[Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn

Chương 40: Lời thể son sắt



Nếu không phải Trầm Mạt ngồi ở đây, Trầm Nghê Trần đã tiến lên đem Mễ Kiều ôm vào trong ngực, tinh tế hôn lên mặt cô, lau đi những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống.

anh càng ngày càng không dám tưởng tượng, nếu Mễ Kiều biết rõ chân tướng, đã biết kỳ thật anh cũng lừa gạt cô, thậm chí so với cô còn càng muốn giấu diếm chân tướng sự việc hơn cô. đã biết hai người không thể có quan hệ lại càng cố gắng duy trì. Nếu biết sự thật, liệu cô có thể tha thứ cho anh không?

"Kiều Kiều, em đừng nói như vậy. Mặc kệ chuyện của em. Hiệu trưởng cũng không có cố ý muốn làm khó anh. Em nghe lời anh, trước tiên về đội đi, sau đó sẽ tìm em giải thích, được không?"

"không cần!"

Mễ Kiều không để ý tới lời Trầm Nghê Trần khuyên can, tựa hồ cảm xúc dao động càng lúc càng lớn.

Trầm Mạt xiết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Mễ Kiều, hận không đánh cô một quyền chết luôn.

"cô nháo đủ chưa?! Chuyện Trầm đội trưởng đi quân khu, là chuyện đã được quyết định. hiện tại chẳng qua là đi sớm một tháng mà thôi. Huống hồ, đây lại chính là ý của Trầm đội trưởng!"

Mễ Kiều sửng sốt, nghẹn ngào không nói lên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc.

Hai tay nhỏ bé lau bừa đôi dòng lệ, khó hiểu nhìn Trầm Nghê Trần.

"thật sự?"

Trầm Nghê Trần ánh mắt thâm trầm nhìn Mễ Kiều không rõ cảm xúc. anh nhìn cô khẽ mỉm cười, ẩn giấu nét ưu thương.

Gương mặt cương nghị, ngũ quan xinh xắn rõ ràng trước mắt Mễ Kiều. cô nhìn anh như qua một tầng sương mù bao phủ, làm cho Mễ Kiều thấy anh ngay trước mặt mà như xa xăm. {Nguyên văn: Vọng Nguyệt} 

"thật sự!"

Trầm Nghê Trần nhẹ nói, khóe miệng còn khẽ mỉm cười thản nhiên. Nho nhã lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng sủng nịnh và mỏi mệt.

"Ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi đi ra ngoài, đều đi ra ngoài!"

Trầm Mạt một tay hướng về phía bọn họ dùng vẩy vẩy, giống như xua đuổi bình thường, một tay khôngngừng xoa huyệt thái dương, nhưng lời nói lại mang phong thái vương giả.

Nước mắt rơi ướt hai má, ánh nắng chiếu rọi trở lên trong suốt sáng lóng lánh.

Trầm Nghê Trần hướng về phía Mễ Kiều, nhìn về phía cửa gật đầu, ý bảo cô cùng mình rời đi.

Hai người mới vừa đi được hai bước, thanh âm hùng hậu lại như đòi nợ vang lên đuổi theo hai người.

"Nhớ kỹ ngươi đã nói gì!"

Trầm Nghê Trần thân thể ngẩn ra, một bên cùng Mễ Kiều đi ra văn phòng, một bên, cảnh tượng vừa diễn ra lại tái hiện trước mắt anh --
Trầm Mạt: Con đây là tự hủy tương lai! Tự hủy chính con, còn có Mễ Kiều! Các con làm như vậy, danh dự Trầm gia để ở chỗ nào?!

Trầm Nghê Trần: Ba, việc đã đến nước này, cho dù ba có giết chết hai chúng con cũng không thay đổi được gì đâu.

Trầm Mạt: Con! Hỗn đản! Ta khổ tâm bồi dưỡng con nhiều năm như vậy, còn không bằng nuôi một con súc sinh! Ta, ta hiện tại thật muốn đánh chết con!

Trầm Nghê Trần: Ba! Ba bình tĩnh một chút! Sau này con mới biết Mễ Kiều là con của chị gái! Nhưng là việc đã đến nước này, Mễ Kiều bây giờ còn chưa biết rõ sự tình. cô ấy trười sinh tính tình cứng rắn, nhưng tâm địa lại thiện lương trong sáng. Chỉ cần ba không giận chó đánh mèo, con có thể giải quyết chuyện này.

Trầm Mạt: Hừ! Giải quyết? Con cho rằng ta là đứa trẻ lên ba sao? Con cũng nói, lịch sử không có khả năng lặp lại! Con, con tên hỗn đản này! Nó đã 19 tuổi! Con, ta không có đứa con như con! Con giải quyết? Con đừng nói với ta là con có năng lực thay đổi được quá khứ ?!

Trầm Nghê Trần: Cho con một tháng! Ba, chỉ một tháng! Trước tiên ba điều con đi quân đoàn J nhậm chức. Con và Mễ Kiều xa cách một thời gian, với tính cách của cô ấy, sẽ cảm thấy con vắng vẻ, nhất định chịu không nổi sẽ làm loạn đòi chia tay. Việc cứ như vậy chẳng phải giải quyết được sao?

Trầm Mạt: Có ý gì? nói rõ một chút.

Trầm Nghê Trần: Khi việc xảy ra, chúng con cũng không biết rõ quan hệ. Người xưa có câu, không biết không có tội. Nhưng là, hiện tại đã biết, sai lầm cũng đã xảy ra, con không thể thay đổi! Con khôngmuốn thương tổn Mễ Kiều, nếu nhất định không thể cùng một chỗ, thì cũng không cần làm cô ấy tổn thương. Tình yêu không thuận lợi, liền chia tay, ngày mai vẫn là một ngày mới. Về phần thân phận của con, chỉ cần cố gắng giấu diếm, một đời không gặp là được.

Trầm Mạt: …………...

Trầm Nghê Trần: Ba, hiện tại người biết chuyện chúng ta người một nhà, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu giờ làm lớn chuyện, giấy không thể gói được lửa, đến lúc đó mọi người đều biết, thật sựvô lực vãn hồi rồi!

Trầm Mạt: một tháng, con xác định có thể cùng Mễ Kiều chia tay?

Trầm Nghê Trần: Con xác định!

Trầm Mạt: Chuyện tới nay, cũng chỉ có thể như thế.

-- Suy nghĩ dần dần thu nạp, Trầm Nghê Trần trong lòng ngẩn ra. Vừa rồi vì xoa dịu Trầm Mạt, để ông không làm thương tổn Mễ Kiều, anh đành phải nói dối ông! một tháng cùng Mễ Kiều chia tay, làm sao có thể?

Thở dài ảo não, đi từng bước nói từng bước đi!

Đầy bụng tâm sự, vẻ mặt ngưng trọng đi vào văn phòng, Trầm Nghê Trần đứng bên người Mễ Kiều thìthầm: "Chưa ăn cơm trưa à? Muốn ăn cái gì?"

Mễ Kiều đứng yên, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Trầm Nghê Trần.

"anh hứa gì với ông ngoại em?"

Trầm Nghê Trần khẽ cười, giơ lên đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một chút lên chóp mũi Mễ Kiều .

"Có phải dạo này xem tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá hay không, cho nên suy nghĩ lung tung? Thực hối hận cho em mua network card! Bình thườngthời điểm kiểm tra nội vụ, em giấu chỗ nào? Mỗi lần đều hại anh lo lắng."

Nhìn Trầm Nghê Trần cố làm ra vẻ thoải mái cười, Mễ Kiều trong lòng ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt.

anh là vì lo lắng cho cô, cô đều biết. Cho nên, không vạch trần.

"Ha ha, mỗi ngày sau khi dùng xong em đều đem đến phòng để đồ, nhét vào hành lý. Em là liên trưởng, chìa khóa là do em giữ, em sợ ai?"

Đột nhiên, Mễ Kiều hướng Trầm Nghê Trần cười thản nhiên, nụ cười sáng chói ngay trước mắt Trầm Nghê Trần, làm anh nhìn đến ngây người.

anh có chút nghĩ mà sợ tiến lên từng bước, giữ chặt tay Mễ Kiều, còn thật sự nghiêm túc: "Kiều Kiều, nếu có một ngày, anh dẫn em đi đến một nơi mà không ai biết đến chúng ta, sống một cuộc sống thần tiên quyến lữ, em có nguyện ý không?"

"Em nguyện ý. Em là của vợ anh, anh đến chỗ nào, em đi chỗ đó!"

Mễ Kiều hất cằm lên, sáng ngời hữu thần, lời thề son sắt.

một giây này, Trầm Nghê Trần rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Kiều, anh nói cho chính mình, lần này, rốt cuộc không có nỗi lo về sau. Liền thư thái thở dài một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.