(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 35: Lấy thân trả nợ thì sao?



Editor: Shmily

---------------------

Vừa mới đi tới cửa liền nhìn thấy Tịch Đình Ngự mặc một thân tây trang ưu nhã đứng bên trong, gương mặt tuấn tú lạnh lùng nhìn chủ quán đang bận rộn dọn dẹp lại bàn ghế cùng toàn bộ chén bát sang đồ mới.

"Thưa ngài, tôi đã dọn dẹp lại sạch sẽ rồi, ngài xem xem còn có chỗ nào không hài lòng không?"

Ông chủ cúi đầu khom lưng trước mặt Tịch Đình Ngự, trên mặt mang theo vẻ tươi cười lấy lòng.

Ánh mắt Tịch Đình Ngự vẫn như vậy, khóe môi lạnh lùng cơ hồ là mím thành một đường thẳng, vẫn nhìn ra được là hắn đang ghét bỏ.

Thế nhưng hắn vẫn ngồi xuống, ánh mắt âm vụ bắn thẳng đến trên người chủ quán, thanh âm trầm thấp mà lạnh lẽo: "Để vị tiểu thư ở cửa đi vào, tôi không thích đứng nói chuyện xa như vậy."

Ông chủ nghe thế liền do dự một chút, thế nhưng thời điểm bị ánh mắt uy hiếp của trợ lý Tịch Đình Ngự bắn tới, vẫn là run cả da đầu lên, đi tới trước mặt Hạ Thập Thất.

Ông ta hơi hé miệng, thế nhưng lại không biết nên đem lời nói của Tịch Đình Ngự biểu đạt thế nào cho nó uyển chuyển.

Hạ Thập Thất nhướng mày, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi nghe thấy rồi, cũng phiền ông nói lại với vị đại thúc kia, thời điểm hẹn hò thì không nên thúc giục con gái nhà người ta, làm vậy thật quá mất phong độ rồi."

Nói xong, Hạ Thập Thất lập tức đi qua bên cạnh ông chủ, ngồi đối diện với Tịch Đình Ngự.

Tịch Đình Ngự liếc cô một cái, mày nhíu lại, lạnh lùng trên mặt không có chút biến hóa nào.

Hắn giơ tay, cầm lấy ấm trà trên bàn rót ra hai ly nước, động tác ưu nhã, quý khí mà mê người.

"Nói chuyện cô muốn nói với tôi trước."

Hắn bưng cái ly nhẹ nhàng đong đưa, nhưng không có ý định uống nó, thanh âm trầm thấp, giống như đang ngồi trên bàn đàm phán, mang theo nghiêm túc cùng sắc bén.

Hạ Thập Thất duỗi tay bưng lên một ly nước khác, một bên thưởng thức, một bên nói: "Thứ nhất, tuy tôi nợ tiền anh thế nhưng cũng không tính sẽ trả lại, bởi vì tôi không có tiền. Thứ hai, nếu như anh có yêu cầu gì khác thì có thể nói ra, tôi sẽ suy xét."

"Suy xét? Cô cảm thấy trừ tiền ra thì toàn thân cô từ trên xuống dưới còn có cái gì có thể lọt vào mắt tôi?"

Tịch Đình Ngự đem cái ly trong tay đặt lên bàn, trong mắt xuất ra một tia quang mang nguy hiểm.

Tràng khí của hắn quá mức cường đại, làm cho người nhìn quen những trường hợp trọng đại từ nhỏ tới lớn như Hạ Thập Thất cũng cảm thấy có chút áp lực.

"Lấy thân trả nợ thì sao?"

Hạ Thập Thất đong đưa cái ly trong tay, khóe miệng gợi lên một nụ cười quyến rũ.

Cô cảm thấy, mình cùng hắn ở trên giường phối hợp vẫn rất ăn ý, nếu như có thể lấy thân gán nợ mà nói thì cô cũng không ngại ngủ với hắn thêm một lần nữa.

Ánh mắt Tịch Đình Ngự dừng ở trên mặt Hạ Thập Thất, hai tròng mắt híp lại, giống như một con báo đang chăm chú nhìn con mồi của mình, tùy thời đều có thể cắn xé yết hầu của đối phương.

"Tối chủ nhật tuần trước từ 11 giờ tới 12 giờ, cô ở chỗ nào?" Hắn lạnh lùng hỏi.

Tuy rằng dung lượng não của Hạ Thập Thất không cho phép cô nhớ kỹ nhiều thứ như vậy, thế nhưng tối chủ nhật hôm đó đối với cô mà nói thì vẫn rất có ý nghĩa kỷ niệm.

Dù sao cũng phá thân vào ngày hôm đó mà, cho nên trong trí nhớ của cô vẫn chiếm một bút vẽ nồng đậm rực rỡ.

"Ở nhà ngủ."

Bất quá chỉ có một giây phản xạ mà thôi, Hạ Thập Thất phải trả lời vấn đề của hắn, biểu tình cô nghiêm túc, tuyệt đối không nhìn ra được là có nói dối hay không.

Tịch Đình Ngự "ừ" một tiếng, ánh mắt âm vụ đảo qua hình xăm nhỏ trên ngón trỏ của cô, hắn dùng tay vuốt ve hoa văn trên ly trà thô ráp, không nhanh không chậm mở miệng: "Đáp án là gì, kỳ thật cũng không quan trọng."

Hạ Thập Thất: "Không quan trọng thì anh hỏi làm gì?"

Tịch Đình Ngự nhẹ nâng môi mỏng, tiếng nói ám trầm: "Tùy tiện hỏi mà thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.