Tô Thanh Triết bị ý niệm của mình làm cho khiếp sợ.
Hắn cư nhiên cảm thấy Hạng Tinh...... đáng yêu?
Thật không thể tưởng tượng.
Ở bên kia, Hạng Tinh đang chuyên chú vào chậu hoa nhỏ trong tay.
Đây là một giống hoa mới - cẩm quỳ.
Trên cành cây xanh, những bông hoa nhỏ màu tím vừa mới nở còn đọng lại những giọt nước, trông xinh xắn, đáng yêu.
Cô vừa nhìn thấy thì liền thích.
Đáng tiếc rằng kết quả của việc quá chăm chú vào thứ gì đó làm cô không để ý đường đi dưới chân mình.
Khi đi xuống bậc cuối cùng của cầu thang, nàng bước hơi lớn, trực tiếp dẫm vào khoảng không.
"A....."
Nữ hài hô nhỏ một tiếng, thân mình lắc lư rồi liền ngã xuống.
Cách đó không xa, Tô Thanh Triết đối diện thấy thế, trong lòng bỗng chốc căng thẳng.
Hai chân thậm chí theo bản năng mà đi tới phía trước, nhanh chạy qua.
Ngay khi hắn giơ tay ra chuẩn bị đỡ Hạng Tinh, lại chợt thấy một đạo bóng đen loé lên trước mắt ôm lấy Hạng Tinh và bảo vệ trong vòng tay của mình.
"Làm sao lại không nhìn đường?"
Lục Thiệu Khiêm bất đắc dĩ mà lắc đầu, hơi hơi giận, nâng lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái lên trán Hạng Tinh.
Khuôn mặt nhỏ của Hạng Tinh lại phồng lên, đáng thương mà nhìn hắn.
Trong miệng lẩm bẩm: " Nếu không nhìn, sợ là sẽ làm rơi chậu hoa mất."
"Rơi thì lại mua một chậu. Hơn nữa, chúng ta về sau còn có rất nhiều, không phải sao?"
(Anh có tiền anh giỏi:3)
Nam nhân cười nhẹ nói với nàng, đột nhiên hạ thấp đầu, duỗi tay xoa xoa mặt của cô.
Đôi mắt lộ ra nhè nhẹ thương xót: "Nếu em ngã, tôi sẽ đau."
"Không giống nhau sao?"
Hạng Tinh trong mắt ngập nước, lộ ra một tia nghiêm túc.
Khoé môi chợt gợi lên độ cong, "Đây là chậu hoa đầu tiên anh mua cho tôi, nó khác biệt."
"Ừ..."
Lục Thiệu Khiêm cũng cười cười, lại giơ tay sờ sờ đầu nhỏ.
Nhìn một màn trước mắt hài hòa lại tốt đẹp, Tô Thanh Triết ở một bên thiếu chút nữa cả kinh tới nỗi cằm rớt trên mặt đất.
Này.....Đây có thực sự là Đại lão Hải Thành có biệt danh "Diêm La" không?
Còn có...... người đã từng theo đuổi hắn cố chấp điên cuồng.
Hiện tại trong mắt cô thậm chí giống như chỉ có một mình Lục Thiệu Khiêm.
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Triết cảm thấy trong lòng càng thêm khó chịu.
Phải biết rằng, chỉ hắn đã từng có thể được hưởng ánh mắt như vậy mà thôi!
Như thế nào mới mấy ngày, liền......
Bên kia, Lục Thiệu Khiêm làm bộ như mới nhìn thấy Tô Thanh Triết, liếc nhẹ hướng hắn, cố ý tỏ ra kinh ngạc.
"Thanh Triết, cậu làm sao lại tới nơi này?"
Nam nhân một bên nhẹ hỏi, một bên đứng lên, theo bản năng mà đem Hạng Tinh dấu ra đằng sau.
Là ai cho hắn dũng khí, còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Nghĩ nghĩ, Lục Thiệu Khiêm bỗng xoay người về phía sau, vỗ nhẹ vai Hạng Tinh.
Ngữ khí ôn nhu: "Em vào trong xe ngồi trước, tôi một lát liền qua."
"Được ~"
Hạng Tinh đôi mắt cong cong, ngoan ngoãn mà gật gật đầu.
Tiếp tục ôm chậu hoa nhỏ, thật cẩn thận mà hướng về phía chiếc xe đi tới.
Tuy là gặp thoáng qua Tô Thanh Triết, nhưng một cái ánh mắt, hay một cái dừng lại, đều không có lưu lại cho hắn.
Tô Thanh Triết trong lòng cảm thấy chênh lệnh càng sâu.
Nhìn Hạng Tinh an toàn ngồi vào bên trong xe, Lục Thiệu Khiêm nháy mắt thu lại biểu tình.
Lại lần nữa liếc nhìn Tô Thanh Triết: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì."
___________________________________
*Hoa Cẩm Quỳ*
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y