(Quyển 1) Gian Phi Như Thử Đa Kiều

Chương 62



Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Tề ma ma cúi đầu cung kính đứng ở bên cạnh: "Có những việc gì cần nô tỳ đi an bài thì mong thái hậu phân phó."

"Không vội, sự tình muốn một chuyện thì một chuyện sẽ tới. Trong yến hội, Tô Diêu hai lần đè ép sự nổi bật của Trân Trân, khiến con bé vẫn còn canh cánh trong lòng đến bây giờ, ta muốn cho nàng nếm chút khổ sở. Hương trong tiểu phật đường vẫn còn châm sao?"

"Theo sự phân phó của người, vẫn luôn châm!"

"Vậy ngươi nhất định phải quan sát thật kỹ, nhất định không thể để hương trong đó bị hết, đó chính là đại bất kính với Phật Tổ." Thái hậu vừa lòng gật gật đầu: "Ai gia ngủ một lát."

"Vâng."

Tề ma ma hầu hạ thái hậu đi ngủ, sau đó mới đóng cửa điện lại rồi đi ra ngoài.

Thị nữ bên cạnh vội vàng bưng chén trà lên: "Ma ma hôm nay đã lao lực cả một ngày rồi, vô cùng vất vả, uống một ngụm trà nghỉ ngơi đi."

"Có thể được hầu hạ thái hậu nương nương là phúc khí của những nô tỳ như chúng ta, cho dù mệt nhọc thì trong lòng vẫn cao hứng."

"Nói cũng phải, chỉ tiếc nô tỳ không có phúc khí thâm hậu như ma ma, có thể thường xuyên bầu bạn ở bên cạnh thái hậu nương nương."

"Chỉ cần các ngươi trung thành làm việc, về sau tất nhiên sẽ có nhiều cơ hội."

"Vâng, chúng nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực." Thị nữ thấy Tề ma ma đã uống được một nửa, vội vàng duỗi tay đem chén trà đặt ở trong lòng bàn tay: "Ma ma, mới vừa rồi thị nữ Lãm Thúy Hiên có tiến đến dò hỏi một chút, muốn biết rằng vị Mộc tiểu thư kia bao giờ mới có thể trở về?"

"Kinh phật dùng để cung phụng hai tháng sau yêu cầu gần trăm cuốn, Mộc tiểu thư tâm địa thiện lương, lại rất có tuệ căn, bởi vậy mới chủ động đáp ứng giúp thái hậu nương nương chép, chuyện này chính là công đức vô cùng, tất nhiên không thể bỏ dở giữa chừng được."

Thị nữ ý cười đầy mặt: "Như vậy thì xem ra, vị Mộc tiểu thư kia chỉ sợ là phải chép một đoạn thời gian rồi."

Tề ma ma gật gật đầu: "Ngươi đi nhìn một cái đi, hương trong tiểu phật đường còn châm hay không? Thái hậu nương nương phá lệ phân phó qua, nhất định phải thời thời khắc khắc châm hương trong đó."

"Vâng, nô tỳ đi ngay đây."

Trong Lãm Thúy Hiên, Mộc Khanh Thần đi đi lại lại, ánh mắt cơ hồ có thể tùy thời trào ra lo lắng. Nhìn thấy Ngọc Phù trở về thì vội vàng đi lên đón: "Ngọc Phù, như thế nào rồi, có tin tức của tỷ tỷ chưa?"

"Nô tỳ nhờ người nghe ngóng được, thái hậu nương nương để tiểu thư ở trong phật đường hỗ trợ chép kinh phật, nói là muốn dùng để cung phụng hai tháng sau ở chùa Vạn Hoa."

"Buổi sáng đến bây giờ cũng đã là cả ngày rồi, cho dù là chép kinh phật cũng không thể không cho người trở về đấy chứ?" Lão yêu bà thái hậu kia vẫn luôn ngứa mắt với tỷ tỷ, lại có Mộc Trân Trân ở bên cạnh khua môi múa mép cổ vũ, bị bà ta tóm được cơ hội, chắc chắn sẽ tra tấn tỷ tỷ.

Nghĩ đến đây, Mộc Khanh Thần không ngồi được nữa: "Không được, chúng ta phải nghĩ cách cứu tỷ tỷ ra."

Sắc mặt Ngọc Phù trở nên hơi trắng: "Trước mắt chúng ta ở trong cung tứ cố vô thân, có thể tìm ai giúp đỡ chứ? Đúng rồi, Mộc công tử, chẳng lẽ công tử không thể nhờ ngươi trong Vinh Vương phủ giúp sao? Tuy rằng Vinh Vương phủ ở tận Vinh Thành xa xôi, nhưng ở trong cung hẳn là cũng có một chút thế lực có thể dùng được."

Nhắc tới Vinh Vương phủ, trong lòng Mộc Khanh Thần hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Người trong Vinh Vương phủ không nghĩ cách để tỷ đệ chúng ta dồn vào chỗ chết là đã tốt lắm rồi, làm sao có khả năng lại ra tay giúp đỡ chứ?"

Sắc mặt Ngọc Phù càng thêm khó coi, một lúc lâu sau, nàng dùng sức mím chặt môi, trong ánh mắt hiện lên vẻ quyết đoán: "Mộc công tử, nô tỳ không thể ra khỏi hậu cung, cho nên cần làm phiền người đi tìm Ninh các lão, đem tình cảnh của tiểu thư ở trong cung báo cho đối phương, hy vọng lão nhân gia có thể nể tình gặp mặt một lần mà ra tay tương trợ."

"Ninh các lão? Người đó sẽ giúp tỷ tỷ sao?"

"Không chắc chắn, nhưng hiện giờ chúng ta chỉ có thể ra sức tìm kiếm sự giúp đỡ, không còn lối ra nào khác." Nếu như tiểu thư bị nhốt ở Từ An Cung, chỉ sợ kinh phật cũng chép không xong, cả người đã bị phế đi rồi.

Thủ đoạn của vị thái hậu nương nương kia, toàn bộ hậu cung chỉ sợ cũng không mấy người có thể chịu nổi.

Mộc Khanh Thần gật gật đầu: "Được, ta đi cầu kiến Ninh các lão."

"Vậy nô tỳ đi tìm An Bình quận chúa một chút, xem nàng có thể tìm một chút quan hệ và tâm phúc hay không."

Mộc Khanh Thần lui về phía sau hai bước, chắp tay khom lưng hành lễ với Ngọc Phù: "Đa tạ Ngọc Phù tỷ tỷ."

Ngọc Phù vội vàng lắc mình tránh né: "Mộc công tử đây là đang làm cái gì? Người muốn thiết sát nô tỳ sao?"

"Tỷ tỷ của ta từng nói, dệt hoa trên gấm dễ, đưa than giữa ngày đông mới khó, hiện giờ tình cảnh của chúng ta khó khăn, Ngọc Phù tỷ tỷ vẫn nguyện ý khuynh lực tương trợ như trước, phần ân tình này Khanh Thần xin khắc ghi, ngày sau nếu có cơ hội tất sẽ báo đáp."

Ngọc Phù vội vàng lắc đầu: "Không dối gì Mộc công tử, nô tỳ làm như vậy cũng có tư tâm của chính mình, nô tỳ trung thành không hầu hạ hai chủ tử, nếu nô tỳ đã nhận tiểu thư làm chủ tử, tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực."

Mộc Khanh Thần gật gật đầu, lại lần nữa chắp tay nói: "Đa tạ." Nói xong thì lưu loát quay người chạy ra khỏi Lãm Thúy Hiên, hướng về phía Thái Học Viện mà chạy.

Trong tiểu phật đường, sắc mặt Tô Diêu tái nhợt, đầu càng đau lợi hại, mùi hương nồng đậm truyền vào chóp mũi khiến ngực nàng ghê tởm từng trận, bút lông cầm trong tay cũng không thể nào ngăn được sự run rẩy.

Nàng buông bút lông ra, hơi hơi dùng sức gõ gõ đỉnh đầu bằng ngón tay đã bị đông cứng, rồi sau đó đứng dậy dọc tiểu phạt đường hoạt động hai vòng, lúc này mới cảm thấy cả người tỉnh táo lên rất nhiều.

Cửa sổ đều bị quan sát vô cùng chặt chẽ, từ bên trong căn bản không thể nào mở ra được, cửa sổ dùng giấy để dán lên, trong phòng không có ánh sáng. Nàng chỉ cảm thấy mình đã ở nơi này ngây ngốc rất lâu rồi, lại căn bản không thể nào phân biệt được bây giờ là ban ngày hay đêm tối.

Ngoài cung, Mộc Khanh Thần vận khí không tồi, hắn vừa mới chạy đến Thái Học Viện đã nhìn thấy Ninh các lão chuẩn bị đi ra ngoài cửa, vì thế không chút nghĩ ngợi xông lên phía trước, "bộp" một tiếng quỳ gối trước mặt Ninh các lão: "Mộc Khanh Thần mong Ninh các lão cứu tỷ tỷ của con!"

Hộ vệ bên cạnh đã chuẩn bị tiến lên, Ninh các lão giơ tay ngăn lại: "Mộc tiểu công tử đây là đang làm cái gì? Mau đứng dậy đi."

Cánh tay treo ở trước ngực của Mộc Khanh Thần không chút nhúc nhích, hắn dứt khoát cúi xuống đụng đầu trên mặt đất, trực tiếp không đứng dậy nổi: "Tỷ tỷ của con sống chết không rõ, cả ngày hôm nay đều không thấy bóng dáng, Khanh Thần không biết nên tìm ai hỗ trợ, cho nên chỉ có thể tới cầu ngài giúp đỡ."

"Ngươi đứng dậy đi đã, người khác đi đến còn tưởng lão phu gây khó dễ với một tiểu hài tử như ngươi đấy."

"Mong Ninh các lão đáp ứng, Khanh Thần thật sự đã cùng đường, bằng không cũng sẽ không làm phiền tới trước mặt ngài."

"Mộc tiểu thư đang ở trong cung, có hoàng thượng và thái hậu nương nương cẩn thận chăm sóc, làm sao có thể xảy ra chuyện được? Mộc công tử đi về trước đi, nói không chừng lúc ngươi trở về đã có thể nhìn thấy Mộc tiểu thư rồi. Lão phu còn có chuyện, phải đi trước." Nói xong, không cho Mộc Khanh Thần cơ hội tiếp tục mở miệng, trực tiếp mang theo người rời đi.

"Ninh các lão." Mộc Khanh Thần không màng đến cánh tay đang đau đớn, giãy giụa bò lên: "Ninh các lão, mong ngài cứu tỷ tỷ của ta, nàng bị..."

"Phong Khởi, Mộc công tử mệt mỏi, đưa hắn trở về An Phúc Cư." Ninh các lão khẽ nhíu mày, khí thế quanh thân không giận tự uy.

"Vâng, đại nhân." Thị vệ tiến lên, một tay khống chế Mộc Khanh Thần, cường ngạnh mang hắn ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.