Hạng Tinh đang ăn đùi gà ngon lành, nam nhân đáy mắt bỗng trở nên hung ác, âm thầm vận nội lực hội tụ ở ngón trỏ cùng ngón giữa.
Đang muốn ra tay thì tiểu gia hỏa trước mặt bỗng nhiên dừng động tác.
Chỉ thấy cô đem đùi gà quăng lên trên bàn nhỏ, rồi lấy khăn tỉ mỉ lau sạch dầu mỡ còn dính lại trên tay.
Giọng nói mềm mại uyển chuyển nhẹ nhàng vang lên.
"Hoàng thúc tỷ tỷ, người muốn phế bỏ võ công của ta sao?"
"..."
Vũ Văn Dận đột nhiên ngẩn ra.
Thấy Hạng Tinh rũ đầu xuống, đôi mắt chớp chớp.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thúc tỷ tỷ, trước khi tỷ phế bỏ võ công của ta, có thể nói cho ta là tại sao không, hay là nó sẽ hại chết rất nhiều người?"
"..."
Vũ Văn Dận phá lệ mà nghẹn lời.
Thần sắc trong mắt hơi hoà hoãn vài phần, hắn chợt rũ mắt cười nhẹ.
"Nó chỉ hại chết một người."
Nam nhân nhỏ giọng nói, rồi đứng dậy ôm tiểu gia hỏa vào trong lòng.
Nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt nhìn bầu trời đêm nơi phương xa.
Ngữ điệu tựa như lẩm bẩm, lại lộ ra một tia không cho phép cự tuyệt: "Tiểu gia hỏa, bổn vương không cho phép ngươi chết, biết chưa?"
"Ừ!"
Hạng Tinh dựa vào vòm ngực rắn chắc đầy cảm giác an toàn, nhẹ nhàng gật đầu: "Tinh Nhi chưa già, sẽ không chết được."
Cô vừa nói, vừa bắt lấy tay Vũ Văn Dận.
Cầm lấy ngón trỏ cùng ngón giữa của hắn hướng về phía ngực mình.
Lúc sau liền ngẩng đầu lên nhìn nam nhân còn đang kinh ngạc lần thứ hai.
Cánh môi mấp máy, mắt hạnh dưới trăng rực rỡ lấp lánh.
"Vũ Văn Dận, phế nó đi."
"..."
Ánh mắt Vũ Văn Dận chấn động.
Hắn có thể nhìn ra là cô không muốn, chỉ là đang cố gắng che giấu thôi.
Đối mặt với biểu cảm như vậy làm sao hắn có thể nhẫn tâm xuống tay.
Ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng Vũ Văn Dận thở dài, ánh mắt dịu dàng.
"Đồ ngốc, ta chỉ cùng ngươi nói đùa thôi!"
Hắn cười rộ lên, nụ cười mỹ lệ câu hồn người, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt Hạng Tinh.
Nghĩ nghĩ, hắn lại học bộ dáng của cô, đầu hơi nghiêng, mắt chớp chớp: "Kỳ thật, nếu ngươi muốn luyện bộ công pháp này, bổn vương có thể giúp ngươi."
"Thật vậy chăng...!"
Nghe vậy, nỗi bất an lo lắng của Hạng Tinh liền biến mất, cười vô cùng chờ mong: "Hoàng Thúc tỷ tỷ, người thật sự có thể dạy Tinh Nhi sao?"
Vũ Văn Dận tiêu sái cười, dang hai tay: "Đương nhiên, bổn vương đã lừa ngươi bao giờ?"
"Thật tốt quá... Cảm ơn tỷ tỷ!"
Nghe được câu đồng ý từ Vũ Văn Dận, Hạng Tinh vui vẻ phấn chấn cả người.
Cô còn đang lo lắng không hiểu cái thứ quỷ nội công tâm pháp kia.
Hiện tại thật tốt quá!
Nghĩ vậy, cô đem đầu mình cọ cọ trong lồng ngực nam nhân.
Cọ đến khi cả người Vũ Văn Dận cảm thấy không ổn liền buông cô ra.
"Từ ngày mai, giờ Tý vừa đến, ngươi liền đến hậu hoa viên chờ ta, ta sẽ chỉ giáo cho ngươi."
Nam nhân ôm ngực, hơi nhíu mày: "Nhưng mà, bổn vương rất nghiêm khắc, nếu ngươi phạm sai lầm, ta sẽ có hình phạt tương ứng."
"Tinh Nhi tuyệt đối sẽ nghiêm túc!"
Hạng Tinh gật đầu như mổ thóc.