Quyển 1 - Ngọa Tháp Chi Trắc (Một Bên Long Sàn)

Chương 3



Ninh Bất Tịch quanh năm dẫn binh, đã theo thói quen trong quân đội gà gáy ba tiếng là bắt đầu tập luyện, kiếp sống nhiều năm tòng quân khiến cho hắn dưỡng thành thói quen thức sớm.

Bởi vậy, dù cùng Hoàng đế triền miên hơn nửa đêm, nhưng trời vừa sáng, Đại tướng quân vẫn đúng giờ từ trong mơ tỉnh lại.

Đứng ở ngoài Triêu Dương Điện luyện kiếm một lúc, bỗng nhiên thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.

Ninh Bất Tịch quay về Điện thì gặp được Đàn Kiếm đang cầm một chồng tấu chương đến cho Hoàng đế. Hắn có ý muốn thử xem thân thủ thiếu niên, thừa dịp tấu chương chất cao như núi chặn tầm mắt đối phương, Đại tướng quân ác ý vươn chân ra. (Đậu: Ai muốn hình dung ra dáng vẻ Đàn Kiếm thì trang mục lục hình quyển 2, em áo đỏ chính là ẻm.)

Thiếu niên thanh tú quả nhiên như hắn mong muốn, vấp một cái lảo đảo.

Bị ngáng đường Đàn Kiếm phi thường không vui, họ Ninh càng ngày càng hung hăng càn quấy, không cho hắn biết tay thì thật nhịn không được cơn tức này, nghĩ mình cùng Hoàng đế kia giống nhau dễ khi dễ sao?

Đang muốn động thủ, thiếu niên lại nhớ tới dặn dò của Hoàng đế, ở trước mặt người ngoài trăm triệu lần phải thu liễm.

Thân thủ hắn nhanh nhẹn, phản ứng lại nhanh, thấy đứng vững chẳng có gì vui, lập tức xoay người biến chiêu.

Thế là chồng tấu chương đổ ập xuống, chồng tấu chương cao che khuất nụ cười trả được thù của Đàn Kiếm, hoàn toàn đổ ập xuống người Đại tướng quân.

Ninh Bất Tịch nhất thời không đoán được thiếu niên sẽ thật sự bị vấp, còn thừa cơ xoay người, hắn không kịp phản ứng, quả nhiên bị đè trên mặt đất.

Thành công trả thù, đệm thịt này chất lượng không tệ nha.

Đàn Kiếm vui vẻ vỗ vỗ y phục đầy bụi, từ trên người Đại tướng quân đứng lên, bắt đầu nhặt lại các tấu chương rơi tán loạn trên mặt đất.

Ninh đại tướng quân gượng cười đứng dậy, nghĩ thầm không biết vị Hoàng đế này ở đâu tìm được tiểu quỷ hiếm có thế này, cũng không biết Hoàng đế cho hắn ăn mê dược gì mà trung thành và tận tâm đến người khác giận sôi gan.

Hoàng đế không thích hắn cũng sẽ không biểu hiện rõ ra ngoài, trở ngại quyền thế khiến y không thể có động thái gì.

Còn ở trong mắt thiếu niên này, lại đầy khí thế ngỗ nghịch, cũng không làm chuyện gì sau lưng hắn, chẳng qua là ba lần bốn lượt ở trước mặt Hoàng đế gây sự với hắn, xem như thay Hoàng đế trả thù, cũng không biết có phải được cao nhân chỉ điểm gì hay không, hành động đập phá lúc mới bắt đầu ngây thơ đến buồn cười, dần dần trở thành chuyện khiến Ninh Bất Tịch dở khóc dở cười.

Hoàng đế luôn đứng ngoài cuộc nhìn thiếu niên thanh tú này, thường là vẻ mặt dung túng, thỉnh thoảng Ninh Bất Tịch thật sự bị chọc tức, Hoàng đế ngược lại không cho là đúng, ánh mắt còn rõ ràng khinh thường hắn so đo với một đứa trẻ.

Tĩnh tâm suy nghĩ lại, Ninh Bất Tịch hoài nghi không chỉ một lần hai chủ tớ đang thông đồng với nhau, khổ nỗi hai người quá ăn ý, hắn từ đầu đến cuối không tìm nhược điểm.

Lại nói, Đại tướng quân dù sao cũng không phải người xấu, nghe đâu Đàn Kiếm xuất thân hàn vi [1], nên ở sâu trong nội tâm hắn vẫn đem trở thành đệ đệ của mình mà đối đãi, vì vậy dù biết bị đối phương đùa dai mình, vẫn ngồi xuống giúp hắn nhặt lại tấu chương.

[1] khó khăn, bần hàn

Tấu chương rơi rải rác khắp mặt đất, chữ chi chít trên các quyển bị mở ra, Ninh Bất Tịch vốn không có gì hứng thú gì với triều chính, cho nên chỉ là liếc mắt nhìn một cái rồi liền khép lại.

Chính là trong lúc thoáng nhìn, hắn phát hiện ra chỗ kỳ quái, cái này vốn là tấu chương, lại viết một bài hịch văn!

Chỉ thấy trên phần tấu chương bán mở, khúc đầu viết rõ ràng:

Thần nghe đế giả cùng sư xử, vương giả cùng hữu xử, phách giả cùng thần xử, vong giả [2] cùng dịch xử. Bệ hạ cần thận trọng lựa chọn thần tử mà thân cận, đấy mới là hướng trường trị cửu an [3].

[2] người chết

[3] ổn định và hoà bình lâu dài

Kẻ Ninh tướng quân này, phản Tiên vương lại từng làm thổ phỉ. Xuất thân dân dã, tính tình lỗ mãng khiếm nhã, ỷ vào công trạng mà kiêu ngạo, mặc dù đã quy thuận vương triều mười năm, nhưng vẫn không thật sự thần phục, xuất nhập cung vua như vào chỗ không người, bệ hạ không nên dung túng…

Phần phía sau thì nói lưu loát phong phú, liệt kê đủ loại tội trạng của Ninh đại tướng quân, cùng với thỉnh cầu Hoàng đế nghiêm khắc xử trí, để an ủi tiên đế trên trời cao, bảo vệ cơ nghiệp nghìn đời của vương triều.

Ninh Bất Tịch giễu cượt cười một tiếng, nhìn lạc khoản, quả nhiên là Mẫn Vương An đứng đầu trong Lục Đại phiên vương ở triều đình, là bút tích của Lễ bộ Thượng thư Vũ Văn Oát, đến ly gián quan hệ mật thiết của hắn và Hoàng đế.

Đại tướng quân đọc lướt nhanh, một bài hịch dài đọc không đến nửa nén hương đã xong, trong lòng cực kỳ khó chịu, rồi lại rầu rĩ vì không phát tiết được.

Bởi những tội trạng này liệt kê chi tiết, thế nhưng hoàn toàn là thật, cầm trong tay, lật trái lật phải, nhìn kỹ thật kỹ cũng không moi ra được một chỗ giá họa.

Ninh Bất Tịch vì vậy mà thật sự bội phục người soạn ra tấu chương này, cách hành văn hoa lệ, tin tức thật là chân thật, Vũ Văn Oát là một nhân tài nha!

Tiện tay mở ra một tấu chương khác, nội dung đại để giống nhau, phần đầu vẫn như cũ là:

Thần nghe thấy đại thần rất trọng giả quốc nguy, tả hữu thái thân giả thân nguy, cổ từ cổ chí kim. Nay trấn quốc Đại tướng quân nắm giữ trọng bin, lúc chiến nguy lại không phụng chiếu mà quay về, hành động kém cỏi, tội trạng liên tiếp, coi rẻ vương quyền, rõ rành rành, bệ hạ phải trị tội răn đe, há lại có thể làm trái ngược, không chỉ trừng trị mà trái còn nghênh đón miễn triều, thật không phải đạo làm vua…

Nét chữ cứng cáp lên án, chứng tỏ người khởi tấu lẫm nhiên chính nghĩa.

Ninh Bất Tịch buồn cười, rất nhanh lật xem toàn bộ tấu chương.

Một chồng tấu chương thật dày, tám chín phần mười là thượng tấu buộc tội hắn, vả lại toàn là sự thật, không có một cuốn nào vu oan giá họa cho hắn.

Chỉ có một tấu chương tin tức hơi kém cỏi, lên án Ninh Bất Tịch trộm vào cung xem trộm cơ mật triều đình. Trước đây, Ninh đại tướng quân căn bản cùng triều đình không có quan hệ, ai rảnh mà đi xem lén cơ mật, nhưng hiện tại hắn là đang xem tấu chương công khai, tội danh này xem như cũng được thành lập.

Chỉ có vài quyển không buộc tội hắn đến từ Tiết gia, Tiết gia đời đời thế hệ ở thung lũng tây, thế lực gia tộc rắc rối phức tạp, có nhiều đệ tử xuất sắc, nhiều thế hệ được chức quan lớn.

Khí hậu thung lũng phía tây ôn hòa, đất đai phì nhiêu, được xưng là kho lúa của thiên hạ.

Tiết gia là gia tộc lớn nhất nơi đó, mặc dù trên danh nghĩa không phải phiên vương, nhưng cũng chẳng thua kém gì phiên vương, lại có thêm Tiết gia Đại công tử tính cách nhanh nhẹn hoạt bát tài hoa, ở trong triều mọi việc đều suôn sẻ, ai mà không bán cho y vài phần mặt mũi, ngay cả Ninh Bất Tịch là loại người xem quyền quý như cặn bã, cũng thật sự không muốn chạm tới y.

Mấy tấu chương này đều do Tiết Khải Chi tự tay viết, nói rằng chiến sự với Bắc di triền miên một năm, thung lũng năm trước khô hạn thiếu thu, lương thu không đủ để chi, thỉnh cầu Hoàng đế cân nhắc.

Phía Tây năm trước có khô hạn hay không Ninh Bất Tịch không biết rõ, nhưng ít ra hắn biết một điều, cho dù thung lũng ba năm thất thu, chiến sự liên tục ba năm, nhưng riêng kho lương trữ của Tiết gia cũng đủ giúp triều đình chống đỡ.

Hiện giờ Tiết Khải Chi chủ động đến kể khổ, không còn nghi ngờ gì nữa là muốn bảo tồn kinh tế gia tộc, Hoàng đế không hiểu mới lạ.

Nhưng hiểu thì hiểu, Hoàng đế cũng không thể không nể mặt mũi Tiết gia, nếu không mọi người trở mặt, Tiết gia không ủng hộ triều đình mà đi ủng hộ phiên vương, cũng đủ làm Hoàng đế đau đầu một trận.

Xem ra chiến sự này Hoàng đế không muốn ngừng cũng phải ngừng.

Giúp Đàn Kiếm nhặt tấu chương xong, Ninh Bất Tịch cùng thiếu niên đi đến ngự thiện bàn của Hoàng đế dùng điểm tâm sáng.

Không có Hoàng đế ở bên, thiếu niên tú mỹ hay làm trò với hắn cũng khó có khi im lặng, không nháo không ồn ào.

Chính là bộ dáng cọ cơm thản nhiên này, khiến trong lòng Ninh đại tướng quân cảm thấy không phải.

Nói đến coi rẻ vương quyền, tiểu quỷ này cũng đâu khiêm nhường a, vậy mà nhiều tấu chương như vậy, hết quyển này đến quyển khác, lại không có quyển nào buộc tội hắn, sao lại lạ như vậy?

Ninh Bất Tịch xoa xoa cằm, chủ động mở miệng, “Tiểu quỷ, lính của ngươi luyện thế nào rồi?”

Một năm rưỡi trước Đàn Kiếm đến bên cạnh Hoàng đế, Hoàng đế tuyên bố thiếu niên này nhiều năm nằm vùng ở địch quốc, lập công lớn, bởi vì tuổi còn quá nhỏ nên tạm phong làm Đô Thống, phụ trách diễn luyện đóng quân ở Kinh thành.

Đô Thống kinh thành nghe vô cùng vang dội, nhưng thật ra cũng là một củ khoai lang phỏng tay.

Từ lúc Hoàng đế cầm quyền, quanh đi quẩn lại đã đổi mấy thời Đô Thống, chỉ sợ mười ngón tay cộng lại, vẫn không tính xong.

Bởi vì thế lực phiên vương lớn, thế cục rối loạn, trong kinh thành gian tế vô số, trong quân độc không biết đã bị gài vào bao nhiêu gian tế, thường phát sinh chuyện, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Một năm rưỡi trước khi Đàn Kiếm nhậm chức, cũng có rất nhiều người mang tâm tình chờ xem kịch vui, xem Hoàng đế tìm được người nào tài năng để chống đỡ thế trận loạn cục này?

Một thiếu niên mảnh mai thanh tú như vậy, không hảo hảo để ở nhà dạy dỗ, mà lại cho ra lĩnh binh, thật sự là phung phí của trời a!

Mọi người ôm tâm tình xem cuộc vui, kết quả không tới vài ngày sau, cằm những người đó liền rớt xuống.

Chỉ thấy trong quân đội mạc minh kỳ diệu đã xảy ra mười mấy trận hỗn chiến, nghe nói đánh chết không ít người.

Đô Thống tân nhiệm nhận được tin vô cùng tức giận, tuyên bố không có quy củ không ra quy cách, không có kỷ luật không ra quân đội, ra lệnh một tiếng, danh chính ngôn thuận đem các gian tế đang hỗn chiến bằng binh khí toàn bộ trục xuất khỏi quân doanh.

Số người bị đuổi không nhiều cũng không ít, lại đúng lúc dọn sạch gian tế.

Đám phiên vương lúc này mới tỉnh ngộ, bọn họ đã xem thường vị thiếu niên có bề ngoài yếu đuối này.

Buộc phải tập hợp lại, phái người trà trộn vào, chính là không biết tại sao, những tên mình phái xâm nhập vào thường chẳng được mấy ngày, đã bị các loại tội trục xuất ra.

Nhóm Phiên vương rốt cục hiểu rõ vị bên cạnh Hoàng đế này thật sự có chút tài năng, xem ra chuyện thiếu niên này nằm vùng nhiều năm ở địch quốc lập công lớn, không phải là do Hoàng đế bịa ra để phong quan.

Nhóm phiên vương bị cản trở bắt đầu thám thính về lai lịch thiếu niên này, nhưng kỳ quái chính là, dùng mọi thủ đoạn cũng không thể thám thính được một chút gì, ngược lại người được phái đi thám thính tin tức đều chết một cách thần bí.

Chúng Phiên vương bắt đầu kinh hãi, yên phận được một thời gian.

Lúc đó Ninh Bất Tịch đang xuất chinh đánh Bắc di, Hoàng đế và Đàn Kiếm giết không ít người, mùi máu tanh trên người khó mà che được.

Không có Ninh đại tướng quân trấn thủ kinh thành, mọi chuyện cuối cùng cũng yên ổn một chút.

Đàn Kiếm vừa im lặng ăn cơm vừa nghĩ đến các chuyện vặt vãnh trong quân đội, không thèm quan tâm đến Ninh đại tướng quân quyền thế ngập trời, thoạt nhìn giống như còn đang tức giận vì Ninh Bất Tịch cố ý ngáng chân hắn.

Ninh Bất Tịch cũng không thèm để ý, thật ra hắn cũng có chút thích thiếu niên tài giỏi này, trên người đứa nhỏ này, không có mục khí [4] của bọn quyền quý, lại còn có một chút khuyết thiếu khí kiên quyết lúc Hoàng đế còn trẻ.

[4] mục khí: “mục” – mục nát. hủ bại, “khí” – khí tức

Hắn chỉ lo thưởng thức thiếu niên mà hoàn toàn không nghĩ tới, toàn bộ nhuệ khí của Hoàng đế chính là bị hắn trong lúc vô tình dùng mười năm mài rụng, sở dĩ thiếu niên trước mắt làm hắn có hảo cảm là vì hắn thấy thiếu niên này cực kỳ giống thời điểm Hoàng đế còn trẻ.

Đại tướng quân cơm nước xong, thấy thiếu niên còn đang ăn như hổ đói, không muốn quấy rầy hắn, lẳng lặng nhận lấy toàn bộ tấu chương, trở về tẩm thất của Hoàng đế.

Bên trong tẩm thất, Hoàng đế vẫn nắm chặt lấy chăn, vẻ mặt đang ngủ vẫn phòng bị như trước làm Ninh Bất Tịch thật sự thấy buồn cười, nhịn không được lại muốn trêu chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.