Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 67: Cùng cứu Nguyên Thiên Tứ



Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ, nhưng vẫn không biết nên ăn chỗ nào.

Thiên Kim lâu thì đã không còn nữa, muốn tìm chỗ ăn tốt lúc này, quả thật là có chút khó khăn.

Ngọc Chỉ Dương đột nhiên nói:"Cần gì phải suy nghĩ lâu như vậy? Tùy tiện chọn một quán là được rồi."

Nhạc Thiên Tuyết vốn không muốn ăn cơm ở bên ngoài, nhưng Ngọc Chỉ Dương đã hai lần giúp mình, bữa cơm này nếu không mời, vậy thì còn ra thể thống gì nữa.

Cho nên, sau khi hai người xuất cung, liền tìm đến một quán rượu nhỏ.

Quán rượu này là một đại lí của Nhan gia, cũng vì thế mà ở đây nổi danh nhất chính là Nữ Nhi Hồng hảo hạng, uống rất ngon.

Hai người chọn chút thức ăn, Nhạc Thiên Tuyết vừa mới khỏi bệnh, nên cũng chưa có lại khẩu vị. Mà Ngọc Chỉ Dương cũng ăn vài miếng, liền buông đũa xuống.

Sắc trời đã tối, quán rượu cũng dần đông khách hơn.

Lúc này, Ngọc Chỉ Dương nhấm nháp mấy ngụm rượu, sắc mặt đã hơi hồng hồng.

Hắn khẽ cười một tiếng:"Huyên náo, tốt."

Nhạc Thiên Tuyết đang tính toán lúc nào mới có thể trở về, nhưng chợt nghe Ngọc Chỉ Dương nói như vậy, nàng hơi sững sờ.

Thấy nét mặt nàng mơ hồ, Ngọc Chỉ Dương lại tiếp tục nói:"Chuyện làm ăn của Di Hồng viện, đúng là phải hảo hảo thay đổi lại, ta vừa nãy cũng nói với phụ hoàng rồi, phụ hoàng còn khen ngươi một câu, nhưng ngươi biết đấy, Dương gia quyền thế ngập trời, không thể truy cứu, cho nên phải ủy khuất ngươi rồi."

Nhạc Thiên Tuyết khóe miệng hơi cong lên:"Thì ra Hoàng thượng cũng biết, ta còn tưởng rằng Hoàng thượng vẫn chưa hay biết gì cơ."

Như vậy xem ra, Hoàng thượng cũng phải kiêng kị Dương gia mấy phần.

Cũng chính vì thế mà khi Nhị hoàng tử muốn tranh giành đế vị, Hoàng thượng đương nhiên mười phần không vừa ý hắn, thử hỏi ai sẽ yêu thích được một Hoàng tử mà lời nói so với mình còn có trọng lượng hơn?

Chỉ tiếc, hiện tại Dương gia và Nhị hoàng tử đã từng bước áp sát, Ngọc Cô Hàn cũng ngôi vị Thái tử kia đã chao đảo mấy phần rồi.

Mà Ngọc Cô Hàn và Ngọc Chỉ Dương đều là do Hoàng hậu trước sinh ra, lần này Ngọc Chỉ Dương trở về, không biết có thể trợ giúp Thái tử ca ca của mình không đây?

Nàng chỉ suy nghĩ như vậy, không ngờ Ngọc Chỉ Dương lại rót thêm một chén rượu, nói:"Chính sự trong triều vô cùng phức tạp, nên ta cũng không muốn lưu lại trong kinh thành."

Nói lời này ra, tựa hồ cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Nhạc Thiên Tuyết cũng không biết phải an ủi ra sao, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng có động tĩnh lớn, không biết tại sao mọi người lại đột nhiên quỳ xuống.

Nàng có chút hiếu kỳ nhìn sang, ai ngờ vừa nhìn đã thấy Chiến Liên Thành đang tiến vào, hắn ngồi ở trên xe lăn, ung dung mà cao quý, trong kinh không ai lại không biết hắn, trong quán rượu nhỏ này, tất cả mọi người đều quỳ xuống, dõng dạc hô:"Bái kiến Chiến Vương gia!"

Chỉ có Ngọc Chỉ Dương với Nhạc Thiên Tuyết là không nhìn thẳng vào hắn, nhưng trong tâm Nhạc Thiên Tuyết lại không bình tĩnh chút nào, làm sao lại gặp ngay tên khốn kiếp này nữa?

Chiến Liên Thành thanh âm nhàn nhạt nói:"Bình thân. "

Chưởng quầy sau khi đứng lên, liền đi tới phía trước Chiến Liên Thành, cung kính hỏi:"Chiến Vương gia, một mình ngài thôi ạ?"

Theo sau Chiến Liên Thành chỉ có một vài thuộc hạ, nên chưởng quầy mới hỏi như vậy.

Hắn xoay chuyển ánh mắt, trực tiếp nói:"Bản vương một người uống rượu không tán gẫu, cùng bọn họ ngồi một bàn đi."

Hắn vừa nói, vừa chỉ tay vào bàn của Nhạc Thiên Tuyết.

Nhạc Thiên Tuyết và Ngọc Chỉ Dương ngồi ở bên cạnh cửa sổ, không ngờ Chiến Liên Thành nhãn lực tốt như vậy, vừa nhìn đã thấy nàng.

Cứ như vậy, Chiến Liên Thành cùng hai người họ ngồi một chỗ.

Nhạc Thiên Tuyết cơ hồ là không nhìn tới Chiến Liên Thành, nàng chỉ chăm chú ngồi đó nốc rượu.

Chiến Liên Thành thấy nàng uống liên tục không ngừng, ánh mắt hơi tối sầm lại, nói:"Nhạc Thiên Tuyết, hôm nay ngươi đã vô pháp vô thiên một rồi, bây giờ uống rượu như vậy, trong kinh thành, chỉ có mình ngươi mới dám làm."

Nhạc Thiên Tuyết cũng không buồn nhìn Chiến Liên Thành, lạnh lùng nói:"Chiến Vương gia, chuyện của ta thì liên quan gì tới ngươi? Ta với Tam Hoàng tử uống rượu, Chiến Vương gia cần gì phải chết sống muốn ngồi chung một bàn?"

Chiến Liên Thành nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng hạ đũa, hắn cũng hướng chiếc đũa của nàng đè lại, không cho nàng động tới dĩa rau.

Nhạc Thiên Tuyết giận dữ, tên khốn kiếp này!

Rốt cục nàng cũng chịu quay đầu nhìn Chiến Liên Thành, mắng:"Chiến Vương gia! Đây là ta trả tiền! Phiền ngươi phân rõ chủ thứ."

Ngọc Chỉ Dương nhìn hai người họ, đúng là cảm thấy kỳ quái, hắn đưa tay tách tay hai người ra, nói:"Chiến Vương gia, Thiên Tuyết bất quả cũng chỉ là tính tình của tiểu hài tử, ngươi không cần cùng nàng so đo."

Chiến Liên Thành thả đũa xuống, đương nhiên là không so đo với nàng nữa.

Nhạc Thiên Tuyết cũng mất hứng ăn, nhìn bầu trời đã sẫm tối, nàng cuối cùng cũng có thể trở về phủ tướng quân.

Nhưng đúng lúc này, từ cửa đột nhiên lại xuất hiện một người. Hắn vừa nhìn lên thấy Nhạc Thiên Tuyết, liền hưng phấn gọi:"Thiên Tuyết! Rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi!"

Người đến là Tứ hoàng tử, hắn chạy vội đến, cũng không để ý thấy Chiến Liên Thành và Ngọc Chỉ Dương đang ngồi đấy, chỉ lo nói chuyện với Nhạc Thiên Tuyết.

"Bản hoàng tử nghe thấy chuyện hôm nay, đều vì ngươi lo lắng mất cả ngày." Ngọc Nam Phong ngồi xuống, một cái bàn, vừa vặn có bốn người ngồi.

Bầu không khí tự nhiên trở nên là lạ, chỉ có mình Nhạc Thiên Tuyết là một nữ tử.

Khách khứa xung quanh đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, Nhạc Thiên Tuyết từ khi nào lại trở nên thân thiết với mấy vị Hoàng tử như vậy?

Ngọc Nam Phong thấy Nhạc Thiên Tuyết không nói lời nào, nhưng vẫn múa miệng không ngừng:"Ngươi có bị dọa hay không? Lý công tử thực sự là đã quấy rối ngươi? Sau này bản hoàng tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, ngươi yên tâm."

Nhạc Thiên Tuyết thầm thở dài, thật không hiểu Ngọc Nam Phong ăn phải cái gì mà lại đột ngột thay đổi như vậy, phải nói là trước giờ nàng cũng chưa từng gặp loại người nào phiền phức đến vậy.

Lúc này Chiến Liên Thành lại nói: "Tứ hoàng tử, Nhạc Thiên Tuyết không phải đã phế hắn rồi sao? Giáo huấn như vậy còn chưa đủ?"

Ngọc Nam Phong đối với Chiến Liên Thành này, nói chuyện cũng khách khí mấy phần:"Vương gia, đây đương nhiên là không đủ, nếu như Thiên Tuyết không phản kháng được, chẳng phải Lý công tử đã thực hiện được?"

"Bằng thân thủ mạnh mẽ kia, chỉ có nàng gây rối người khác, chứ người khác có thể cường nàng?" Chiến Liên Thành không nhanh không chậm nói.

Nhạc Thiên Tuyết có chút tức giận, Chiến Liên Thành này sao cái gì cũng nhằm vào nàng mà nói vậy?

Nàng liền nói:"Chiến Vương gia, thường ngày ta không thích cùng cẩu tranh luận cái gì, ta đi trước."

Chiến Liên Thành trong ký ức của Ngọc Chỉ Dương luôn luôn thấp giọng, hơn nữa cũng rất ít nói, giờ lại xỏ xiên Nhạc Thiên Tuyết như thế, quả thật là có chút kỳ quái.

Ngọc Nam Phong lúc này lại vội vàng đứng lên:"Thiên Tuyết, để bản hoàng tử tiễn ngươi về."

Nhạc Thiên Tuyết định nói không cần, nhưng không biết từ đâu đột nhiên có người ném vào tay nàng một mẩu giấy nhỏ, nàng thấy hơi kì lạ, bất quá rất nhanh sau đã mở ra, liếc mắt nhìn vào bên trong.

Ánh mắt nàng ngưng lại, sau đó liền nhìn Chiến Liên Thành, có chút nghi hoặc.

Chiến Liên Thành ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không biến sắc chút nào, hắn chỉ nhàn nhạt nói với Hạo Nguyệt một câu:"Hạo Nguyệt, đi."

Hạo Nguyệt lập tức đẩy xe lăn của Chiến Liên Thành đi, cả đám người hộ tống cũng lật đật đi theo.

Nhạc Thiên Tuyết do dự một chút, liền đi theo.

"Ta có việc đi trước, các ngươi cứ thong thả." Nhạc Thiên Tuyết nói xong, lập tức đuổi theo Chiến Liên Thành.

Chiến Liên Thành đang đi lên xe ngựa, nàng vội hô một tiếng: "Chiến Vương gia!"

Hạo Nguyệt quay đầu lại, ra hiệu người hộ tống nhường đường cho Nhạc Thiên Tuyết.

Nhạc Thiên Tuyết chần chừ một chút, đứng im một chỗ, Chiến Liên Thành từ bên trong lại đột nhiên nói vọng ra:"Không lại đây, bản vương đi bây giờ."

"Chiến Vương gia có thật là biết tung tích của hắn?" Nhạc Thiên Tuyết nheo mắt hỏi.

Chiến Liên Thành nhàn nhạt nói:"Có tin hay không là tùy ngươi."

Nhạc Thiên Tuyết khẽ cắn răng, cho dù hiện tại có chán ghét Chiến Liên Thành đến đâu, cũng không thể tùy tiện nói không được. Nàng dè chừng bước lên xe ngựa, Ngọc Nam Phong và Ngọc Chỉ Dương vừa đi ra, đã thấy xe ngựa của Chiến Liên Thành cất bánh rời đi.

Bên trong xe ngựa, gia sản Chiến Liên Thành hắn vốn nhiều vô kể, nên đến cả vật dụng chiếu sáng cũng dùng toàn dạ minh châu, nên trong này tuyệt nhiên không có một chút tối tăm nào.

Nhạc Thiên Tuyết liếc hắn một cái, khẽ hỏi:"Chiến Vương gia làm sao lại có được thông tin này?"

"Bản vương muốn tìm người, chín phần sẽ tìm được." Chiến Liên Thành ảm đạm nói

Nhưng hắn cũng vừa nói vừa nắm chặt nắm đấm, chỉ ngoại trừ tung tích của Quỷ Y lại không thể tìm được.

Nhưng Nguyên Thiên Tứ này lại khác, nổi danh, hơn nữa cũng biết rõ tướng mạo của hắn, nên rất nhanh đã tìm ra.

Nhạc Thiên Tuyết nói:"Vậy bây giờ chúng ta liền đi cứu hắn sao?"

Nguyên Thiên Tứ đã mất tích đến mấy ngày, Nhạc Thiên Tuyết đều không tìm được, cho nên nàng cũng có điểm lo lắng.

Chiến Liên Thành chầm chậm nói:"Thời cơ chưa tới, ngày mai đi."

"Tại sao?" Nhạc Thiên Tuyết nói:"Hắn không bị nguy hiểm chứ?"

"Ngươi chỉ cần yên tâm là đủ." Chiến Liên Thành nói.

"Là vì Hạo Nguyệt và Truy Tinh cùng đi với ta?" Nhạc Thiên Tuyết hỏi.

"Bản vương đi cùng ngươi."

"Ngươi?" Nhạc Thiên Tuyết nói:"Chiến Vương gia, với cái chân bất tiện như vậy của ngươi sao?"

Theo lí mà nói, tháng này hai chân Chiến Liên Thành sẽ không được lưu loát, hắn và mình đi, hành động làm sao mà thuận tiện.

"Bản vương tự có dự tính." Chiến Liên Thành nhàn nhạt nói:"Chẳng thà ngươi ngẫm lại mình, đừng để vướng chân bản vương, bản vương lần trước dạy ngươi khẩu quyết sao rồi?"

"Chiến Vương gia muốn kiểm tra công lực của ta?"

"Bản vương dạy ngươi, hiển nhiên phải kiểm tra." Hắn giơ tay lên, để Nhạc Thiên Tuyết bắt đầu, tránh lãng phí thời gian.

Nhạc Thiên Tuyết tịnh tâm lại, cố giữ đầu óc không suy nghĩ lung tung, nhất là chuyện lần trước ở hồ băng.

Chiến Liên Thành có khả năng là nhất thời cao hứng thôi, hai người chỉ cần giữ khoảng cách với nhau là đủ.

Nàng ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công.

Nàng vốn đã luyện được chút nội lực, sau khi ngâm mình trong hồ băng lần trước, nội lực đã có tiến triển rất nhiều.

Chiến Liên Thành nhìn thấy nàng vận công, ánh mắt cũng hơi ngưng lại, xem ra thiên tư của nàng cũng không tệ.

Nhạc Thiên Tuyết vận công xong, vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy Chiến Liên Thành lấy ra một hộp đồ vật gì đó, trực tiếp ném cho nàng.

Nàng hơi hiếu kỳ hỏi:"Đây là cái gì?"

"Ám khí." Chiến Liên Thành gỏn lọn đáp

Nhạc Thiên Tuyết mở ra xem, bên trong quả thật là đầy ám khí, còn đều là loại đặc chế mà Chiến Liên Thành bình thường sử dụng.

Chiến Liên Thành đưa nàng những thứ này làm gì?

Chiến Liên Thành lại nói:"Dùng phòng thân đi."

Nhạc Thiên Tuyết bỏ hộp xuống, đẩy về phía hắn:"Ta không cần thứ này, ta tự có vũ khí của mình."

Chiến Liên Thành nhìn chằm chằm nàng, nói:"Bản vương đã đưa đi, sẽ không thu hồi lại."

"Ngươi bị sao vậy?" Nhạc Thiên Tuyết cau mày, có chút bất mãn.

Hắn nghiêng đầu đi, dù sao hắn cũng thấy rất đúng lý hợp tình, để xem nàng sử dụng ra sao.

Nhạc Thiên Tuyết hừ một tiếng, cũng không muốn nói nhiều nữa:"Được rồi, ta nhận, kính xin Chiến Vương gia ngày mai cho ta đi theo cứu Nguyên Thiên Tứ."

Chiến Liên Thành đơn giản nói: "Tự nhiên."

Lúc này, xe ngựa đã đến trước cửa phủ tướng quân, Hạo Nguyệt báo một tiếng, Nhạc Thiên Tuyết liền xuống xe ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.