(Quyển 1) Gian Phi Như Thử Đa Kiều

Chương 51



Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Thị vệ bước nhanh vào trong điện, mặc kệ Mộc Nam Túc dập đầu xin tha, trực tiếp đem người kéo xuống.

Mộc Lao sắc mặt tái nhợt, quỳ rạp trên đất, thân thể hơi hơi run rẩy. Đế vương giận dữ, xác chết trôi ngàn dặm, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy trực diện lửa giận của đế vương, áp bách đến mức sau lưng hắn giống như bị chặt đứt: "Mong hoàng thượng thứ tội, nô tài biết sai rồi. Về sau nhất định sẽ hòa ái với huynh đệ, không làm xằng bậy."

"Đi xuống đi." Nhi tử của Định Quận Vương còn xem như hiểu chuyện, với mặt mũi của hắn, không thể phạt Mộc Lao quá nặng, bất quá có một cái Mộc Nam Túc, cũng đủ để gϊếŧ gà dọa khỉ rồi.

"Vâng." Mộc Lao sắc mặt tái nhợt lui xuống.

Hoàng đế nhìn thoáng qua Tô Diêu đang đỡ Mộc Khanh Thần quỳ trên mặt đất, nhíu mày: "Các ngươi cũng lui cả đi."

"Nô tài đa tạ hoàng thượng." Mộc Khanh Thần mượn lực của Tô Diêu, cung kính hành lễ với hoàng đế rồi giãy giụa đứng dậy, chậm rãi lui xuống.

Hoàng đế nhìn qua bóng dáng hai người rời đi, quay đầu nhìn về phía bàn cờ đang đánh dở, ánh mắt u ám không rõ: "Ninh các lão, ngươi cảm thấy hài tử đó như thế nào?"

Trên mặt Ninh các lão mang theo ý cười khoan dung, giống như không hề phát hiện sự tìm tòi nghiên cứu trong giọng nói của đế vương: "Những hài tử bây giờ đều được nuông chiều hỏng cả rồi, ta nhớ rõ thời điểm hoàng thượng mười mấy tuổi đã đọc đủ tứ thư ngũ kinh, có thể đàm đạo với những học giả hàn lâm và nho sĩ thảo luận nhân, lễ."

Hoàng đế nghĩ đến khi trước, trên mặt lộ ra một tia cười nhạt, thần sắc cũng không căng lên như trước: "Không nghĩ tới Ninh các lão lại nhớ rõ như thế."

"Lão thần may mắn được dạy hoàng thượng một chút, đủ để vinh hạnh cả một đời, tất nhiên nhớ rành mạch rồi."

Hoàng đế cười một tiếng, tâm tình thoải mái hơn: "Trong một đám hài tử này, con vợ cả và Trang Vương - Mộc Văn Lễ còn xem như không tồi, những người khác thật sự quá khó nhìn, cần được dạy dỗ nhiều hơn."

"Hoàng thượng không cần phải lo lắng, Đại An triều có người sẽ không sao, để bọn họ từ từ học là được."

"Hy vọng là bọn họ biết chừng mực một chút, đừng náo lên như ngày hôm nay."

Ninh các lão rời khỏi An Di Điện, trực tiếp bảo người gọi Danh Thần tới đây, để hắn đi tra sự tình phát sinh trong cung, sự việc có lẽ không hề đơn giản như thế.

Trong An Phúc Cư, Tô Diêu đỡ Mộc Khanh Thần nằm xuống, sau đó nhìn về phía Cát Phúc đang quỳ trước cửa không dám ngẩng đầu lên: "Cát Phúc, nô tài đối xử tốt với chủ tử mới có thể sống lâu được. Hôm nay ngươi làm không tồi."

Cát Phúc thật cẩn thận ngẩng đầu, nhìn thấy khóe môi Tô Diêu mang theo ý cười, sự phòng bị trong lòng buông lỏng xuống: "Về sau nô tài nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với chủ tử, nếu có vi phạm sẽ không được chết tử tế."

Vốn dĩ hắn nghe lệnh Mộc Nam Túc, nhưng chỉ cần một lần làm việc không thuận lợi đã bị tránh mắng, đánh đập, sinh hoạt tại hậu cung này vô cùng khó khăn. Hiện giờ lại bị Mộc Khanh Thần nắm nhược điểm trong tay, chỉ có thể nghe lệnh chủ tử, hy vọng hai vị Mộc gia này bình an lâu một chút.

"Không cần phải tỏ lòng trung thành, ta và Khanh Thần sẽ không bắt ngươi làm ra việc lừa trên gạt dưới. Ngươi chỉ cần ăn ngay nói thật, tựa như hôm nay là tốt rồi, hiểu chưa?"

"Vâng, nô tài hiểu rồi."

"Lui xuống đi."

Chờ khi Cát Phúc lui xuống xong, Tô Diêu ngồi vào mép giường, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía Mộc Khanh Thần: "Nói một chút đi, tại sao ngươi lại làm như vậy?"

Mộc Khanh Thần giãy giụa ngồi dậy dựa vào đầu giường, trong ánh mắt mang theo tia sáng, cười hì hì nói: "Tỷ tỷ, biểu hiện ngày hôm nay của ta không tồi phải không? Mọi việc đều dựa theo phân phó của ngươi, khiến hoàng thượng không sinh ra nghi ngờ với ta, còn trừng phạt Mộc Lao và Mộc Nam Túc thật nghiêm khắc."

Tô Diêu nhướng mày, đảo mắt qua cánh tay bị bó của hắn, trong mắt trầm xuống: "Đem chính mình lăn lộn thành cái dạng này, còn nói là không tồi?"

Mộc Khanh Thần sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn cánh tay của mình, không chút để ý lắc lắc đầu: "Ta nghe đại phu nói rồi, chỉ cần chăm sóc miệng vết thương một chút thì sẽ không để lại tàn tật gì. Thời điểm ta động thủ đánh gãy cánh tay cũng vô cùng chú ý, bất quá chỉ là đau một chút thôi, sự khổ cực này ta vẫn có thể chịu được."

Trong lòng Tô Diêu phức tạp. Lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã cảm thấy đứa nhỏ trước mắt này hung ác như một con sói con, chỉ cần có cơ hội là có thể cắn địch nhân mất một tiếng thịt, không nghĩ tới hắn đối với chính mình cũng nhẫn tâm như vậy.

Thấy Tô Diêu không nói lời nào, trên mặt cũng không có ý cười, sự vui mừng trong mắt Mộc Khanh Thần dần dần biến mất: "Ta làm như vậy để Mộc Lao và Mộc Nam Túc bị giáo huấn thật nặng mà thôi, tỷ tỷ không cao hứng sao?"

"Vì để bọn hắn bị giáo huấn thật nặng, nên ngươi để mình bị thương đến như vậy cũng đáng?"

"Tất nhiên đáng giá! Ta không đọc nhiều sách vở, nhưng từng nghe người khác nói, oan gia ngõ hẹp người dũng cảm thì thắng, giống như tỷ tỷ nói, bọn họ có thân phận muốn thể diện, mà ta không cần, bất quá chỉ là bị thương một cánh tay, mà bọn họ lại bị té một cái thật đau, sự mua bán này cũng thật có lời!"

Tô Diêu lắc lắc đầu, ngước mắt chăm chú nhìn Mộc Khanh Thần, thần sắc nghiêm túc nói: "Ta không cho là như vậy, oan gia ngõ hẹp người dũng cảm thắng không sai, nhưng ngươi làm như thế không phải là dũng mãnh, mà là lỗ mãng! Dựa vào biện pháp ta bày ra lúc trước, chỉ cần ngươi đến ồn ào trước mặt hoàng thượng, nắm chắc sự đúng mực, cũng có thể khiến bọn họ té ngã như thế."

"Nhưng hiệu quả bây giờ không phải càng tốt hơn hay sao?" Mộc Khanh Thần có chút không hiểu lắm, rõ ràng bây giờ mục đích đã đạt được, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn mong đợi, vì sao Tô Diêu lại không cao hứng?

"Vậy còn ngươi thì sao?" Tô Diêu nhìn vào mắt Mộc Khanh Thần, thanh âm hơi trầm xuống.

"Ta?" Mộc Khanh Thần không hiểu: "Ta thì làm sao?"

Tô Diêu nhíu mày, đánh giá thần sắc của hắn, trong lòng thế nhưng lại cảm thấy không thoải mái.

Nàng từ xưa đến nay đều vô cùng yêu quý chính mình, cho dù là ở trong cô nhi viện cũng ra sức để mình sống được thoải mái, bởi vì nàng biết mạng người chỉ có một, nàng đã bị cha mẹ vứt bỏ, nếu chính mình cũng tự sa ngã, thì tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?

"Khanh Thần, ta không hy vọng ngươi xảy ra chuyện gì."

Mộc Khanh Thần bỗng nhiên sửng sốt, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Tô Diêu, trong ánh mắt có một cảm giác xúc động chui từ dưới đất lên: "Ngươi nói cái gì?"

Tô Diêu giơ tay đỡ lấy bả vai Mộc Khanh Thần, trong ánh mắt mang theo một tia kiên định hiếm thấy: "Ta nói, ta không hy vọng ngươi xảy ra chuyện gì."

Nàng còn muốn đẩy Mộc Khanh Thần đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nghĩ đến sau khi hắn lên làm hoàng đế, chính mình có thể đi theo hưởng thụ vinh hoa phú quý, cho nên chưa đạt được mục tiêu phía trước, nàng sẽ không nhìn hắn đem chính mình lăn lộn thành cái dạng quỷ.

Ngực Mộc Khanh Thần khó chịu, hắn là con vợ lẽ của Vinh Vương phủ, từ khi sinh ra đã có người không ngừng nói bên tai hắn, hắn là đồ đê tiện, mạng của hắn không đáng tiền.

Ở trong Vinh Vương phủ, hắn ăn ở còn không bằng một hạ nhân, phụ thân không thèm quan tâm tới hắn dù chỉ trên danh nghĩa, thậm chí mỗi lần gặp mặt nếu không phải răn dạy hắn thì chính là trừng phạt hắn, dần dần hắn cũng cảm thấy mình giống như những gì mọi người xung quanh nói, hắn là đồ đê tiện, mạng của hắn không hề đáng tiền!

Cho nên, hắn xuống tay với mình không hề do dự gì, thậm chí còn nghĩ rằng, bất quá không ổn thì cánh tay này bị tàn phế mà thôi, chẳng có gì to tát cả.

Nhưng hiện tại lại có người nói với hắn, không hy vọng hắn xảy ra chuyện gì...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.