(Quyển 1) Gian Phi Như Thử Đa Kiều

Chương 49



Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Mộc Từ Tu hơi nhíu mày, đầu ngón tay không tự chủ được vuốt ve vệt nước trên bức thư: Cái này hẳn là nước mắt, nàng một bên lau nước mắt, một bên viết chính mình rất tốt sao?

Nghĩ đến hình ảnh này, ngón tay Mộc Từ Tu hơi cong lên, trong lòng lại có cảm giác không thoải mái.

"Tin tức nói nàng tự thêu túi thơm, bây giờ túi thơm đang ở đâu?"

"Hồi bẩm thiếu gia, túi thơm và kinh phật tiểu thư sao chép đều được gửi đến cùng nhau, đã bị đại tiểu thư thiêu sạch." Phong thư này vừa vào tới Vinh Vương phủ đã được đưa tới chỗ Vinh Vương phi, Vương phi nhìn lướt qua rồi trực tiếp xé thành những mảnh nhỏ, ném xuống cho hạ nhân. May mắn hạ nhân kia lại biết chừng mực, âm thầm giữ bức thư lại, đưa đến nơi này cho đại thiếu gia.

Mộc Từ Tu càng nhíu mày: "Không có lần thứ hai."

"Vâng."

"Thôn trang và suối nước nóng bên kia tu chỉnh lại một chút, thêm vài con bướm và một ít hoa cỏ..." Lời vừa ra khỏi miệng, Mộc Từ Tu mới phát giác ra được mình đang nói cái gì, vội vàng ngừng lại: "Cái này tính sau, ngươi đi xuống đi."

"Vâng."

Mộc Từ Tu lại ngẩng đầu lên một lần nữa, đánh giá con bướm trong cái chai ở trên bàn, đem bức thư dính lên, rồi sau đó đứng dậy đi ra gần cửa sổ.

Đã qua giờ Tý, ngoài cửa sổ bóng đêm âm trầm, hắn đẩy cửa sổ ra, tức khắc liền có một trận gió lạnh thổi tới, trong gió còn kèm theo những bông tuyết: Tuyết lại rơi...

"Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì muôn đời khai thái bình... Tô Diêu, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?"

Tháng giêng, kinh đô bị bao trùm bởi một mảng tuyết trắng.

Trong hoàng cung, một đạo thân ảnh nho nhỏ hướng về phía trước điện tiến lên, hắn chạy nghiêng ngả, lảo đảo, không cẩn thận ngã vào tuyết, lại nhanh chóng bò dậy, lần nữa giãy giụa chạy về phía đại điện!

Hoàng đế đang đi về phía cửa đại điện, thị vệ thấy thế thì vội vàng xông tới, tiến lên ngăn lại: "To gan! Ngươi có biết chạy vào đại điện sẽ bị phán tội gì không?"

Đạo thân ảnh kia ngã xuống mặt đất, thị vệ vội vàng tiến lên xem xét, chỉ thấy y phục hắn đã ướt đẫm, cũng không biết chạy bao lâu rồi, y phục bên ngoài đều đã kết thành băng, gương mặt và môi tím xanh, khiến người ta cảm thấy lo lắng dị thường.

Đạo thân ảnh đó là Mộc Khanh Thần.

Hắn căn bản không để tâm đến những thị vệ đó, lập tức bò dậy, vẫn bướng bỉnh như cũ, chạy vào trong đại điện: "Mau cho ta qua! Mau cho ta qua! Ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn hoàng thượng làm chủ cho ta! Hoàng thượng, xin người cứu mạng!"

Bên trong điện, hoàng thượng đang cùng Ninh các lão chơi cờ, nghe thấy động tĩnh bên này thì hỏi: "Có việc gì mà ồn ào như vậy?"

"Hồi bẩm hoàng thượng, con vợ lẽ và Vinh Vương - Mộc Khanh Thần tới, đang ở cửa, ầm ĩ muốn gặp người."

"Hắn?" Trong mắt hoàng đế hiện lên một tia chán ghét: "Điện trước ồn ào như thế, không biết quy củ là gì nữa rồi sao?"

"Hoàng thượng, lão thần nghe thấy đứa nhỏ này cũng rất đáng thương, đến mười tuổi rồi mà vẫn chưa biết chữ, học được chữ xong việc đầu tiên làm chính là chép kinh phật cầu phúc cho mẹ cả, cũng coi như là có lòng hiếu thảo. Bây giờ hắn lại không quan tâm xông tới như thế, chẳng biết có sự tình quan trọng gì, không bằng gặp mặt một lần?"

Hai ngày này, hoàng thượng không cần xử lý chính vụ, thân thể trải qua điều dưỡng cũng tốt lên rất nhiều, tâm tình lại không tồi, liền gật gật đầu: "Để hắn vào đi."

Sau khi được cho phép, Mộc Khanh Thần ném thị vệ đang kéo hắn ra, chạy nhanh vào đại điện. Một đường hắn đi tới đều có tuyết đọng và nước đá, lúc này tiến vào đại điện, hai chân bị trượt, trực tiếp ngã xuống đất.

Hoàng đế nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, liền nghe được một tiếng "bịch", Mộc Khanh Thần dập đầu quỳ rạp xuống đất, bị trượt về phía trước một đoạn, bộ dáng chật vật kia khiến tâm tình vốn không vui vì bị quấy rầy của hắn chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.

Ninh các lão không nhịn được cười khẽ một tiếng, nói chuyện làm hòa hoãn không khí bên trong đại điện: "Đứa nhỏ này hẳn là biết bây giờ Tết nhất, vừa vào cửa liền dập đầu hành lễ với hoàng thượng đó!"

Hoàng đế gật gật đầu: "Đứng lên đi. Ngươi vội vội vàng vàng xông tới như vậy là có chuyện gì?"

Mộc Khanh Thần chậm rì rì bò dậy, nhưng không đứng dậy, mà quỳ trên mặt đất, thấy vệt nước trên người để lại trên mặt đất một đống dấu bẩn, chân tay luống cuống lấy ống tay áo xoa xoa trên mặt đất.

"Mộc Khanh Thần khấu kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Khanh Thần vô lễ, làm bẩn đại điện, lát nữa nhất định sẽ quét cho sạch sẽ."

Hắn nói rất chậm, giống hệt như gương mặt bị đông cứng, nhưng ngữ khí lại vô cùng chân thành, phối hợp với nước mắt không ngừng rơi xuống, trong im lặng lộ ra tính cách trẻ con và hồn nhiên, khiến người ta đau lòng.

Hoàng đế nhíu mày. Hắn tuy rằng là hoàng tử, nhưng lại không phải là con vợ cả và tiên hoàng, thời điểm còn trẻ đã từng chịu cảnh bị hoàng huynh chèn ép, cũng biết rằng con vợ lẽ trong rất nhiều gia tộc đều không thể sinh tồn. Đặc biệt là Mộc Khanh Thần, đã lớn đến mười tuổi rồi còn không biết chữ, cảnh ngộ này giống như có thể thấy được một chút.

"Không sao. Vào đông ngươi lại ướt đẫm cả người như vậy là có chuyện gì?"

Mộc Khanh Thần nhịn không được nức nở một tiếng, sau đó vội vàng lấy tay che miệng lại: "Tết nhất khóc không may mắn, nhưng Khanh Thần lại không có cách nào, chỉ có thể tới tìm hoàng thượng làm chủ... Oa..."

Mộc Khanh Thần nói xong lời cuối cùng, giống như tiểu hài tử khóc òa lên, nước mắt theo khuôn mặt rơi xuống, tí tách tí tách rơi trên mặt đất, trông vô cùng đáng thương. Lúc này cả người hắn lại ướt đẫm, mặt mày tái nhợt, khiến người ta không nhịn được mà đau lòng.

Ninh các lão đánh giá hài tử trước mắt, đi tới nâng hắn dậy, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc: "Hoàng thượng, trước tiên bảo người tìm xiêm y sạch sẽ cho đứa nhỏ này thay đi, bằng không hắn sẽ ốm mất."

Mộc Khanh Thần đứng dậy, y phục ướt đẫm ở trên người khiến hắn càng thêm đơn bạc, gầy yếu.

Hoàng đế nhìn y phục hắn, vạt áo và ống tay áo đều bị hỏng cả rồi, trên tay trái lại mang theo vết máu: "Tay ngươi sao thế?"

Mộc Khanh Thần run lên, "bộp" một tiếng quỳ trên mặt đất: "Mong hoàng thượng thứ tội, con... Con không cố ý mang theo cánh tay chảy máu này đến gặp người, tay của con..."

Ninh các lão tiến lên nhìn thoáng qua, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhíu mày: "Hoàng thượng, cánh tay của đứa nhỏ này bị chặt đứt, cần gặp thái y gấp."

"Ngươi đâu, truyền thái y!"

Mộc Khanh Thần khẩn trương phát run, nghe thấy thế thì sắc mặt trắng nhợt, trực tiếp lâm vào hôn mê.

Tô Diêu nghe được tin tức thì vội vàng chạy tới An Di Điện, sau khi được cho phép tiến vào mới phát hiện thái y đã khám xong mạch của Mộc Khanh Thần.

"Thần nữ tham kiến hoàng thượng. Ấu đệ không hiểu chuyện, quấy nhiễu người yên tĩnh, mong hoàng thượng thứ tội." Vừa vào cửa, Tô Diêu liền hành lễ, cúi đầu thỉnh tội.

"Không sao." Tuy rằng trong lòng hoàng đế nghi ngờ nặng, thậm chí còn có thể hạ thủ với cả nhi tử thân sinh của mình nhưng thời hắn còn trẻ cũng là một minh quân, không phải lúc nào cũng gϊếŧ người. Bây giờ một hài tử như Mộc Khanh Thần bị chặt mất một cánh tay, hắn không đến mức chẳng phân biệt thị phi mà xử phạt.

"Thần nữ đa tạ hoàng thượng khai ân. Không biết Khanh Thần hiện tại ra sao rồi?"

Hoàng đế nhìn về phía thái y, thái y vội vàng đáp lời: "Mộc công tử cả người ướt đẫm chạy tới trước điện, trên người bị thương nhiều chỗ do giá rét, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Tay trái bị gãy xương, vi thần đã hỗ trợ bó xương xong, may mắn không bị tổn thương nặng nề, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, hẳn là sẽ không để lại bệnh lý gì."

Tô Diêu nhẹ nhàng thở ra, cảm kích hành lễ với thái y: "Đa tạ thái y đại nhân."

"Mộc tiểu thư khách khí rồi. Hoàng thượng, vi thần cáo lui."

"Ngươi về đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.