(Quyển 1) Gian Phi Như Thử Đa Kiều

Chương 64



Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Tô Diêu giật mình, dùng tay xoa bóp đầu gối và hai chân. Thời gian dài như vậy, bên ngoài cửa sổ vẫn luôn có người nhìn chằm chằm, thường thường còn có người tiến vào đổi hương, cho nên nàng chỉ có thể bảo trì tư thế ngồi quỳ chép kinh, đầu gối và hai chân sớm đã đau đến không còn cảm giác gì.

Bóp nhẹ một lúc, Tô Diêu ngửa đầu dựa vào cây cột, suy nghĩ dần dần bay xa.

Ở nơi an tĩnh và tối tăm như thế, không nghe được bất cứ tiếng vang nào từ bên ngoài truyền đến, chỉ có thể làm bạn với tiếng hít thở của chính mình, loại cảm giác này dường như có thể bức con người ta đến phát điên.

Ngọn nến trên bàn đã thiêu đốt gần hết. Không bao lâu sau, ngọn đuốc hơi nghiêng ngả, rơi xuống những tàn đuốc cuối cùng.

Bên trong phật đường tức khắc lâm vào một mảnh hắc ám, thân thể Tô Diêu dựa vào cây cột nắm thật chặt, nỗ lực trừng lớn mắt, lại không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào. Nàng hơi hơi động ngón tay, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay, rốt cuộc cũng cảm thấy một tia ấm áp.

Bóng đêm đầy áp lực, phảng phất giống như muốn đánh tan tâm trí người ta, hồi ức khi còn nhỏ giống như những cây cỏ nước leo lên trên người nàng, từng chút quấn quanh, sau đó kéo nàng xuống dưới.

Tô Diêu đột nhiên hít vào một hơi, dùng sức cắn đầu lưỡi mình để tỉnh táo hơn một chút, thầm nói ở trong lòng. Nơi này không phải cô nhi viện, nàng sẽ không bị giữ lại, nàng có thể đi ra ngoài, nàng nhất định có thể đi ra ngoài!

Trấn an chính mình vài lần, nhưng trong lòng vẫn hốt hoảng như cũ, Tô Diêu đứng dậy, nhẹ nhàng hoạt động tay chân, nhảy hai cái tại chỗ. Nàng cần tìm cách di dời sự chú ý của mình, bằng không, đêm tối thế này nàng sợ bản thân không chịu đựng nổi.

Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên một câu đồng dao khi còn nhỏ từng được nghe, nàng lớn tiếng nói ra: "Lang tới rồi, hổ tới rồi, lão hòa thượng cõng cổ tới rồi. Hướng nào tàng, trong miếu tàng, trong miếu có cái tiểu nhị lang. Nhị Lang, Nhị Lang ngươi giữ nhà, ta thượng nam oa đi trộm dưa. Ngươi ăn da, ta ăn nhương, ngày mùa hè chói chang hảo thừa lương..."

Sở Phi Diễn chậm rãi đi đến bên cửa sổ, vừa mới đứng yên liền nghe được một đoạn lời nói như vậy, không khỏi ngừng lại.

Danh Thần chớp chớp mắt, ấn tượng đối với Tô Diêu lại đổi mới lần nữa: Vị Tô cô nương này đúng là tâm lớn...

Tô Diêu ngữ khí dồn dập nhắc lại một lần rồi lại một lần, cảm thấy tâm tư vững vàng lên không ít, vội vàng mở miệng lần nữa, thanh âm lớn hơn so với vừa nãy rất nhiều: "Lang tới rồi, hổ tới rồi..."

Sở Phi Diễn cất bước, đi đến chỗ cửa sổ của Phật đường, quay đầu nhìn Danh Thần phía sau: "Đưa hai ngọn nến vào."

"Tuân lệnh chủ tử."

Tô Diêu đang nói đến đoạn "Ta thượng nam oa đi trộm dưa", bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang truyền đến từ bên cửa sổ, ngay sau đó có tiếng đồ vật rơi xuống mặt đất. Trong lòng nàng run lên, phía sau lưng có thêm một tầng mồ hôi lạnh.

Khi còn nhỏ, nàng từng bị một lão nhân nhận nuôi. Sinh sống ở bên cạnh hắn không được bao lâu thì liền phát hiện ra đó là súc sinh khoác lớp mặt nạ người, thật vất vả trốn về cô nhi viện, lại vị viện trưởng lấy cái cớ không nghe lời ném tới phòng tối.

Cái phòng tối nho nhỏ kia là ác mộng của những hài tử trong cô nhi viện. Không có cửa sổ, không có ánh sáng, không được ngủ, không có tiếng động... Cho dù nàng kêu khóc, giãy giụa ở bên trong như thế nào cũng chưa từng có ai đem nàng thả ra...

Sau này nàng học được cách diễn kịch, học được cách lừa gạt nịnh nọt, học cách nên sinh hoạt như thế nào, dần dần những người nàng quen biết càng ngày càng tốt hơn. Sau đó lại đặt chân vào giới giải trí, càng là hô mưa gọi gió đến mức không ai có thể so sánh. Nhưng không ai biết được, nàng tình nguyện đánh đổi hết thảy, chỉ cần một người tới nắm lấy tay nàng, giúp đỡ nàng đi ra khỏi căn phòng tối tăm kia...

"Ai?"

Tô Diêu dùng sức ngồi xổm lên, sờ soạng về phía có thanh âm truyền đến. Cũng may khoảng cách của nàng với chỗ kia không xa, sờ soạng không bao lâu thì liền cảm giác đầu ngón tay chạm vào một đồ vật nào đó, khiến nàng sợ tới mức run lên trong lòng, đột nhiên ngồi dậy, một hồi lâu sau mới lại vươn tay ra: "Ngọn nến... Là ngọn nến..."

"Xin hỏi là ai ném ngọn nến vào trong thế?"

Tô Diêu mở miệng, nhưng vẫn không được đáp lại như cũ, nàng gắt gao nắm ngọn nến đặt ở trong ngực, lần nữa mở miệng: "Mặc kệ ngươi là ai, đa tạ ngươi đã đưa ngọn nến vào cho ta. Xin hỏi ngươi có mồi lửa không?"

Bên ngoài cửa sổ, Danh Thần ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Sở Phi Diễn: Có ngọn nến nhưng không có mồi lửa cũng uổng phí...

Sở Phi Diễn giữa mày giật giật, trong lòng nghĩ có nên gọi Phong Khởi trở về không, Danh Thần dạo gần đây càng ngày càng khiến người ta cảm thấy lo lắng.

Thấy Sở Phi Diễn không lên tiếng phản đối, Danh Thần móc ra một cái mồi lửa từ trong lòng, mở nắp ra thổi thổi, nhìn thấy có ánh lửa tỏa ra thì mới ném vào bên trong cửa sổ.

Trong bóng tối nhìn thấy một chút ánh sáng, Tô Diêu vội vàng duỗi tay cầm lấy, sau đó cẩn thận đưa mồi lửa tới gần ngọn nến.

Ngọn nến nho nhỏ bốc cháy, Tô Diêu thật cẩn thận che chắn ánh nến trong tay, bỗng nhiên giơ lên rồi tươi cười.

Ngoài cửa sổ, Sở Phi Diễn nhìn Tô Diêu quỳ ở mép giường, nàng mặc một thân váy áo màu lam, không trang điểm, không trang sức, lúc này sắc mặt tái nhợt, trên trán mang theo từng trận mồ hôi lạnh, buồn cười thay là khuôn mặt xưa nay chưa từng xán lạn, bây giờ lại phảng phất như đóa hoa nở rộ, tràn đầy sinh cơ, mỹ lệ tựa ảo mộng.

Sự bình tĩnh xưa nay trong mắt Sở Phi Diễn hơi hơi gợn sóng, không biết đã bao lâu rồi hắn mới gặp được một nụ cười thuần túy như vậy. Lấy được một ngọn nến, lại phảng phất như có được toàn bộ thế giới...

Có ánh sáng, bóng tối xung quanh bị đuổi tan ra, áp lực trong lòng Tô Diêu tiêu tán một chút. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài một mảnh đen nhánh, căn bản không thấy gì cả. Nàng đứng dậy, cẩn thận sửa sang lại váy áo rồi sau đó mới cung kính uốn gối hành lễ về hướng cửa sổ: "Đa tạ hôm nay đã tặng cho ta một ngọn nến, phần ân tình này ta nhất định sẽ khắc ghi trong lòng. Ngày sau nếu có thể báo đáp, nhất định sẽ dốc hết toàn lực."

Ánh mắt Sở Phi Diễn giật giật một lần nữa, ở lại đình một lúc sau rồi xoay người rời đi.

Đoán trước rằng sẽ không có gì đáp lại, Tô Diêu đợi một lúc lâu, bên ngoài vẫn không có tiếng động gì, liền nương theo ánh sáng đánh giá một lần nữa, lại tìm thấy một ngọn nến nữa, rồi sau đó thật cẩn thận che chở ngọn nến, ngồi xuống bên cạnh bàn.

Nàng nhìn bàn đầy kinh phật, lại ngẩng đầu nhìn về phía bàn thờ thờ phụng phật tổ.

Ánh sáng u ám hạ xuống, gương mặt vốn dĩ hiền từ của tượng phật nay cũng nhiều thêm vài phần dữ tợn.

Một lúc lâu sau, nàng hơi giương khóe môi lên, giọng nói thanh lãnh vang lên trong phật đường trống vắng: "Phật tổ, người đại từ đại bi, tất nhiên cũng sẽ không thể xem được một màn ô uế trước mắt. Một khi đã như vậy, ta liền giúp người thanh tẩy môn hộ đi!"

Nàng bưng ánh nến, đi đến màn che bên trong phật đường, sau đó đem kinh phật mình chép ném tới bên trong ngọn lửa.

Sở Phi Diễn đi ra ngoài cung, mắt thấy cửa cung, bỗng nhiên dừng bước chân lại: "Ngươi phân phó một chút, tòa tiểu phật đường kia lâu năm chưa tu sửa, nên trùng tu lại."

Danh Thần ngẩng đầu, lâu năm chưa tu sửa, muốn trùng tu lại? Ý tứ này là muốn hủy tiểu phật đường kia đi? Chủ tử sẽ thật sự không có ý với vị Tô tiểu thư kia chứ, bằng không tại sao lại đưa cho nàng ánh nến, còn muốn hủy luôn phật đường?

Ninh các lão thật không hổ là Ninh các lão, ánh mắt này quả thật vô cùng độc!

"Vâng, thuộc hạ lập tức cho người đi làm."

Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng người la lên: "Đi lấy nước, mau đi lấy nước!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.