(Quyển 1) Gian Phi Như Thử Đa Kiều

Chương 59



Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Sắc mặt Vinh Vương phi thanh lãnh, nhấc chân bắt lấy vạt áo của Xuân Ninh, đá văng ra: "Thế này là loại lời nói gì chứ, nữ tử lớn lên phải gả cho người ta, giúp chồng dạy con mới là bổn phận cần làm. Niệm tình ngươi ở bên cạnh hầu hạ ta lâu như thế, ta cho ngươi mười lượng bạc làm của hồi môn, những đồ vật ngươi sở hữu ở trong phủ đều có thể mang đi. Cái này đã xem như là ân điển rồi, còn không mau dập đầu tạ ơn?"

Xuân Ninh vội vàng lắc đầu: "Không, Vương phi, nô tỳ không nghĩ sẽ gả đi, nô tỳ vẫn muốn tiếp tục hầu hạ người, đời này sẽ không gả cho ai hết."

"A... Ta cũng không thể chậm trễ ngươi được. Chu ma ma, còn không mau gọi người đem nàng kéo xuống! Phái hai người thu xếp cho nàng thật chỉnh tề, hai ngày sau đưa nàng ra khỏi phủ đi!"

"Không, Vương phi tha mạng!" Xuân Ninh khóc tới mức cả người phát run, cháu trai người bà con xa của Chu ma ma kia chính là một tên ác ôn, hắn cũng đã từng định hôn, bất quá hắn đánh cược thua nên đem người đính hôn với mình bán đi, sau đó đem của cải trong nhà lăn lộn đến không còn gì, nàng gả qua đó căn bản không có một con đường sống nào: "Mong Vương phi khai ân, mong Vương phi khai ân!"

Vinh Vương phi không kiên nhẫn nhíu nhíu mày: "Kéo xuống đi!"

Chu ma ma vội vàng kêu hai người vào, nhưng Xuân Ninh quỳ trên mặt đất lại không đợi người tới gần đã trực tiếp bò dậy đập đầu vào cây cột bên cạnh.

Nàng ôm quyết tâm phải chết, đâm rất mạnh, trên đầu trực tiếp bị thương một mảng to. So với việc gả cho tên ác ôn đó rồi bị tra tấn đến chết, ngược lại không bằng trực tiếp chết, còn được sạch sẽ một chút.

Mộc Nghi Hoa bên cạnh nhăn nhăn mày, ngữ khí khinh bạc, lời nói ra có thể áp chết người khác: "Hay thay cho một cái nô tỳ tốt, thế nhưng lại dám lấy phương thức này cưỡng bức chủ tử!"

Thần sắc Vinh Vương phi không biến chuyển gì: "Chu ma ma, ngươi xem người đã chết chưa?"

Chu ma ma nhanh chóng tiến lên, vươn ngón tay ra đặt dưới mũi của Xuân Ninh xem xét: "Hồi bẩm Vương phi, vẫn còn một chút hơi thở."

"Vậy kéo xuống rồi tìm đại phu tới, xem xét cho nàng ta một chút, đừng chậm trễ việc xuất giá."

Làm hỏng việc của chủ tử, muốn chết cũng không thể dễ dàng như vậy!

"Vâng."

Mộc Từ Tu vừa lúc đi vào cửa, nhìn thấy người bên cạnh kéo Xuân Ninh xuống, ánh mắt lãnh đạm hơi giật giật: "Khấu kiến mẫu thân."

"Không phải con đã theo phụ thân đi trấn an nạn dân sao? Tại sao lại trở về nhanh như vậy?" Nháy mắt, trên mặt Vinh Vương phi đã mang theo ý cười, nhanh chóng bảo người bưng nước trà, điểm tâm tới.

Mộc Từ Tu bình tĩnh ngồi xuống, giống như một màn vừa rồi không hề tồn tại vậy: "Năm sau khi tuyết đọng đã tan đi, nhóm nạn dân đã được an trí thỏa đáng, sau đó có thể thở phào nhẹ nhõm rồi."

"Vậy là tốt rồi, lúc trước còn bởi câu nói vì muôn đời khai thái bình kia, hoàng thượng đã có phê bình kín đáo đối với Vinh Vương phủ chúng ta, thậm chí tiền cứu tế cũng bị đình trệ, cũng may Vinh Vương phủ chúng ta có một chút căn cơ, miễn cưỡng không làm cho bá tánh chịu khổ. Con đã khổ rồi, theo phụ thân hối hả ngược xuôi, vào đông đều gầy đi không ít."

"Không sao, ngày hôm qua ta nghe người khác nói đầu người lại đau, đã tìm đại phu đến xem chưa?"

"Bệnh cũ thôi, ăn như thế một ít thuốc cũng không dùng được, tùy nó đi."

"Ta đã cho người tìm danh y ở khắp Vinh Thành, nghĩ rằng rất nhanh sau đó sẽ có tin tức, nhất định có thể giúp mẫu thân trừ bỏ căn bệnh này." Trên mặt Mộc Từ Tu mang theo một chút quan tâm, ngữ khí bình thản, đôi mắt lãnh đạm bình tĩnh không gợn sóng, khiến người ta không đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì: "Còn có một việc nữa, mẫu thân hẳn là đã biết được, Tô Diêu gửi thư từ kinh đô, hy vọng chúng ta đưa tới một phần danh sách những người có thể dùng được trong kinh đô."

Vinh Vương phi theo bản năng nhíu mày lại.

Mộc Nghi Hoa bên cạnh chậm rãi mở miệng: "Thế lực bên trong kinh đô đều do chúng ta hao hết tâm tư, tiêu phí vô số nhân lực, tài lực mới có thể ổn thỏa xếp vào được. Trước mắt hoàng thượng lại nhìn chằm chằm Vinh Vương phủ chúng ta, nếu dễ dàng điều động, có thể liên lụy tới nhiều người hơn nữa hay không?"

Mộc Từ Tu ngước mắt nhìn Mộc Nghi Hoa một cái, thấy khuôn mặt mỹ lệ tinh xảo kia, trong đầu lại chợt hiện lên bộ dáng của Tô Diêu, khiến hắn không khỏi nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên.

Vinh Vương phi vẫn chưa sốt ruột phản bác: "Từ Tu, trong lòng con nghĩ thế nào?"

Đứa con trai này có chủ ý cực kỳ rõ ràng, nếu hắn không đồng ý sẽ trực tiếp từ chối hoặc làm lơ không để ý, nhưng hắn lại đem lời nói này đến trước mặt bà ta, đó chính là ngầm đáp ứng.

"Ta cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, nghĩ rằng nên đem một ít người trong cung tiết lộ cho nàng."

Ý cười trên mặt Vinh Vương phi càng thêm lãnh đạm: "Từ Tu, con tựa hồ như đối với Tô Diêu này phá lệ chú ý tới?"

"Mẫu thân, thứ Tô Diêu kia thế thân là thân phận của Nghi Hoa muội muội, Vinh Vương phủ chúng ta đem con vợ lẽ như Mộc Khanh Thần đưa vào hoàng cung đã khiến hoàng thượng bất mãn rồi, nếu thân phận thật sự của nàng lại bị tiết lộ ra, chỉ sợ hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng."

"Lúc trước chúng ta quyết định đưa Tô Diêu vào hoàng cung chính là để nàng ta thay Nghi Hoa đi tìm chết. Con cho nàng năm vạn lượng bạc, ta biết nhưng không ngăn lại đã xem như tận tình tận nghĩa lắm rồi. Bây giờ con còn muốn đem thế lực Vinh Vương phủ chúng ta đau khổ kinh doanh mới có được cho nàng mượn dùng, ta thật sự không rõ con muốn làm cái gì."

"Mẫu thân, tình thế bên trong kinh đô phức tạp, sau khi người cùng phụ thân thương nghị xong, sở dĩ kiên quyết không cho con nhập kinh chính là vì cảm thấy hoàng thượng không có khả năng thật lòng muốn lựa chọn ra một người thừa kế, nhưng vạn nhất người và phụ thân đoán sai thì sao? Trước mắt thế lực của Vinh Vương phủ chúng ta còn chưa đủ để chống lại triều đình, bây giờ lại còn tiêu hao vào đợt thiên tai mùa đông này, càng không thể lấy cứng chọi cứng được..."

Vinh Vương phi mở miệng ngắt lời Mộc Từ Tu: "Những thứ con nói ta đều biết rõ, nhưng những việc có quan hệ gì với Tô Diêu kia chứ? Chẳng lẽ, một nữ tử nho nhỏ như nàng còn có thể giúp Vinh Thành chúng ta giải quyết tình thế nguy hiểm này?"

"Mẫu thân, Tô Diêu đã không còn ký ức ngày trước, hoàn toàn đem chính mình trở thành người của Vinh Vương phủ. Nếu chúng ta là địch nhân của Vinh Vương phủ, thì chính là địch nhân của nàng, hiện tại tình cảnh của nàng không tốt, liên tiếp cùng Mộc Trân Trân kia đối thượng, nhưng lại không bị rơi xuống thế hạ phong một chút nào, có thể thấy được nàng có tâm tư thông minh hơn người. Nếu như chúng ta lại đưa cho nàng một thanh chủy thủ, người nói xem, nàng có thể giúp chúng ta cắt cổ địch nhân hay không?"

Đầu ngón tay Vinh Vương phi hơi chuyển động: "Từ Tu, Tô Diêu kia chính là nha đầu bình thường ở nông thôn, con không khỏi quá để mắt đến nàng rồi."

"Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì muôn đời khai thái bình..." Mộc Từ Tu nâng mắt lên, thẳng tắp nhìn về phía Vinh Vương phi: "Có thể nói ra được lời này, mẫu thân còn cảm thấy nàng là nha đầu bình thường ở nông thôn sao?"

Ngón tay Vinh Vương phi đột nhiên bị buộc chặt lại, vòng ngọc trên cổ tay đụng chạm với bàn, phát ra một tiếng vang nặng nề. Bà ta giơ tay xoa xoa vòng ngọc, trong mắt hiện lên một tia trầm xuống: "Con không phải đã nói đây là có người có ý định hãm hại, đem những lời này đổ lên trên đầu Vinh Vương phủ chúng ta sao?"

"Hôm nay tin tức bên trong kinh đô mới đưa tới, những lời này xác thật xuất phát từ miệng của Tô Diêu."

"Làm sao có thể! Thân thế của Tô Diêu kia ta đã điều tra hai lần, xác nhận không có bất cứ sai sót gì. Phụ thân nàng chỉ là một tiên sinh dạy học bình thường ở nông thôn, thi tú tài cũng là miễn cưỡng đứng chót, người như vậy làm sao có thể nói ra lời này được?"

"Có lẽ không liên quan gì đến phụ thân nàng."

"Không liên quan đến phụ thân nàng, thế cùng ai..." Vinh Vương phi đột nhiên ngừng câu chuyện lại, ngước mắt nhìn về phía Mộc Từ Tu, trong ánh mắt mang theo sự hoài nghi: "Con muốn nói, những lời này là Tô Diêu tự mình nghĩ ra?"

"Mặc kệ có phải là do nàng tự mình nghĩ ra hay không, có thể nói ra được lời này đã không phải là người thường rồi. Ta đã cho người làm thử nàng một chút, xác nhận rằng Tô Diêu kia thật sự còn nhớ những ký ức trong quá khứ nữa hay không. Nếu nàng còn nhớ rõ, vậy dựa theo kế hoạch trước kia mẫu thân chuẩn bị tốt, đem nàng đẩy ra chịu chết thay cho Nghi Hoa, chuyện sau đó tính toán sau. Nếu nàng không nhớ rõ, vậy nàng sẽ trở thành người Vinh Vương phủ có thể lợi dụng được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.