Do dự một lát, cuối cùng là gật đầu.
Lục Thiệu Khiêm lại cười.
"Nghiêm túc?"
"... Đương nhiên là nghiêm túc!"
Trợ lý Hứa điên cuồng gật đầu.
"Bộp."
Lục Thiệu Khiêm nghĩ nghĩ, cuối cùng ném điện thoại trả lại cho trợ lý Hứa: "Tôi sẽ không nói."
"Nhưng cậu cũng đừng quá vui mừng, phu nhân cô ấy thông minh như vậy, chắc chắn sẽ đoán được."
"Cái này..."
Trợ lý Hứa nghĩ đến khuôn mặt đơn thuần của phu nhân nhà mình, trong đầu ngoài thiếu gia ra thì chỉ còn biết ăn uống và vui chơi.
Chớp chớp mắt.
Chắc hẳn cô ấy sẽ không đoán ra được đi?
——
Chuyện hắn thích Bạch Giản, ngay cả chính hắn gần đây mới phát hiện ra.
Không biết là từ khi nào...
Hình như là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy.
Lúc ấy, Bạch Giản là bạn gái của Tô Thanh Triết, là một đôi trời đất tạo nên, làm người khác ghen tị.
Hắn chẳng qua chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi.
Làm gì có tư cách nhìn nhiều thêm một cái.
Cứ như vậy, hắn để chuyện này giấu trong lòng, không bao giờ nghĩ đến nữa.
Cho đến khi sóng gió qua đi.
Bạch Giản tiếp quản sự nghiệp của Bạch gia, từ một cô gái đứng yên lặng bên người Tô Thanh Triết, xoay người một cái đã trở thành người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường.
Rời xa Tô Thanh Triết, cô thực sự sống cho bản thân mình.
Nhưng hắn lại càng không dám đến gần.
......
Gần đây nhất, An Hoà muốn hợp tác với Bạch gia.
Sau khi sũy nghĩ xong, hắn từ chối khéo léo công việc lần này, thuận tiện xin nghỉ phép mấy ngày.
Ra ngoài giải sầu, đồng thời điều chỉnh tâm trạng.
Tắt thiết bị định vị của Lục gia, tắt tất cả các thiết bị liên lạc, cất xe trong ga - ra và lên đường với vé xe buýt.
Nửa giờ sau, hắn buồn bã đi dạo trên đại lộ Hải Thành, vừa đi vừa ngắm cảnh.
Ai~ Hải Thành thật đẹp.
.... Nhưng không đẹp bằng Bạch Giản.
Ai~ Hải Thành thật tốt.
.... Nhưng không tốt bằng Bạch Giản.
Ai~ Phu nhân đang lúc lắc chạy tới thật đáng yêu.
Nhưng không bằng Bạch.....
Khoan?
Người đang còn cảm khái đột nhiên dừng bước chân, phục hồi cảm xúc.
Nhịn không được đưa tay dụi dụi mắt.
Từ từ đã, tại sao hắn lại thấy phu nhân đang chạy tới.
Còn đang kinh ngạc thì phu nhân nhà mình đã xuất hiện ngay trước mặt, một tay chống lên rào chắn, một tay vỗ vỗ ngực, thở dốc.
Hắn vẻ mặt mộng bức: "Phu nhân, cô..."
Tại sao lại biết hắn ở đây?
"A...."
Hạng Tinh thật vất vả mới trở lại bình thường, nhưng vẻ mặt lại trở nên căng thẳng, mắt hạnh trừng to, nhìn chằm chằm trợ lý Hứa.
Nói to: "Trợ lý Hứa, không tốt rồi!"
".... Hả?"
Khoé miệng hắn giật giật.
Nhưng cũng trở nên lo lắng, vội hỏi: "Làm sao vậy phu nhân? Công ty xảy ra chuyện? Hay là...?"
"Không phải."
Hạng Tinh vội vàng khoanh tay, giống như hối lỗi.
"Là Bạch Giản... không tốt."
"... Bạch tiểu thư không tốt?"
Trợ lý Hứa trong lòng hoảng thành một nhóm, cả kinh thất thố kêu lên: "Sao lại như vậy? Bạch tiểu thư xảy ra chuyện gì? Cô ấy bây giờ đang ở đâu? Cô ấy...?"
"Cô ấy đang ở bệnh viện nhân dân Hải Thành."
Hạng Tinh chưa kịp nói xong, cô đột nhiên thấy một cơn gió thổi qua trước mặt, thậm chí còn thổi bay tóc mái của cô.
Khi không thấy bóng dáng của trợ lý Hứa nữa, Hạng Tinh phủi mông đứng dậy.
Mím môi, sâu kín thở dài: "Aii~ Nói dối không tốt chút nào."
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆