Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 43: Tách gân tay



Tiểu Hoa đang uống nước ở bên ngoài, nghe thấy một lời này, liền sặc nước phải vỗ ngực ho sù sụ.

Phu thê hợp sức?

Tiểu Hoa quay đầu nhìn vào trong, Đệ Nhất Thần Y - Nguyên Thiên Tứ một thân áo bào màu vàng nhạt, dáng dấp thanh tú, bề ngoài hắn như vậy, quả thật nhìn không ra lại chính là Nguyên thị truyền nhân.

Vì truyền nhân Dược Vương Cốc đã nổi danh mấy trăm năm rồi, địa vị không hề thấp tí nào.

Nhạc Thiên Tuyết vẫy tay nói: "Vừa nãy ta mới nhìn ngươi một chút, ngươi đã thẹn thùng như vậy, thế này thì còn làm phu thê cái gì? Làm huynh muội còn tạm được."

Nguyên Thiên Tứ nghiêng đầu đi, nhất quyết nói:"Không được, không làm phu thê sẽ không đi!"

Nhạc Thiên Tuyết bĩu môi, Nguyên Thiên Tứ hắn xem ra không phải cảm tình gì mình, mà là ngưỡng mộ y thuật đặc biệt của Nhạc Thiên Tuyết...

Vì Nguyên thị luôn muốn y thuật của gia tộc được nâng cao, phát triển hơn, nhưng nếu hắn muốn lấy thân báo đáp để học hỏi y thuật, thì quả là vô cùng gan dạ.

"Như vậy đi..." Nhạc Thiên Tuyết ngẫm nghĩ một hồi:"Gân tay của y bị đứt, lát nữa ta cho ngươi xem cách tách gân, chẳng phải ngươi có thể học hỏi thêm được sao?"

Ánh mắt Nguyên Thiên Tứ liền sáng lên, hắn lập tức đứng dậy:"Được! Nhạc Thiên Tuyết! Đi nhanh nào!"

Nhạc Thiên Tuyết mỉm cười, không chần chừ liền cùng Nguyên Thiên Tứ thúc ngựa về Dạ Thành.

May mà Thiên Tứ cũng có một tiểu bạch mã, trên đường đi không cần phải tốn nhiều thời gian.

Nhạc Thiên Tuyết nói lại kế hoạch của mình cho hắn nghe, Nguyên Thiên Tứ liền gật gật đầu:"Chính là mượn danh nghĩa của ta để cứu người đúng không?"

"Không sai, dù sao ngươi cũng đâu biết tách gân tay." Nhạc Thiên Tuyết chậm rãi nói.

Một câu nói, đã chọc Nguyên Thiên Tứ tức gần chết.

Dạ Thành dần hiện ra trước mắt, Nhạc Thiên Tuyết đã dùng hơn một canh giờ rồi.

Nàng trực tiếp dẫn Nguyên Thiên Tứ đến Dạ phủ, bỗng nhìn thấy một nhóm đông người xông ra ngoài, nhìn trang phục, xem ra là người của Mộc Vươn phủ.

"Là Nhạc Thiên Tuyết! Mau bắt nàng lại!"

Những tên thị vệ liền xông lên, vây quanh Nhạc Thiên Tuyết.

Nguyên Thiên Tứ đầu óc choáng váng, vừa vào thành đã được đón tiếp 'nồng hậu' như vậy rồi, hắn quả thực là phục Nhạc Thiên Tuyết rồi.

"Nhạc Thiên Tuyết, tại sao ngươi vẫn sống được đến bây giờ vậy?" Nguyên Thiên Tứ tiến lên một bước, sau lại hỏi:"Tên Mộc thế gì gì đó ở đâu?"

"Nhạc Thiên Tuyết, ngươi rốt cục cũng thông suốt!? Chịu cứu chữa Thế gia của chúng ta?!" Thủ lĩnh thị vệ to giọng nói, hoàn toàn không để Nhạc Thiên Tuyết ở trong mắt.

Nhạc Thiên Tuyết chầm chậm đáp:"Ta đã nói là không phải bổn sự của ta, đây là Dược Vương Cốc Nguyên Thiên Tứ, là ta mời tới để cứu Mộc thế tử."

Mọi người sững sờ, Dược Vương Cốc Nguyên thị?

Nguyên Thiên Tứ đã rất quen với ánh mắt này, dù sao hắn cũng còn quá nhỏ tuổi, rất nhiều người không tin y thuật của hắn.

Nhạc Thiên Tuyết liền đi tới kéo áo hắn, lướt qua đoàn người rầm rộ giáo mác, cũng không buồn quay đầu lại nói:"Mộc thế tử không còn nhiều thời gian nữa, mau dẫn đường đi."

Những thị vệ kia lúc này mới sực tỉnh lại, vội vàng đi trước mở đường.

Nhạc Thiên Tuyết cùng Nguyên Thiên Tứ đi vào trong phòng, sau lần khép chặt cửa lại không cho ai đi vào.

Trang thế tử ở bên ngoài nhìn, hừ một tiếng: "Lần trước Nhạc Thiên Tuyết cứu Tứ hoàng tử cũng thế, rốt cuộc có cái gì mà phải đóng chặt cửa bí mật như vậy?"

Tứ hoàng tử cũng hơi sốt ruột, lần trước hắn mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nhìn ra đích thực là Nhạc Thiên Tuyết cứu mình.

Mọi người không ai ngờ được, Nhạc Thiên Tuyết lại quen biết với Đệ Nhất Thần Y, chả trách nàng lại biết chút ít y thuật và cách ép độc, thì ra đều là Nguyên Thiên Tứ chỉ giáo nàng.

"Lỡ đâu Nguyên Thiên Tứ kia là giả thì sao?" Trang thế tử đột nhiên hỏi.

Mọi người nhất thời sững người, chuyện này...

"Đúng rồi! Thế tử, tiểu nhân nhớ Chiến Vương gia đã từng đi qua Dược Vương Cốc cầu y, để cho Chiến Vương gia đến phân biệt thật giả thì sao?" Một thị vệ cao giọng nói.

Trang thế tử vừa nghe, cũng cảm thấy có lý, dù sao chỉ có mình Chiến Liên Thành đã gặp Nguyên Thiên Tứ.

Hắn lập tức cho người đi mời Chiến Liên Thành, mà người bị hoài nghi là hàng giả, Nguyên Thiên Tứ kia thì đang ở trong phòng ăn hoa quả ngon lành.

Đôi mắt của Mộc thế tử đã bị miếng vải băng bó kín mít lại, đây chính là tác phẩm khi nãy của Nhạc Thiên Tuyết.

Chỉ có điều hắn đã ngất xỉu từ lâu, Nhạc Thiên Tuyết làm như vậy, chỉ là để phòng ngừa vạn nhất.

Nàng xem nhìn gân tay của hắn, cau mày nói:"Xì xì, thích khách nào mà cũng thật độc ác a, lại chọn trúng tay phải của Mộc thế tử đây."

Nguyên Thiên Tứ miệng nhóp nhép nhai trái cây, lọng ngọng nói: "Thiên Tuyết, vậy ngươi có thể khôi phục được như lúc ban đầu không?"

"Được, nhưng ta lại muốn giấu nghề." Nhạc Thiên Tuyết đáp.

"Ài? Sao ngươi độc ác vậy?" Nguyên Thiên Tứ vỗ vỗ ngực nói:"Khó trách ngươi tự xưng là Quỷ Y, ta lại là Thần Y."

"Bớt nói nhảm đi, ngươi qua đây nhìn đi." Nhạc Thiên Tuyết lấy hòm thuốc nhỏ mở ra, chuẩn bị tới phần nối liền gân tay.

Nguyên Thiên Tứ nhìn không rục rịch, ánh mắt chăm chú vô cùng.

Theo lời của hắn, chỉ có thể lấy gân tay ra bằng đôi đũa, chứ mãi mãi không bao giờ nghĩ tới lại dùng kiếm.

Không ngờ Nhạc Thiên Tuyết lại có thể làm được...

Lúc này, Chiến Liên Thành đã tới trước phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.