[Quyển 1] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 97: Đại tướng quá lưu manh (7)



Nam nhân tuấn mỹ câu khóe môi cười ngả ngớn, vươn tay vén nhẹ tóc mai của tiếu nữ về phía sau,


"Vợ...Ngươi làm nữ nhân cũng thật dễ thương nha."


Nữ tử lộ ra khí thế hung ác, cũng không ngăn cản động tác của Số 23,


"Ngươi xong nhiệm vụ ở đây, liền lập tức rời đi!" Hắn không thể tiếp tục sống với hai cái bánh bao nhỏ trước ngực mãi được!


Số 23 "Còn tùy..." Tiểu Tam mới là người quyết định...


Thấp cổ bé họng như ta làm gì có quyền lên tiếng!


Nhị Tam [ ... ] Ký chủ biết thì tốt.


Nam nhân nhíu nhíu mày,


"Cơ mà.. nếu ngươi muốn, ta có thể tùy thời chọn kiểu chết..." 


Lăng Triệt vừa nghe đã lập tức lắc đầu, đôi mắt mở to, bàn tay túm lấy quần áo cô càng siết chặt hơn,


"Không được phép chết... trước mặt ta."


Nam nhân trầm ngâm chốc lát, sau đó cúi người xuống dịu dàng nói với nữ tử,


"Ừm... Không chết trước mặt ngươi." Ta còn không thể tìm chỗ khác tự sát chắc?


Ngây thơ!


Thiếu nữ mím môi, im lặng tiến tới,


Số 23 còn tưởng vật nhỏ định làm gì kì quái, thế nhưng lại chỉ an tĩnh ôm lấy người, cọ cọ vài lần,


"Bảo bối..."


"Ừ..."


"Ta thích ngươi." Rất thích, thích đến mức kì lạ,


Bất kể là thời không nào, thân phận nào, hình dạng nào, cũng chỉ có thể hướng tới một người là ngươi.


Số 23 nhàn nhạt thả ra một câu "Thì..."


Thiếu nữ vẻ mặt lập tức đen lại, trợn mắt nhìn nam nhân, gỡ tay ra định bỏ đi, lại bị người kéo về ôm trọn,


"Ngoan..."


"Chấp niệm của ta... chỉ có thể là ngươi." Vĩnh viễn không buông bỏ...


Trong lòng Lăng Triệt như có dung nhan sôi trào, khuấy động tâm tình,


Chậm rãi ngẩng đầu nhìn người kia một chút, nhất thời cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều...


Bóng đêm lụi tàn, chân trời dần dần hiện lên ánh dương, bất tri bất giác trời đã sắp sáng rồi...


...


Từ đằng xa đã thấy một đoàn tân sinh trang bị đầy mình, quân phục nghiêm trang đứng thành từng hàng thẳng tắp ở sân trước,


Mọi người gần đây đều đang bàn tán xôn xao, mà chủ yếu bàn luận chính là năm cuối làm sao để ăn chơi trác táng đây?


Huấn luyện địa ngục sắp kết thúc rồi!!!


Mạc thiếu tá vỗ vỗ vai Số 23, cười hiền hòa nhìn cô rồi nhanh chóng rời đi...


Số 23 quay lưng bước lên bục cao,


Phía dưới có tiếng rì rầm nho nhỏ,


"Nghiêm, chào."


Động tác đều răm rắp, chỉ có tiếng sạt sạt của quần áo ma sát, còn lại không có bất cứ cái gì tạp âm...


Số 23 cảm giác như nhìn đám trẻ mình nuôi đã trưởng thành, lặng lẽ cầm mic lên,


"Tân binh khóa 125, huấn luyện kết thúc..."


Bên dưới vỗ tay dồn dập,


Nam nhân cười đến tà mị, nói nốt câu chữ,


"Còn xa..."


Thanh âm hút khí lập tức vang lên, cả đám xì dài một tiếng,


Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, tin dữ liền đánh ngang tai,


Biết ngay, Đại ma đầu cười liền rõ ràng không có ý tốt!!!


Ninh đại tướng nào đó rất ngắn gọn, cũng không nói thêm, chỉ xoay người, hướng về phía rừng già phía sau trường mà đi,


Đám sinh viên nào đó ngây ra mất một lúc rồi mới hồi phục tinh thần mà phản ứng lại, sau đó vội vã đuổi theo.


Rừng rậm phía sau trường quân đội Hỏa Dực là địa điểm thường được dùng tổ chức diễn tập nhiều nhất, người ở đây không ai là không thuộc địa hình gai góc của nơi này...


Đoàn người trật tự đi theo hàng, đến nơi đã thấy Số 23 thay ra một bộ đồ chiến đấu, bên cạnh còn có rất nhiều súng, dao găm cùng đủ các loại thứ lặt vặt linh tinh khác,


Đạn dược là sơn  màu đỏ tươi.


Nam nhân tiêu sái, khí thế bức người, nét mặt yêu nghiệt câu nhân,


"..." Đại ma đầu lại tính giở trò gì???


Thanh âm lạnh lùng vang lên,


"Chỉ cường nhân mới có thể khẳng định mình, bài kiểm tra tốt nghiệp khóa 125: Trong vòng hai tư tiếng tới, tìm cách giết chết tôi. Máy quay giám sát đã được gắn ở khắp nơi trong rừng, ai giết được liền tốt nghiệp."


"Vũ khí tùy ý chọn lựa, và  chỉ bắn hoặc đâm vào điểm yếu trong thực tế mới được tính nhé!"


"Các em có nửa tiếng để chuẩn bị. Không hoàn thành liền chờ thêm một năm nữa."


Trên cao có tiếng quạt vù vù, máy bay trực thăng từ trên trời hạ xuống,


Số 23 không lấy bất kì thứ gì phòng thân, cầm lấy thang dây leo lên,


"Cố gắng tìm giết tôi nhé các em! Thư giãn đi..."


Sinh viên khóa 125 "..." Thư giãn cái búa!!!


Ninh Sở Tiêu đường đường là người nhập ngũ từ sớm, hơn nữa còn là chỉ đạo huấn luyện cho bọn họ, thói quen của từng người, nắm rõ trong lòng bàn tay, muốn hạ được là không thể nào...


Muốn tốt nghiệp đi ra... thực sự là khó hơn lên trời mà!!!


Được rồi, người ta cũng không cầm theo vũ khí, bên phe này lại áp đảo hơn về số lượng...


Máy bay vù vù đi xa...


Có vài người đứng ngắm vị trí hòng tìm ra điểm dừng, có người lấy vũ khí hoặc lập thành nhóm nhỏ liên thủ,


Chỉ riêng một thiếu nữ mảnh mai tiến đến, lấy đủ trang bị gài vào người, sau đó xuống dốc, nhằm thẳng cánh rừng mà đi vào,


Nhược Vũ nhìn theo bóng lưng của Lộ Khiết, ánh mắt âm ngoan đầy tính toán,


Hạc Hiên trong mấy năm này, hoàn toàn đã trở thành con chó trung thành theo sau ả, rất tốt bụng mà giúp Nhược Vũ lấy trang bị, còn lập luôn tổ đội...


Mọi người giở bản đồ, phân bố tới lui, xoắn xuýt một lúc lâu cuối cùng bất đắc dĩ chuẩn bị tấn công, lại phát hiện nữ thần đã rời đi trước...


Rừng sâu âm u, địa hình tương đối hiểm trở, rất hợp cho những cuộc tập kích bất ngờ,


Một đội quân cần có sự linh động và đa dạng cần thiết, quan trọng nhất là về sự đoàn kết và tính chiến thuật cao, khả năng chiến thắng liền tăng rồi.


Không nhất thiết phải dùng tới kĩ thuật hay đầu óc,


Thật ra... còn tùy cả vào đối thủ nữa...


Ninh đại tướng... thực lực khó có thể coi thường...


...


Đám người Nhược Vũ nấp dưới những tán cây, tách ra thành nhiều phía, bao vây lối ra từ trung tâm, lặng lẽ ẩn mình bên đường, quan sát động tĩnh, tạo thành một cái bẫy quy mô lớn chờ con cá vào lưới,


Hai người mặc đồ lá cầm súng tỉa đứng gần nhau, một người ở bên cạnh liền hỏi,


"Như thế này sẽ thành công chứ?"


"Yên tâm, Hạc Hiên đã tính cả rồi. Máy bay thả người ở trung tâm,  bất kể đi hướng nào chỉ có thể vào đây."


"Vậy..."


Thanh âm lá cây vang lên sàn sạt sau lưng, hai người lập tức quay lại,


"Không... không có gì..."


"Chắc là con thỏ hay gà rừng thôi, về vị trí đi..."


"Ừ..."


Lại một cơn gió thổi qua, bả vai cả hai liền bị người giữ lấy,


"Tác chiến với một đối thủ không được trang bị, kể cả yếu kém hơn cũng không được coi thường chứ?"


"..." Ác quỷ đòi mạng!!!


Hoàn toàn bị bất ngờ, hai người đồng thời ném súng xuống, rút dao ra, hướng tới Số 23, từ hai phía tạo thành thế gọng kìm, xé gió đâm tới,


Nhưng người kia nhanh hơn, cúi thấp xuống, dùng một chiêu hất người bên trái ngã...


Kể cả không dùng vũ khí, khả năng thực chiến của Ninh đại tướng cũng thật đáng sợ!!!


Hai người tìm cách dồn ép, phía bên kia lại không nghe thấy bất cứ cái gì động tĩnh...


Số 23 mau lẹ tránh các đường dao tới, rất nhanh liền gạt ngã một người, lại quay sang đối phó người còn lại,


Những tưởng đã thua thì...


Một kẻ bị đá mất dao, liền đột ngột lao lên, tìm mọi cách giữ chặt lấy hai chân người trước mặt,


Số 23 bị khóa chết, dùng tay chế trụ, đá văng người ra, đập vào gốc cây, đột nhiên nghe thấy tiếng lên đạn,


"Đại ma đầu! Cái này là vì đã cướp đồ ăn vặt của ta!!!"


Đoàng!


...


Số 23 nhìn vệt sơn đỏ chính giữa ngực, thở dài một tiếng, lại lấy sổ ra ghi chép,


"Tiểu Cửu, Cẩm Hạ, tổ chức chặt chẽ, chiến thuật du kích rất hợp lý, biết phối hợp tốt, cẩn trọng trong từng hành động, nhắm kĩ mục tiêu, giải quyết kẻ thù trong thời gian ngắn nhất, sẵn sàng hi sinh để giúp đồng đội lấy được cơ hội tấn công... Không tồi."


"Điểm trừ: Dám gọi tôi là Đại ma đầu, tính toán với cấp trên. Cuối cùng, rõ ràng sau đó tôi đã bao ăn, nhưng vẫn nhắc lại, cái này hoàn toàn không được."


Tiểu Cửu, Cẩm Hạ "..." Đồ keo kiệt!


"Dù sao hoàn thành rất tốt! Cẩm Hạ, Tiểu Cửu, chúc mừng các em đã tốt nghiệp!"


Hai người từ vẻ mặt xám xịt liền kinh ngạc,


Bên kia nghe thấy tiếng súng, đã có người nghi ngờ bắt đầu mò qua,


"Trở về chỗ đợi, đừng có đi lung tung đấy." Ninh Sở Tiêu nhặt con dao dính sơn đỏ dưới đất lên, chép miệng,


Cẩm Hạ lập tức giơ tay, yếu ớt nói,


"Ninh ma đầu, nhận bằng xong chúng em sẽ mời ngài đi ăn tạ lỗi."


Số 23 trừng mắt, hai người liền lập tức ôm đồ chạy.


Nam nhân cất sổ ghi chép đi, lại phủi phủi tay,


Nhị Tam [ Ta không biết ký chủ lại là người có tình cảm đến vậy. ] Vô sỉ tới mức đi cướp đồ ăn vặt!


Số 23 "..." Tâm hồn ta đẹp đến như vậy? Giờ ngươi mới biết???


Đong đầy tình cảm, chan chứa yêu thương, bao la như sóng biển dạt dào...


Nhị Tam [ ... ] Chỉ thấy toàn một màu đen!!!


Tiếng súng liên hồi lại xé toang không khí...


------------------------------------------***************************--------------------------------------------------


Bên lề đường:


Mỗ tác giả: Lâu lắm mới trở lại, có ai nhớ ta không???


Dịch đang hoành hành, các nàng hãy cố gắng ở yên trong nhà nhé!


Đừng ai mắc bệnh cả, nếu không ta sẽ đau lòng...


Iu chương các nàng nhắm nhắm ~!!! \(=3=)/




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.