(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 179: Phóng viên muốn đào càng nhiều thì sẽ càng mãnh liệt



Editor: Shmily

---------------------

Tịch Lãng nói xong liền đứng lên, chỉnh lại âu phục trên người, "Tôi đi trước, có thời gian lại nói chuyện."

Hạ Thập Thất đương nhiên sẽ không giữ hắn lại, rất tự nhiên phất phất tay với hắn, "Vậy anh đi thong thả."

Tịch Lãng gật gật đầu, mang theo tươi cười xoay người rời đi.

Dì Hứa đi ra ngoài tiễn hắn, sau đó liền trở về thu dọn đồ đạc trong phòng bếp.

Hạ Thập Thất ngồi ở trên ghế sofa chơi di động, lướt lướt WeChat một lúc, thuận tay ấn like cho vài người bạn tốt.

Sau đó nhàm chán mở trang web tin tức ra đọc.

Vừa mới mở ra, một gương mặt xinh đẹp liền đập thẳng vào mắt Hạ Thập Thất.

Không ai khác đó chính là Bạch Hạ.

Ảnh chụp đã trải qua phần mềm xử lý, nhìn qua xác thật là xinh đẹp động lòng người.

Thân là cá sấu chúa của Dạ Thành, con gái của Bạch Nhung, Bạch Hạ luôn luôn là sự tồn tại trung tâm, nhận được vô vàn sự chú ý. Quyền thế của Bạch gia càng lớn thì người a dua nịnh hót cô ta càng nhiều.

Cho nên rất nhiều thời điểm, chỉ cần là một tin tức nhỏ về cô ta thôi cũng có thể chiếm hết spotlight của trang nhất.

"Dì Hứa lấy giúp cháu mấy cuốn tạp chí với."

Hạ Thập Thất nói lớn, sau đó dì Hứa liền cầm mấy quyển tạp chí từ trong phòng bếp đi ra.

Vừa lật xem được mấy cuốn thì cơ hồ đều là tin tức liên quan tới Bạch Hạ.

Hạ Thập Thất cười cười, tùy tiện ném cuốn tạp chí sang bên cạnh, duỗi người lười biếng nằm lên sofa, khép mắt lại, bắt đầu ngủ một giấc.

Mà tạp chí bị ném tới một bên kia lại mở ra một trang, trên trang đó là Bạch Hạ ăn mặc xinh đẹp, tươi cười dịu dàng, chỉ là đáng tiếc, thoạt nhìn thì thế nhưng nếu so với cô gái nhỏ đang tùy ý nằm ườn trên sofa ngủ thì còn kém vài phần.

Mà lúc này, chủ nhân của những bức ảnh chụp, Bạch Hạ, đang mang kính râm, tóc dài được uốn xoăn, tùy ý xõa tung ở sau lưng, tuy rằng quần áo trên người cũng không quá phô trương, thế nhưng lại khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng không thể xem nhẹ đi nửa phần.

Vừa mới ra khỏi cửa lớn, cô ta đang bị một nhóm phóng viên bao quanh, người phía sau chen lên người phía trước, đem microphone giơ tới trước mặt cô ta, ánh đèn flash chiếu hết đợt này tới đợt khác.

Tuy rằng không phải minh tinh, thế nhưng so với một số minh tinh hạng A thì còn được phóng viên hoan nghênh hơn.

Vô luận đám người này có thô lỗ bao nhiêu, biểu tình trên mặt Bạch Hạ vẫn trước sau như một, mang theo nụ cười mỉm, tư thế chậm rãi, nhất cử nhất động đều hoàn hảo không tì vết, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu danh viện cao quý nhất Dạ Thành.

"Bạch tiểu thư, cô hẳn là cháu dâu lý tưởng được Tịch lão gia tử chọn có phải không?"

Đối với Bạch Hạ, mọi người chú ý nhiều nhất vẫn là chuyện giữa cô ta và Tịch Đình Ngự.

Ở trong mắt mọi người, Bạch Hạ và Tịch Đình Ngự là hai người môn đăng hộ đối, ở bên nhau chính là một đôi trời đất tạo nên.

Thế nhưng Bạch Hạ lại chỉ cong khóe miệng, hơi hơi mỉm cười với phóng viên, không phản bác của không trả lời.

"Bạch tiểu thư, xin hỏi cô cảm thấy cô cùng Ngự thiếu còn có khả năng không?" Một phóng viên khác hỏi: "Nghe nói dường như Ngự thiếu đang thích một cô gái khác."

Nghe được lời này, trong lòng Bạch Hạ liền căng thẳng, thế nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, không có lấy một chút bộ dáng tức giận nào.

"Đúng vậy, Bạch tiểu thư, cô cảm thấy thái độ của Ngự thiếu đối với mình là như thế nào?"

Một phóng viên khác đang nỗ lực vươn cánh tay ra thật dài, đem microphone đưa tới trước mặt Bạch Hạ.

Bạch Hạ lại chỉ hơi hơi mỉm cười như cũ, gật đầu với bọn họ, sau đó đi về phía trước.

Cái thái độ ba phải này của cô ta thập phần thần bí, làm cho mọi người đều cảm thấy cô ta với Tịch Đình Ngự vẫn rất có khả năng có thể tiến triển.

Mọi người muốn đào càng nhiều thì sẽ càng mãnh liệt, đang muốn tiếp tục hỏi thì người lái xe của Bạch gia đã lái xe tới trước cửa.

"Ngại quá, xin lỗi không tiếp được."

Bạch Hạ cười cười giống như có thể mê hoặc lòng người, một câu đơn giản như vậy thôi đã làm cho một đám phóng viên phải dừng lại, không tự giác được mà tránh ra một con đường.

Thẳng tới khi xe của Bạch Hạ rời đi, đám phóng viên đó mới không nhịn được mà thở dài, lại mất đi một cơ hội tốt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.