[Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn

Chương 61: Nếu, chúng ta có con?



Edit: Mẹ Mìn

Cây ngô đồng, thân cây trụi lủi tội nghiệp chỉ thẳng lên trời, trong ánh sáng mờ ảo, bóng cây loang lổ, còn có gió đêm lạnh buốt thổi vào người.

Trầm Nghê Trần đem Mễ Kiều kéo lại một bên, rời xa lính gác, sau đó quay đầu nhìn về phía Chung Lan.

"Sao lại thế này?"

Chung Lan ấp úng, ủy khuất cực kỳ, nước mắt trong hốc mắt đã trào ra.

"Mễ Kiều, tôi muốn hỏi cô, sao cô không ở trường quân giáo mà lại chạy đến quân khu, cô còn, cô còn muốn đánh tôi, ô ô~"

Trầm Nghê Trần nghi hoặc nhìn về phía Mễ Kiều, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước.

"Là như thế này sao?"

Mễ Kiều cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình trên mặt cô.

"Nếu anh tin cô ta, cần gì phải hỏi em!"

thật là, chính mình bị khi dễ, vậy mà anh lại đi hỏi người khác là chuyện gì xảy ra! Mễ Kiều nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Trầm Nghê Trần. không trả lời mà hỏi lại.

"cô nói cô đến đây để làm thư ký, phải không?"

Trầm Nghê Trần sửng sốt, vừa muốn mở miệng giải thích, Mễ Kiều lại bắt đầu đặt câu hỏi.

"cô nói cô mang thai, muốn tôi không đẩy ngã cô, cũng là thật sự?"

Trầm Nghê Trần nhíu mày, như đang ngẫm nghĩ, rồi lại nhìn về phía Chung Lan.

"Em nói như vậy với Mễ Kiều?"

Chung Lan bỗng nhiên không nói, vừa mới rồi còn bầy ra ánh mắt vô tội, giờ phút này thế nhưng còn có chút tránh né. Đôi mắt nhỏ sợ hãi nhìn về hướng lính gác. Vừa mới rồi, cô cùng Mễ Kiều đối thoại, khẳng định lính gác đều đã nghe thấy.

"Trầm Nghê Trần, không ngờ anh lại làm em thất vọng!"

Mễ Kiều oán hận mắng một câu, nước mắt tràn mi, quay đầu bỏ chạy.

Hơn nửa đêm, cô vui mừng kích động chạy tới muốn nói cho anh biết tin vui, vậy mà anh cùng Chung Lan lại cho cô một bất ngờ đến đau đớn như vậy! Cái gì mà tin tưởng anh, cái gì mà hết thảy đều giao cho anh, hết thảy đều là lừa đảo! cô hỏi anh, anh không đáp, lại nhiều lần hỏi Chung Lan trước, đã có câu trả lời của Chung Lan, cần gì phải chờ cô nói sự thật?

Thân ảnh mỏng manh yếu đuối chạy càng ngày càng nhanh, giống như nỗi bực bội và đau đớn trong lòng cô càng ngày càng tăng, dần dần rời xa tầm mắt Trầm Nghê Trần, cũng đem tâm Trầm Nghê Trần đâm từng nhát từng nhát, từng giọt từng giọt máu theo đó mà chảy ra.

"Kiều Kiều!"

anh lớn tiếng gọi cô, chạy nhanh đuổi theo, ôm lấy cô, yên lặng chịu đựng từng cú đấm của cô trút lên người anh, không quan tâm đem cô ôm chặt vào lòng.

"Kiều Kiều, chuyện đó là không thể nào, anh và Chung Lan tuyệt đối không có nửa điểm quan hệ, anhkhông có chạm vào cô ta!"

Mễ Kiều ngẩng đầu, nước mắt trong suốt dưới ánh trăng, làm tâm Trầm Nghê Trần mềm nhũn.

"Vậy đã muộn thế này, sao cô ta còn có thể ở trong này cùng anh?"

Trầm Nghê Trần sợ cô xúc động lại chạy trốn, gắt gao ôm chặt cô, đem cô giam cầm ở trong ngực anh. Thanh âm khẽ khàng như lá rụng mùa thu, thật cẩn thận: "Kiều Kiều, em vào văn phòng của anh đã, anh sẽ từ từ giải thích cho em nghe, được không?"

"Em không nghe!"

Mễ Kiều tùy hứng che lỗ tai, bỗng nhiên nhớ tới chuyện của mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trầm Nghê Trần.

"Nếu người mang thai là em, anh có vui vẻ không?"

Thời gian, bỗng chốc như dừng lại.

anh đã tự hỏi lại mình, nếu Mễ Kiều mang thai, anh, Trầm Nghê Trần, liệu sẽ vui mừng sao?

Lồng gực cứng lại, màn đêm bao phủ lấy anh làm cho Mễ Kiều không nhìn thấy rõ thần sắc trong mắt anh. anh nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô, âm thanh nhẹ nhàng, nụ cười yếu ớt.

"Đừng nói giỡn, Kiều Kiều."

Mễ Kiều giãy ra khỏi vòng ôm của anh ôm ấp, liên tục lui về phía sau, sắc mặt càng ngày càng tái, nhưng ánh mắt lại sáng rực.

"Nếu em nói là thật? Nếu đúng là chúng ta có con?"

Trầm Nghê Trần thở dài, tâm như bị ai dẫm đạp, giá lạnh thổi qua làm cho anh tỉnh trí lại.

"Vậy bỏ nó đi. Em không phải không biết, chúng ta, không thể có con."

Lại một lần nước mắt rơi như mưa, Mễ Kiều không dám tin nhìn chằm chằm người đàn ông mà cô yêuđang đưng trước mặt cô. Trong ánh mắt, có một chút tuyệt vọng, một chút hèn mọn, một chút bất khả tư nghị.

cô nghĩ, Trầm Nghê Trần cũng có suy nghĩ giống như cô vậy, giống như vô số tiểu thuyết cô đã xem qua. anh sẽ cao hứng mà ôm lấy cô, quay vòng tròn, sau đó vui mừng ngửa mặt lên trời hoan hô: "O H! Tôi muốn làm ba! Tôi muốn là ba!"

Nhưng mà anh không có.

Hoàn toàn không như cô mong muốn. Lời nói của anh làm tim cô vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, rồi bị gió thu lạnh thổi cho bay tan tác

"Đừng nói giỡn! Trầm Nghê Trần vốn chính là cậu của cô, sao có thể cùng cô sinh con chứ! Cho dù hai người đời này có ở bên nhau cũng chỉ có thể vụng trộm tìm hoan mua vui mà thôi, sinh con? Nực cười! không phải tình thương của người mẹ quá lớn làm cho cô thật sự muốn làm điều trái luân thường đạo lý?"

Chung Lan đứng ở cách đó không xa nhìn không được bình thường, đi lên, khinh thường đáp trả Mễ Kiều, giống như hướng thế nhân tuyên cáo, Mễ Kiều muốn cùng Trầm Nghê Trần sinh con, là ý muốn ngây thơ cỡ nào!

Trầm Nghê Trần hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh hơi hơi nổi lên, ẩn nhẫn trong lời nói của Chung Lan có sự khiêu khích, đánh thẳng về phía Mễ Kiều.

"Kiều Kiều, em lại đây, chúng ta về văn phòng nói chuyện, có được không?"

anh có chút sốt ruột, từ sau khi trả lời Mễ Kiều về chuyện sinh con, anh cứ tiến một bước cô lại lùi mộtbước, cô xem anh như quái vật.

Bị người con gái mình yêu nhìn mình với ánh mắt như vậy, không thể nghi ngờ, đó là sự thương tổn cùng châm chọc lớn đến cỡ nào.

"Nếu, con của chúng ta không bị dị dạng thì sao? anh nguyện ý cho em sinh con không?"

Giọng nói của Mễ Kiều hơi hơi run, hỗn loạn nghẹn ngào.

Trầm Nghê Trần có miệng mà khó trả lời, không phải anh trầm mặc, mà là không biết trả lời cô thế nào.

"nói giỡn! Cho dù là không bị dị dạng cũng không thể sinh! Sinh nó ra, nó gọi Trầm Nghê Trần là ba, hay gọi là ông cậu? Chính cô làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này, lại còn muốn con cô sống một cuộc đời đáng xấu hổ như cô sao?!"

Chung Lan khí thế bức người hướng về phía Mễ Kiều, cố tình công kích cô. Ý chí của Mễ Kiều bị lời nóicủa cô ta làm cho rệu rã, lan ra đến toàn thân, làm thân hình Mễ Kiều không ngừng run rẩy.

"Chát!"

Trong trời đêm, một tiếng động sắc bén vang lên. Đó là âm thanh phát ra từ một bên má của Chung Lan.

Trầm Nghê Trần chán ghét nhìn cô ta, gằn từng câu từng chữ lạnh như băng.

"Chung Lan, nếu trước đó Trầm Nghê Trần tôi đối với cô còn có chút áy náy chuyện tình cảm ngày xưa, thì hôm nay nhờ lời nói của cô mà đã không còn lại gì nữa hết. Phiền cô từ nay về sau không cần xuất hiện ở trong tầm mắt của tôi nữa. Nếu không, cô sẽ gánh chịu hậu quả đấy!"

Chung Lan ôm má, chật vật nhìn người đàn ông trước mặt.

anh không hề liếc nhìn cô ta một cái, rất nhanh chạy về hướng Mễ Kiều vừa đi, chính là, nơi đó làm sao còn có bóng dáng Mễ Kiều?

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nơi Mễ Kiều vừa đứng, một que thử thai cô đơn dưới đất, bị Trầm Nghê Trần nhẹ nhàng nhặt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.