Chương 11. Dù có chết ngươi cũng phải chết trong lồng ngực ta.
"Ngươi mới vừa rồi cùng ai..." Kỷ Ninh tiến tới, đột ngột xốc áo choàng trên người Bạch Thanh Nhan lên, lại thoáng chốc câm nín. Trên ngực y, nơi trước đây làn da trắng ngần như ngọc, giờ từng mảng lớn xanh tím giao nhau, đều là mấy cước của hắn đá tới ứ máu. Vết thương nhiễm trùng nối tiếp vết bầm, không một tấc nào còn lành lặn.
Trong phút chốc, biểu tình của Kỷ Ninh trở nên u ám, trong ánh mắt phong vân cuồn cuộn, ngón tay mấy lần cử động. Không biết vì sao, hành động cởi bỏ áo choàng lại nhẹ đi rất nhiều.
Thế nhưng vết thương bên hông Bạch Thanh Nhan rất nghiêm trọng, chỉ hơi chịu một chút tác động đã đau đến thấu tim. Động tác của Kỷ Ninh không nặng nhưng cũng đủ để làm y đau đến tỉnh.
Bạch Thanh Nhan vừa rồi bị ác mộng giam hãm không được thoát thân, giờ phút này đau đớn với y mà nói lại như một vị cứu tinh. Cả người y như bị thiêu nóng đến tàn nhẫn, ý thức mơ mơ hồ hồ, duỗi tay ra liền lập tức ôm lấy tay Kỷ Ninh, cả người run đến không thành bộ dáng.
Kỷ Ninh sửng sốt. Bạch Thanh Nhan trời sinh cao ngạo. Lần này gặp lại, y tuy trở thành tù nhân, nhưng cái thanh cao kia đã ngấm vào tận xương tủy, so với dĩ vàng càng hơn gấp trăm lần. Hắn có từng thấy y yếu ớt ỷ lại như vậy khi nào?
Đừng nói lần này gặp nhau. Mười năm trước, người này cũng chưa từng ỷ lại vào hắn...
Một ý niệm đột ngột nảy lên trong lòng Kỷ Ninh... Chẳng lẽ, y đang nhận nhầm hắn với người khác?
Bộ dáng của Bạch Thanh Nhan lúc hắn vừa bước vào lập tức hiện lên trước mắt Kỷ Ninh. Một cỗ lửa giận đột nhiên bùng lên trong lòng, hắn dùng sức vung tay lên, đem Bạch Thanh Nhan đánh ngã khỏi giường.
Trán Bạch Thanh Nhan đập vào cạnh giường, máu lập tức trào ra. Nhưng đau đớn này lại khiến y thanh tỉnh một chút, ngẩng đầu lên nhìn... Trước mắt y nào có vị cứu tinh nào? Chỉ có Kỷ Ninh bừng bừng lửa giận, tựa như sát tinh đứng đó.
"Mới vừa rồi ngươi thân mật cùng với ai?"
"Mới vừa rồi...?" Bạch Thanh Nhan không hiểu hắn đang nói gì, mờ mịt lặp lại. Ánh mắt Kỷ Ninh dạo một đường từ thân trên trần trụi đến đùi, bất động dừng lại bên chân y. Nơi đó, một hộp gỗ lê bát bảo lẳng lặng nằm trên mặt đất.
"Nhiễm Trần..." Kỷ Ninh dán ánh mắt sắc bén lên mặt Bạch Thanh Nhan, cười lạnh, "Thì ra là thế. Bạch Thanh Nhan, ngươi nghe hắn họ Nhiễm, liền cảm thấy hắn có thể lợi dụng đúng không? Thông đồng Hoàng tộc Lang Nghiệp, ngươi liền có thể đối kháng kẻ hèn Đại Tướng quân ta... Có phải không?"
Bạch Thanh Nhan mở to hai mắt, thấy Kỷ Ninh phảng phất mất đi lý trí, đôi con ngươi đều bị lửa giận thiêu đốt. Người nọ hệt như con thú hoang khát máu tiến về phía trước, một tay đem Bạch Thanh Nhan ấn trên giường, hai tay càng lúc càng dùng sức bóp chặt khuôn mặt y! Tay Bạch Thanh Nhan vẫn bị khóa bằng xích sắt, vùng vẫy cũng vô dụng, chỉ để lại những vết thương rớm máu.
Kỷ Ninh cúi xuống hôn y một cách thô bạo. Bạch Thanh Nhan không thể hô hấp. Phổi y nghẹn đến mức nóng rát mà đau, trái phải vô phương trốn tránh, dưới tình thế cấp bách đành cắn vào môi Kỷ Ninh.
"A!"
Kỷ Ninh vội buông ra, vị mằn mặn chảy vào miệng. Hắn đưa tay lên lau máu. Nhìn vết máu loang lổ trên tay, ánh mắt Kỷ Ninh càng trở nên thô bạo.
"Bạch Thanh Nhan, ta khuyên ngươi đừng có mơ giữa ban ngày. Ta sẽ không chắp tay nhường ngươi cho Nhiễm Trần... Cho dù chết, ngươi cũng phải chết trong lồng ngực ta!".
Liền đó, hắn lật người Bạch Thanh Nhan lại, dùng một tay giật mạnh áo choàng ra khỏi người y.