Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 48: Rơi xuống vực (2) - Hai chín ngày một tháng



(2) - Hai chín ngày một tháng.​

Bây giờ còn cần người đỡ mới đi được, có phải hắn đang giả bộ trước mặt mình hay không?

Chiến Liên Thành lãnh đạm nói: "Chân bản vương không thật sự tàn phế, ngươi không cần phải kinh ngạc."

Nhạc Thiên Tuyết ngước mắt nhìn hắn:"Vậy Chiến Vương gia ngươi cải trang thành người tật?"

"Bản vương nếu chạy đi được, sao còn phải cải trang? Chỉ là trong vòng một tháng bản vương có hai mươi chín ngày là không đứng lên nổi." Chiến Liên Thành chầm chậm nói.

Một tháng hai mươi chín ngày... Chỉ còn sót lại một ngày là bình thường...

Lí do này, Nhạc Thiên Tuyết cũng không tin lắm, nhưng nếu Chiến Liên Thành đã nói như vậy, nàng đương nhiên phải phối hợp gật gật đầu một cái:"Thì ra là như vậy, Vương gia ngươi thật sự rất đáng thương."

Chiến Liên Thành nghiêng đầu nhìn nàng một chút, thầm nghĩ Nhạc Thiên Tuyết vốn đâu phải loại dễ lừa gạt, sao giờ lại có vẻ tin tưởng hết vậy?

Cùng nàng rơi xuống chỗ này, nếu như hắn gây ra trở ngại gì, chắc chắn sẽ chết ở chỗ này.

Trong khi nắm chặt tay Nhạc Thiên Tuyết, hắn phát hiện nàng không hề có nội lực, nếu như hi vọng vào nữ nhân này, chi bằng hi vọng Phật tổ tới cứu hắn còn hơn.

Nhạc Thiên Tuyết cũng lười vạch trần hắn, dù sao cứ làm bộ cái gì cũng không biết thì may ra mới có thể bảo toàn cái mạng nhỏ này.

Y phục Chiến Liên Thành đã ướt đẫm, Nhạc Thiên Tuyết cũng như vậy, nhưng cả người nàng ẩm ướt như vậy,lại khiến một thân đường cong hiển lộ hết, nàng lại đứng gần thế, Chiến Liên Thành cũng vô tình ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt thoang thoảng quanh người nàng, rất dễ chịu thơm ngát.

Hắn bất giác lại nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy, thân thể không khỏi cảm thấy có chút khô nóng.

Nàng lại vô tư không để ý chút gì, y phục trên người ướt đẫm, nàng cũng lạnh nhưng vẫn nhìn ngó chung quanh một lượt rồi nói: "Ta đi kiếm chút củi đã."

Chiến Liên Thành ừ một tiếng, tùy ý để nàng rời đi.

Thời gian dần dà trôi qua, trời đã xế chiều, nhưng vẫn chưa thấy nàng trở về.

Chiến Liên Thành không khỏi cau mày, nữ nhân này quả nhiên không thể dựa dẫm được, rốt cuộc cũng phải tự lực cánh sinh.

Hắn đang suy nghĩ mình có nên đứng lên không thì bỗng nghe thấy âm thanh của Nhạc Thiên Tuyết, nàng chầm chậm chạy tới, vui vẻ nói:"Chiến Vương gia, ngươi xem thử đây là cái gì!"

Chiến Liên Thành nhìn sang, thấy Nhạc Thiên Tuyết lượm một ít củi khô, còn có một con thỏ trắng.

Hắn khẽ nheo mắt, bất giác đưa tay sờ sờ bụng mình, thật không ngờ nàng còn nghĩ tới vấn đề lương thực...

Nhạc Thiên Tuyết vất vả loay hoay một hồi mới đốt được lửa, tiếp theo liền cởi từng lớp xiêm y ngoài của mình, chỉ để lại chiếc áo trắng mỏng bên trong rồi để y phục cạnh đống lửa tùy tiện hong khô.

Chiến Liên Thành thấy nàng quá độ vô tư như vậy liền nói:"Chẳng trách thanh danh ở kinh thành của ngươi không được tốt, trước mặt một nam nhân lại có thể không biết giữ lễ như vậy?"

Nhạc Thiên Tuyết vừa hay xử lí xong nội tạng của con thỏ, không ngẩng đầu nói:"Giữ lễ cái gì, Vương gia là chính nhân quân tử mà, đã đến tình cảnh như này mà còn để ý nhiều, lát nữa lại nhiễm phong hàn thì làm sao?"

Chiến Liên Thành có chút hơi cứng họng, nghĩ kĩ lại thì, cũng thấy hợp tình hợp lí, dù sao Nhạc Thiên Tuyết vốn không có nội lực, dĩ nhiên sẽ không có cách nào hong khô quần áo bằng nội lực.

Hắn cũng không buồn quan tâm nữa, nghiêng đầu sang hướng khác hờ hững nhìn.

Nhạc Thiên Tuyết lúc này đã nướng thịt xong, thuận miệng hỏi:"Vương gia, ngươi đã nghĩ là kẻ nào mai phục muốn giết ngươi chưa?"

"Nghĩ đến thì làm sao, không nghĩ tới thì thế nào?" Chiến Liên Thành nhàn nhạt nói:"Lẽ nào, ngươi sẽ thay bản vương báo thù hay sao?"

"Người trong triều tranh đấu lẫn nhau, một tiểu nữ tử như ta làm sao hiểu, chỉ thấy hơi kì quái, Vương gia ngươi đi đến chỗ nào liền bị người ta đuổi giết đến đó, ngươi sống sót được đến giờ, cũng thật không dễ dàng."Nhạc Thiên Tuyết cảm thán nói.

Chiến Liên Thành quay đầu trừng mắt nhìn nàng, lại thấy hai mắt nàng sáng rực chăm chăm nhìn vào con thỏ nướng trên lửa hồng, hai chữ to đùng hiện rõ trên mặt: Thèm ăn!

Hắn mở miệng nói:"Ngươi cũng khác gì, mỗi lần bản vương gặp phải ngươi, chắc chắn liền có chuyện xui xẻo xảy ra."

Nhạc Thiên Tuyết hừ một tiếng:"Cũng không thể nói như vậy, lần trước là Phó tướng của ngươi muốn giết ngươi, nếu không phải ta chạy tới cứu, ngươi nào sống được tới bây giờ, chắc chắn là đã trúng độc chết rồi."

Chiến Liên Thành nhớ lại, chầm chậm nói:"Bản vương cũng suýt chút nữa đã quên, khi đó hình như ngươi cho bản vương nuốt một dược hoàn, kháng được độc, rõ ràng ngươi biết chút y thuật, nhưng vì sao lại không cứu chữa cho nữ tử của Phó Kiêu?"

Nhạc Thiên Tuyết nói:"Đó cũng là Thiên Tứ ca ca cho ta, ta làm sao lại có đồ tốt như vậy được."

"Thực sự kì lạ, tại sao ngươi lại quen biết với Nguyên Thiên Tứ." Chiến Liên Thành lại nói.

Nhạc Thiên Tuyết ung dung đáp:"Ta quen biết khắp thiên hạ, sao cứ tại sao miết vậy, ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã bắt Thiên Tứ ca ca đi?!"

Chiến Liên Thành sững sờ, nhìn nàng:"Không thấy Nguyên Thiên Tứ?"

Nhạc Thiên Tuyết quan sát phản ứng của hắn, không giống như là đang nói dối.

Nàng cau mày hỏi:"Không phải ngươi? Vậy là ai?"

Giờ thì Chiến Liên Thành đã, vì sao Nhạc Thiên Tuyết tự nhiên lại chủ động quấn lấy hắn, hóa ra chính là vì Nguyên Thiên Tứ.

Quả thật hắn đã nghĩ sẽ bắt Nguyên Thiên Tứ, nhưng không ngờ lại có kẻ hớt tay trên rồi, dù sao có bắt Nguyên Thiên Tứ đi, hắn tính cách ngông nghênh phóng đãng như vậy, cũng có khả năng sẽ không giúp đỡ.

Giờ Nguyên Thiên Tứ lại mất tích, thật khiến người ta phải đau đầu.

Chiến Liên Thành chầm chậm nói:"Bản vương đúng là muốn tìm hắn giúp cửa chữa một người, nhưng hắn bị bắt cóc, không phải bản vương làm, đợi đến lúc rời khỏi đây rồi, bản vương sẽ giúp ngươi điều tra rõ ràng."

Nhạc Thiên Tuyết gật gật đầu, Chiến Liên Thành hắn nói được là làm được, chắc chắn sẽ không gạt nàng.

Vừa lúc này, thịt thỏ cũng chín tới, Nhạc Thiên Tuyết chia ra một nửa đưa cho Chiến Liên Thành, cười nói:"Vương gia, của ngươi!"

Chiến Liên Thành vươn tay cầm lấy, dù không có chút gia vị gì, nhưng vẫn là một con thỏ hoang, nên rất thơm.

Từ khi hắn làm Vương gia đến giờ, thức ăn đều phải kiểm tra kĩ lưỡng, đã lâu rồi hắn không được ăn những món ăn dân dã như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.