Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Cô cứ một mực tìm vàng.
Thế nhưng hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy những thứ vàng kia đâu.
Cô là thú nuốt vàng sao?
Tiểu cô nương thần thần bí bí cười với hắn "Bí mật."
Khương Tầm Sở: ". . ."
Tinh thần tiểu cô nương phấn chấn "Em còn có rất nhiều bí mật nữa, nếu ca ca muốn biết, có thể tự tới khai quật nha."
Khương Tầm Sở: ". . ."
Ý của câu này tuyệt đối không phải nghĩa đen.
Khương Tầm Sở có chút kinh nghiệm, cho nên sẽ không bị rơi xuống hố nữa đâu.
. . .
Một tháng sau, đã có kết quả đầu tiên của vắc xin Khương Tầm Sở, tất cả thử nghiệm đều thông qua an toàn.
Bây giờ chỉ còn lại thử nghiệm lâm sàng.
Thế là bắt đầu chiêu mộ những người sống sót tình nguyện trong thành phố C.
Chuyện này nhất định rất mạo hiểm, nhưng cũng là cống hiến vì tất cả mọi người, cho nên người tình nguyện cũng không hiếm.
Linh Quỳnh đợi trăng đợi sao, rốt cuộc cũng có được tin tức tốt.
Vắc xin có tác dụng, mặc dù có chút di chứng, thế nhưng so với nguy hiểm tính mạng, chút di chứng nhỏ này không tính là gì.
Linh Quỳnh không biết lấy chậu hoa từ chỗ nào, ôm nó chạy đến phòng thí nghiệm của Khương Tầm Sở.
Khương Tầm Sở đang nói chuyện với người khác, khóe mắt liếc thấy Linh Quỳnh đang tản bộở bên ngoài, thỉnh thoảng nghển cổ nhìn vào bên trong.
Hắn nói thêm hai câu với người nọ, rồi đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
"Sao em lại tới đây."
"Tới chúc mừng ca ca nha." Linh Quỳnh lấy hoa từ sau lưng ra "Ca ca rất lợi hại."
Khương Tầm Sở nhìn thấy chậu hoa kia thì hơi sửng sốt một chút.
Bây giờ hình như không thấy hoa cỏ nữa đâu nhỉ?
Chậu hoa cô đưa cho mình kia nếu ko được nuôi trong phòng thí nghiệm thì cũng đã sớm khô héo rồi.
Đương nhiên, đáy lòng của hắn có cảm động.
"Không vui sao?" Đợi Khương Tầm Sở nửa ngày không nói gì, tay Linh Quỳnh cũng tê rồi.
Khương Tầm Sở vừa định nói chuyện, Linh Quỳnh bước lên trước một bước, nói bên tai hắn: "Nếu anh không thích, em cũng có thể. . . tặng thân mình cho ca ca luôn nha."
Khương Tầm Sở: ". . ."
Lúc này Khương Tầm Sở có một loại xúc động, muốn hôn cô thật sâu, muốn cô mềm giọng gọi mình là ca ca. . .
Mà hắn xác thực cũng làm như vậy, Linh Quỳnh bị hắn kéo vào một gian phòng không người, hắn đè người lên cửa hôn.
Cửa kim loại lạnh lẽo dần trở nên nóng rực.
Linh Quỳnh mới đầu còn có thể đứng vững, về sau cơ hồ là nhũn người trong vòng tay hắn, dựa vào hắn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Khương Tầm Sở ôm người, đặt lên giữa bàn hội nghị rộng rãi.
Mỗi lần Linh Quỳnh nhìn thấy Khương Tầm Sở chững chạc đàng hoàng ngồi họp, trong tâm trí cô thì toàn là những màn như này.
Bây giờ đang thực hiện, cũng rất kích động. . .
Văn kiện trên bàn bị hai người hất đổ đầy đất.
Trước lúc xảy ra chuyện không thể khống chế, chút lý trí cuối cùng của Khương Tầm Sở khó khăn lắm mới kéo hắn được về hiện thực.
Linh Quỳnh: ". . ."
. . .
Linh Quỳnh than thở ngồi xổm trên mặt đất nhặt văn kiện, chỉ vui sướng được một chút chút, còn phải nhặt các loại giấy tờ.
Thật thảm..
Khương Tầm Sở đã nhặt hết giấy tờ lên đặt ở một bên khác.
"Để anh làm." Hắn kéo Linh Quỳnh lên "Em ngồi đi."
Bản thân Linh Quỳnh cũng không phải kiểu người thích làm này làm nọ, nếu có thể làm người quản lý tuyệt đối sẽ không dùng đến tay.
Cho nên cô ngồi ở một bên nhìn Khương Tầm Sở nhặt giấy tờ lại.
Khương Tầm Sở sắp xếp cái bàn lại như cũ, liếc Linh Quỳnh một cái, dè dặt hỏi: "Em không vui à?"
Linh Quỳnh bĩu môi trách móc: "Anh dừng nửa chừng thì vui lắm à?"
". . ."
Khương Tầm Sở theo bản năng nhìn vào cửa lớn, khẽ hắng giọng "Đây là phòng thí nghiệm."
"Không phải phòng thí nghiệm thì được sao?"
". . ." Khương Tầm Sở tránh né vấn đề này "Ra ngoài trước đi, lát nữa còn họp với Mục Sâm và căn cứ trưởng Vương vấn đề sản xuất vắc xin nữa."
Linh Quỳnh thở dài.
Sau vấn đề sản xuất vắc xin lại tiếp đến vấn đề sử dụng vắc xin nữa, toàn bộ đều giao cho căn cứ trưởng Vương với Mục Sâm phụ trách.
Linh Quỳnh cảm thấy thật may mắn vì cô thông minh.
Không thì bây giờ cô có công chuyện rồi.
Vắc xin cần trích huyết thanh trong máu Khương Tầm Sở ra, cho nên số lượng vắc xin kỳ thật cũng không nhiều.
Tin tức này không công bố ra bên ngoài, ưu tiên tiêm cho người có thể làm nhiệm vụ.
Máu của Khương Tầm Sở chỉ có một không hai, cho nên sản lượng là một vấn đề nan giải.
Khương Tầm Sở cũng thử nuôi những virus ức chế kia.
Nhưng rất kỳ quái, virus ức chế không phải virus Zombie, bọn chúng không có cách nào nuôi nhân tạo được.
"Vấn đề này chắc chắn phải giải quyết thôi, anh cũng không muốn cứ lấy máu của mình mãi đúng không?"
". . . Ừm." Khương Tầm Sở cười một cái "Để anh suy nghĩ lại xem có cách giải quyết nào khác không."
Linh Quỳnh thuận miệng nói: "Anh thử tiêm vắc xin cho người ta, sau đó lại cho Zombie cắn một phát xem, nói không chừng sẽ sinh ra huyết thanh có kháng thể giống anh."
Khương Tầm Sở sửng sốt một lát, lúc trước hắn chỉ kiểm tra người tiêm vắc xin vào.
Cảm thấy nó vô dụng.
Nếu như làm theo quá trình lúc trước của hắn, có lẽ sẽ không giống. . .
Nhưng chuyện này khá nguy hiểm, Khương Tầm Sở không thể trực tiếp để cho Zombie cắn người ta một cái.
Cũng may chuyện này không cần Khương Tầm Sở tự mình làm, người làm nhiệm vụ đã tiêm vắc xin vào, cũng sẽ có lúc bị Zombie cắn.
Mặc dù không bằng thân thể của hắn, nhưng cũng hữu dụng.
Đặc biệt là càng nhiễm nhiều virus Zombie, hiệu quả lại càng tốt.
Loại Zombie bị giam ở trong phòng thí nghiệm kia, hoàn toàn không có tác dụng gì, phải là Zombie hoang dại bên ngoài mới có tác dụng.
Cho nên bây giờ cả ngày Mục Sâm cứ mang người ra ngoài câu Zombie.
"Sâm ca, chúng em phải bị Zombie cắn hoài như vậy à?"
Mục Sâm: "Bây giờ chỉ có cách này, cũng sẽ không chết."
"Thế nhưng rất đau!!" Đội viên nào đó che mông lại "Lần trước nó cắn mông em, mẹ nó, đau muốn chết!!"
Lời này làm nên một trận cười vang.
Một đội viên khác đồng tình vỗ vai an ủi hắn: "Không sao cả, chỉ cần giữ được 'của quý' là được mà."
". . ."
"Nhanh nhanh nhanh, Zombie tới rồi."
Cả đám lập tức rêи ɾỉ.
Nhưng vẫn phải lần lượt xếp hàng, để Zombie tới cắn.
Chỗ tốt duy nhất chính là, mỗi làn làm nhiệm vụ như vậy, có thể dưỡng thương hơn nửa tháng không cần làm việc, còn có thịt ăn.
Về sau Zombie gần thành phố C có thể biết bọn họ muốn làm gì, đều không thèm cắn câu nữa.
Mỗi lần nhìn thấy có người thi hành nhiệm vụ câu cá, Zombie đều tránh ra thật xa.
Làm hại bọn họ phải chạy tới chỗ xa hơn.
Bọn họ không biết phải làm như vậy bao lâu nữa, nhưng mà cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Vì để có nhiều người được tiêm vắc xin thì rất nhiều người đều chủ động muốn cống hiến.
Cho nên sau này gần như không cần lấy máu Khương Tầm Sở nữa, thời gian rảnh rỗi của hắn cũng coi như nhiều hơn.
. . .
Trong căn phòng sạch sẽ sáng ngời, cô gái nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, Khương Tầm Sở ngồi ở trên giường, khoác trên người áo choàng tắm, lộ ra hai đùi trắng nõn.
Từ bên ngoài nhìn vào, tư thế của hai người lúc này có chút không thích hợp.
Thế nhưng Linh Quỳnh chỉ dùng tay đâm vị trí vết thương của Khương Tầm Sở, nói về việc trên đùi hắn vẫn còn đường vân màu đen.
"Vắc xin đối với anh thì vô dụng, vậy cái này có phải vĩnh viễn sẽ không tiêu tan hay không?"
Bây giờ vết sẹo chỉ là một vết rất nhạt, đường vân màu đen phân tán ở xung quanh, nhìn lướt qua, rất giống một hình xăm, còn rất đẹp mắt.
"Cũng không ảnh hưởng đến thân thể anh, không có vấn đề gì đâu." Khương Tầm Sở muốn dùng vạt áo che lại.
Chỉ cần không tới gần thiên thạch, liền sẽ không có vấn đề.
Thân thể của hắn cũng rất bình thường, không có bất kỳ bệnh gì.
Linh Quỳnh lấy tay chặn, cô ngửa đầu nhìn hắn.
Khương Tầm Sở đối diện ánh mắt cô, từ trong ánh mắt của cô thấy được ảnh phản chiếu của mình, hơi ngây người.
Đợi đến khi hắn cảm nhận được nhiệt độ từ trên đùi truyền đến, hoàn hồn lại thì chỉ thấy cô gái nhỏ đang cúi đầu.
". . ."
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~