Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giang Lạc Mộc rất cẩn thận nói: "Phiền cậu đi một chuyến rồi."
"Không phiền đâu." Trên mặt Linh Quỳnh câu lên ý cười nhợt nhạt, giọng nói mềm nhẹ: "Chúng ta là bạn cùng bàn mà, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm."
Trong phòng bệnh chỉ có Linh Quỳnh, Giang Lạc Mộc không nhìn thấy ai khác.
Hắn lật sách bài tập, suy nghĩ có chút bay bổng.
"Cậu đói không?"
Giang Lạc Mộc lắc đầu.
Linh Quỳnh lại hỏi: "Vậy cậu muốn uống nước không?"
Giang Lạc Mộc vẫn lắc đầu.
Răng rắc ——
Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, mẹ Giang đi từ bên ngoài vào, thấy Giang Lạc Mộc đã tỉnh, bà lập tức nở một nụ cười vui mừng.
"Lạc Mộc tỉnh rồi à."
Linh Quỳnh đứng dậy, lễ phép chào hỏi mẹ Giang.
Mẹ Giang chạy nhanh tới nói: "Phiền con đến đây rồi, không cần đứng nữa, mau ngồi xuống đi."
Khi Linh Quỳnh tới mẹ Giang vẫn còn ở trong phòng bệnh, hai người đã gặp mặt trước rồi.
"Mẹ cầm quần áo đến cho con tắm rửa này." Mẹ Giang để đồ xuống "Vậy các con tiếp tục nói chuyện đi, lát nữa mẹ lại vào."
"Cảm ơn mẹ." Giọng điệu Giang Lạc Mộc khách khí.
Mẹ Giang muốn nói bọn họ không cần khách khí như vậy, nhưng cuối cùng lại nuốt về, rời khỏi phòng.
Sau khi Linh Quỳnh xác định cửa phòng đã đóng lại, nghiêng người về phía hắn "Tôi đã nói bị bệnh là một chuyện tốt mà."
"......"
Câu này làm sao nghe cứ kỳ kỳ ấy?
Lần ốm này quả thật làm hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Sau khi hắn đến nơi này, chưa từng trải qua những chuyện như vậy, đây cũng đúng là thứ hắn đang khát khao......
Nhưng mà......
"Bị bệnh sẽ trì hoãn việc học của tôi."
Trình độ học của hắn đã khác với những bạn ở Tinh Vọng, lại còn bị bệnh, hắn cũng không biết mình còn có thể theo kịp hay không.
Trước kia hắn cũng không dám bị bệnh.
Bởi vì sẽ phải tốn tiền, sẽ làm chậm tiến độ học tập.
Tiểu cô nương vỗ ngực "Không sao hết, tôi dạy cho cậu."
"????"
Trên đầu Giang Lạc Mộc chậm rãi nhảy ra mấy cái dấu chấm hỏi.
Hắn chưa thấy cô nghe giảng lần nào, cô giáo cũng mặc kệ cô, chỉ cần không quấy rối thì muốn làm gì cũng được.
Dạy hắn như thế nào?
Linh Quỳnh nhìn ra sự khó hiểu của Giang Lạc Mộc "Tôi đã học xong chương trình ở nhà đã rồi, cậu yên tâm, chuyện này tôi có thể giải quyết được."
Giang Lạc Mộc đã quên, con cháu hào môn mời gia sư cũng đơn giản như uống nước.
Cô không tới trường học không có nghĩa là cô không học.
"Cậu...... Không về nhà sao?"
"Còn sớm mà." Linh Quỳnh nhìn thời gian "Dù sao về nhà tôi cũng chỉ có một mình, không có gì thú vị."
"Người...... Người nhà của cậu đâu?"
"Bận tranh sủng."
Giang Lạc Mộc: "......"
...
Hôm nay Giang Lạc Mộc học lại bài hôm qua, hắn phát hiện không phải Linh Quỳnh nói chơi, cô thật sự sẽ dạy hắn.
Giọng nói cô ngọt mềm, không phải cái kiểu làm nũng, mà là kiểu trong trong trẻo trẻo ngọt ngào, khi nghe cô nói chuyện là hắn cứ như được ngâm trong hũ mật.
"Viết sai rồi."
Giang Lạc Mộc hoàn hồn, gạch bỏ đáp án kia, viết lên đáp án chính xác.
"Cậu mệt thì cứ nói với tôi rồi nghỉ ngơi đi." Linh Quỳnh rất thân thiện "Ngày mai tôi lại đến giảng tiếp."
"Ngày mai? Tôi còn chưa được xuất viện sao?"
"Cậu phải ở thêm vài ngày mới làm cho cha mẹ cậu đau lòng chứ." Linh Quỳnh nói: "Cậu không thể xuất viện nhanh như vậy."
"Tôi......"
"Bạn học Giang, đã là đồ của mình thì phải giành lấy, Giang Khánh đã chiếm chỗ của cậu, đừng hào phóng như vậy."
Trong chuyện trao nhầm con, Giang Khánh không có sai.
Bởi vì đó không phải chuyện hắn có thể làm.
Nhưng sau khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, con trai chân chính của người ta đã quay về, Giang Khánh lại không cảm thấy tất cả những thứ bao nhiêu năm qua mình có đều là lấy của người khác.
Ngược lại còn cho rằng là vì sự xuất hiện của Giang Lạc Mộc, mới làm cho cuộc sống của hắn bị đảo lộn, Giang Lạc Mộc không nên xuất hiện.
Ngày nào cũng bày mưu tính kế, cũng lập kế hoạch làm cho người Giang gia chán ghét chính con ruột của mình, đó chính là lỗi sai cùa hắn.
Giang Lạc Mộc nắm chặt bút, đầu ngón tay trở nên trắng bệch "Hình như cậu.... hiểu rất rõ chuyện của tôi sao?"
Người bên ngoài còn không biết hắn là ai...... Vì sao cô lại biết nhiều như vậy?
"À...... Tính là biết một chút đi."
Giang Lạc Mộc đặt bút xuống, bỏ đôi tay xuống gầm bàn nhỏ, rũ lông mi, thấp giọng nói: "Tôi...... Tôi từng sống ở nơi có điều kiện sống rất tệ, tôi không thể thích nghi với cuộc sống ở Giang gia."
Từ khi hắn đến Giang gia đã vẽ ra một ranh giới với thế giới này, nét vẽ đó rõ ràng cho hắn biết hắn không thích hợp.
Hắn không hiểu quy tắc của hào môn, cũng không hiểu những lời bọn họ nói có ý gì.
Mỗi lần hắn lấy hết can đảm để thích nghi với bọn họ, Giang Khánh sẽ đột nhiên xuất hiện, lấy đủ các loại lý do cắt ngang lời nói của hắn, hoặc là lấy cớ kéo bọn họ đi.
Lúc nào hắn cũng giống như người thừa của Giang gia.
Hắn không thuộc về nơi đó......
Những việc này hắn chưa từng nói ra với bất kì ai.
Bởi vì hắn không biết nên nói với ai.
Linh Quỳnh: "Con yêu, cậu yên tâm, về sau tôi giúp cậu, thứ thuộc về cậu sẽ mãi mãi là của cậu."
Giang Lạc Mộc chỉ chú ý vế sau "Vì sao cậu muốn giúp tôi?"
"Vì cậu đẹp nha."
Giang Lạc Mộc nhìn thoáng qua hình ảnh phản chiếu trên kính, thiếu niên mặc áo sọc của bệnh viện, mang theo khí bệnh, có chút tiều tụy.
Tóc mái quá dài, che ngang đôi mắt, nhìn có vẻ hơi tối tăm.
Đẹp sao?
Ở chỗ cũ, bởi vì diện mạo này, không ít lần hắn đã bị người ta nói hắn giống nữ sinh, sau lưng đều mắng hắn là ẻo lả.
Thậm chí còn có một số người còn quá đáng hơn......
Giang Lạc Mộc không thích ngoại hình của mình chút nào.
Bây giờ lại có người nói, bởi vì hắn đẹp, cho nên mới giúp hắn......
...
Linh Quỳnh đợi đến hơn 10 giờ tối, Mạc Ngôn đã vào thúc giục cô rất nhiều lần, cô mới rời khỏi phòng bệnh.
Mẹ Giang chờ Linh Quỳnh đi rồi, mới bưng một bát cháo nóng vào.
"Ăn một chút gì đi."
"Sao mẹ còn chưa đi?" Giang Lạc Mộc có chút kinh ngạc.
"Con đấy, cái đứa nhỏ này nói cái gì vậy." Mẹ Giang đặt cháo xuống "Con đã bị bệnh như vậy rồi, sao ta có thể đi."
"......"
Khi hắn vừa đến Giang gia, có thể là bởi vì thay đổi môi trường sống, hơn nữa còn phải sống chung với một đám người xa lạ, hắn cũng bị bệnh một lần.
Nhưng lần đó......
Không ai biết.
Không ai quan tâm hắn.
Lúc này mẹ Giang bận trước bận sau, Giang Lạc Mộc liền có một loại cảm giác không chân thật.
Giống như những thứ này có thể biến mất bất cứ lúc nào, tất cả đều chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi.
"Cô bé họ Cố vừa rồi kia, con đã quen biết bao lâu rồi?"
Giang Lạc Mộc lắc đầu "Không lâu lắm."
"Cô ấy là người của Cố gia, nếu có thể, con đừng thân thiết với cô ấy quá. Đương nhiên không phải là mẹ can thiệp vào chuyện kết bạn của con, chỉ là nhắc nhở con."
"......"
Cha Giang bảo hắn phải làm thân với cô ấy.
Mẹ Giang lại bảo hắn không nên thân với cô ấy quá.
Giang Lạc Mộc đánh bạo hỏi: "Vì sao ạ?"
"Cố gia rất phức tạp." Mẹ Giang lắc đầu "Sau này ta sẽ giải thích rõ ràng cho con sau, bây giờ con cứ dưỡng bệnh cho tốt đi."
Nếu đổi thành Giang Khánh sẽ quấn lấy mẹ Giang đòi bà kể cho được.
Nhưng hắn không phải Giang Khánh, hắn không nói được những lời đó.
Mẹ Giang đưa cháo lên trước mặt Giang Lạc Mộc "Cháo hải sản này phải uống khi còn nóng, ăn cháo trước đi."
...
Bên kia.
Giang Khánh nằm trên giường bệnh, sắc mặt rất khó coi, đứng bên cạnh là trợ lý sinh hoạt của hắn.
"Mẹ tôi đâu?"
Trợ lý sinh hoạt nhanh chóng trả lời: "Phu nhân ở bên chỗ đại thiếu gia."
"......"
Đại thiếu gia......
Sau khi Giang Khánh nghe thấy câu này, thật giống như có người đốt lửa ở đáy lòng hắn.
Giang Khánh ném toàn bộ đồ trên giường xuống đất.
"Ông đi gọi mẹ tôi tới đi, nói là tôi không thoải mái."
Trợ lý sinh hoạt không dám nói thêm cái gì, rời khỏi phòng đi tìm mẹ Giang.
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Nhóm tiểu khả ái có phiếu ơi, hãy giơ bàn tay nhỏ cao quý của mình lên ném phiếu nào~
Nếu không có vé tháng thì bỏ phiếu đề cử cũng được nha~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~