Tiến lại gần tấm bình phong, qua khe hở nàng nhìn thấy một thân thể rắn chắc đẹp như tượng thạch đang ngâm mình trong bể nước, mái tóc dài thấm nước xõa trên vai, dáng vẻ kia quả thật... nhìn rất ngon miệng...
Nhạc Thiên Tuyết trước đây đã từng châm cứu cho hắn, nhưng cùng lắm cũng chỉ thấy được bộ ngực ngả vàng do trúng độc của hắn.
Bây giờ thân thể đẹp đẽ khỏe mạnh của hắn thấp thoáng sau làn hơi nước mờ ảo mê mị như vậy... Nàng quả nhiên là chưa từng thấy.
Cả người bỗng truyền lên cảm giác hơi khô nóng, nàng cũng không biết vì sao.
Trong một khắc không để ý, chân nàng đột nhiên vấp phải một vật dưới sàn, nàng theo đà với lấy tấm bình phong, nhoáng một cái, cả người nàng đã thân mật nằm đè lên tấm bình phong trên mặt đất!
Nhạc Thiên Tuyết kinh hô một tiếng, suýt chút nữa đã ngã nhào vào trong bồn tắm rồi, cũng may nàng phản ứng nhanh, đã nghiêng người lách sang một bên.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, may thật may thật.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, nàng liền đối mặt với đôi mắt sâu thẳm sắc lạnh của Chiến Liên Thành...
Hình như hắn hơi giận dữ...
Nhạc Thiên Tuyết cười ha ha, cảm thấy có chút lúng túng nói: "Thực ra ta... Chiến Vương gia, ta chỉ không cẩn thận vấp một cái thôi."
Chiến Liên Thành vốn muốn nàng đợi bên ngoài một chút, ai ngờ nàng lại cứ thế hùng hục xông vào luôn.
Không lẽ, nàng thèm đến nhỏ dãi dung nhan của hắn?!
Chiến Liên Thành bất giác lại liếc sang nàng, dáng người mặc dù có chút nhạt nhẽo, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận.
Chỉ có điều, thân phận của nàng có hơi mờ ám, xem ra không thể dây dưa với nàng quá nhiều, mặc dù hắn không phải tàn phế thực sự, nhưng cũng không thể để bị nhiều người phát hiện, nếu không lại hỏng đại sự.
"Nhìn đủ chưa?" Chiến Liên Thành lạnh nhạt mở miệng nhắc nhở nàng, hắn bây giờ không thể động đậy, chỉ cần một chút cử động thôi, không phải là đã tự tiết lộ hắn không phải người tật sao?
Nhạc Thiên Tuyết ngay lập tức quay người lại, không thèm nhìn nữa.
Bốn phía có tiếng bước chân, xem ra nha hoàn đang giúp Chiến Liên Thành đứng lên, sau đó lại giúp hắn mặc quần áo.
Nàng thầm nghĩ, rõ ràng ràng là một người khỏe mạnh như vậy, thế mà lại một mực giả vờ giả vịt trước mặt người khác, đã vậy còn bắt người ta hầu hạ từng li từng tí.
Mà bản thân nàng còn phải giả bộ không hề biết gì, ai...., cũng thực là khó khăn cho nàng a.
Một hồi lâu sau, Chiến Liên Thành mới đi ra, hắn một thân áo choàng màu trắng đơn giản nhàn nhạt, tuy không có bất kỳ hoa văn gì nhưng mặc trên người hắn lại trông mềm mại như dòng suối chảy róc rách giữa đêm trăng sáng thơ mộng, tăng thêm ý vị động lòng người.
Xem ra, đây là do chất liệu vải rất tốt!
Nha hoàn dâng trà, nhưng lại không buồn rót một giọt cho Nhạc Thiên Tuyết.
Chiến Liên Thành lành lạnh nói: "Nhạc Thiên Tuyết."
Nhạc Thiên Tuyết ừ ờ một tiếng, "Chiến Vương gia, ta tới rồi, y phục kia..."
Chiến Liên Thành đột nhiên cắt lời: "Bản vương bây giờ muốn cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi giúp bản vương một chuyện, bản vương sẽ không so đo với ngươi nữa. Chỉ có điều, chuyện sắp nói, nếu như có người thứ ba biết, bản vương nhất định giết ngươi."
Nhạc Thiên Tuyết cả người chấn động, nhưng rất nhanh sau nàng liền mở miệng cười cười.
Nàng lấy ra sáu tờ ngân phiếu từ trong túi áo, bỏ xuống bàn nói: "Chiến Vương gia, đây là sáu vạn lượng, đủ để ngươi mua hai bộ y phục."
Chiến Liên Thành vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, Nhạc Thiên Tuyết ham tài, nàng làm sao lại chủ động lấy bạc ra trả.
"Chiến Vương gia có lẽ cảm thấy rất kỳ quái, vậy ta cũng không sợ nói rõ cho Chiến Vương gia biết, ta chỉ là một nữ tử, đàn ông các ngươi mưu tính đại sự gì, ta hoàn toàn không biết và cũng không muốn biết." Nhạc Thiên Tuyết thản nhiên nói: "Ước nguyện to lớn của ta bây giờ chính là được gả cho một lang quân như ý, nên ta phải giữ lại cái mạng nhỏ này, để sau đó mới có thể lập gia đình."
Chiến Liên Thành nhìn thẳng vào nàng, Nhạc Thiên Tuyết này đúng là thông minh, nếu như nàng biết chuyện hắn sắp nói, nàng nhất định sẽ tự rước họa sát thân vào mình, xem ra nàng cũng không muốn dính dáng gì tới mấy chuyện nguy hiểm này.
Đã như vậy, hắn cũng không muốn nói nữa.
Chiến Liên Thành nghiêng đầu đi, phất nhẹ tay, ý bảo nàng lui ra.
"Khoan đã." Chiến Liên Thành bỗng lên tiếng: "Để đồ ăn xuống."
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ: "Đây là bữa ăn khuya của ta."
"Bản vương biết, đây là cho lễ ra mắt bản vương." Chiến Liên Thành rất ung dung giải thích.
Khóe miệng nàng giật giật, chưa từng thấy loại nam nhân nào như hắn!
Chiến Liên Thành quay sang nhìn nàng, thấy nàng nổi giận đem đồ ăn đập xuống bàn, miệng hơi chu lên.
Nàng lầm bầm một câu khó chịu trong miệng: "Cứ ỷ mình là Vương gia..."
Về tới nhà trọ, Nhạc Thiên Tuyết vẫn tức giận không nguôi, bạc thắng được từ đấu cờ mất sạch, đã vậy còn phải tự thân trích ra thêm ba vạn lượng nữa, lòng nàng quả thực đau đến thấu ruột thấu gan.
Hơn nữa Chiến Liên Thành còn lưu ý nàng, muốn nàng làm việc cho hắn, may mà nàng khôn khéo từ chối được, bằng không phải quấn lấy Chiến Liên Thành, cả đời phải trở thành số con rệp rồi!
Ngày mai sẽ diễn ra đấu thú, đây là lần đầu tiên nàng xem loại hình thú vị này, cho nên trong lòng cũng thấy có chút hưng phấn chờ mong.
Nàng nằm ngủ rất sớm, phải nhắm mắt dưỡng thần cho tốt.