tình cảnh hiện giờ. Hiện tại muốn báo thù cũng không phải dễ dàng.

Lão Hoàng Đế hiện tại đang ngã bệnh, hắn bây giờ vẫn là Hoàng Đế nơi đây, sẽ không sợ hay chạy đi nơi nào.

Nàng nói: "Việc này trở về cùng Chiến Liên Thành thương lượng một chút rồi nói sau. Không thể nóng nảy."

Ân Tô Tô khó hiểu. Còn có chút kinh ngạc."Vì cái gì chứ? Thù giết cha, không phải là nên lập tức báo sao?? như vậy cha ngươi mới an tâm mà ra đi chứ."

Nhạc Thiên Tuyết ngồi lặng yên, Xe ngựa đã chuẩn bị vào thành, tâm tình của nàng cũng là trầm trọng.

Ân Tô Tô gọi nàng một tiếng."Tuyết Nhi. Ngươi thế nhưng là có cái gì kiêng kị vậy. Chẳng lẽ là ngươi bây giờ muốn gả cho Chiến Liên Thành rồi. Cho nên mới khắp nơi muốn nghe theo hắn. Cái này không thể được a, ngươi thế này không giống là ngươi nữa."

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Không có chuyện đó đâu, đại cục làm trọng, Chiến Liên Thành đang nắm trong tay tổng thể bố cục ván cờ rồi, Ta bây giờ nếu làm rối loạn lên, sẽ làm mọi chuyện đến nước đường cùng mất thôi."

"Đánh cờ. Bố cục." Ân Tô Tô cái này đến hứng thú. Nàng sờ lên cái cằm."Cái này bố cục gì. Ngươi cũng nói cho ta một chút đi chứ, ta cũng chuẩn bị gia nhập về bên chiến Vương gia rồi, cũng không thể không biết hắn đang trù tính làm cái gì được a."

"Ta đây cũng không rõ ràng lắm." Nhạc Thiên Tuyết nói."Ta cũng chỉ biết một chút mà thôi, đợi chút nữa ngươi đi hỏi hắn, vậy là được rồi."

Ân Tô Tô bĩu môi."Không phải chứ. Liền ngươi cũng không biết. Chiến Liên Thành đó cũng là quá thần bí đi, còn xem ngươi là người một nhà à."

Nhạc Thiên Tuyết liền cũng là cười cười. Hoàn toàn không chú ý.

Nàng hiện tại tiếp xúc Chiến Liên Thành nhiều hơn, cũng biết tính nết hắn. Theo đạo lý của hắn mà nói, thì có một số việc không biết thì tốt hơn đấy.

Hơn nữa Chiến Liên Thành trù tính tám năm, vậy nên lại càng không có khả năng nhất thời nửa khắc mà đem mọi chuyện cần thiết đều nói ra trọn vẹn được, nàng cũng không thể nóng lòng quá.

Nhạc Thiên Tuyết bỗng nhiên liền nhớ đến một sự kiện. Nói: "Đúng rồi, Ta lúc trước lấy được sáu cái đồng tiền của Viên gia ngươi. Không biết có hay không bị lục lọi, lấy mất, ta trở về muốn tìm lại một chút."

Hai con ngươi Ân Tô Tô sáng ngời: "Ta nghe nói qua, những cái đồng tiền đó bị Nhan gia mang ra đấu giá tại hội đấu giá. Ta lúc ấy thật phẫn hận muốn đem bọn họ chém giết một phen, không thể tưởng được nó lại rơi vào trong tay ngươi, Ta đây cũng an tâm."

Nhạc Thiên Tuyết hơi khẽ gật đầu, nàng cũng đang lo lắng an nguy của Hoa Đào không biết ngày ấy nàng ta có thoát hiểm được không, bất quá cũng có Thanh Dương ở đấy, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì đi.

Hai người dựa vào tấm thẻ danh bài làm giả để tiến vào thành. Nhạc Thiên Tuyết cũng là cẩn thận đợi đến tối mới đi chiến Vương Phủ.

Hạo Nguyệt không thể tin được là còn có thể thấy Nhạc Thiên Tuyết, thời điểm nhìn thấy quả nhiên là hoảng sợ cùng phấn khích đấy. Nàng thế nhưng từ trên xuống dưới đều hảo hảo, không bị tổn thương gì.

"Nhạc tiểu thư. Thật sự là quá tốt." Hạo Nguyệt nghẹn ngào nói, nước mắt đều rớt xuống: "Vương gia... Vương gia… ngài ấy thế nhưng là..."

Vừa nói Hạo Nguyệt vừa mang theo Nhạc Thiên Tuyết đến trong sân, đi thêm chút nữa, chính là phòng của Chiến Liên Thành.

Nhạc Thiên Tuyết bước chân khựng dừng lại. nói: "Ta là có phải nên trang điểm lại một chút không."

Nàng vuốt khuôn mặt của mình mà, nhớ ra mặt mình cứ như vậy quá mộc mạc đi, nàng cùng Chiến Liên Thành đã hơn tháng không thấy. Hơn nữa nàng còn bị nhốt hơn một tháng, không thấy ánh mặt trời, bộ dạng cũng là tiều tụy đi không ít.

Hạo Nguyệt nhìn xem Nhạc Thiên Tuyết thấy nàng thật có chút tiều tụy. Bất quá điều này cũng không quá quan trọng.

"Nhạc tiểu thư. Không cần phải phiền toái như vậy đâu." Hạo Nguyệt nói qua.

Nhạc Thiên Tuyết lại nhìn lại. Nói: "Không được. Ta phải tắm rửa đã."

Hạo Nguyệt hơi sững sờ. Đành phải nói: "Ta đi an bài nhanh chút cho Nhạc tiểu thư vậy."

Nhạc Thiên Tuyết lúc này mới cao hứng gật đầu. Thời điểm nàng theo Hạo Nguyệt đi địa phương khác, Lại hỏi: "Thi thể cha ta, có phải hắn an bài thỏa đáng rồi không."

Hạo Nguyệt nói: "Đúng vậy. Vương gia đã sắp xếp xong xuôi. Nhạc tiểu thư không cần lo lắng."

Nhạc Thiên Tuyết nhẹ nhàng thở ra. Nàng cũng an tâm, chờ gặp Chiến Liên Thành rồi.

Tối thiểu việc hậu sự của Nhạc Hòa cũng đã làm xong, nàng cũng nhẹ lòng đi không ít.

Hạo Nguyệt an bài một gian phòng khách cho Nhạc Thiên Tuyết rửa mặt, phái người hầu hạ. Còn nàng liền đi báo tin cho Chiến Liên Thành.

Chiến Liên Thành vừa hay cũng là vừa ra đến, trông thấy Hạo Nguyệt, liền nhìn thoáng qua. Thanh âm nặng nề: "Ngươi vừa rồi đến, tại sao lại rời đi."

Hạo Nguyệt nữa đùa nữa thật đáp: "Thuộc hạ là mang theo Nhạc tiểu thư đến. Bất quá Nhạc tiểu thư đi đường gấp gáp đến, nên nghĩ muốn đi rửa mặt trước. Thuộc hạ đành phải mang nàng đem đi."

Chiến Liên Thành không tập trung. Vốn là không chú ý đấy. Nhưng mà nghe thấy được ý đùa vui người kia trong câu chữ . Chính là nhìn chằm chằm vào Hạo Nguyệt.

Hỏi hắn: "Ngươi nói cái gì."

Hạo Nguyệt lại lại lập lại một lần.

Chiến Liên Thành như cũ là không thể tin được. Lại hỏi: "Ngươi nói là… Nàng đến."

Hạo Nguyệt biết rõ Chiến Liên Thành cao hứng. Tựu vội vàng nói: "Đúng vậy, Vương gia. Nhạc tiểu thư hiện đang rửa mặt. Đợi lát nữa liền qua đến đây….."

Nàng còn không nói xong. Chiến Liên Thành đã rời khỏi xe lăn. Tự mình chạy đi tìm

Hạo Nguyệt sững sờ. Vội vàng nói: "Vương gia. Làm sao ngài biết người ở nơi nào. Thuộc hạ dẫn đường cho ngài a."

Nàng vừa nói vừa vội vàng chạy theo sau.

Nhạc Thiên Tuyết đang trong nhà tắm cũng là vừa tắm xong đấy, vừa định ra khỏi bồn tắm. Nhưng ở ngoài cửa phòng, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, hơn nữa chỉ thêm một lúc nữa thôi sẽ đem cửa mở ra.

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, nhưng cũng rất nhanh chóng tránh về trong bồn tắm lại.

Xông vào lại là một cái nam nhân, nàng ngẩn người. Vội vàng bổ một chưởng tạo ra vố số bọt nước.

Chiến Liên Thành vừa mới tiến đến, lập tức là có vô số bọt nước ra đón tiếp chính mình. Hắn thật là sững sờ.

Bước chân hắn khừng lại, mà Nhạc Thiên Tuyết lúc này liền bay vọt lên, kéo qua áo ngoài khoát mặc vào, che lại thân thể của mình.

Nhạc Thiên Tuyết quay đầu nhìn lại, đã thấy Chiến Liên Thành hảo hảo đứng tại trước mặt của mình.

Nàng có chút sửng sốt. Vô thức liền nhìn xem Chiến Liên Thành. Bộ dạng nàng bây giờ còn chưa có chỉnh tề, trông khá chật vật nha.

Mà Chiến Liên Thành cũng là chạy vội vả mà đến, giờ cũng là thở phì phò, Cái trán điểm đầy mồ hôi giọt ngắn giọt dài. Thời điểm trông thấy Nhạc Thiên Tuyết, trong nhất thời cũng là không biết nên nói cái gì cho phải.

Hắn cho rằng nàng là chết.

Tuy rằng hắn cũng không tin tưởng lắm. Nhưng mà làm thế nào cũng đều tìm không thấy nàng đâu.

Đã xa cách nhau hơn một tháng, hiện tại nhìn thấy nàng, cảm giác giống như đang ở trong giấc mộng dài chưa tỉnh.

Sửng sốt hồi lâu, nhìn nhau hồi lâu. Ở bên ngoài Hạo Nguyệt nhìn cũng là có chút điểm vội vàng xúc động hỏi: "Hai ngươi cứ đứng nhìn nhau mãi sao? Không định trò chuyện à."

Nàng cũng là kỳ quái. Như thế nào hai người đều như vậy đây.

Chiến Liên Thành lấy lại tinh thần đến, liền vội vàng đi qua. Hắn ôm trầm lấy Nhạc Thiên Tuyết. Là thật. Quả thật là nàng rồi, thật sự là nàng a.

Hắn dùng sức quá mạnh, Nhạc Thiên Tuyết có chút thở không nổi rồi.

Nàng thoáng đánh hắn một phát. Nói: "Chàng làm cái gì vậy, nhanh buông tay ra."

Chiến Liên Thành lúc này mới thả lỏng tay ra. Lọn tóc của nàng hãy còn vươn lại những giọt nước, trông thấy nàng như vậy, hắn nhịn không được mỉm cười đứng dậy.

Hắn nói: "Nàng là đi nơi nào, mất tích một tháng trời, Nàng nếu là xuất hiện chậm thêm một chút, Ta nhất định là sẽ san bằng toàn bộ Hoàng Cung đấy."

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Ta bị Ngọc Chỉ Dương bắt đi, nhốt ở một chỗ, mãi sau mới tìm được cơ hội chạy thoát đi."

Chiến Liên Thành hé mắt. Nhíu mày nói: "Lại là hắn. Hắn quả nhiên là ăn gan báo rồi."

Liền người của hắn cũng dám đụng. Ngọc Chỉ Dương thật đúng là được a.

Chiến Liên Thành hiện tại, có điểm quá tức giận.

Hắn sắc mặt lạnh như băng. Nhạc Thiên Tuyết đẩy hắn. Hỏi: "Không nên tự mình tức giận như vậy. Chuyện này cũng đáng là gì, ai bảo ta không nhịn được ra tay giết chết Ngọc Cô Hàn."

Chiến Liên Thành không hiểu hỏi:"Nàng làm sao lại giết hắn."

Nhạc Thiên Tuyết đem sự tình xảy ra nói thuật lại. Chiến Liên Thành cuối cùng phun ra một câu : "Đó cũng là hắn đáng đời. Ta về sau trở đi sẽ không rời đi bên cạnh nàng nửa bước."

Lúc này đây, rơi vào trong một cái bẫy lớn như vậy, Chiến Liên Thành cũng là cảm thấy tự trách. Lần này lại để cho Nhạc Thiên Tuyết chịu phải ủy khuất lớn như vậy. Đã thế liền đến thân nhân của nàng cũng là không có bảo vệ được.

Chiến Liên Thành hít một tiếng. Trong nội tâm áy náy không thể buông xuống được.

Nhạc Thiên Tuyết càng là khó chịu đây, Nàng dựa vào trong ngực Chiến Liên Thành. Sắc mặt lạnh nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đau thương trên ấy.

Nàng nắm chặt Chiến Liên Thành cánh tay. Sau đó nói: "Ta hiện tại... Tựa hồ cũng chỉ còn có chàng thôi..."

Nhạc Hòa ra đi quá đột ngột. Nàng phải dùng hồi lâu thời gian mới có thể tiếp nhận nỗi.

Tuy rằng chung đụng thời gian không nhiều lắm. Nhưng cũng có tình cảm phụ tử nồng đậm a.

Chiến Liên Thành xoa lưng của nàng. Nói: "Ta ở đây, Ta vẫn luôn ở đây."

Nhạc Thiên Tuyết nghe xong cái mũi cay cay. Những ngày này nàng một mực làm cho mình thật kiên cường, thế nhưng là Chiến Liên Thành vừa an ủi như vậy, trong vòng tay ấm áp như vậy, Cái phòng tuyến kiên cường mà Nàng dựng lên cuối cùng đều bị phá hủy hết.

Nhạc Thiên Tuyết thanh âm cũng là có điểm nghẹn ngào. Nói: "Ừ. Ta biết rõ. Cho nên ta trước tiên trở về chính là đến tìm chàng."

Bởi vì biết rõ hắn là chỗ dựa của mình, Nhạc Thiên Tuyết cơ hồ là không nghĩ gì cứ tìm đến hắn thôi.

Chiến Liên Thành vẫn là im lắng vỗ vỗ lưng của nàng. Đem ôn nhu của mình truyền cho nàng.

Nhạc Thiên Tuyết nhưng cũng là nhịn không được hắt hơi một cái.

Nàng lôi kéo chính mình áo ngoài. Có chút thẹn thùng. Nói: "Ta còn không mặc quần áo tử tế đấy. Chàng liền tiến đến. Chàng nhanh lên đi ra ngoài. Ta mặc quần áo tử tế rồi hãy nói tiếp."

Chiến Liên Thành nhìn nhìn nàng. Cái kia quả thật là mặc một lớp quần áo mà thôi.

Hắn nói: "Đều nhanh thành vợ chồng. Cái này còn muốn che lấp cái gì. Cũng không phải không xem qua."

Nhạc Thiên Tuyết tay dừng lại."Chàng nói cái gì."

Chiến Liên Thành có chút bất đắc dĩ. Nói: "Lúc trước đi thăm dò nàng. Tại trong phòng nàng cũng là nhìn thấy lưng của nàng rồi, khi đó cũng là tưởng niệm vài ngày đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.