Chương 15. Kỷ Tướng quân, có phải ta chết không toàn thây mới vừa ý ngươi?
"Bạch Thanh Nhan!"
Nhiễm Trần vừa rời đi, Kỷ Ninh liền kéo Bạch Thanh Nhan đến trước mặt, gầm lên giận dữ như thể muốn xé rách màng nhĩ:
"Ta chẳng phải đã từng nói qua, nếu ngươi lại dám trêu chọc Nhiễm Trần, thanh gỗ đầu giường kia chính là kết cục của ngươi!? Ta mới rời đi một lát, ngươi thế mà..."
Hai mắt Kỷ Ninh đỏ ngầu, hung hăng hạ trên mặt Bạch Thanh Nhan một bạt tai. Bạch Thanh Nhan bị một bạt tai này đánh đến phát ngốc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Kỷ Ninh, biểu cảm tựa như không thể tin được.
Nhưng ánh nhìn này trong mắt Kỷ Ninh chính là không chịu khuất phục, thậm chí mang theo vài phần trào phúng. Hắn theo bản năng muốn túm lấy y, lại phát hiện trong tay còn cầm chén thuốc.
Giờ phút này, Kỷ Ninh chỉ cảm thấy mình ngu ngốc, nhất thời mềm lòng, đã thế còn bận tâm tới thương thế của Bạch Thanh Nhan, thật là ngu không ai bằng! Lẽ ra lúc đó hắn không nên thủ hạ lưu tình, miễn cho y được nước lấn tới.
Càng nghĩ lửa giận càng bừng bừng. Kỷ Ninh đem chén thuốc trên tay hướng Bạch Thanh Nhan ném tới! Chỉ nghe một tiếng gai người xé rách không gian, chén thuốc đập thẳng vào đầu Bạch Thanh Nhan, nứt thành hai nửa. Nước thuốc nóng bỏng văng ra tứ tung.
Chén thuốc vốn làm từ sứ dày nặng, không dễ bị đánh vỡ. Kỷ Ninh những tưởng Bạch Thanh Nhan sẽ né tránh, lại đang tức giận, thật sự không giảm một phần sức lực. Ai mà ngờ được y không biết đường tránh, đem cơ thể huyết nhục tàn tạ hứng trọn lấy nó.
Chén sứ vỡ tan, kéo theo máu tươi trên đầu y trào ra, lênh láng nửa gương mặt. Nửa bên mặt còn lại tái nhợt. Cơ thể Bạch Thanh Nhan lung lay một cái rồi xụi lơ, đổ nhào xuống mặt đất.
Kỷ Ninh dợm bước lên một bước, gọi một tiếng:
"Bạch Thanh Nhan?"
Bạch Thanh Nhan không nhúc nhích. Y khom người quỳ rạp trên mặt đất, đầu váng vất như nặng cả ngàn cân, gục xuống không thể đứng dậy. Máu tuôn như suối, lan vào tai, nhuộm tất cả thành một màu đỏ gắt. Máu đỏ hòa lẫn với màu nâu của nước thuốc nhỏ tong tong xuống phía dưới. Bốn phía ngoại trừ mùi máu tanh chỉ còn mùi thuốc nồng đậm.
Ai ngờ được một chén thuốc bổ nguyên khí, giảm đau vết thương cuối cùng lại trở thành hung khí đả thương người.
"Bạch Thanh Nhan?"
Thấy Bạch Thanh Nhan không hề phản ứng, trái tim Kỷ Ninh như có một bàn tay bóp chặt, hô hấp không nổi. Hắn ôm lấy bả vai gầy yếu của Bạch Thanh Nhan, nâng y ngồi dậy. Mắt Bạch Thanh Nhan không mở được, đầu cũng không thể giữ thẳng, gục sang một bên. Vết thương trên trán sâu đến thấy cả xương trắng. Kỷ Ninh vụng về lau máu trên mặt y, tay nhiễm đầy sắc đỏ. Máu ngay lập tức trào ra như nước chảy qua kẽ hở, căn bản không cách nào ngưng được.
"Bạch Thanh Nhan!"
Kỷ Ninh hét lớn, thanh âm va đập vào bốn bức tường trống trải, dội lại đầy đau đớn. Tâm hắn như bị treo lơ lửng, đầu óc trống rỗng. Hắn cắn răng, ra sức lay Bạch Thanh Nhan.
Bị Kỷ Ninh tác động, Bạch Thanh Nhan rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt, từ từ tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên của y là đau, vết thương trên trán chỉ là thứ yếu, phần da bị nước thuốc văng trúng đau đến bén nhọn, như bị lửa thiêu. Y không nhịn được mà duỗi tay muốn chạm vào, lại bị Kỷ Ninh bắt lấy, bên tai là tiếng quát lớn:
"Ngươi là người chết sao, vì sao lại không tránh?!"
"Tránh..."
Tránh thế nào? Nếu ngươi thật sự muốn đánh ta, ta có thể tránh đi đâu? Huống chi... Ta không nghĩ ngươi sẽ dùng thứ đó thương tổn ta.
Bạch Thanh Nhan bật một tiếng cười khổ, nhưng trong mắt Kỷ Ninh, đây chính là khiêu khích cùng khinh thường. Trong lòng hắn, lửa giận lại bừng bừng. Nhưng thấy trước mắt toàn một màu đỏ gắt tanh nồng của máu, hắn lại dằn lòng xuống, trầm giọng nói:
"Nếu ngươi còn muốn toàn thây, lập tức tránh xa Nhiễm gia một chút. Ngươi cho rằng bọn họ là người tốt sao? Bọn họ chỉ là muốn..." Nói tới đây, hắn đem lời nuốt lại một nửa, chỉ căm phẫn nói, "Tóm lại đây là lần thứ hai ta cảnh cáo ngươi. Quá tam ba bận, ngươi nếu còn để ta phát hiện một lần nữa cùng Nhiễm gia câu kết làm bậy, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu!"
Bạch Thanh Nhan rũ đầu, hai mắt miên man nhìn vào hư không, chẳng biết nghe được bao nhiêu. Kỷ Ninh thấy bộ dạng này của y, tức đến phát run, quát:
"Ngươi có nghe hay không?"
Một tiếng thét này đem hồn Bạch Thanh Nhan kéo trở về. Y ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt không chút biểu tình.
Bạch Thanh Nhan mở miệng hỏi:
"Vì sao ngươi phải nhắc nhở ta?"
"Cái..."
"Kỷ Tướng quân. Ngươi hận ta như thế, nếu ta chết không toàn thây, chẳng phải càng hợp ý ngươi sao? Tại sao ngươi phải lặp đi lặp lại nhắc nhở ta?"