(Quyển 1) Gian Phi Như Thử Đa Kiều

Chương 34



Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Ngọc Phù nhìn ánh mắt chân thành của Tô Diêu, cuối cùng cũng gật đầu: "Nô tỳ thân phận thấp kém, rất nhiều chuyện không biết, chỉ có thể nói đại khái một chút."

"Được."

"Hoàng tử đã thành niên của hoàng thượng tổng cộng có bảy vị, trong đó đại hoàng tử chính là trưởng tử, mẹ ruột hắn là Nghiêu Quý Phi được hoàng thượng sủng ái, không ai có quyền thế bằng. Chỉ tiếc sau này lại tra ra việc Nghiêu Quý Phi sát hại phi tần, âm thầm mưu hại hoàng tử chưa ra đời, bởi vậy đã bị hoàng thượng chèn ép, phẩm cấp liên tục bị giảm. Đại hoàng tử liên tiếp cầu tình, bị hoàng thượng răn dạy nhiều phen, liền giận dỗi muốn đến chiến trường chiến đấu, không ngờ bị tên độc của quân địch bắn làm cho bị thương, không trị được nên bỏ mạng."

Tô Diêu hơi nhíu mày: "Hoàng tử ra chiến trường, bên người hẳn là sẽ có rất nhiều thân vệ quân bảo hộ. Có thể bị tên độc bắn thương, chắc hẳn trận chiến này vô cùng thảm thiết."

Ngọc Phù lắc lắc đầu: "Nghe nói chỉ là loạn lạc của bộ lạc Hô Hòa chỗ biên cảnh, đại hoàng tử mang theo không ít người, nhưng cuối cùng chỉ còn lại mấy chục người sống sót."

Tô Diêu nghi hoặc, gật đầu ý bảo Ngọc Phù tiếp tục nói.

"Nhị hoàng tử và tam hoàng tử đều là con của hoàng hậu quá cố, thời điểm để tang hoàng hậu nương nương, hai vị hoàng tử lại ở trong phủ uống rượu, thưởng nhạc, còn mời vũ nữ, bị người tấu sớ. Hoàng thượng dưới sự giận dữ trách cứ hai người, mỗi người bị đánh hai mươi trượng. Không nghĩ tới, tam hoàng tử thân thể suy yếu, hai mươi trượng này không thể chịu được, trực tiếp mất nửa cái mạng. Sau này tuy rằng có điều dưỡng mất hai năm nhưng cuối cùng vẫn mất. Nhị hoàng tử không có việc gì, bất quá bị thu hồi tước vị, giam cầm ở trong phủ, cuối cùng chết trong phòng một ca cơ, nghe nói là... Mã Thượng Phong."

Tô Diêu nhíu mày: Hai con của hoàng hậu lại chết như một trò đùa như vậy, đừng nói là người khác, nàng nghe cũng cảm thấy không thể nào tin được.

Đó chính là nhi tử của hoàng thượng, những người đáng trượng đó chẳng lẽ không muốn sống nữa hay sao, trực tiếp đem người đánh đến còn nửa cái mạng? Hơn nữa nhị hoàng tử lại chết ở trên người nữ nhân, cái này đúng thật là... Quá nực cười rồi!

"Tứ hoàng tử là vì cứu tế nên không cẩn thận nhảy vào bão lũ, thời điểm vớt lên đã không thể nào cứu được nữa, vội vàng chuyển tới kinh đô rồi hạ táng. Ngũ hoàng tử và lục hoàng tử là huynh đệ cùng một người sinh ra nhưng tính tình lại không hợp nhau, dám... Dám khinh bạc quý nhân hoàng thượng mới tuyển vào cung, hoàng thượng trách cứ, sau đó cũng không chịu thay đổi. Thậm chí còn chuyển sang thích cả nam nhân, thời điểm bị giam cầm nhiễm bệnh hoa liễu, cứ như vậy mà đi. Đến nỗi thất hoàng tử, tiểu thư hẳn là đã nghe nói qua, hắn điên rồi."

Nghĩ lại trong triều có một nhà độc tài như Sở Phi Diễn, rồi lại nhìn mấy kết cục của các hoàng tử đó, liền cảm thấy trong đó chắc hẳn không thiếu bút tích của vị Sở tướng gia này: "Thất hoàng tử tại sao lại điên?"

"Nghe nói là bị dông tố dọa sợ, trong một đêm liền điên. Các thái y cứ đổi từ đợt này sang đợt khác, đều không tìm ra nguyên do chứng bệnh, sau đó hoàng thượng cũng dần không để ý tới vị hoàng tử này nữa."

"Hoàng thượng có hoàng tử nào vị thành niên không?"

"Có một vị, là bát hoàng tử. Bây giờ chín tuổi, bất quá lúc sinh ra tay trái bị tàn tật, một bàn tay lại chỉ có hai ngón tay, giống như tôm kiềm, bị hoàng thượng coi là điềm xấu, ở trong cung vô cùng an tĩnh, thỉnh thoảng mới ra ngoài gặp người khác."

Tô Diêu gật gật đầu, trách không được nàng chưa từng nghe đến bát hoàng tử này, hóa ra là do từ lúc mới sinh đã bị tàn tật. Người như vậy sống trong hoàng gia giống như một vết nhơ, mới sinh ra đã bị tước đoạt quyền tranh đấu về sau.

Thấy Tô Diêu suy tư, Ngọc Phù đi xuống mang một chén trà nhỏ tới đặt trong tầm mắt nàng, sau đó an tĩnh đứng ở một bên.

Sau một lúc lâu, Tô Diêu hơi thở dài, một tay chống cằm dựa vào bên cạnh bàn, sâu kín nói: "Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Sở tướng gia tốt nhất."

Muốn bắn người trước hết phải bắn ngựa, muốn bắt giặc thì hãy bắt vua đầu tiên. Nếu quyết định muốn tìm một cái đùi để ôm, tất nhiên phải tìm cái to nhất.

Mất chốt là vị Sở tướng gia kia tướng mạo tuấn mỹ, lớn lên vô cùng tuyệt diễm, hơn nữa lại giữ mình trong sạch, không có bất cứ nữ nhân nào bên cạnh. Thời điểm ôm đùi người khác cũng không thể ủy khuất chính bản thân mình!

Ngọc Phù đứng bên cạnh giật giật khóe môi, có chút chần chừ nói: "Tiểu thư, tuy Sở tướng gia tuấn mỹ không ai bằng, nhưng... Hắn không gần nữ sắc nhiều năm như thế, hoàng thượng tự mình ban thưởng không ít nữ tử, chỉ tiếc không ai có thể ở lại bên cạnh hắn... Tính tình của hắn..."

Tô Diêu hơi chớp chớp mắt: "Tình tình của hắn làm sao?"

"Tiểu thư chỉ nhìn thấy một mặt của Sở tướng gia, không hiểu biết cũng là điều khó tránh khỏi. Tính tình hắn cực kì lạnh lùng, tương truyền rằng, hắn từng hạ lệnh cho người đem nữ tử cố gắng tiếp cận mình bôi mật ong khắp người rồi vứt vào tổ kiến, cũng từng đem người không hợp ý hắn nấu lên, còn có những quan viên trên triều đình, không ít người bị gϊếŧ chẳng toàn thây, kết quả là về sau, càng ngày càng có nhiều người bị ngũ mã phanh thây, chém eo chi hình..."

Ngọc Phù nói xong, không khỏi rùng mình một cái. Những trường hợp đó suy nghĩ một chút liền khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.

Tô Diêu hơi nuốt nước miếng, thật là không thể tưởng tượng được người nhìn qua giống như tễ nguyệt thanh phong lại có khẩu vị nặng như thế.

Bất quá, nàng cũng không có lựa chọn nào khác.

Hoàng thượng tuổi đã già, không có hảo cảm đối với Vinh Vương phủ, thái hậu liên tiếp gây khó dễ với nàng, không biết khi nào sẽ ra tay, vị hôn phu trên danh nghĩa Cố Viễn Du kia không có đủ quyền thế, hắn lại là nhi tử của Lễ Bộ thượng thư, tâm tư đoan chính, làm sao có thể chống lại Vinh Vương phủ được?

Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Phi Diễn mới là người thích hợp nhất. Chỉ là người như vậy, làm sao có thể tiếp cận đây?

Thấy trên mặt Tô Diêu không có quá nhiều biến hóa, Ngọc Phù cảm thấy lòng mình trầm xuống: "Tiểu thư, người thật sự... Thật sự đối với Sở tướng gia..."

Tô Diêu hơi giương khóe môi lên, ánh sáng trong mắt ngày càng nhiều hơn: "Đúng vậy, ta có lòng hâm mộ Sở tướng gia đã lâu, dù cho biết hắn làm ra những việc đó, ta cũng không hề cảm thấy sợ hãi chút nào... Thích một người còn không phải là như thế hay sao? Dù cho vạn kiếp bất phục, dù cho tương tư thấm vào tận xương tủy, ta cũng sẽ đối xử với hắn như ban đầu, năm tháng vĩnh viễn không đổi thay."

Biểu tình không bao giờ hối hận... 

Ngọc Phù ngẩn người. Tiểu thư lại yêu Sở tướng gia lâu như vậy rồi sao?

Tô Diêu lộ ra vẻ tươi cười: "Ngọc Phù, ngươi nói xem vị Ninh các lão kia có xuất hiện trong bữa tiệc năm nay không?"

"Ninh các lão đã hồi kinh vào khoảng thời gian trước, còn tới trong cung cùng hoàng thượng chơi cờ, vì đã từng là sư phụ của hoàng thượng, cung yến năm nay hẳn là sẽ tham gia."

"Được rồi." Ánh sáng trong mắt Tô Diêu càng thêm kiên định: "Chờ lát nữa ngươi đi truyền tin tức này ra cho ta, mời An Bình quận chúa đi cùng."

"Vâng."

Mấy ngày kế tiếp, Mộc Trân Trân bên kia vẫn luôn an tĩnh, cũng không có ý bảo ma ma gây khó dễ với nàng nữa.

Trong lòng Tô Diêu có mưu tính, chuyện này đặt qua một bên.

Quá trình học tập quy củ trong cung đã hết, Tô Diêu lựa chọn một ngày có thời tiết khá tốt đưa thiệp mời cho các tiểu thư trong cung, mời các nàng đến Lãm Thúy Hiên thưởng trúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.