Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"...... Chuyện gì?"
Linh Quỳnh: "Tôi có thể nói cho anh biết, nhưng anh phải giúp tôi làm một chuyện."
Mục Sâm: "......"
Mục Sâm: "Làm sao tôi biết chuyện cô định nói có phải chuyện tôi muốn biết hay không?"
Linh Quỳnh: "Có quan hệ với Phong Oanh, anh không muốn biết sao?"
Cái tên này, giống như là một loại chốt mở nào đó.
Trong nháy mắt sắc mặt Mục Sâm trầm xuống, khí thế quanh thân cũng thay đổi.
Phong Oanh —— Nữ chính tuy rằng đã chết một đoạn thời gian, nhưng đối với Mục Sâm mà nói, vẫn là một vết sẹo sâu không thể xóa nhòa.
Ngày thường mà ai nhắc tới Phong Oanh, thì cả ngày đó Mục Sâm đều bị áp lực đè nén không thở được.
Cho nên những người bên cạnh hắn không ai dám nhắc đến.
Mục Sâm: "Cô muốn nói gì?"
Linh Quỳnh: "Tôi nói cho anh, thì anh phải giúp tôi làm một việc."
Mục Sâm liếc nhìn cô một cái "Cô muốn tôi làm gì?"
Linh Quỳnh: "Giúp tôi tìm chỗ của viện nghiên cứu thứ ba."
Ánh mắt Mục Sâm ngay lập tức trở nên sắc bén, "Cô tìm chỗ đó làm gì?"
Linh Quỳnh nhướng mày: "Theo phản ứng của anh thì anh biết chỗ đó à?"
Mục Sâm đúng thật biết nơi đó, bởi vì một trong số các lý do bọn họ đến thành phố H này cũng là vì nơi đó.
Nhưng mà......
Mục Sâm: "Cô biết chuyện gì liên quan tới Phong Oanh?"
Linh Quỳnh: "Anh phải đồng ý với tôi trước nha, anh không đáp ứng tôi, sao tôi tôi có thể nói cho anh được?"
Mục Sâm: "Chỉ cần điều cô nói không vô nghĩa, tôi có thể đồng ý dẫn cô qua đó"
Linh Quỳnh cong mày lên, duỗi nấm đấm ra "Thành giao."
Mục Sâm: "......"
Mục Sâm cũng giơ tay lên chạm vào cô một chút, "Nói."
"Phong Oanh không phải chết ngoài ý muốn."
Không có một câu chuẩn bị nào, trực tiếp đã tung ra một câu như vậy.
Trong xe bỗng nhiên an tĩnh lại.
Biểu tình Mục Sâm thay đổi trong nháy mắt, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là không thể tin, một hồi lâu sau, mới rất gian nan mở miệng được: "Cô nói...... Cái gì?"
Cái chết của Phong Oanh không phải ngoài ý muốn?
Vậy thì vì sao?
Bị người ta gϊếŧ sao?
Linh Quỳnh rất ngoan ngoãn lặp lại một lần, nói thật chậm "Tôi nói, cái chết của Phong Oanh, không phải ngoài ý muốn."
Đôi tay đặt trên đầu gối Mục Sâm nắm chặt lại "Cô biết những chuyện gì? Phong Oanh chết như thế nào?"
Chuyện Phong Oanh chết không hề có chút rầm rộ, chấn động nào, hình như tác giả chỉ muốn cho nữ chính chết thật nhanh, thật là một hảo thái giám.
Bằng không thì với mấy cái mánh khóe vụng về của Lâm Diệu Như cũng chỉ như mấy trò con nít với Mục Sâm.
Như vậy sao có thể hại chết Phong Oanh?
Mục Sâm nhìn kỹ Linh Quỳnh trong chốc lát: "Cô và tiểu Diệu không phải bạn bè sao?"
Một mình cô xuất hiện ở chỗ này......
Bây giờ còn nói là tiểu Diệu hại chết Phong Oanh.
Là cô châm ngòi ly gián, hay là......
"Tôi thấy quá trình gϊếŧ người của cô ta, cô ta còn muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu, anh cảm thấy sau bao nhiêu chuyện như vậy, tôi còn có thể làm bạn với cô ta à?"
Mục Sâm: "Làm sao tôi biết lời cô nói có thật hay không?"
Linh Quỳnh buông tay: "Anh cũng là người thông minh, chính anh tự ngẫm lại đi, đoạn thời gian sau khi Phong Oanh chết kia, Lâm Diệu Như có biểu hiện gì, cô ta không để lộ ra chút dấu vết nào sao?"
Sau khi Lâm Diệu Như làm chuyện đó, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên.
Thấy Mục Sâm thì càng hoảng hốt hơn, thậm chí còn không dám đến gần hắn.
Đoạn thời gian đó cảm xúc của Mục Sâm rất hỗn loạn.
Nhưng Lâm Diệu Như đúng thật không xuất hiện nhiều trước mặt hắn.
"Vì sao tiểu Diệu lại...... Hại Phong Oanh?" Đáy lòng Mục Sâm không tin lắm.
Hắn và Lâm Diệu Như lớn lên cùng nhau.
Lâm Diệu Như tuy rằng có chút tùy hứng, và hơi kiêu ngạo.
Nhưng mà loại chuyện như gϊếŧ ngươi này......
Mục Sâm cảm thấy cô ta không dám làm.
"Lâm Diệu Như thích anh, anh lại thích Phong Oanh, anh nói xem vì sao cô ta hại Phong Oanh?"
Linh Quỳnh cười một chút, nhẹ nhàng nói: "Mấy chuyện ganh tị giữa các cô gái với nhau, đáng sợ lắm đấy."
Đương nhiên chủ yếu vẫn là tác giả muốn nữ chính chết.
Bằng không thì chỉ bằng cô nữ phụ như Lâm Diệu Như đã đi lĩnh cơm hộp từ đời nào rồi.
Mục Sâm nhíu mày thành hình chữ xuyên '川', "Cô nói Lâm Diệu Như thích tôi?"
Linh Quỳnh ' oa ' một tiếng: "Không phải anh không biết chứ?"
Mục Sâm rất mờ mịt mà nói: "Tôi vẫn luôn xem cô ấy là em gái......"
Lâm Diệu Như không phải kiểu người hắn thích.
Cho nên ngày thường trong nhà hắn hay giúp đỡ Lâm Diệu Như, hắn coi như giúp đỡ em gái ruột mà thôi, căn bản là không nghĩ tới chuyện khác.
Lâm Diệu Như từ nhỏ đã thích bám lấy hắn.
Nhưng cô ấy cũng không nói mấy câu kiểu như thích hắn, trước mạt thế còn có một người bạn trai......
Sao cô có thể thích mình?
Đầu óc Mục Sâm có chút loạn, hắn nhìn về phía Linh Quỳnh, "Cô có thể chắc chắn những điều cô nói là thật chứ?"
"Tôi thề, những gì tôi nói đều là thật, nếu tôi nói dối, liền sẽ bị thiên lôi đánh chết!" Linh Quỳnh cũng thề bằng cả hai tay.
Linh Quỳnh tiếp tục nói: "Biểu hiện của Lâm Diệu Như trong đoạn thời gian, anh cũng có thể hỏi người bên cạnh anh một chút, tuy anh không chú ý đến cô ta, không biết cô ta không thích hợp, nhưng tất cả bọn họ không thể cũng không chú ý giống anh chứ."
Nói xong còn cho Mục Sâm thêm một nụ cười chất phác, ngoan ngoãn, hiền lành, dễ mến.
Mục Sâm: "......"
...
Những người bạn của Mục Sâm vẫn luôn đi theo hắn suốt, cho nên đương nhiên muốn hỏi liền có thể hỏi.
Một thanh niên tóc hơi dài nhớ lại: "Đoạn thời gian đó tiểu Diệu có chút hoảng hốt, tôi có thử gọi cô ấy, cô ấy còn bị dọa nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch."
Cũng chỉ có Mục Sâm không chú ý thôi.
Thật ra tất cả bọn họ đều phát hiện Lâm Diệu Như không bình thường.
Bất quá lúc ấy bọn họ cũng chỉ cho rằng Lâm Diệu Như là bị dọa ngơ thôi, bởi vì lúc Phong Oanh ra đi ' ngoài ý muốn ', thì cô cũng có mặt ở đó.
Một thanh niên khác nhớ lại một chuyện: "Có ngày tôi gác đêm, hình như tiểu Diệu gặp ác mộng, Tôi nghe thấy cô ấy cứ nói đi nói lại mãi là cô ấy không phải cố ý."
Lúc ấy chỉ cho rằng cô ấy gặp ác mộng.
Bây giờ kết hợp với chuyện này ngẫm lại...... Quả thật không có đơn giản như vậy.
Cả đường đi Lâm Diệu Như đều được Mục Sâm che chở, đó là lần đầu tiên cô ta hại chết người, lúc trước ngay cả con kiến cũng không dám gϊếŧ.
Cô ta không sợ mới lạ đấy.
Nhưng mà nữ phụ trưởng thành rất nhanh, hiện giờ ước chừng chẳng còn sợ nữa rồi.
Mục Sâm trầm mặc không nói thêm nữa.
Hai người bạn kia cũng không dám nói nữa.
Không khí trong xe khó tránh khỏi có chút áp lực.
An Trường Kình chỉ nghe được tĩnh lặng, nháy mắt ra dấu với Khương Tầm Sở, không tiếng động hỏi hắn đây là tình huống gì.
Khương Tầm Sở khẽ lắc đầu.
Mãi sau này hắn mới gặp được Linh Quỳnh, căn bản không biết những việc này.
Nhưng mà ý tứ đại khái hắn đã hiểu.
Linh Quỳnh lùi người về sau, dựa vào cổ Khương Tầm Sở, nhỏ giọng bĩu môi lải nhải một câu "Thật nóng."
Khương Tầm Sở: "......"
Nóng mà cô còn cứ dựa dựa?
Khương Tầm Sở lấy ra một cây quạt, quạt gió cho cô.
Linh Quỳnh sờ soạng bình nước, cầm cái chai, ừng ực ừng ực uống hai ngụm rồi đưa đến miệng Khương Tầm Sở.
"Tôi không khát."
"Anh khát."
"......" Khương Tầm Sở muốn lấy cái chai còn chưa mở nắp "Ở đây còn có......"
Linh Quỳnh cầm lấy hai bình nước, trực tiếp ném ra đằng sau "Mời các người uống."
Mục Sâm còn đang thất thần, một thanh niên trong đó luống cuống tay chân bắt lấy "Cảm ơn......"
"Không cần khách khí."
Linh Quỳnh quay đầu lại, ngây ngô nhìn Khương Tầm Sở: "Bây giờ không có."
Khương Tầm Sở: "......"
Khương Tầm Sở nhìn miệng bình, hít sâu một hơi, lấy từ trong tay cô, uống một ngụm.
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, nước ngày thường uống không có vị gì, lúc này lại có hương vị ngọt ngào.
Khương Tầm Sở uống xong một ngụm liền trả cho cô, mắt nhìn thẳng về phía trước "Tự cô uống đi."
Linh Quỳnh cầm cái chai ' Ồ ' một tiếng, sau đó nhấp từng ngụm nhỏ.
Tốc độ quạt gió của Khương Tầm Sở lại nhanh hơn một chút.
Linh Quỳnh sáp lại gần, thì thầm: "Ca ca, anh không thoải mái sao?"
Khương Tầm Sở: "......"
Hắn muốn xuống xe!!
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~