Mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên một đồi họa bỉ ngạn đỏ máu, vô cùng quen thuộc, bên cạnh là một dòng sông không chút gợn sóng ,sông vong xuyên , Cô đứng lên đi đến theo quán tính đến trước một cái bàn có 7 người hình như đang ngồi chơi bài với nhau và họ ăn mặt rất kỳ lạ, nhưng tại sao cô lại không ngạc nghiên chút nào mà lại thấy một cảnh tượng vô cùng quen thuộc .....
Bổng một người quay mặt lại nhìn thấy cô.
\-\(la lên\) Là Ngạn Vương ....\- một cô gái tóc đen ,mắt màu đỏ của máu, chạy đến ôm chặt lấy cô, người đó là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp
Sau đó những người kia cũng đứng lên quay qua nhìn cô
Một chàng trai vô cùng anh tuấn, tay cằm quạt mái tóc trắng tuyết nhẹ nhàng lên tiếng
\-Ngạn vương ngài đã về.
\- Ta , đã về rồi Mạnh Lăng bỏ tay ra đi
Cô nói chuyện cúi đầu xuống cằm tay người đang ôm chặt cô
\- Không,. Ngạn vương đi lâu vậy ... có nhớ Mạnh Lăng không
Mạnh Lăng ôm chặt hơn ngẩn mặt lên nhìn cô đầy mong đợi
\- Nhớ chứ, nhớ cả Huyết ca ca , Sở Quyết ,A tuyên , Hắc Bạch Vô thường,....\- Cô gượng cười
\- Thôi, tiểu Ngạn còn hai kiếp nữa định khi nào mới bước vào vòng luân hồi \- Huyết Ảnh \_Diêm Vương vô cùng anh tuấn mái tóc đen dài , đẹp hơn cả phán quan nhiều phần
\- Ngạn Vương kiếp đầu tiên người đã trả qua , có gì đáng nói không \- Sở Quyết cằm quạt khép lại cười
\- Nhắc mới nhớ, Sở Quyết lúc ta bước vào luân hồi đã nói là kiếp số của ta do ngươi giữ nhưng sao không có gì đáng để ta bận tâm vậy , đến lúc chết mới có thù hận.
cô liếc phán quan như mèo gặp chuột.
\- ...Ngạn..ngạn vương kiếp số của ngài lúc đó bị Mạnh Lăng đem đi xem rồi tôi không biết \- sở quyết e ngại cố giải thích
\- Mà nhớ ....\(suy nghĩ\) hình như lúc trước A Lăng đem đến một cuốn sổ sách rồi ngồi lấy viết vẹt vẹt cái gì đó nữa \- Vong tuyên cười lên tiếng
\- Mạnh Lăng \(bỏ ra , \) ngươi đã thay đổi kiếp số của ta sao \- cô
\- Ngạn Vương....tôi xin lỗi \( khuôn mặt buồn bã , hối lỗi\) tôi không muốn Ngạn Vương không vui, \( xung lên\) nên tôi quyết định sẽ thay đổi số mệnh của người \- Lăng
\- Thôi....thôi Tiểu Ngạn nếu vậy muội có muốn những người ở đây sẽ tạo ra một luân hồi mới cho muội lại không\- Huyết ảnh cười nháy mắt.
\- Diêm Vương đại nhân nói đúng, Ngạn Vương hay là người đồng ý đi\- Vong tuyên
\- Ừm ... ừmm\- Mạnh Lăng nhìn cô bằng ánh mắt của cún con
\- được thôi nhưng không ai được phép sửa đổi\-Cô gượng cười
Sau đó bảy người lấy sổ tiền kiếp của cô ra ghi vào cho số mệnh của kiếp sau
Ngồi trên ghế người đầu tiên là Diêm Vương
Xưa nay Ngạn Vương ở Âm giới luôn lạnh lùng khó gần suốt ngày ở Tử Ngạn Điện thật khó cho Vị Ca Ca Muốn Chăm sóc cho Tiểu muội mình tốt hơn , Trên môi Diêm Vương Gượng gạo mà cười đồng thờ trên tay Viết ra hai từ: Ngịch nghợm.
\- Kiếp đầu tiên ngài không có gia đình vậy thần sẽ cho người...\- Phán quan lấy bút ghi vào sổ hai từ Tình Thân
Tới Mạnh Lăng
không thể cho Ngạn Vương động tình , Ngạn Vương là của Cô không ai được phép tranh giành , Mạnh Lăng gương mặt nghiêm nghị Với hai từ Vô tình.
phía vong tuyên.
Trong âm giới Ai mà không biết A Tuyên Người Trông coi vòng xuyên hà sùng bái, hâm mộ nhất là ai , Cậu như là người hầu cận trung thành với Ngạn Vương miễn là lời Cô nói dù đúng hay sai vẫn là Tuyệt đối .
Vong tuyên ghi vào sổ bốn từ Vô Cùng Cao ngạo
Phía Hắc Bạch Vô thường
Hắc Bạch Vô thường Vẫn Thường xuyên Vẫn Thường Đến Tử Ngạn Điện xin mấy Lá bùa hay mượn Vài pháp bảo để bắt Những Vong Linh có ác niệm , Có lúc Họ thỉnh cả Ngạn Vương đi bắt, Ngài Ra tài rất ít khi Vong Linh còn toàn vẹn trở về Âm giới ,nên Rất có ấn tượng với Ngài , nhìn nhau một hồi Gật đầu ghi vào bốn từ : Tài giỏi, lạnh lùng.
Đến người cuối cùng người này là một hoa tinh được Ngạn Vương cứu giúp từ đó luôn đi theo ngạn vương , khi cô vào luân hồi thì hoa tinh này là người trông coi đồng hoa bỉ ngạn đỏ máu đó và tên của cô là Hoa Y
Hoa y đi theo Ngạn Vương từ lâu, cô là người hiểu Rõ nhất tâm tình của Ngạn Vương , Thứ Ngạn Vương thích dù thế nào vẫn nằm trong tay ngài, thứ ngài không muốn dù ép buộc đến đâu vẫn trở về số không , Hoa Y Cằm bút nắng nót từng nét : Tự Do
Xong \_ Họ bắt đầu quay mặt nhìn cô cười nhẹ.
\- Phải rồi , A lăng ta muốn một thân thể khoảng 12\_14 tuổi nếu nhỏ quá ta không thích \- cô
\- Vâng , nhất định tôi sẽ chọn gia đình tốt cho ngài \- Mạnh Lăng cười hớn hở bỏ đi
\- Tạm biệt Ngạn Vương \- Hắc vô thường
\- Bảo trọng \- Sở Quyết
Cô định đi thì một giọng nói khiến cô dừng chân lại
\- Ngạn Vương , Ta sẽ chờ người trở về ở vong xuyên hà\- Vong tuyên đưa cho Cô một đoá bỉ ngạn cười nhẹ.
\- Được , tạm biệt , \(quay đi\) Hoàng tuyền\- cô bước đi
Đến Vòng luân hồi thấy mạnh bà bà , Mạnh Lăng đang ở đó chờ cô
Thấy cô đi đến Mạnh Lăng chạy đến ôm chặt cô như lúc đầu.
\- A Lăng ta phải đi , \- Cô cười xoa đầu Mạnh Lăng
\- Ngạn Vương có nhớ tôi không , không được quên tôi đấy \- Mạnh Lăng từ từ buôn ra vẻ mặt ủ rũ
cô gật đầu.
\- đây \- đưa cho cô một chén canh
\- \( cằm lấy\) bảo trọng\- cô bưng lên uống Uống xong cô , cô đi vào vòng luân hồi
\- Ngạn Vương , Xin lỗi đó không phải là canh để cho người quên mất mọi thứ mà là một chén rượu bình thường , vì thần không muốn người quên mất thần, Thần sẽ Nhanh chóng đến cạnh người...\- mạnh lăng từ hai đôi mắt cô hai dòng nước màu trắng chảy xuống nhưng đã hóa băng trên không.