Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 20: Sự thật



Dương Hoàng hậu cùng Dương Chấn Thiên nhất thời cả kinh liếc nhau một cái, không nghĩ tới Nhạc Thiên Tuyết cũng có chút bản lĩnh này.

Đại Lý tự đi tới, Hiền phi liền hỏi xem Ngọc Nam Phong đã thấy khỏe chưa, nhưng ánh mắt Ngọc Nam Phong chỉ liên tục dán chặt trên người Nhạc Thiên Tuyết, tựa như là không nhìn thấy ai khác nữa.

Hiền phi không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng nói: "Phong nhi, con làm sao vậy? Chẳng lẽ mắt của con hỏng rồi? Sao lại như thế này? "

Nhạc Thiên Tuyết cũng cảm thấy kỳ quái, liền đưa tay quơ quơ trước mặt Ngọc Nam Phong, thấy con ngươi hắn liền có chút phản ứng.

"Tứ hoàng tử, may mà ngươi cũng có phản ứng a." Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ nói, chẳng lẽ Ngọc Nam Phong hắn đang sợ mất mật?

Ngọc Nam Phong nghe thấy giọng nói của nàng, đây quả thực chính là âm thanh khi nãy hắn vừa nghe thấy!

Hắn liền vội vàng nắm chặt lấy tay Nhạc Thiên Tuyết, "Là ngươi! Chính là ngươi rồi!"

Mọi người trong phòng người đều đồng loạt sửng sốt, nhìn dáng vẻ kia của Ngọc Nam Phong, căn bản cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhạc Thiên Tuyết cũng chẳng phải ngoại lệ, đầu óc nàng giờ đây mù mịt như chứa đầy sương mù, Ngọc Nam Phong không phải là bị động kinh chứ?! Thế hóa ra Đại Lý tự cũng không hỏi được gì sao?

Hiền phi thấy Ngọc Nam Phong dị thường như thế, khóe mắt bỗng đỏ hoe lên, "Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Phong nhi, sao con lại nắm lấy tay Nhạc Thiên Tuyết a?"

Mà Ngọc Nam Phong tựa hồ không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục nói: "Là ngươi... Chính là ngươi cứu bản hoàng tử..."

Nhạc Thiên Tuyết ngẩn ra, không nghĩ tới Ngọc Nam Phong vẫn còn có chút ý thức, chỉ mong hắn sau đó có thể đối xử với mình khách khí một chút, chứ đừng tiếp tục như vậy lại nảy sinh cảm tình với mình.

Nàng gật gật đầu, nói: "Tứ hoàng tử, Đại Lý tự đến điều tra án, ngươi trước hết trả lời mấy câu hỏi của hắn đi."

Hồi lâu sau, Ngọc Nam Phong mới phục hồi tinh thần lại.

Hắn nhớ tới tình cảnh khi đó, liền cảm giác như mắt của mình là bị mù.

Đại Lý tự thấy vẻ mặt của Ngọc Nam Phong, đôi mắt hơi nheo lại, nghi ngờ hỏi: "Tứ hoàng tử, có phải là Nhạc tướng quân một kiếm đâm vào người? Hoàng tử còn nhớ lúc đó ra sao không?"

Ngọc Nam Phong suy nghĩ một chút, ánh mắt như có như không khẽ liếc sang Nhạc Thiên Tuyết.

Tuy rằng thương thế của hắn cùng Nhạc tướng quân quả thực có quan hệ, thế nhưng Nhạc Thiên Tuyết đã cứu hắn, nếu như hắn nói ra sự thật, người của phủ tướng quân nhất định sẽ chịu liên lụy.

Dương Hoàng hậu không đợi được nữa, liền vội vàng nói: "Tứ hoàng tử, việc này ngươi cứ nói đi đừng sợ, ai hại ngươi, bổn cung nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn."

Không ngờ Ngọc Nam Phong lại nói: "Lúc đó, có không ít thích khách tấn công, Nhạc tướng quân cũng rút kiếm giết thích khách... Nhưng... Lúc đó bản hoàng tử trượt chân một cái, liền đụng phải kiếm của Nhạc tướng quân."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Nhạc Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mặc dù là có chút ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ của nàng không sai, Nhạc Hòa chắc chắn sẽ không tự nhiên mà giết Ngọc Nam Phong.

Chỉ có vẻ mặt của Đại Lý tự vẫn bình ổn như trước, y gật gật đầu nói: "Chuyện này chỉ là sự cố ngoài ý muốn, cùng Nhạc tướng quân không có quan hệ."

Ngọc Nam Phong vội nói theo: "Không sai... Cùng Nhạc tướng quân... Cùng phủ tướng quân không hề có một chút quan hệ, là bản hoàng tử không cẩn thận thôi."

Dương Hoàng hậu vẫn một mực không tin, tiến lên một bước nói: "Tứ hoàng tử, lời của ngươi là thật sao? Lúc đó rất nhiều người đã nhìn thấy là Nhạc Hòa một kiếm đâm ngươi, chứ không phải là ngươi vô tình ngã vào!"

Ngọc Nam Phong này lại dám bao che cho Nhạc gia, hắn quả là ăn gan báo rồi!

Đại Lý tự chỉ hơi nhíu mày: "Hoàng hậu nương nương, lời Tứ hoàng tử nói đều là sự thật, Đại Lý tự đã điều tra rõ ràng, những người kia đã xác nhận là lúc đó mọi người đều hoang mang, nhìn không rõ lắm, nên mới phán đoán sai lầm như vậy."

Dương Hoàng hậu im lặng không nói gì, Đại Lý tự vốn trước giờ chưa từng thiên vị ai, thế mà hôm nay lại đi giúp đỡ phủ tướng quân là sao?

"Đại Lý tự! Việc này ngươi điều tra chưa minh bạch, bổn cung hoài nghi ngươi làm công thiên tư!" Dương Hoàng hậu khó chịu nói.

Đại Lý tự nghe vậy chỉ lãnh đạm đáp lại: "Hoàng hậu nương nương, thần không dám, chỉ là vừa rồi Chiến Vương gia đã đem những người chứng kiến đưa tới Đại Lý tự, thần tra hỏi rõ ràng rồi, Hoàng hậu nương nương nếu như vẫn hoài nghi, người có thể tự mình đi thẩm vấn."

Sắc mặt Dương Hoàng hậu trở nên tái xanh, sao Chiến Vương gia lại nhúng tay vào việc này?

Đến Nhạc Thiên Tuyết cũng có chút nghi hoặc, xem ra Chiến Liên Thành hắn không phải loại người vong ân phụ nghĩa, tốt xấu gì cũng đã cứu giúp nàng lần này.

"Xem ra Chiến Vương gia đối với Nhạc gia cũng thật quan tâm a!" Hoàng hậu nói xong câu đó, liền tức giận rời đi.

Nhạc Thiên Tuyết thấy mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, định nói một tiếng cảm ơn Đại Lý tự.

Ai ngờ Đại Lý tự cũng là tính tình lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu đáp trả một cái, xong liền cùng thị vệ phủi tay rời đi.

Mà Tả thừa tướng lúc này lại lôi Nhạc Thiên Tuyết lại, Nhạc Thiên Tuyết thấy bộ dạng dâm dê đê tiện kia của hắn, tự nhiên cũng chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp, một người như vậy mà cũng được làm Tả thừa tướng sao?

Phó Kiêu nhếch miệng nở nụ cười, nói một câu: "Nhạc Thiên Tuyết, ngươi cần phải hảo hảo cảm tạ Chiến vương gia đấy, bằng không lần này phủ tướng quân nhất định sẽ không cách nào thoát thân được đâu."

Nàng bình thản nói: "Tả thừa tướng, hắn chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi."

"Nào có đơn giản như vậy, tiểu nha đầu, chuyện này không phải dễ dàng mà có thể tùy tiện giải quyết được đâu."

"Ý ngươi là gì?" Nhạc Thiên Tuyết nghi hoặc hỏi.

Hắn nói cứ như Chiến Liên Thành giúp nàng là có mục đích...

Phó Kiêu tiến lại gần hơn, cười cười nói "Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Nhạc Thiên Tuyết liền lùi về sau một bước, vẻ mặt chán ghét: "Vậy là ngươi không muốn nói cho ta biết."

Ngược lại nàng vốn dĩ cũng đâu có hứng thú muốn biết.

Phó Kiêu thế mà vẫn còn nói: "Ngươi đã biết nghĩ như thế, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Khóe miệng Nhạc Thiên Tuyết có chút co quắp, hắn không phải là tai điếc đấy chứ?

Hắn nhìn Nhạc Thiên Tuyết nở nụ cười ám muội, khẽ nói: "Tứ hoàng tử không phải tự nhiên mà trượt chân, mà là bị muội muội ngươi đẩy cho một cái mới đụng vào kiếm của Nhạc tướng quân, chuyện này Chiến Vương gia đoán chắc Tứ hoàng tử sẽ không nói ra sự thật, cho nên mới để Đại Lý tự điều tra."

"Lại là nàng?!" Nhạc Thiên Tuyết không thể tưởng tượng nổi, Nhạc Linh Vy suýt chút nữa đã hại phủ tướng quân chết thê thảm rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.